- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
- Chương 274: Hoan nghênh, bến cảng hắc ám
Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Chương 274: Hoan nghênh, bến cảng hắc ám
Editor:
Waveliterature Vietnam
Khi sắc trời dần sáng lên.
Rốt cục, Đường Lăng cũng thấy được biển lớn.
Xanh thẳm, bao la hùng vĩ, mênh mông vô bờ, kèm theo tầng tầng lớp lớp tiếng sóng biển gào thét, khiến cho người lần đầu nhìn thấy nó không thể nào kìm nén được sự kích động trong lòng.
Đây là biển cả sao? Mặc cho thời đại thay đổi thế nào, vẫn luôn tồn tại ở đó, biển cả chưa từng thay đổi sao?
Đây chính là nguồn gốc sự sống của hành tinh này, liệu hàng ngàn con sông cuối cùng cũng sẽ đổ về biển sao?
Tiếng sóng biển như khiến người ta say mê, màu xanh thẳm khiến cho người ta muốn dang rộng tay lao vào.
Đường Lăng đứng trên xe bò, mê muội nhìn về biển lớn cách đó không xa.
Nhìn ánh sáng tinh tế của nắng sớm trải đầy bờ cất, sáng lên lóng lánh, sóng vỗ lăn tăn…
Không hiểu sao Đường Lăng cảm thấy có chút say mê.
Nhưng lúc này, khi mặt biển tĩnh lặng nhất lại có một đợt sóng mãnh liệt dâng lên, một cái đầu lớn như Cuồng Ngưu trên thảo nguyên của hải thú bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt nước.
Đó là cái gì?
Bởi vì khoảng cách còn hơi xa, cho nên Đường Lăng không thể thấy rõ bộ dáng của hải thú kia, chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời, trên đầu con hải thú kia có một chiếc sừng dài màu trắng.
Với sự xuất hiện của cái đầu hải thú này, mặt biển phía xa càng dao động mạnh hơn, sau đó, một đầu, hai đầu, ba đầu… một đám Bạch Giác (hải thú có sừng) xuất hiện trên mặt biển phía xa, không ngừng nhảy lên, chìm xuống.
Cảnh tượng này rất vô cùng chấn động, giống như giữa thảo nguyên mênh mông đột nhiên xuất hiện một đàn bò rừng chạy trốn, truy đuổi nhau… Nhưng cảnh tượng lúc này lại hùng vĩ hơn cả đám bò trên thảo nguyên.
Cảnh này, rất nhiều người trong thương đội nhìn thấy, nhịn không được bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chỉ có ông già đánh xe bò ở chỗ ba người Đường Lăng là tỏ ra vẻ hờ hững, ông ta ngồi trước xe bò, tay cầm một ống thuốc lớn, cũng không biết ống thuốc kia được làm từ loại tre gì, lặng im nhìn một đám hải thú Bạch Giác không ngừng nhảy lên xuống ở trên mặt biển kia, nói một câu "Vận khí của mấy người không tệ, có thể thấy được một trận săn bắn."
Săn bắn? Là đám hải thú Bạch Giác này đi săn à? Vậy con mồi đâu?
Đường Lăng không nhịn được nhìn quanh, thấy ông lão ở đầu xe đứng lên, hướng về phía thương đội hô một câu "Thương đội phải lùi sang bên phải 500m, lát nữa sẽ có thủy triều đến, cẩn thận hàng hóa bị cuốn đi!"
Dường như ông ta rất có tiếng nói trong thương đội, ông ta vừa nói xong liền có rất nhiều người đứng ra, xua đuổi những con vật đang thồ hàng hóa, nhanh chóng di chuyển sang phía bên phải, cách xa biển lớn một khoảng dài!
Cách 500m? Có cần khoa trương vậy không?
Có thể nói rằng, Đường Lăng hiểu biết không nhiều về biển cả và hải thú. Hắn tự hỏi liệu đám hải thú kia có thể khuấy động lên thủy triều lớn đến thế không mà cần cách xa 500m để tránh nó?
Ý nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện đã thấy phía sau đám hải thú xuất hiện một bong bóng nước cực lớn.
Đó là bong bóng nước à? Nhìn kỹ thì căn bản không phải, đó là một làn sóng nước khổng lồ dâng lên, tạo thành một đỉnh đồi nhỏ, vừa nhìn qua cứ như một cái bong bóng nước thật lớn!
Cho dù cách xa, nhưng cơn sóng nước đang dâng trào kia cũng khiến cho lòng người sợ hãi, nhịn không được suy đoán, đến tột cùng là con quái vật thế nào mà có thể tạo thành chấn động lớn như vậy.
Một giây sau, bong bóng nước kia đột nhiên nổ tung, từ sâu bên trong làn nước lộ ra một cái đầu quái ngư to lớn màu đen.
Dưới ánh mặt trời của buổi sáng sớm, cái đầu to lớn màu đen của con quái ngư kia tựa như một chiếc tàu ngầm hạt nhân của nền văn minh trước, khi nó nhảy khỏi mặt nước, mang lại một cảm giác như muốn che khuất cả bầu trời.
Vây cá của nó mở ra, dường như là để duy trì thời gian ở lại giữa không trung, khi cái vây kia mở ra thì lại là bảy màu, tạo nên một sự tương phản với cái thân cá màu đen to lớn kia, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời, vây cá sáng lên như một cầu vồng nho nhỏ.
Nhưng điều này lại không gợi lên một chút cảm giác đẹp đẽ nào, ngược lại khiến cho người khác có một cảm giác e ngại.
Dưới cảm giác run rẩy sợ hãi trong lòng này, con cá màu đen kia đột nhiên há miệng, lộ ra những chiếc răng nhanh bén nhọn bên trong.
"Dài bốn mươi bảy mét, mở miệng ra, khoảng cách giữa hàm trên và hàm dưới là mười mét!" Đường Lăng rung động vì cái đầu của con quái ngư này, lần đầu gặp thì con quái ngư này đã mở miệng cắn một cái vào hai đầu của hải thú Bạch Giác.
Sau đó rơi lại vào trong nước.
Sau khi con quái ngư màu đen rơi xuống, mặt biển nổi lên một trận sóng to, thế nhưng không đợi cơn sóng lắng xuống thì ở phía sau, bên trái của đám hải thú Bạch Giác lại xuất hiện một bong bóng nước cực lớn khác, lại một con quái ngư màu đen nhảy ra khỏi mặt nước…
Cùng lúc đó, ở phía trước đám hải thú Bạch Giác xuất hiện một cột nước khổng lồ bắn thẳng lên trời, cùng với sự xuất hiện của cột nước, một cái đầu khổng lồ lớn như một hòn đảo bỗng nhiên trồi khỏi mặt nước!
"Linh hồn của cá voi, là linh hồn của cá voi!"
Trong đội ngũ bắt đầu có người kinh hô lên, mà Đường lăng thì cảm thấy hô hấp của mình có chút khó chịu!
Trong biển có con quái vật lớn đến vậy sao? Chỉ tính cái đầu khổng lồ vừa xuất hiện này thôi thì nó đã dài gần năm mươi mét, vậy thì thân thể nó còn giấu trong biển phải lớn đến bao nhiêu?
Vấn đề của Đường Lăng không được giải đáp, hắn chỉ thấy con quái thú khổng lồ được xưng là linh hồn của cá voi này đột nhiên há to miệng, vòm miệng nó như một cái hang động vậy.
Con quái vật lớn như vậy mà lại phát ra tiếng kêu như trẻ con gào, sau đó, nước biển trong phạm vi năm mươi mét xung quanh nó giống như gặp phải một cái hố đen, tạo thành một dòng nước xoáy khổng lồ, hung hăng lao vào miệng nó.
Mười mấy con hải thú Bạch Giác không thể nào chống cự và bị hút thẳng vào trong miệng của con cá voi, sau đó những dòng nước biển bị hút vào được nó phun ra khỏi cơ thể, tạo thành một cột nước lớn hơn cả cột nước vừa rồi, bắn thẳng lên không trung.
Những cột nước này cũng tạo thành một cơn sóng lớn, khiến mặt nước biển dâng cao.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, bởi vì ở phía Đông Nam, không biết tại sao lại có một đám hải thú Bạch Giác có quy mô lớn hơn lao tới, khoảng chừng hơn ngàn con, ở phía sau lưng của đám hải thú Bạch Giác này có hơn hai mươi cái đầu quái ngư màu đen.
Từ hướng khác lại xuất hiện thêm một cái đầu khổng lồ của linh hồn cá voi, không chỉ có thế, dưới ánh mặt trời, Đường Lăng còn thấy những cái vây cá tam giác màu tím khổng lồ…
"Cá mập!" Trong lòng Đường Lăng tràn đầy cảm xúc không thể lý giải được. Trong những quyển sách về nền văn minh trước đây, hắn thấy không ít tư liệu liên quan đến cả mập, nhưng mà ở thời đại Tử Nguyệt này, hắn vẫn chưa từng gặp được con cá mập nào.
Biển cả không để Đường Lăng thất vọng, một giây trước hắn còn nghĩ mình chưa từng gặp qua cá mập, một giây sau đã nhìn thấy một cái đầu to, bén nhọn như con thoi nổi lên khỏi mặt nước, giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể khổng lồ của nó cũng thoát khỏi mặt biển.
Lớn! Thật lớn!
Mặc dù không vĩ đại bằng linh hồn cá voi, nhưng so với chiều dài 47 mét của con quái ngư màu đen kia, thì con quái ngư kia chỉ lớn bằng một phần ba của nó.
Vây cá vô cùng bén nhọn, nó không hề há miệng nhưng lại mang trong mình một khí thế vương giả, nó nhảy lên khỏi mặt nước, vây cá xẹt qua thân thể của một con quái ngư màu đen…
Một giây sau, con quái ngư màu đen kia chảy ra một dòng máu màu xanh kỳ dị, sau đó chìm vào trong làn nước biển!
Hóa ra, mục tiêu của con cá mập này là đám quái ngư màu đen!
Sau đó, trên mặt biển lại nổi lên một thứ gì đó dài như một dải lụa! Là ảo giác sao? Đường lăng dụi mắt, tiếp đó, Đường Lăng nhìn thấy một cái đầu rắn nhô cao lên!
Rắn biển xuất hiện!
Nó không to lắm, kích thước của nó không khác mấy với những con mãng xà trên cạn, nó cũng không có lao vào cắn xé, chỉ đứng đó phun nọc độc về phía một con hải thú Bạch Giác…
Trên bầu trời vang lên tiếng chim hót, một đàn chim khổng lồ, với đôi cánh dài mười mấy mét xuất hiện…
Càng ngày càng có nhiều hải thú, và càng có nhiều cảnh tượng hùng vĩ xuất hiện trên mặt biển, giống như ông lão đánh xe bò đã nói, là một bữa tiệc đi săn thịnh soạn.
Cách xa như thế mà vẫn khiến cho người khác cảm thấy tâm hồn mình rung động cùng sợ hãi.
Đường Lăng tự hỏi, hắn tuyệt đối không có can đảm tiếp cận với khu vực săn bắn kia!
Đây không phải là trò chơi mà nhân loại có thể tham gia vào được!
Nhưng điều này có đúng thật không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Đường Lăng, thì hắn nhìn thấy một thứ gì đó giống như là một chiếc thuyền gỗ có ánh sáng kim loại, trên thân thuyền có thứ gì đó giống như mái chèo, xẹt qua bầu trời, sau đó đáp xuống mặt biển, sóng mãnh liệt dâng lên ở bãi săn…
Đây là muốn chết phải không? Đường Lăng theo bản năng, bắt đầu lo lắng cho chiếc thuyền gỗ kia.
Đối mặt với những con thú biển khổng lồ, lại bị vây trong những cơn sóng lớn mãnh liệt, chiếc thuyền kia như một chiếc lá nhỏ bé yếu ớt.
Chiếc thuyền chỉ tầm hai mươi mét, trên thuyền cũng chỉ có bóng dáng của ba đến năm người.
Giống như, trong một giây tiếp theo nó sẽ bị sóng biển đánh vỡ, sau đó bị những con quái vật biển này nuốt vào bụng!
Tuy nhiên, những người trên thuyền hiển nhiên không hề nghĩ vậy, họ thong dong nhìn những con hải thú đang tụ tập đông đảo. Một người đàn ông đứng ở mũi thuần hưng phấn gào lên, âm thanh rất to, dù đứng ở khoảng cách xa như vậy, ngay cả đứng giữa những thiết gào thét của đám quái vật biển, thì giọng nói của người đàn ông kia vẫn đầy sức mạnh xuyên thấu, lập tức truyền đến bên tai của những người trong thương đội trên bờ.
"Các anh em, cho tôi thu hàng! Tuần sau có thể có một ngày nhậu nhẹt no say không thì phải nhìn vào hôm nay!" Khi đang nói, phần trên của người đàn ông kia đột nhiên bảnh trướng lên, cơ bắp cuồn cuộn, khiến cái áσ ɭóŧ màu trắng đơn giản hắn ta mặt trên người bị xé rách.
Tạo thành một tỉ lệ không hề cân xứng với nửa người dưới.
Hắn ta ra lệnh một câu, trên thuyền có hai người lập tức chạy tới, hai người kia một trái một phải, dưới sự mãnh liệt nước biển, đạp sóng mà đi.
Đồng thời, người đàn ông có nửa người trên to như quái vật kia bỗng nhiên lấy ra một cái mỏ neo lớn, trên mỏ neo có đường sọc màu tím, bắt đầu vung nhanh!
Theo động tác vung
neo của hắn ta, chiếc thuyền cũng bắt đầu lay động kịch liệt.
"Đi cho ta!" Người đàn ông kia gào lên một tiếng, mỏ neo bắt đầu bay lên không trung, mang theo một sợi dây xích thật dài, nhanh chóng rơi ầm xuống mặt nước biển!
Sau khi mỏ neo rơi xuống, chiếc thuyền đang bấp bênh cũng dần ổn định lại.
Tiếp đó, Đường Lăng lại thấy hai người đàn ông đang lướt sóng kia, một trái một phải, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa, nương theo ánh nắng của mặt trời có thể thấy trên tay họ đang kéo một tấm lưới vô cùng lớn, hướng về phía đám hải thú kia!
Về phần hai người còn lại trên thuyền, họ theo người thuyền trưởng có nửa người trên bành trướng kia, cầm một con dao rựa dài năm mét, cùng xông về mặt biển…
Đây là những người của Bến Cảng Hắc Ám sao? Mà người thuyền trưởng có nửa thân trên bành trướng kia có phải là người thuộc thể chiến đấu không?!
Mà bọn họ chỉ là nhóm đầu tiên, ở phía xa đã có mười mấy con thuyền lớn nhỏ cũng đang xông vào trong bãi săn giữa biển.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
- Chương 274: Hoan nghênh, bến cảng hắc ám