Chương 3

Mưa ngày càng nặng hạt. Mạnh Nhiên nhìn xuống mắt cá chân đang sưng tấy, đôi giày cao gót 8 centimet khiến cô khập khiễng. Sau một lúc đắn đo, cô quyết định tháo giày và đi chân trần, cố gắng chạy nhanh hơn dưới cơn mưa lạnh lẽo, bỏ mặc cơn đau. Cô không để ý rằng phía trước, một người đang cúi đầu bước vội, và hai người vô tình va phải nhau.

"Xin lỗi," Mạnh Nhiên vội vàng lui lại.

Người kia chẳng nói gì, chỉ tiếp tục bước đi. Mạnh Nhiên lắc đầu rồi cũng chẳng để ý thêm.

Đi được vài bước, cô đột nhiên nhận ra ngực mình trống rỗng. Sợi dây chuyền mà cô luôn đeo, món quà duy nhất ba để lại, đã biến mất. Tim cô chùng xuống, bàn tay run rẩy lần tìm xung quanh. Đó là món đồ vô giá với cô. Cô quay người định đuổi theo người đàn ông kia, nhưng trong màn mưa mịt mù, hắn đã biến mất.

Nước mắt lăn dài trên má, Mạnh Nhiên không thể cầm lòng. Cô không thích khóc, nhưng lúc này đây, cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng nhấn chìm cô. Những lời nói lạnh lùng của Chu Tử Tiện vang lên trong đầu: "Không đủ tiêu chuẩn." Và cả câu nói của Tô Miên: "Ngừng lại đi... em không thể trở thành diễn viên."

Nhưng Mạnh Nhiên không thể từ bỏ, cô không muốn từ bỏ. Bao nhiêu lần cô thất bại, bao nhiêu lần cô gục ngã trước ống kính, nhưng chưa một lần cô khóc.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Cô ngơ ngác quay lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng sau lưng.

"Đây là của em à?" Anh ta chìa sợi dây chuyền ra trước mặt cô.

Giọng nói của anh ta khàn khàn, chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang che kín khuôn mặt. Thấy cô ngập ngừng, anh ta nhét sợi dây chuyền vào tay cô: "Cầm lấy, đừng làm mất nữa."

Nói rồi, anh quay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

#

Khi về đến nhà, trời đã tối hẳn. Mưa vẫn rơi tầm tã, khiến không gian thêm u ám. Vừa bước vào nhà, không khí ấm áp làm Mạnh Nhiên run lên, cô kéo lê thân thể mệt mỏi về phía phòng tắm. Nhưng khi xoay vòi nước, cô mới nhận ra nước đã bị cắt.

“Thật là xui xẻo...” Cô cười khổ, ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh ngắt, không còn chút sức lực nào để thay đồ hay suy nghĩ về buổi thử vai thất bại hôm nay.

Cô nắm chặt sợi dây chuyền, mệt mỏi đến mức chìm vào giấc ngủ ngay trên sàn nhà.

Cô đã quá kiệt sức. Để chuẩn bị cho buổi thử vai, cô thức khuya tập luyện, chỉ ngủ được vài tiếng. Giấc ngủ kéo cô vào một cơn mơ sâu, một thế giới đen tối. Bất ngờ, cô cảm nhận có thứ gì đó nặng trĩu đè lên người mình. Nhiệt độ nóng bỏng, cứng rắn, và nặng nề.

Thứ đó chuyển động nhịp nhàng, nóng rực và làm cơ thể cô tê liệt. Cô cảm thấy nhịp thở dồn dập vang lên bên tai, như tiếng của một con thú hoang đang gầm gừ. Bàn tay cô vô thức chạm vào thứ gì đó cứng như đá, và mồ hôi nhỏ xuống mu bàn tay cô. Thứ gì đó đang ở giữa hai chân cô, mang theo cơn đau nhói và nóng rát lan tỏa khắp cơ thể. Nó khiến cô cảm thấy như mình bị giằng xé từ bên trong.

“A... A ha...” Cô thở dốc, thân thể run rẩy không kiểm soát.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt eo cô, siết chặt đến mức cô tưởng như mình sắp bị bẻ gãy. Cảm giác xâm chiếm ngày càng dữ dội hơn, khiến cô nghẹt thở, nhưng cũng như bị kéo đến ranh giới của sự giải thoát.

Đây là mơ ư? Chuyện gì đang xảy ra?

Cô cảm thấy mọi thứ như một cơn ác mộng không lối thoát, nhưng nó quá thật. Giữa cơn mê loạn, cô mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đôi mắt dài, sắc lạnh với một nốt ruồi nhỏ ngay dưới mắt phải. Mồ hôi vẫn nhỏ giọt trên trán người đàn ông. Cô lắp bắp, gần như không tin vào mắt mình.

"Chu... Chu Tử Tiện?!"