Chương 46: Ứng Viên 2

Tối hôm đó, Tô Minh Nguyệt mải suy nghĩ về danh sách ứng cử viên, cơm cũng không thèm ăn cho tử tế, tùy tiện ăn vài miếng rồi về phòng.

Vu Thành Quang nói anh có hẹn với người nhà bệnh nhân ở gần đó để khám bệnh vào buổi tối nên không đến ăn trực nữa. Hai người lớn nhà họ Tô thấy vậy lại tưởng rằng hai cô cậu đang cãi nhau.

Mẹ Tô gọt mấy quả táo, hướng cửa phòng Tô Minh Nguyệt gọi, "Nguyệt Nguyệt, ra ngoài ăn trái cây."

Đợi một lúc không thấy cô trả lời, mẹ Tô liền đẩy cửa đi vào.

Tô Minh Nguyệt đang nằm trên thảm, đeo tai nghe, một tay chống cằm, tay kia gạt điện thoại, Dafu thì đang cố gắng trèo lên lưng cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Minh Nguyệt nhướng người lên, Dafu từ trên lưng cô lăn xuống khẽ kêu đau, bốn móng vuốt nhỏ của nó bám liên tục vào bộ quần áo ngủ của cô. Nó cố gắng trèo lên lại. Vừa trèo được nửa đường lại không giữ vững mà tụt xuống.

Cô quay lại với miệng cười gượng gạo, ngồi xếp bằng trên thảm, ôm Dafu vào lòng và nhận lấy đĩa trái cây do mẹ cô mang đến.

Mẹ Tô ngồi bên giường, nhìn những thiết bị quay phim trên bàn và hỏi, "Nguyệt Nguyệt, gần đây con không đi chơi, ngày nào cũng ở nhà quay mấy cái này, con định chuyển nghề hả?"

"À? Không, không ..." Sau đó Tô Minh Nguyệt mới nhớ ra để giải thích với mẹ: "Có một sự kiện mà con cần phải tự làm một video, con phải dùng mấy thứ này để luyện tập đó."

"Ồ ... mẹ nói con nghe, bố con cứ nghĩ con chuyển nghề sang làm nhϊếp ảnh gia. Con chân yếu tay mềm sao có thể làm được cơ chứ."

Mẹ Tô nói xong cũng ngồi trên thảm nhéo nhéo cánh tay Tô Minh Nguyệt, “Lúc mới suất viện con gầy như cây sậy ấy. Giờ thì ổn rồi, ăn uống tốt hơn rồi.”

Ăn ... uống ... tốt... hơn?

Bốn chữ này làm cô giật mình, cô đưa Dafu cho mẹ ôm, đứng trước tấm gương soi toàn thân, nhìn trái nhìn phải.

Trông thế này, có vẻ như cô có một chút thịt trên cánh tay.Cằm cũng có vẻ tròn trịa hơn trước ...

Cô lo lắng đứng lên cân nhưng cân nặng vẫn không thay đổi, chẳng lẽ tất cả các cơ mà cô tập luyện trước đó giờ đều đã biến thành mỡ rồi? Cô đột nhiên cảm thấy bản thân sắp phế rồi.



“Ah, ah, về sau con sẽ không ăn tối nữa!” Tô Minh Nguyệt than vãn.

Mẹ Tô nhìn thấy cô như vậy, đút ngay miếng táo vào miệng cô. "Vậy sau này đừng đòi mẹ làm thịt viên nữa ... nói mẹ nghe, con với Thành Quang thế nào rồi?"

“Thịt viên… có thể ăn một tuần một lần là được mà. Nhưng mà con và anh Thành Quang, bọn con làm sao chứ?” Tô Minh Nguyệt lúng túng, mẹ cô rất quan tâm đến người hàng xóm này khiến bà luôn có một dự cảm không lành.

Nhìn thấy con chó con cứ nghiêng người đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt, mẹ Tô đã đưa Dafu lại cho cô và nói: "Không phải hai đứa mấy hôm trước rất vui vẻ sao, Thành Quang ngày nào cũng đến đây. Dạo gần đây lại không đến thường cuyên nữa, lại cũng không thấy con nhắc gì đến thằng bé.”

“À?” Tô Minh Nguyệt nhớ ra tuần này cô bận làm bài tập, hoàn toàn không để ý đến tung tích của Vu Thành Quang, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, trước đây chúng con là giúp đỡ lẫn nhau. À mà cũng không phải giúp đỡ nhau, chủ yếu là do anh ấy giúp đỡ con. Cũng không phải. À mà thôi ... Dù sao thì mẹ cũng đừng nghĩ mấy chuyện kì lạ đấy nữa. "

“Đứa nhỏ này, sao con lại hoảng sợ như vậy chứ?” Mẹ Tô cười nói: “Những lời này đều là bố con nói đó. Ông ấy thấy con người Thành Quang rất tốt. Bây giờ công việc của bệnh viện không tồi, sau này sẽ giao lại bệnh viện cho hai đứa. Sau này kể cả con có không nhận được phim để quay, bố mẹ cũng yên tâm. "

Tô Minh Nguyệt liền đáp: "Mẹ đang nói cái gì vậy ... Con mới hai mươi hai tuổi, sao bố mẹ đã vội sắp xếp chuyện cả nửa đời sau cho con rồi, con mới có vài tháng không đóng phim thôi mà ... "

Mẹ Tô: "Mẹ trước kia thấy con quay phim quá mệt, lại còn dễ bị thương, muốn khuyên con đổi công việc khác mà làm. Mẹ nghe mẹ Trân Trân ở tầng 3 nói con bé luôn làm việc ở nhà, vừa thoải mái vừa có thể chăm sóc gia đình. Con còn nhớ Trân Trân không? Học cùng con hồi trung học đó. "

"Con không nhớ. Bạn học cùng trung học nào nhỉ?" Tô Minh Nguyệt lắc đầu, cảm thấy như bị mẹ dắt mũi. "Cô ấy làm gì thì liên quan gì đến con?"

Mẹ Tô vỗ vỗ tay cô, ghé vào tai cô nói: "Trân Trân rất thích Thành Quang. Mẹ con bé đã đến gặp cha con mấy lần, muốn ông ấy tác thành cho hai đứa nhỏ. Cha con thì không vui đâu, nhưng vì nể mặt hàng xóm, lại không dám từ chối ”.

“A?” Miệng Tô Minh Nguyệt há ra thành hình chữ O. Thật sự không ngờ, vẻ mặt lạnh như băng của Vu Thành Quang, đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn giống như hồi cấp hai, có con gái theo đuổi.

Nhìn thấy đôi mắt của Tô Minh Nguyệt lóe lên vẻ nhiều chuyện, mẹ Tô tự hỏi, con gái của bà dường như không bị ảnh hưởng chút nào khi nghe thấy tin đó. Điều này hoàn toàn khác với những gì Lão Tô nghĩ ...

Bà chỉ có thể căng não mà nói tiếp: "Vậy nên bố con vẫn chưa nói với Thành Quang. Muốn hỏi ý kiến của con trước. Con thấy thằng bé Thành Quang này không tốt sao? Thằng bé vừa thật thà vừa hiều chuyện, biết nghe lời cha con. Một năm nay ở bệnh viện làm việc rất tốt nhé. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Nguyệt đột nhiên trở nên rất thất vọng, cô cau mày nói: "Tại sao bố lại không muốn tác thành cho họ vậy? Đây không phải là phá hỏng lương duyên của người ta sao! Trời ạ, lại làm chậm trễ chuyện tốt của anh Thành Quang rồi, hay là để con nói giúp cô ấy? Cô gái tên Trân Trân kia trông như thế nào…. Mẹ có Wechat của cô ấy không? Gửi cho anh Thành Quang đi, mẹ gửi nhanh lên đi! "



“Ôi chao, con gái nhà này thật đúng là không hiểu chuyện rồi.” Mẹ Tô tức giận cầm đĩa táo lên, cũng không định cho cô ăn nữa.

"Thằng nhỏ thật thà như thế lại còn không thích, về sau mà con dám đưa đứa nào chỉ biết ăn diện ba hoa về nhà thì đừng có mơ bước vào cửa nhà này."

Tô Minh Nguyệt trợn mắt, "Gần đây mẹ lại đọc tiểu thuyết ngôn tình hay xem phim thần tượng đó? Mấy thứ trong đấy toàn là lừa người thôi."

"Mẹ thật sự không cho phép con yêu đương với người trong giới giải trí, không thực tế! Bạn trai của con phải tìm một người như bố của con, thế mới có thể có cuộc sống ổn định. Con xem, chúng ta sau bao năm kết hôn như thế vẫn chưa cãi nhau bao giờ." "Mẹ Tô lẩm bẩm.

Tô Minh Nguyệt tự nhiên lại được cho ăn một mặt cẩu lương, khi cô ấy nhìn lên thì đã là 7h50 rồi.

"Mẹ à, con vẫn còn trẻ, vẫn đang trong giai đoạn bận rộn sự nghiệp. Hai người nên về phòng, từ từ mà thể hiện tình yêu của mình. Không phải hao tâm tốn sức với con đâu." Cô ôm lấy mẹ, nhanh chóng đẩy bà ra khỏi phòng. Cũng không cần biết bà đi ra ngoài sẽ nói với bố cô những gì.

Cô đóng cửa rồi khóa lại, xoay người ngồi trước máy tính.

Hừm, bố mẹ cô đang định đấu trí thi gan với cô, đây là đang muốn bán cô đi rồi sao? Đừng có mơ ~ Tô Minh Nguyệt tức giận nghĩ.

Tuy nhiên, tên của một người bạn cùng lớp thời trung học tên là Trân Trân có hơi quen, những cái khác thì cô không thể nào nhớ ra được.

Thôi bỏ đi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình và bắt đầu làm mới trang web.

Đã là 8h kém 5 phút, Tô Minh Nguyệt lo lắng theo dõi Weibo của AiCo, hận không thể vuốt nó lên cả trăm lần.

Vào đúng 8 giờ, trang web chính thức thông báo: [Xin chào tất cả các bạn trong khu vực châu Á, AiCo là một thương hiệu thiết kế độc lập đến từ Hà Lan. Hiện đang hoạt động trong lĩnh vực thời trang như một biểu tượng thời trang mới nổi. Chúng tôi đang quyết tâm tìm ra những Đại sứ thương hiệu mới mẻ và năng động trên toàn thế giới. Đặc điểm của AiCo là tự do, táo bạo, giàu trí tưởng tượng và quyến rũ. Sự xuất hiện của Đại sứ thương hiệu sẽ tạo nên phản ứng tuyệt vời với AiCo. Chúng tôi sẽ làm việc với các bạn theo một cách độc đáo nhất để quyết định ai sẽ là Đại sứ thương hiệu vào năm tới. Bây giờ chúng tôi sẽ công bố các ứng viên và quy tắc cho cuộc tuyển chọn này! 】

Trang web chính thức đã đăng 5 bài đăng liên tiếp trên Weibo.

Tên của Tô Minh Nguyệt đứng sau cùng. Cô ấy nhìn tên ba người còn lại trên trang web chính thức, cô không hề biết ai trong số họ.

Và nhìn vào danh sách, có vẻ như ... cô là người duy nhất đến từ Trung Quốc?