Chương 27: Đau Mắt

Tô Minh Nguyệt đã rất sốc khi nghe những lời của Tạ Hiểu Đông. Cô nghiêng người hỏi: "Anh Đông, anh lại muốn làm gì vậy?" Mỗi khi anh Đông nghĩ ra một ý tưởng kì quái nào đó, cô luôn luôn là người chịu xui xẻo. Tạ Hiểu Đông cười mà không nói lời nào.

Tô Minh Nguyệt có chút bất an, cô nhìn Tạ Hiểu Đông và Đường Kiệt Nhân mặc vest và đi giày da, Bao An An thì mặc áo hoodie và quần đùi, còn bản thân cô thì mặc váy sơ mi trắng đơn giản. Cô khẽ hỏi Bao An An: "An An, hôm nay sẽ làm gì đó?"

Bao An An ghé vào tai cô nói: “Tôi không biết… Tối hôm qua tôi chỉ được thông báo phải mang theo cốp trang điểm thôi.”

Đường Kiệt Nhân ngồi bên cạnh lắng nghe, sau đó lấy trong cặp ra một cuốn album và đưa cho Tô Minh Nguyệt.

Đường Kiệt Nhân chỉ vào album và nói với cô ấy: " Nguyệt Nguyệt, lát nữa chúng ta cần gặp đại diện của nhãn hàng. AiCo là một thương hiệu mới ra mắt ở châu Âu trong vài năm qua. Hiện tại, không có người đại diễn nhãn hàng ở Trung Quốc. Họ đã xem ảnh của em, họ khá hứng thú với em đó. "

Tô Minh Nguyệt xem qua cuốn album sản phẩm của thương hiệu Aico này, trong đó có một số thiết kế quần áo và ảnh chụp trang sức.

Cô lật xem cuốn album, những người mẫu bên trong mặt đều không chút biểu cảm, trang điểm nhẹ và mặc bộ đồ đen dính nước, lạnh lùng đứng trên sàn diễn đầy màu sắc.

Cô lật một trang khác, người mẫu mặc một chiếc váy trắng với mái tóc xõa và một vài bông hoa khô trên đầu, cô ấy bình tĩnh ngồi trên mặt đất, xung quanh bày một số con thú bông.

Phong cách tiên phong tối giản này ...

Đường Kiệt Nhân nhẹ nhàng lấy ra bức ảnh chụp trộm Tô Minh Nguyệt đang mặc một chiếc váy trắng và đặt nó bên cạnh cuốn album.

Lấy đâu ra vậy, đây không phải là ảnh cô đang đi trên đương sao? Tô Minh Nguyệt hơi bối rối, nhưng những bức ảnh này khá đẹp, cô ấy xin Đường Kiệt Nhân một tấm và rồi bỏ vào túi của mình.

Tạ Hiểu Đông ở phía trước nói: "Bên phía thương hiệu cảm thấy ổn là được rồi, An An, em tìm hiểu phong cách trang điểm của bọn họ, lát nữa trang điểm cho Nguyệt Nguyệt theo kiểu này nhé."

Bao An An nhẹ nhàng nâng mặt Tô Minh Nguyệt lên, nhìn trái nhìn phải rồi so với album, “Khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt rất đẹp, có thể phù hợp với kiểu trang điểm lạnh lùng như vậy, sao mấy ngày nay tôi lại cảm thấy cô lại sút cân đi vậy? Mắt của cô đỏ như vậy, khi chụp ảnh có thể sẽ không ra được hiệu quả như mong muốn. "

Tạ Hiểu Đông lại nói: "Không sao, cứ để cho mắt cô ấy đỏ thế đi."

Tô Minh Nguyệt bất lực nói: "Anh Đông, anh lại có chuyện gì thế, lại muốn em khóc trước mặt người khác nữa à?"

“Không không không, cùng một chiêu làm sao có thể dùng hai lần được.” Tạ Hiểu Đông ngồi ở phía trước lắc đầu.



Chiếc xe chở họ đến khu trung tâm thương mại phía Tây thành phố và đậu trong bãi đậu xe của một tòa văn phòng lớn.

Tạ Hiểu Đông xem thời gian và thúc giục Bao An An nhanh chóng trang điểm cho Tô Minh Nguyệt.

Bao An An lấy dụng cụ trong cốp trang điểm ra, cô thấy đèn trong xe quá tối, liền tìm một cái đèn nhỏ để cho sáng hơn.

Tô Minh Nguyệt thấy đèn bật sáng thì hơi bối rối khi, cô nheo mắt và dùng tay che mắt lại.

Bao An An vội vàng hỏi: "Nguyệt Nguyệt bị làm sao vậy? Mắt khó chịu sao?"

Tô Minh Nguyệt bỏ tay xuống, cảm thấy ánh sáng không ảnh hưởng gì, cô dụi mắt nói: “Không, không, chỉ là mắt em hơi cay thôi.”

Bao An An nói: "Giám đốc Tạ, anh xem Nguyệt Nguyệt đã như vậy rồi, hay là dùng chút thuốc nhỏ mắt đi?"

Tạ Hiểu Đông nghe thấy vậy, cau mày không nói.

Bao An An chỉ có thể không dùng mi giả, trang điểm tối giản cho Tô Minh Nguyệt rồi đưa gương cho cô xem.

Sau khi trang điểm, Tô Minh Nguyệt quả nhiên rất xinh đẹp, lông mày và khóe mắt được cố ý kéo dài ra khiến cô ấy trông có vẻ khả ái hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ khiến cả người cô trông hơi yếu đi một chút.

Đường Kiệt Nhân nhìn vào mặt cô và nói, "Nguyệt Nguyệt, cho anh xem chút sát khí trong mắt nào."

Tô Minh Nguyệt nheo mắt lại: "Mọi người có cảm nhận được sát khí của em không?"

Tạ Hiểu Đông ở phía trước nói: "Sát khí á, trông như đồ ngốc thì có, đi thôi nào."

Anh ta yêu cầu Bao An An và tài xế ở lại bãi đậu xe. Ba người còn lại đi thang máy đặc biệt và đến văn phòng của AiCo.

Người phụ trách kinh doanh tiếp đón họ là một phụ nữ nước ngoài mặc trang phục công sở, tóc ngắn xoăn nhẹ, nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh. Người thanh niên đứng bên cạnh cô chính là trợ lý phiên dịch của cô.

Người phiên dịch giới thiệu đôi bên, cô Sharon đây đến từ Hà Lan, cô không chỉ chịu trách nhiệm xúc tiến kinh doanh trong nước của AiCo mà còn là một trong những người sáng lập ra thương hiệu này.

Sharon lần lượt bắt tay Đường Kiệt Nhân và Tạ Hiểu Đông. Khi bước đến trước mặt Tô Minh Nguyệt, đột nhiên hai mắt sáng lên, miệng nói vài câu gì đó, nhiệt tình ôm chặt lấy Tô Minh Nguyệt.



Tạ Hiểu Đông giật mình, vừa định hét lên thì thấy Tô Minh Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào với Sharon, hai người áp mặt vào nhau và chạm nhẹ ba lần.

Hành động này còn khiến Sharon hạnh phúc hơn nữa. Đôi mắt cong và miệng cười toe toét của cô ấy cho thấy sự hài lòng của cô ấy với Tô Minh Nguyệt. Cô ấy mở rộng vòng tay và khen Tô Minh Nguyệt với họ bằng tiếng Anh và tiếng Hà Lan, đúng là một thiên thần, xinh đẹp, quyến rũ ... đủ loại từ ngữ khen ngợi.

Tô Minh Nguyệt đứng cạnh mỉm cười và nói vài câu cảm ơn bằng tiếng Hà Lan. Cô vừa nói mà tự thán phục mình. Thật may, bộ phim cô ấy xem ở nhà hôm đó là một bộ phim tình cảm rất nổi tiếng của Hà Lan. Trong hơn một tiếng đồng hồ, mặc dù không thể cảm nhận được tuyến tình cảm của bộ phim, nhưng cô đã học được một số nghi thức cơ bản và những lời chào hỏi đơn giản, rất hữu ích từ đây.

Người phiên dịch nói với Đường Kiệt Nhân và Tạ Hiểu Đông đang sững sờ, rằng khuôn mặt và tính khí phương Đông của Tô Minh Nguyệt rất tốt, nghi thức chào hỏi đối với văn hóa của bọn họ cũng rất đúng tiêu chuẩn. Một vài câu chào tiếng Hà Lan rất trôi chảy khiến cô Sharon rất vui. Bây giờ cô muốn họ cùng thảo luận thêm về các vấn đề khi làm đại diện nhãn hàng.

Tạ Hiểu Đông rất cao hứng, mời Đường Kiệt Nhân và Sharon vào phòng họp bàn bạc chi tiết, anh và Tô Minh Nguyệt nói thêm với nhau vài câu nữa.

Sau đó, anh kéo Tô Minh Nguyệt ra ngoài cửa văn phòng và nói: "Nguyệt Nguyệt, em thực sự có năng lực nha. Lúc đầu anh cũng lo lắng. Em học mấy cái này ở đâu vậy

Tô Minh Nguyệt nói, "Trong phim ... Anh Đông, đừng vui mừng quá sớm, hiện tại có thể em sẽ không đóng phim hay chụp ảnh được đâu ..."

Tạ Hiểu Đông hoàn toàn không quan tâm, " Em yên tâm, anh vẫn có cách giải quyết. Hôm nay nhất định không để em phải chụp ảnh gì cả. Ngày mai Triệu Vũ đã hẹn với bác sĩ lần trước rồi, anh không tin là không thể chữa khỏi cho em.”

Tô Minh Nguyệt nhìn bộ dạng như sắp thành công của Tạ Hiểu Đông, khó hiểu hỏi: "Anh Đông, không phải trước kia anh đã nói không có thành quả mà đã nhận hợp đồng là hành động vô trách nhiệm sao?"

"Ồ? Anh đã nói thế sao?" Tạ Hiểu Đông vẻ mặt vô tội, " Làm đại diễn nhãn hàng tốt cũng được coi là thành quả rồi."

Hai người bước vào phòng họp, Đường Kiệt Nhân đứng dậy và nói với họ Sharon nghĩ rằng hình ảnh của Tô Minh Nguyệt rất phù hợp với chủ đề quảng cáo của thương hiệu này trong mùa mốt hiện tại, muốn mời cô ấy làm người đại diện nhãn hàng nhiều hơn một năm.

Tất nhiên Tạ Hiểu Đông không có ý kiến gì, nhưng kế hoạch hợp tác chi tiết cần được công ty hoàn thiện.

Sau khi hai bên vui vẻ trò chuyện về một số vấn đề hợp tác, Tạ Hiểu Đông đứng dậy bắt tay bà Sharon và thống nhất thời gian lần gặp mặt tiếp theo.

Người phiên dịch nói với họ: "Chúng tôi muốn chụp lại ảnh của cô Tô Minh Nguyệt và gửi về trụ sở. Hình tượng của cô hôm nay hoàn toàn ổn. Bây giờ có thể đến studio của chúng tôi chụp một vài bức ảnh được không?"

Từ Minh Huệ sững sờ một lúc, Tạ Hiểu Đồng vỗ đầu cô nói đùa: "Đứa nhỏ này, mắt nó bị viêm, bây giờ nhìn thấy đèn flash cũng thấy đau. Anh xem cô ấy dụi mắt thế này, hôm nay chắc không chụp được đâu. Hay để hôm khác đi? Chúng tôi sẽ tự chụp trong studio bên tôi rồi gửi lại cho các anh nhé? "

Sau khi Sharon và người phiên dịch thì thầm vài câu, anh ta nói từng câu từng chữ một: "Sếp tôi vừa nói rằng studio của chúng tôi được trang bị đầy đủ, không cần dùng đèn Flash cũng có thể chụp ra được bộ dạng đáng yêu như chú thỏ con này.”