Chương 22: Bức Ảnh

Mẹ của Tạ Hiểu Đông hiện đang sống ở Helsinki, Phần Lan, anh tính toán thời gian lệch múi giờ, rất may lúc đó chưa quá khuya, sẽ không làm xáo trộn sự nghỉ ngơi của bà ấy, nhưng anh không thể nhớ ra những gì anh đã nói với mẹ trong mười lăm phút đêm qua.

Anh nhấp vào trang cá nhân của mẹ mình và thấy bà đang sống một cuộc sống rất nhàn nhã ở một đất nước xa xôi. Bà đã mở một phòng tranh nhỏ cách đây vài năm.

Hiện các tác phẩm của các họa sĩ vô danh trong nước và một số bạn bè của bà đang được triển lãm.

Trong suốt nhiều năm, Hiểu Viên khăng khăng rằng bà sẽ không trở lại Trung Quốc, vì vậy hai cha con phải thường xuyên bay đến nơi bà sống để tụ họp gia đình nhỏ.

Khi nghe tin Tạ Hiểu Đông bắt đầu làm quản lý, mẹ anh ấy đã cười và nói rằng gia đình họ nếu không làm nghệ thuật thì cũng kinh doanh dịch vụ nghệ thuật, không cách nào thoát khỏi vòng tròn liên quan đến ngành này.

Tạ Hiểu Đông lại lướt qua trang cá nhân của một số người khác, có người tự thông báo mình sẽ tham gia đóng phim, có người phàn nàn vì không được tham gia bộ phim, có người thì chê các bữa ăn của đoàn phim không ngon ... anh ấy nhấn like tất cả.

Ai đó đã đăng ảnh canh gà ... hả? Bản thân đã bình luận “ Cố lên” vào bài viết của Tô Minh Nguyệt hồi nào vậy?

Uống xong hai ly cà phê, anh cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, đoán xem hôm qua cha anh đã nói những gì. Đội ngũ kinh doanh do lão tướng Lý Quốc Hưng dẫn đầu. Mặc dù thành tích của bộ phận kinh doanh không tốt bằng Truyền thông Định Đông, nhưng cha anh luôn nói rằng Tạ Hiểu Đông là hậu bối, nên dành cho những tiền bối sự tôn trọng mà họ đáng có.

Tập đoàn Định Đông kinh doanh nhiều lĩnh vực. Ngoài lĩnh vực truyền thông điện ảnh và truyền hình, họ còn kinh doanh cả ô tô, du lịch, đầu tư vào các ngành khác. Tạ Thời Dao đã hơn 60 tuổi, ông đã ủy thác quyền lực cho những lão thành trong công ty.

Tạ Thời Dao hy vọng rằng mọi người trong tập đoàn sẽ đoàn kết, nhưng Tạ Hiểu Đông lại không để tâm đến việc cả tập đoàn sẽ gặp rắc rối gì.

Chỉ cần anh ấy làm cho Truyền thông Định Đông ổn định và lớn mạnh hơn, một ngày nào đó anh ấy sẽ có thể thoát khỏi quyền hạn của tập đoàn ...

Những diễn viên đầu tiên của Định Đông đã được anh đào tạo để trở thành những diễn viên lão làng trong các bộ phim truyền hình, quay phim không ngừng nghỉ.

Anh ấy cũng đã ký hợp đồng với một vài nghệ sĩ trẻ, những nghệ sĩ này đã tham gia nhiều bộ phim trực tuyến và các chương trình tạp kỹ.

Nhưng anh vẫn luôn để trống lịch trình của Tô Minh Nguyệt, một diễn viên tài năng, đã giành được giải thưởng. Tạ Hiểu Đông đã vẽ ra kế hoạch về tương lại tươi sáng cho cô khi kí hợp đồng, mà hiện giờ vẫn chưa thực hiện được. Làm sao anh có thể từ bỏ như vậy được?

Nếu anh cứ khăng khăng bắt cô đi đóng phim, anh nhớ lời bác sĩ đã nói, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều trị, khiến cô không thể phục hồi.

Trong tâm trí anh lại hiện lên vẻ ngoài tuyệt đẹp của Tô Minh Nguyệt trong buổi họp báo ngày hôm qua, và biểu hiện bất đắc dĩ của cô khi đối mặt với sự khích lệ tối qua xuất hiện trong tâm trí anh.

Nếu kỳ nghỉ nửa năm không được chấp thuận ...

Tạ Hiểu Đông lấy ra một tờ giấy và viết lại một vài kế hoạch cho Tô Minh Nguyệt. Phim điện ảnh và phim truyền hình tạm thời bị gạch bỏ. Nếu cô ấy có thể chịu được áp lực của máy quay, và cô ấy cũng có thể thử các chương trình tạp kỹ, chụp ảnh tạp chí và một số chương trình phát sóng trực tiếp ... Những nội dung này có thể được xem xét.



Nhưng thực tế Tô Minh Nguyệt có thể làm gì bây giờ?

Phương án cho tình huống tồi tệ nhất, nếu cô ấy từ giờ trở đi không đóng phim được nữa thì sao?

Anh ấy vẽ thêm dấu chấm hỏi sau các dòng.

Dì Điền đứng bên cạnh, nhìn Tạ Hiểu Đông viết và vẽ trên khăn giấy, nói với vẻ ngưỡng mộ, "Thiếu gia, khi cậu làm việc chăm chỉ trông giống hệt như ông chủ vậy!”

Tạ Hiểu Đông lại nhớ tới lời nói tức giận của ngày hôm qua, anh cảm thấy mình đối với Tô Minh Nguyệt chỉ có trách nhiệm chứ không có chút tình cảm cá nhân thừa thãi nào.

Anh sợ rằng sự không tin tưởng của cha anh sẽ ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh đối với Tô Minh Nguyệt.

Anh cần nói chuyện với cha mình, Tạ Hiểu Đông đứng dậy, quay vào thay quần áo rồi xuống lầu chào tạm biệt dì Điền.

Dì Điền cười hỏi anh: "Đại thiếu gia, có cần gọi tài xế Trần đến đón không? Hay là ăn xong bữa trưa rồi đi? Buổi tối cậu có trở về không?”

“Không, cám ơn dì Điền, buổi tối xem tình hình thế nào đã, đừng đợi tôi.” Tạ Hiểu Đông bước ra khỏi biệt thự, tự mình lái xe đến tập đoàn Định Đông.

Khi đến văn phòng chủ tịch, anh được thư ký cho biết buổi sáng Tạ Thời Dao nhận được cuộc gọi khẩn cấp, ông phải tạm thờ ra nước ngoài thương lượng hợp đồng. Ông để lại lời nhắn cho Tạ Hiểu Đông, hẹn sẽ gặp lại nhau sau một tuần.

Kế hoạch bị gián đoạn, Tạ Hiểu Đông chỉ có thể trở về phòng làm việc của Truyền thông Định Đông trước, ngẩn ngơ nhìn vào những hoạt động gần đây.

Anh ấy ngồi một lúc thì Triệu Vũ gõ cửa, nói rằng Đường Kiệt Nhân buổi sáng đã đến đây một lần, hiện tại đang đợi ở quầy lễ tân, hỏi anh ta có thời gian để bàn chuyện công việc không.

Đúng lúc Tạ Hiểu Đông muốn tìm ai đó để trút giận, anh nhanh chóng bảo Triệu Vũ mời Đường Kiệt Nhân vào.

“ Tạ Thiếu gia, hôm qua anh có con mắt thật tinh tường. Chiếc váy anh chọn cho Nguyệt Nguyệt thật khiến khán giả kinh ngạc.

Đường Kiệt Nhân lấy ra một vài bức ảnh, “ Ngày hôm qua tôi đã bí mật chụp trộm vài bức ảnh, tôi đã cho các nhà sản xuất của AiCo xem. Bọn họ yêu cầu tôi đến gặp anh và hỏi xem Nguyệt Nguyệt đã làm người mẫu độc quyền cho hãng thời trang nào chưa? "

Tạ Hiểu Đông nhìn vào bức ảnh. Đó là khi anh ấy đưa Tô Minh Nguyệt ra khỏi Trường quay số 1. Đường Kiệt Nhân đã chụp vài bức ảnh của Tô Minh Nguyệt từ phía sau.

Lúc đó cô đang tự mang giày, chiếc váy nhỏ nhắn tôn lên đường cong quyến rũ trên người cô, ánh đèn trong nhà mờ ảo, tổng thể bức ảnh đem đến một ấn tượng mạnh.

Anh có một kế hoạch trong đầu, "Hiện tại thì chưa, nhưng tôi có một điều kiện ..."

Sau khi nghe anh ta nói, Đường Kiệt Nhân ngập ngừng hỏi: “Tạ thiếu gia, tôi nghĩ điều này rất tốt cho Nguyệt Nguyệt, nhưng liệu điều đó có không tôn trọng bên kia không?” Anh ta chỉ về hướng của tập đoàn.



Tạ Hiểu Đông cười lạnh, đồ tốt giao tới cửa, cơ hội lần lượt bị người ta túm đầu cướp đi, còn muốn tôn trọng cái gì nữa.

Hiếm khi hai người có thể nói chuyện ôn hòa, Tạ Hiểu Đông tiễn Đường Kiệt Nhân ra khỏi văn phòng, họ hẹn ngày hôm sau sẽ đưa Tô Minh Nguyệt đi cùng đến nói chuyện với hang thời trang.

Tô Minh Nguyệt trở về nhà đã thấy bố mẹ chuẩn bị đi làm, trước khi ra ngoài, bố Tô còn không quên nhắc nhở cô: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay vẫn ra ngoài sao? Nếu chán thì vào viện giúp bố một tay, bố sẽ trả lương cho con. "

Cô vội lắc đầu bảo còn tiền tiết kiệm, ở nhà một năm cũng được.

Bố Tô thường nói câu này trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của cô, nếu cô thật sự đi thì sẽ dọn phân cho mấy con vật nhỏ, hoặc là được chủ nhân của chúng kéo đi chụp ảnh chung.

Mẹ Tô cảm thất xót cho cô, “Con dậy sớm như vậy, chạy về cũng mệt, trong tủ lạnh còn có đồ ăn, nếu con không thích thì gọi đồ bên ngoài cũng được. "

Tô Minh Nguyệt tiễn cha mẹ đi làm, cô nằm ở trên giường muốn ngủ ở nhà một ngày, lăn lộn mấy phút lại ngồi dậy.

Cô nhớ những gì cô đã nói trong buổi họp báo ngày hôm qua, rằng để tiếp tục quay phim, không thể ngừng phục hồi chức năng.

Cô mở máy tính, lướt qua danh sách phim mà cô giáo đưa cho trước khi tốt nghiệp, chọn một bộ phim tình cảm, điều chỉnh tốc độ chiếu chậm nhất rồi bắt đầu diễn theo bộ phim. Cô kéo áo, mỉm cười một mình.

"Anh yêu, em hứa với anh, em sẽ giữ tất cả những gì anh đã trao cho em, và bông hồng đó sẽ luôn được trồng trong trái tim em."

Sau khi nói lời thoại của nữ chính, cô ấy nhảy sang phía bên kia và thì thầm lời thoại của nam chính, đầu nghiêng sang một bên:

"Vĩnh biệt, nữ thần của anh, mãi mãi yêu em."

Những lời thẳng thắn như vậy khiến Tô Minh Nguyệt có chút không thể nói một mình.

Cô nhìn vào khuôn mặt của nam chính trên màn hình, nhớ lại những diễn viên đã đóng cùng mình, và cố gắng hết sức để thể hiện sự thâm tình qua ánh mắt.

Khi Tô Minh Nguyệt chậm rãi hoàn thành toàn bộ bộ phim, cô cảm thấy mình bị dày vò bởi những bất bình và đau khổ của một gia đình lớn ở thế kỷ 19.

Cô ngả xuống giường xem điện thoại, đã mười một giờ rưỡi, Tạ Hiểu Đông vẫn chưa liên lạc với cô.

Hay là mua vé xem phim khác? Hôm nay Tổng công ty có xảy ra chuyện gì không…

Cô vẫn đang nhớ về bộ phim còn dang dở và món bỏng ngô của ngày hôm qua.