Hắn giơ tay lên, Hạnh Sí bèn ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, mặc cho hắn dùng mu bàn tay vuốt ve gò má mình như đang sờ mèo con.
“Sao lại đến bệnh viện làm gì?” Lục Chấp Duệ lạnh nhạt hỏi.
Hạnh Sí ngoan ngoãn nói: “Vừa rồi chị Nhạc gọi tới cho tôi, nói là ngài bị tai nạn xe; lúc đó tôi cảm thấy rất sốt ruột, sợ mọi chuyện quá nghiêm trọng... Mà tôi không gọi điện thoại cho ngài được nên…”
Giọng nói của cậu hơi gấp gáp cộng thêm việc không giỏi biểu đạt nên khiến câu cú rất lộn xộn.
Thấy cậu kìm nén đến mức mặt mũi đỏ bừng, Lục Chấp Duệ vỗ vỗ đỉnh đầu cậu rồi quay đầu nhìn trợ lý Quý Lam đang đứng canh cửa.
Quý Lam hiểu ý hắn, ngay lập tức kể lại một cách ngắn gọn: “Vừa rồi cô Nhạc gọi tới, tôi bèn nói tình hình của ngài cho cô ấy biết. Cậu Hạnh rất lo lắng cho ngài, cậu ấy đã đến bệnh viện từ rất sớm, từ nãy tới giờ vẫn luôn đứng trực ở đây.”
Lục Chấp Duệ nhìn Hạnh Sí.
Chỉ thấy dường như Hạnh Sí cảm thấy hơi ngại nên đang cúi đầu xuống. Các đường nét trên gương mặt cậu rất xinh đẹp, dáng vẻ cúi đầu có vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng thương; mái tóc dài mềm mại rũ trên trán trông có chút lộn xộn, vừa nhìn đã biết là cậu sốt ruột chạy đi chứ chưa kịp chỉnh trang gì. Dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện còn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt treo trên hàng mi dài của cậu.
Không hiểu sao trong đầu Lục Chấp Duệ lại hiện ra dáng vẻ của Hạnh Sí trong giấc mơ kia.
Phách lối ghê gớm, mặt mũi cười tươi như hoa, đã vậy còn mắng hắn với mèo nữa.
Phải có sự tương phản đó thì hắn mới có thể thấy người trước mắt này ngoan ngoãn đến mức nào. Lục Chấp Duệ bỗng mềm lòng, hắn xoa đầu Hạnh Sí hỏi: “Còn khóc gì nữa vậy?”
Hạnh Sí luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt: “Không có khóc.”
Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của cậu làm Lục Chấp Duệ cảm thấy rất hài lòng. Sự bực dọc và tức giận trong giấc mơ dần dần tan thành mây khói, hắn cười nói: “Đừng giấu nữa. Ăn tối chưa?”
Hạnh Sí gật đầu. Lục Chấp Duệ nhìn thấy đôi mắt cậu vì chột dạ mà chớp chớp mấy lần, hai má hơi đỏ lên.
Bộ dáng này của cậu trông vô cùng đáng yêu. Nhớ tới hình ảnh Hạnh Sí ngồi xổm trước bàn trà gặm gà rán trong giấc mơ làm cho Lục Chấp Duệ cảm thấy đứa bé ngây thơ trước mặt này càng vừa mắt hơn trước.
Được yêu thương bởi một người mà trong tim trong mắt người đó chỉ có một mình mình sẽ luôn có loại cảm giác l*иg ngực bị lấp đầy.
Lục Chấp Duệ tỉnh bơ nhếch môi lên rồi ngẩng đầu nhìn Quý Lam.
“Bảo người mang cơm tối tới.” Hắn nói.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Quý Lam đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
“Ngài Lục, ngài cũng chưa ăn cơm đúng không?” Hạnh Sí hỏi: “Tôi nghe chị Nhạc nói là ngài chỉ vừa mới xuống máy bay thôi.”
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng.
“Vậy chắc chắn là ngài đã thấy đói bụng rồi.” Hạnh Sí nói xong bèn đứng lên, đôi mắt ngấn nước còn chưa kịp khô đã nhìn hắn với dáng vẻ tràn đầy chờ mong: “Tôi... Tôi có làm một ít đồ ăn nhẹ, ngài ăn vài miếng lót dạ trước đã nhé?”
Tay nghề của cậu vẫn vô cùng kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cố chấp thích nấu đồ ăn cho Lục Chấp Duệ.
Từ trước đến nay, Lục Chấp Duệ luôn rất kén chọn, đây là chuyện mà mấy người bên cạnh hắn đều biết rõ. Hắn ngước mắt nhìn Hạnh Sí, khi hắn đang định mở miệng từ chối thì lại đối mặt với một đôi mắt lo lắng không yên.
Hắn dừng một chút, lời từ chối vừa ra đến miệng lại vòng về, biến thành một tiếng “ừ” lạnh nhạt.
Đôi mắt ướt sũng của Hạnh Sí ngay lập tức sáng lên, cậu quay người đi lục lọi chiếc balo đang để ở cửa.
Lục Chấp Duệ thản nhiên nhìn cậu. Có thể là do hắn đã bao nuôi cậu lâu rồi nên sẽ nảy sinh tâm lý nuông chiều với món đồ chơi nhỏ này.
Đúng lúc ấy, Hạnh Sí lấy trong túi ra một cái bình thủy tinh; sau đó, cậu xoay người lại, vẻ mặt cậu đầy mong đợi và cũng có chút ngượng ngùng.
“Ngài Lục, đây là bánh quy mạn việt quất, anh có muốn nếm thử một miếng không?”
Trong bình thủy tinh trong suốt là bánh quy nướng bị cháy. Cái bình kia, bột bánh và cả những chiếc bánh hơi còn nguyên vẹn nơi miệng hũ đều quá quen thuộc với hắn.
Đồng tử của Lục Chấp Duệ co rụt lại.
Bình bánh quy này giống hệt với cái bình mà hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Hạnh Sí không biết tại sao Lục Chấp Duệ bỗng nhiên lật mặt.
Vừa rồi còn tốt lắm cơ mà. Kỹ năng diễn xuất của cậu trước mặt Lục Chấp Duệ quả thực có thể so sánh với nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Tượng, combo thanh tú, xinh đẹp, đáng thương rõ ràng đã dỗ cho tâm trạng Lục Chấp Duệ trở nên vô cùng vui vẻ, thậm chí vẻ mặt của hắn còn có chút tươi cười nữa đấy.
Có thể làm cho vị mang gương mặt chết chóc như cây thiết mộc lan này nở hoa thì không phải là khả năng mà người bình thường có thể có được đâu.
Sao lúc này vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng rồi?
Hạnh Sí cầm bình bánh quy, trong lòng cậu cảm thấy hơi nghi ngờ.
Hắn chê tay nghề cậu tệ à? Không thể nào, cậu vẫn luôn như vậy mà.
Cậu không biết nấu cơm, vốn dĩ học nấu đều vì Lục Chấp Duệ. Dù vậy, tài nghệ của cậu vẫn còn dở lắm. Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, dù sao thì có gì mà Lục Chấp Duệ chưa từng ăn đâu? Điều quan trọng không phải là cậu làm có ngon hay không, mà là cái tấm lòng rõ ràng không am hiểu nhưng lại một lòng một dạ muốn làm cho hắn ăn của cậu.