Cả buổi sáng Lục Chấp Duệ đều xử lý văn kiện đến không ngẩng đầu lên. Bình thường lúc Lục Chấp Duệ bận rộn cũng sẽ như vậy, nhưng hôm nay tài liệu chất trong phòng bệnh đâu có nhiều lắm đâu.
Hạnh Sí không nghĩ ra, cũng không đoán được suy nghĩ của Lục Chấp Duệ. Mỗi lần đến lúc này đều là thời điểm hành hạ cậu nhất.
Cậu đành phải từ từ cắt quả táo đã gọt thành từng miếng nhỏ. Nhưng đợi đến khi đĩa táo sắp đầy, Lục Chấp Duệ vẫn không để ý tới cậu. Cậu đành lén ăn một miếng táo đã gọt xong, sau đó lại gọt thêm một quả táo nữa, tự tìm việc cho mình làm.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hạnh Sí không để ý nên đã gọt đến quả táo thứ ba.
Mắt thấy đĩa táo bên tay lại sắp đầy, Hạnh Sí nhìn thoáng qua Lục Chấp Duệ, thấy hắn vẫn lạnh lùng cụp mắt, trong tay cầm văn kiện, không hề có ý định sẽ quan tâm tới mình; cậu bèn lén gọt thêm một quả táo lớn nữa, sau đó nhét nó vào miệng mình.
Mới nhét được một nửa, bên tai Hạnh Sí bỗng truyền đến giọng nói của Lục Chấp Duệ.
“Cậu đang gọt cho ai ăn đấy?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Câu hỏi này quá đột ngột nên khiến Hạnh Sí giật nảy mình. Nhưng miếng táo trong miệng cậu quá lớn nên cậu nuốt thì không được mà nhổ ra thì không tiện.
Một tay cậu cầm dao, một tay cầm táo, cậu bị hỏi thì sững sờ tại chỗ, miệng còn đang cố gắng nhai nuốt. Sau đó, cậu cố gắng nuốt miếng táo xuống.
Lục Chấp Duệ nhìn cậu, lông mày nhíu càng ngày càng chặt.
Hạnh Sí nghĩ thầm, xong đời rồi.
Quả là vậy, Lục Chấp Duệ đặt tài liệu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cậu rồi nói.
“Đi ra ngoài đi.” Hắn nói.
“Dạ?” Quả táo trong miệng Hạnh Sí còn chưa nuốt xuống làm cậu nói không nên lời.
“Đi ra ngoài.” Lục Chấp Duệ lặp lại một lần nữa: “Cậu không có việc gì làm à?” Đúng là mấy ngày nay quản lý của cậu không sắp xếp công việc cho cậu. Lúc này Hạnh Sí đã căng thẳng đến mức não hơi ngừng hoạt động, chỉ biết ngoan ngoãn lắc đầu.
Lục Chấp Duệ giơ tay bóp mạnh ấn đường rồi day day mấy cái.
“Mấy ngày tới cậu đừng qua đây nữa.” Hắn nói.
Đây là…?
Mặc dù lúc trước Lục Chấp Duệ không để ý tới cậu, nhưng khi cậu nỗ lực, hắn vẫn nhận lấy toàn bộ. Cho dù thỉnh thoảng cậu phạm chút sai lầm nhỏ thì cũng chưa từng có chuyện hắn đuổi cậu đi.
Hạnh Sí hoàn toàn không hiểu. Cậu sững sờ đứng lên, ngạc nhiên nhìn Lục Chấp Duệ.
“Không hiểu à?” Lục Chấp Duệ hỏi.
Hạnh Sí vất vả nuốt quả táo xuống, nghe nói như vậy bèn gật đầu, ngay sau đó mới kịp phản ứng thế là lại vội vàng lắc đầu.
Bảo cậu cút thì cậu cứ cút thôi, chắc là hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Lục kém quá.
Sau khi Hạnh Sí rời đi, Lục Chấp Duệ đặt tài liệu trong tay xuống, mày hắn vẫn nhíu chặt.
Công việc đã được sắp xếp xong, những văn kiện quan trọng đưa đến chỗ hắn đều được hắn lật xem hai lần.
Chuyện hắn bực bội không phải không có nguyên nhân, cũng có thể nói là chỉ do Hạnh Sí thôi.
Cậu vừa ngoan lại hiểu chuyện, ở bên hắn gần ba năm rồi, bình thường cậu như không khí, vừa ôn hòa vừa không có tính xâm lược. Lục Chấp Duệ đã quen với cậu nên cũng cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện vì sao Hạnh Sí lại ở bên hắn.
Nhưng chỉ mới ba ngày thôi mà hắn bỗng thấy được bộ mặt của Hạnh Sí khi không ở trước mặt hắn. Đến lúc này thì hắn mới phát hiện mặc dù Hạnh Sí ở bên cạnh hắn nhưng cậu không hề thích hắn, cũng không thích tiền của hắn.
Không hiểu được khiến Lục Chấp Duệ cảm thấy phiền.
Từ trước đến nay hắn luôn rất tự tin. Trong tay hắn có nhiều thứ mà vô số người mơ ước, nhưng hắn lại phát hiện không có thứ nào là thứ Hạnh Sí muốn.
Ngược lại, đây là một chuyện rất làm tổn thương lòng tự trọng.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Lục Chấp Duệ ngước mắt lên liền thấy Quý Lam đi vào.
“Tổng giám đốc Lục, cậu Hạnh về rồi ạ.” Cô ấy nói.
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng.
Quý Lam thấy hắn không phân phó làm gì khác bèn hiểu chuyện gật đầu với hắn rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Lục Chấp Duệ bỗng nhiên mở miệng.
“Quý Lam.” Hắn nói.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục?” Quý Lam dừng lại ngay lập tức.
Chỉ thấy Lục Chấp Duệ ngồi trên giường bệnh im lặng một lát, hắn không được tự nhiên tìm từ hỏi: “Nếu như cô... rất ghét một người thì sao cô vẫn ở lại bên cạnh anh ta?”
Quý Lam không hiểu vì sao hắn lại hỏi cái này nhưng vẫn trả lời: “Vậy nhất định là do tôi muốn thứ gì đó của anh ta?”
“Nếu như cũng không có thì sao?” Lục Chấp Duệ tiếp tục hỏi.
Quý Lam dừng một chút, nói.
“Thế thì chắc là do tôi thích anh ấy rồi.” Cô ấy nói: “Cho dù ngoài miệng nói ghét, nhưng chắc chắn là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Thật ra Hạnh Sí thích hắn?
Sao có chuyện đó được. Trước mặt hắn Hạnh Sí luôn giả bộ ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại chửi hắn không ít lần. Cậu không chỉ nói bóng gió rằng hắn là móng heo mà còn mang bánh quy nướng cháy cho hắn ăn. Thậm chí lúc cậu cho mèo ăn còn nói hầm canh cho hắn uống là lãng phí...
Nghĩ đến đây, Lục Chấp Duệ bỗng nhiên sửng sốt.
Hắn nhớ tới dáng vẻ đầy sức sống, vui vẻ khi Hạnh Sí nhắc tới hắn.
Cậu không nghiến răng nghiến lợi mắng hắn, mà là kiểu nói đùa cho vui. Không hiểu sao hắn lại thấy dáng dấp kia hấp dẫn hơn vẻ ngoan ngoãn của cậu khi ở trước mặt hắn.
Hóa ra cậu là… miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo à?
Nghĩ như vậy thì dường như có thể hiểu hơn chút rồi.
Đồ hắn tặng Hạnh Sí không thích nhưng khi ở trước mặt lại đón ý nói hùa, nói đó là đồ cậu thích, sau lưng lại lén lút oán giận, cậu đúng là có chút ranh ma* mà.
(*gốc: 耍小心思: Theo nghĩa tích cực, nó mô tả một người tinh tế và chu đáo; theo nghĩa xấu nó chỉ những người giả vờ thông minh và có nhiều ý tưởng xấu.)