Chương 14

“Còn một cái nữa.” Nhạc Anh nói tiếp: “Bộ phim mới của đạo diễn Khương là ‘Trường Kiều Nguyệt’, cậu được giao vai nam phụ số hai. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi gặp mặt đạo diễn.”

“Đạo diễn Khương á?” Giọng nói của Hạnh Sí mất hết hứng thú: “Có thể từ chối được không, em cảm thấy cơ hội này nên nhường cho người khác.”

“Người khác thì cầu không được, cậu nói không cần là không cần à? Nghĩ cái gì vậy hả?” Nhạc Anh lại bắt đầu giáo huấn cậu.

“Nhưng đó là đạo diễn Khương đấy!” Hạnh Sí nói: “Đạo diễn Khương nghiêm khắc như vậy, hơn nữa lại vô cùng chán ghét quy tắc ngầm nhét người vào đoàn làm phim, chính chị cũng biết rõ mà. Hơn nữa, danh tiếng của ông ấy tốt như vậy, để em diễn vai chính không phải là đang đập nát danh tiếng của người ta à? Đây đối với cả em và ông ấy đều không phải là chuyện tốt.”

Sau khi nghe được những lời này, Nhạc Anh lâm vào trầm mặc.

Cô biết, mặc dù những lời Hạnh Sí vừa nói có vẻ như rất ngu ngốc nhưng đấy lại là sự thật. Mấy năm nay tốc độ phát triển của Hạnh Sí hơi nhanh. Công ty lại không có năng lực sắp xếp cho cậu một môi trường học tập chuyên nghiệp. Hơn nữa họ cũng không quan tâm đến năng lực nghiệp vụ của cậu, chỉ mù quáng thay cậu ký hợp đồng. Họ muốn cậu càng lúc càng nổi nhưng càng nổi càng đen.

Nhạc Anh biết chuyện này đối với Hạnh Sí càng để lâu càng không ổn. Nó giống như một lầu các nếu không dựa vào cây đại thụ mà Lục Chấp Duệ dựng lên thì một ngày nào đó Lục Chấp Duệ vứt bỏ Hạnh Sí, đó chính là thời điểm Hạnh Sí ngã đau.

Nhưng người luôn bàn bạc với tổng giám đốc của họ là Quý Lam, cô cũng chỉ là người đại diện của Hạnh Sí, những việc kiểu này muốn xen vào cũng xen không nổi.

“Đây là do tổng giám đốc Lục sắp xếp, chuyện này đã được quyết định rồi.” Một lát sau, cô thở dài nói.

Điều này đồng nghĩa với việc không có cơ hội.

Vốn dĩ Hạnh Sí đã chẳng có hi vọng gì, giờ cậu chỉ đành nhận mệnh thở dài.

“Vậy chị đưa kịch bản cho em đi, em xem qua.” Cậu nói.

Nhạc Anh không nói chuyện.

“Không có kịch bản à?” Hạnh Sí ngạc nhiên nhìn chằm chằm Nhạc Anh.

Nhạc Anh khó xử nhìn cậu một cái.

“Tổng giám đốc Vương là người như nào không phải cậu không biết, ông ta làm gì nghĩ được đến chuyện này?”

Tổng giám đốc Vương Tồn Châu của công ty họ là một nhà giàu mới nổi bắt đầu từ việc phá vỡ và di dời, chạy theo mốt mở một công ty nhỏ. Vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc nó có thể kiếm được tiền, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà Hạnh Sí lại leo được lên người Lục Chấp Duệ, tiếp đó cậu đã trở thành cây hái ra tiền của bọn họ.

Hạnh Sí thất vọng thở dài, nằm xuống ghế giả chết.

“Nhưng mà bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết.” Nhạc Anh đành phải nghĩ cách cho cậu: “Cậu về nhà đọc trước tiểu thuyết đi, xem xem nhân vật mình diễn là kiểu nhân vật gì.”

Hạnh Sí nửa chết nửa sống mà ừ một tiếng.

Nhạc Anh không nói gì nữa, cậu nằm một lúc rồi mở mắt ra nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ.

Trung tâm Hải Thành từ trước đến nay vẫn luôn nhộn nhịp phồn hoa, những tòa nhà cao tầng san sát đèn sáng rực rỡ. Ở giữa trung tâm còn có thể nhìn thấy áp phích khổng lồ của cậu được kết nối với ánh đèn sáng khắp bầu trời.

Đó là đỉnh cao mà không ai khác dám nghĩ tới và cũng là nơi có nhiều ngôi sao sáng nhất.

Nhưng chỉ những người đứng đó mới biết rằng đằng sau họ là những ánh sáng vừa chạm vào đã vỡ, dưới chân họ là vực thẳm lạnh giá.

Người đứng ở đó đã không còn đường lui.

——

Sau khi Hạnh Sí về đến nhà, cậu nhanh chóng mở nguyên tác của ‘Trường Kiều Nguyệt’ ra.

Trước khi đọc sách, cậu vẫn không quên hầm một nồi canh gà. Cậu không dám kêu đồ ăn ngoài nữa, hầm móng heo lại sợ Lục Chấp Duệ nếm ra mùi vị khác biệt nên đành phải đổi món khác.

Chăm sóc Lục Chấp Duệ còn mệt mỏi hơn đi công tác nhiều.

Lục Chấp Duệ không cần cậu chăm sóc, nhưng cậu phải diễn thành bộ dáng rất muốn chăm sóc hắn, chủ động ở lại bệnh viện với Lục Chấp Duệ cả ngày. Lúc Lục Chấp Duệ xử lý công tác cậu không được nói tiếng nào. Khi Lục Chấp Duệ dừng lại thì cậu phải đưa cho hắn miếng táo đã gọt sẵn. Khi Lục Chấp Duệ ăn cơm, cậu còn phải vắt óc tìm đề tài trò chuyện với hắn.

Sau cả một ngày, thể xác và tinh thần của cậu đều kiệt quệ, khi về nhà cậu còn phải hầm canh để mai đưa hắn uống.

Nhà tư bản 996 cũng không ép người như vậy, cho nên Hạnh Sí rất là tiêu cực động tác làm việc rất chậm. Cậu bỏ gà vào nồi hầm rồi đi vào phòng khách đọc tiểu thuyết.

Nguyên tác của bộ tiểu thuyết này có thể coi là văn nữ chủ, bối cảnh cổ trang, kể về một trưởng công chúa từng bước bước lên ngôi vị hoàng đế. Nam chính của bộ tiểu thuyết này là một hoàng tử không được nuông chiều của nước địch, giờ đang bị giam cầm trong cung điện của quốc gia nữ chính với tư cách là một con tin, nam phụ là...

Ánh mắt Hạnh Sí đờ ra.

Là một vị thiếu tướng bất khả chiến bại, cao tám thước, anh vũ thiện chiến nhưng lại cực kỳ ít nói, là một người rắn rỏi không thích nói đùa.