Chương 13

Câu hỏi này thực sự làm khó Hạnh Sí.

Hôm qua chính mắt Lục Chấp Duệ nhìn cậu chiếu theo công thức nấu ăn trên mạng, tìm được một số nguyên liệu nấu giống công thức, còn những nguyên liệu không tìm được thì bỏ qua, chẳng thèm động chút đầu óc nào. Hắn cũng không tin Hạnh Sí có thể nghĩ ra lý do gì nữa.

Quả nhiên, Hạnh Sí nghẹn lời một chút, sau đó bày ra bộ dáng thản nhiên, ánh mắt vội vàng liếc qua bát canh trong tay Lục Chấp Duệ.

“Cũng không có gì... Chỉ là lấy chân giò lợn hầm với đậu tương, nấm hương, chà là đỏ, kỷ tử. Trên mạng nói hầm canh như này rất bổ máu đấy ạ.”

Lục Chấp Duệ nhìn cậu vất vả đọc tất cả nguyên liệu nấu ăn trong bát canh.

Điều này rõ ràng vượt ra ngoài phạm vi diễn xuất của Hạnh Sí, khiến cậu diễn cảnh này rất vất vả. Lục Chấp Duệ liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt góc áo của cậu, cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Mà hắn lại chẳng có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Lục Chấp Duệ à một tiếng, cầm thìa lên khuấy canh trong chén, múc lên một miếng nấm hương.

“Đây là nấm?” Hắn hỏi.

Hạnh Sí choáng váng.

“A, là tôi nhớ lầm…”

Giọng nói của cậu nhỏ dần, dáng vẻ giả bộ dịu dàng nhu nhược lúc đầu bây giờ đã trở thành thật sự.

Lục Chấp Duệ không biểu cảm bỏ nấm hương vào trong miệng.

Hắn đổi ý rồi.

Hắn không thiếu chút tiền hay chút tài nguyên nuôi Hạnh Sí, hắn muốn tiếp tục nuôi cậu xem cậu diễn như thế nào. Hắn muốn nhìn xem Hạnh Sí còn có đại chiêu gì nữa.

...

Trên đường trở về, Hạnh Sí im lặng không nói lời nào.

“Cậu sao đấy?” Nhạc Anh tới đón hỏi.

Hạnh Sí trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Anh: “Lục Chấp Duệ bị đâm hỏng đầu rồi ạ?”

Nhạc Anh bị lời nói của Hạnh Sí dọa sợ: “Cậu đang nói bậy cái gì vậy hả?”

Hạnh Sí nhìn bình giữ nhiệt đặt bên cạnh, không nói lời nào.

Lục Chấp Duệ hôm nay và ngày thường không có gì khác nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ. Dù sao cậu cũng quen với việc bị Lục Chấp Duệ lạnh nhạt và cái tính tình bất thường của hắn rồi. Nhưng hôm nay lại cảm thấy hắn rất khó đối phó, điều này khiến cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hay là vì bát canh hôm nay không phải do cậu hầm nên Lục Chấp Duệ mới phá lệ uống hết một chén?

Nghĩ như vậy, Hạnh Sí hơi tức giận.

Năm đó vì Lục Chấp Duệ nên cậu mới học nấu cơm, cậu thực sự rất nghiêm túc học, chỉ một bữa ăn nhẹ thôi cũng phải làm đi làm lại ba, bốn lần mới chọn ra được một món ưng ý nhất đưa cho Lục Chấp Duệ ăn. Kết quả thì sao, Lục Chấp Duệ chỉ ăn hai miếng đã để xuống, chưa từng ăn nhiều hơn.

Thế sao hôm nay hắn lại ăn nhiều như vậy? Còn hỏi cậu hầm món này kiểu gì nữa chứ? Cái tên này hẳn là thích ăn cơm mua ngoài hàng!

“Cậu bị làm sao?” Nhạc Anh truy vấn hỏi.

Hạnh Sí hung dữ nhìn chằm chằm cái bình giữ nhiệt kia.

“Không có gì.” Cậu nói: “Em phát hiện hình như anh ấy rất thích ăn móng giò heo.”

Nhạc Anh thực sự không thể hiểu được những lời cậu vừa nói.

“Gì vậy chứ…” Cô nhìn Hạnh Sí một cái rồi xoay người đi.

Đúng lúc này, di động của Nhạc Anh vang lên.

Hạnh Sí ngồi ghế sau chán nản nghịch điện thoại, nghe thấy giọng nói của Nhạc Anh càng lúc càng vui vẻ. Cô liên tục nói vài câu vất vả quá với người ở đầu dây bên kia rồi mới cảm thấy hài lòng mà cúp máy.

Hạnh Sí nhướn mi nhìn về phía cô, vừa lúc Nhạc Anh xoay người lại nói với cậu: “Đừng có mà ngẩn người ra nữa. Có chuyện tốt này!”

“Giải thưởng Kim Tượng đề cử em là Nam diễn viên xuất sắc nhất à?” Hạnh Sí cười một tiếng.

“Ui dời, chương trình truyền hình thực tế ‘Vai chính cầm chắc kịch bản’ của truyền hình vệ tinh Tấn Giang!” Nhạc Anh nói: “Giành được rồi!”

Hạnh Sí ngạc nhiên mở to mắt.

Vì Nhạc Anh lúc nào cũng lải nhải bên tai cậu về chương trình truyền hình thực tế này nên cậu cũng biết một chút. Truyền hình vệ tinh Tấn Giang từ trước đến nay luôn nổi tiếng với những trò mánh khóe. Lần này, họ lên kế hoạch cho một chương trình truyền hình thực tế với chủ đề du hành thời gian. Chương trình tạp kỹ này dự tính có năm thành viên cố định, suất diễn trong show đã bị các ngôi sao trong giới tranh giành ác liệt từ lâu rồi.

Xét cho cùng, truyền hình vệ tinh Tấn Giang nổi tiếng với rating cao, lượng truy cập tốt và nền tảng mạng ổn định. Mỗi khi sản xuất một chương trình mới, nó đều có thể ngồi chễm chệ trên hot search. Cơ hội tốt như vậy ai lại không muốn?

Hạnh Sí đương nhiên cũng muốn nhưng trong lòng cậu hiểu rõ.

Tên của chương trình truyền hình thực tế này là “Vai chính cầm chắc kịch bản”, còn là chủ đề diễn xuất gϊếŧ chết kịch bản. Những ngôi sao tham gia ít nhất cũng phải có kỹ năng diễn xuất vượt qua cửa ải, chỉ số thông minh ưu việt, ngoài những cái đó ra còn phải có cảm giác ống kính. Chỉ thế mới có thể mang lại hiệu quả cho chương trình.

Mà những cái này bản thân Hạnh Sí đều không có.

“Mắt của đạo diễn có vấn đề gì à?” Cậu thực sự không hiểu: “Sao lại coi trọng em được vậy?”

Nhạc Anh liếc xéo cậu.

“Sao đạo diễn có thể nhìn trúng cậu được?” Cô nói: “Đó là do tổng giám đốc Lục sắp xếp đấy.”

Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Hạnh Sí tựa lưng vào ghế.

Bản thân Lục Chấp Duệ tất nhiên sẽ không quan tâm đến mấy việc vặt vãnh này, chuyện sắp xếp tài nguyên cho cậu tất cả đều do Quý Lam làm. Thỉnh thoảng, Quý Lam sẽ dành thời gian chọn ra những tài nguyên có chất lượng tốt rồi đưa cho công ty của Hạnh Sí chọn. Nhưng công ty của cậu rất nhỏ, cả công ty hầu như đều dựa vào một mình Hạnh Sí kiếm tiền. Cho nên lần nào tài nguyên đến cũng giả vờ từ chối, sau đó lại nhanh tay nhận hết đống đó vào.