Hắn dự định để Hạnh Sí đợi một lúc, sau đó mới nói cho cậu biết, bảo cậu từ lần sau không cần phải đến nữa.
Hạnh Sí nhất định sẽ gây náo loạn, sau đó hắn sẽ đưa ra một mức phí chia tay. Năm ngàn vạn chắc là vừa đủ, đưa nhiều chắc chắn Hạnh Sí sẽ lén mắng hắn coi tiền như rác. Nhưng nếu cậu không biết đủ mà dám đòi nhiều hơn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí…
“Tổng giám đốc Lục, ngài vẫn đang nằm viện, dù vội cũng phải chú ý thân thể mình nữa.”
Đúng lúc này, Hạnh Sí lên tiếng.
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng mềm mại như gió xuân, không phô trương, không áp đảo lại vô cùng hấp dẫn. Lục Chấp Duệ vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Hạnh Sí ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn, trong mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng như thật.
Lửa giận trong lòng Lục Chấp Duệ bùng cháy.
Tôi cố tình bỏ mặc cậu, cậu lại nghĩ tôi rất bận? Sao, cậu không biết cách nhìn sắc mặt của người khác à?
Lục Chấp Duệ đánh một quyền vào bông, quai hàm hơi thu lại, hai hàm răng cắn chặt đã tê rần. Nhưng hình như Hạnh Sí vẫn chưa phát hiện được, ngược lại trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, cậu đã kịp thời đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường của Lục Chấp Duệ.
“Ngài ăn cơm chưa? Tôi có mang canh đến cho ngài nè.”
Cuộc nói chuyện lần này lại mang theo chút giấu diếm, sao không nói thẳng ra đây chính là canh móng heo hầm?
Lục Chấp Duệ ngẩng đầu nhìn về phía Hạnh Sí.
Lúc trước hắn chưa từng nghĩ Hạnh Sí theo hướng khác, chỉ cảm thấy cậu là một tờ giấy trắng. Hiện tại sau khi biết sự thật, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu trong lòng đứa trẻ này đang suy nghĩ chuyện gì.
Đôi mắt tràn đầy chờ mong kia thật sự là đang chờ mong hắn nếm thử bát canh kia ư? Chẳng qua là chờ mong hắn nói bản thân đã ăn rồi, sau đó giả vờ thất vọng nhưng lại rất hiểu chuyện, hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng về nhà.
Ngay cả những nhân viên lấy tiền làm việc trong công ty cũng không dám lừa gạt hắn như vậy. Lục Chấp Duệ tức giận trong lòng, lại tức đến bật cười.
Bây giờ hắn muốn xem xem Hạnh Sí còn có thể diễn ra cái gì nữa.
“Chưa ăn.” Hắn đặt văn kiện xuống, nói.
Rõ ràng là Hạnh Sí đã sững sờ trong giây lát. Lục Chấp Duệ nắm bắt chính xác biểu cảm của cậu, khóe môi khẽ cong lên, lửa giận hừng hực trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Tuy nhiên, Hạnh Sí phản ứng cũng khá nhanh. Cậu nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc vừa rồi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: “Được! Vậy ngài nếm thử canh tôi nấu xem có hợp khẩu vị không.”
Nói xong, cậu đứng lên múc một ít canh ra bát cho Lục Chấp Duệ.
Canh cậu hầm sao? Sáng nay Lục Chấp Duệ đã tận mắt chứng kiến cậu đổ canh mua ở ngoài về vào bình giữ nhiệt.
Lục Chấp Duệ ngồi đó không hề tỏ ra có ý định giúp đỡ, lạnh lùng nhìn cậu làm công việc của mình, biết rõ còn hỏi: “Cánh tay cậu bị sao vậy?”
Hạnh Sí nâng cánh tay lên, nhìn dấu vết trên cánh tay.
Dấu vết rất nhạt, chỉ còn lại một chút vết đỏ, là đêm qua khi nhóc Duệ đánh thức cậu nên cào cậu. Con mèo nhỏ này thật sự là vừa thông minh vừa nhân tính, dù cào cho cậu tỉnh lại nhưng lại cẩn thận không cào rách da cậu, như đang đau lòng cho cậu vậy
Hạnh Sí vội vàng nói: “A, không biết là bị va vào đâu nữa.”
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng, không tiếp lời.
Một lúc sau, Hạnh Sí bưng một bát canh đặt vào trong tay Lục Chấp Duệ. Canh của cậu rất có kỹ xảo, mấy miếng rau nổi trong nước canh trắng như tuyết, một cái móng heo ngâm trong nước canh đặc sệt, hơi nóng từ từ bay lên, còn rất đẹp mắt.
Lần đầu tiên Lục Chấp Duệ phát hiện, để đối phó với mình Hạnh Sí đúng là phí nhiều tâm tư.
Nhưng vậy thì có ích lợi gì? Cậu mang tâm tư bất chính, còn bị chính mình phát hiện. Người như vậy Lục Chấp Duệ tuyệt đối sẽ không giữ lại bên cạnh mình.
Hắn cầm lấy cái thìa, uống một ngụm canh.
Canh móng giò này là do Hạnh Sí vắt hết óc chọn ở rất nhiều cửa hàng mới dám mang đến, cậu chọn một cửa hàng giá cả đắt tiền, nhưng có nhiều bài đánh giá nói hương vị rất tầm thường, không khác canh nhà nấu là mấy. Lục Chấp Duệ nếm thử một ngụm, cảm thấy bình luận kia nói rất đúng. Canh uống trong miệng tẻ nhạt vô vị, không nếm được mùi thơm gì.
Theo thói quen bình thường của Lục Chấp Duệ, lúc này hắn đã đặt lại bát canh xuống bàn, sẽ không động vào lần nữa.
Nhưng Lục Chấp Duệ lại uống ngụm thứ hai dưới ánh mắt mong đợi của Hạnh Sí.
“Cũng không tệ lắm.” Hắn nói. “Hầm như thế nào?”
Hắn giương mắt nhìn về phía Hạnh Sí, quả nhiên có thể nhìn thấy cảm xúc đang rất ngạc nhiên như đang nói “Vị giác của anh ấy có vấn đề à.” trong đôi mắt cậu.
Bực bội trong lòng tiêu tán đi vài phần, thậm chí còn có một chút hứng thú.
Lục Chấp Duệ buông thìa, dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn về phía Hạnh Sí, chờ nghe cậu bịa chuyện.
Quả nhiên, Hạnh Sí cười cười, ý đồ giả bộ ngượng ngùng để che dấu sự bối rối và xấu hổ: “Tôi học theo trên mạng... Nếu ngài thích, ngày mai tôi lại nấu tiếp cho ngài.”
Lại tiếp tục đặt cho tôi một phần canh bán bên ngoài nữa?
Hạnh Sí đã giở hết mánh khóe ra để lừa lọc hắn. Càng như vậy thì Lục Chấp Duệ càng không buông tha cậu, mặt không chút thay đổi tiếp tục chất vấn: “Ồ, nguyên liệu làm món này gồm những gì vậy?”