Buổi tối bảy giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, Hải Thành tràn ngập trong ánh đèn rực rỡ.
Hôm nay Hạnh Sí không có nhiều việc lắm, thế nên cậu đã làm xong mọi thứ rồi quay trở về nhà từ rất sớm rồi. Cậu chơi game một lúc, chơi đến có chút mê mang ngơ ngác; khi đặt điều khiển xuống thì đã qua thời gian ăn cơm chiều rồi.
Đậu mé, téo tẹo nữa là quên bố nó rồi.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, quen cửa quen nẻo mà bấm vào hộp trò chuyện có tên là “áo cơm cha mẹ”, ngón tay nhanh chóng bấm nhẹ lên màn hình.
[Hạnh Sí: Ngài Lục, ngài vẫn còn đang bận ạ? Cơm chiều ngài phải nhớ ăn đúng giờ đấy nhé.]
[Hạnh Sí: Buổi tối hôm nay tôi tự mình hầm canh, uống vào thấy cũng không tồi, đợi bao giờ ngài trở về tôi sẽ làm cho ngài uống.]
[Hạnh Sí: À đúng rồi, ngài về nước vào hôm nào thế ạ? Tôi muốn đi đến sân bay để đón ngài.]
[Hạnh Sí: Hơi nhớ ngài rồi.]
Nhắn liên tiếp mấy tin liền như là cậu căn bản không cần phải suy nghĩ gì cả, chúng cứ thế mà nhanh chóng bật ra rồi gửi đi thôi.
Gửi xong một tin cuối cùng, trông cậu giống như là vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn đã tắt WeChat đi, sau đó bấm gọi một phần cơm hộp.
Buổi tối ngày hôm nay cậu không có thông báo công việc gì, Lục Chấp Duệ lại đang ở nước ngoài, người quản lý của cậu chắc chắn trăm phần trăm sẽ không tới tìm cậu, đây là thời cơ thích hợp nhất để cậu âm thầm giải thoát cho cái dạ dày của mình.
Nghĩ như vậy cậu bèn đi mở một lon Coca ướp lạnh - thứ mà người quản lý của cậu nghiêm cấm không cho cậu uống.
Tuy nhiên, vừa mới uống được hai ngụm Coca thì người quản lý của cậu đã gọi điện thoại tới đây.
“Cậu mau đến bệnh viện nhân dân Hải Thành đi.” Âm thanh bên phía Nhạc Anh rất ồn ào: “Tổng giám đốc Lục bị tai nạn xe cộ rồi.”
Hạnh Sí suýt nữa làm đổ lon Coca đang cầm trên tay.
“Cậu đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu.” Nhạc Anh nói: “Trợ lý nói chỉ là va chạm nhỏ thôi, không có nguy hiểm gì, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi.”
“À…” Hạnh Sí ngồi trở lại sô pha: “Không phải bây giờ anh ta đang ở nước ngoài ạ?”
Nhạc Anh ở đầu bên kia điện thoại chẹp một tiếng nghe cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay máy bay của tổng giám đốc Lục sẽ quay về Hải Thành, cậu không biết à?”
Hạnh Sí xấu hổ mà cười gượng hai tiếng: “Em chỉ biết là anh ta sẽ về nước trong khoảng hai ngày này thôi.”
Nói đến đoạn này, cậu vội vàng bổ sung thêm: “Anh ta không có chịu nghe điện thoại của em, mỗi lần em nhắn tin, anh ta cũng chỉ đáp lại bằng một hai chữ, không nói gì cho em biết.”
Giọng điệu nghe như công nhân trốn tránh trách nhiệm của cậu khiến Nhạc Anh có hơi cạn lời. Cô cũng không thèm dây dưa thêm với cậu nữa, nói: “Thế thì cậu qua đây nhanh chút đi. Bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn còn đang hôn mê, cậu qua xem rồi ngồi ở đó một lát là được.”
“Hôn mê? Bị như thế rồi mà chị còn bảo là không nghiêm trọng á?”
“Người ta nói là bị đập trúng đầu nhưng cũng không có bị thương, bác sĩ nói nguyên nhân hôn mê còn là do anh ấy đã làm việc quá sức.” Nhạc Anh nói: “Cậu đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, chị bảo tài xế qua ngay bây giờ đấy.”
“Đừng nóng vội mà chị Nhạc!” Hạnh Sí vội vã ngắt lời cô.
Công ty của cậu ở ngay gần bến Thượng Hải, thời gian đi xe từ đó đến chỗ ở của cậu chưa đầy mười phút. Bữa tối ngày hôm nay của cậu là gà rán, đó là món ăn đứng đầu danh sách thực phẩm bị cấm do quản lý của cậu đưa ra; nếu như bây giờ để cho lái xe chạy qua đây thì cậu chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Làm sao thế?” Nhạc Anh ở đầu bên kia điện thoại hỏi cậu.
Hạnh Sí nhanh nhẹn tìm cớ chống chế: “Tổng giám đốc Lục bị thương, dù sao thì em cũng không thể đi qua đó mà trong tay không có gì đúng không chị? Em đi làm ít đồ ăn lót dạ cho anh ta đã, chị bảo với tài xế là đợi thêm hai tiếng nữa rồi hẵng qua đây nhớ.”
“Nhưng mà…”
“Dù sao thì bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn chưa có tỉnh lại, em qua bên đó ngồi cũng không giúp được gì.” Hạnh Sí nói với vẻ dỗ dành.
Nhạc Anh nghe thì thấy cũng có chỗ hợp lý: “Vậy thì để chị bảo tài xế qua đó trễ chút, động tác của cậu cũng nhanh lên đấy nhé.”
Đầy miệng Hạnh Sí đều là lời đồng ý rồi cúp điện thoại. Vẫn còn thời gian hai tiếng nữa, bây giờ cậu đi điều chỉnh nguyên liệu rồi nướng ít bánh quy vậy, mặc dù thời gian cũng không được nhiều nhặn gì cho lắm nhưng vẫn đủ để cậu ăn nốt chỗ gà rán còn lại.
——
Đầu Lục Chấp Duệ đau như muốn nứt ra.
Berlin và Hải Thành chênh nhau sáu tiếng đồng hồ, hắn không ngủ được mấy khi ngồi trên máy bay nên bây giờ có hơi cảm thấy khó chịu.
Tài xế lái xe rất ổn định. Lục Chấp Duệ lấy điện thoại di động ra, mới vừa khởi động máy thì đã thấy hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Hắn xem từng cái một, về cơ bản thì đều là do cấp dưới công ty gửi tới.
Hắn chưa bao giờ có thói quen trả lời tin nhắn; sau khi xem qua từng cái thì chuyển ngay những tin cần xử lý cho trợ lý trưởng Quý Lam, để cô ấy đi bàn bạc.
Tin nhắn cuối cùng được chuyển đến từ Đức.
Người gửi tin là người phụ trách của công ty năng lượng mới - người khiến hắn chuẩn bị một chuyến công tác đặc biệt để đi nói chuyện hợp tác lần này; người đó gửi một bức ảnh được chụp vào cái hôm bọn họ cùng nhau ký kết hợp đồng, chúc bọn họ hợp tác vui vẻ.