Lăng Cửu nhìn lên và thấy thầy Doãn Quốc đang lên sân khấu với một danh sách trên tay.
"Dù cho ta có sống một cuộc đời nở hoa hay sống một cuộc sống nhục nhã, tất cả đều phụ thuộc vào lúc này!" Lăng Cửu tự nhủ.
Số thứ tự của Lăng Cửu là "36", và hắn thuộc lượt thứ tư của cả lớp. Hơn mươi phút trôi qua cuối cùng cũng đến lượt của hắn.
"Trương Huệ!"
"Mã Thiên Vũ!"
"Vương Phương!"
"La Chí Tường!"
"Lý Tiểu Lộ!"
"Lăng Cửu!"
"Lý Khải!"
"..."
"Lão Lăng à, ta lo quá!" Bàn tay run rẩy của Lý Khải ướt đẫm mồ hôi.
"Lão Lý à, lạc quan lên, đây chỉ là một buổi kiểm tra siêu năng lực, không phải là một buổi hẹn hò mù quáng với lũ đàn bà đào mỏ. Có cái quái phải sợ?"
Lăng Cửu cười nhạt và bước lên sân khấu trước, nhưng vì quá hồi hộp nên hắn ta đã bước lên hụt và vấp ngã như một thằng ngốc.
"Lão Lăng, ngươi không sao chứ!" Lý Khải quan tâm hỏi.
"Không sao đâu! Khốn nạn, đúng là khởi đầu tồi tệ!"
Lăng Cửu nhanh chóng đứng dậy đi lên sân khấu. Sau đó, các nhân viên từ Công ty Trường Phong đội quang não lên đầu hắn.
"Aaaaaaaa"
Lăng Cửu chỉ cảm thấy ý thức của mình mờ đi một lúc và sau khi tỉnh dậy thì hắn thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Gió thổi lạnh thấu xương, nhìn thoáng qua đã thấy mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày đặc, thì ra đây là một thế giới bị bao phủ bởi băng tuyết.
“Đây là thế giới giả tưởng do máy tính tạo ra?” Lăng Cửu sửng sốt: “Không phải quá thật sao?
Mình có đang ngủ mơ không vậy?"
Nơi đây giống thế giới thật 100%!
Tuyết thổi trắng xóa, những cơn gió hú từng đợt, những tảng băng trôi trắng xóa, và tiếng bước chân giòn giã trên tuyết ... Lăng Cửu thậm chí còn cảm thấy cái lạnh thấu xương.
Đây thực sự là thế giới giả tưởng?
"Gào!!!"
Trong khi Lăng Cửu đang cảm thấy thất thần, một tiếng gầm như sấm vang lên ở phía xa. Khi âm thanh truyền tới, màng nhĩ của hắn như muốn vỡ tan.
Quay đầu lại, hắn thấy một con gấu Bắc Cực cao hơn 100 mét đang xông về phía mình.
Rầm.
Rầm.
×-× Các bạn đang đọc truyện tại t_r_u_y_e_n_h_d_1_._c_o_m ×-×
Con gấu giậm xuống đất, gầm lên một tiếng, mặt đất run lên, uy hϊếp kinh người khiến cả người Lăng Cửu run lên.
"Giả! Đây là giả! Chỉ là ảo ảnh, không có gì phải sợ!"
Lăng Cửu đã cố gắng hết sức để tự nhủ với bản thân, nhưng cơ thể hắn ta run rẩy không kiểm soát được. Nhất là khi hắn nhìn thấy con gấu không ngừng tiến đến, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn. Cuối cùng, con gấu nhảy đến và nghiền nát đầu hắn ta...
"Ôi mẹ ơi!!!"
Tầm mắt của hắn lại mờ đi, Lăng Cửu cảm thấy mình đã thoát ra khỏi không gian ảo. Lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hai chân run lên không ngừng, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Vừa rồi... thật là đáng sợ!"
Nhớ lại hình ảnh lúc nãy, Lăng Cửu cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp hoàn hồn, một giọng nói đầy phấn khích đột nhiên truyền vào tai hắn ta. "Vừa có người thức tỉnh!"
"Thức tỉnh? Chẳng lẽ là ta?"
Lăng Cửu chấn động khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó. Người đó chẳng ai khác chính là Đới Xương Thịnh.
Hắn thấy Đới Xương Thịnh nhìn về phía mình với vẻ hài lòng. "Chàng trai, chúc mừng cậu đã may mắn đánh thức năng lực thổ hệ!"
"Thức tỉnh năng lực thổ hệ? Là ta sao?"
Lăng Cửu kích động đến mức không kìm được, liền nhìn thấy hiệu trưởng cùng các vị cán bộ lãnh đạo đều đi về phía mình.
Hiệu trưởng thậm chí còn nhiệt tình duỗi tay muốn bắt tay của hắn, Lăng Cửu cao hứng muốn vươn tay ra bắt tay hiệu trưởng.
Không ngờ, hiệu trưởng đi lướt qua mặt hắn ta, đến cả giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo trường cũng xuyên qua, đi đến người bên cạnh, sau đó túm lại xung quanh người đó.
"Học viên này, tên là gì?"
"Lý... Lý Khải! Em là Lý Khải!"
"Lý Khải, chúc mừng!"
"Lý Khải, cậu là niềm tự hào của trường Đệ Nhất chúng ta..."
Lăng Cửu quay lại và nhìn Lý Khải, xung quanh là hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm và cán bộ lãnh đạo trường. Người hắn ta như bị sét đánh...
Hắn nhìn thấy vô số hạt cát vàng nhảy múa xung quanh người Lý Khải. Dường như chúng không bị ràng buộc bởi lực hấp dẫn của Trái đất, mà thay vào đó được điều khiển bởi Lý Khải.
Hắn nhìn lại chính mình, có cái nịt.
"Chính Lý Khải mới là người thức tỉnh năng lực thổ hệ? Không phải ta?" Lăng Cửu cảm thấy như mình đã rơi vào một động băng. Nếu có một bài hát để miêu tả tâm trạng hắn lúc này, thì không còn gì phù hợp hơn bài sau:
" Tuyết rơi lất phất ...
Gió thổi phần phật...
Thế giới không có gì ngoài những khoảng mờ.... "
"Ông trời ơi! Sao ông lại đùa giỡn với ta?"
Lăng Cửu chẳng biết mình rời bục giảng bằng cách nào. Nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời là cho bạn hy vọng, rồi lại dập tắt hy vọng đó...
"Awww, con mẹ nó."
Hắn ta không có tâm trạng gì để xem thử nghiệm năng lực nữa, hắn định tìm một nơi để trút giận. Những người còn lại thì... xuống địa ngục đi.
×-× Các bạn đang đọc truyện tại t_r_u_y_e_n_h_d_1_._c_o_m ×-×
"Lão Lăng!"
Tiếng kêu của Lý Khải từ phía sau truyền đến, Lăng Cửu cố rặn ra nụ cười khi nhìn thấy Lý Khải đang tiến đến: "Lão Lý, chúc mừng ngươi!
"Lão Lăng!"
Lý Khai vẫn chưa hết hưng phấn, hắn ôm lấy Linh Cửu và hét lớn: "Lão Lăng, ta thức tỉnh rồi, ta thức tỉnh siêu năng lực rồi!"
"Chúc mừng ngươi!"
Lăng Cửu cười khổ chúc mừng Lý Khải. Tuy nhiên, hắn bị choáng váng vì khoảnh khắc Lý Khải ôm lấy hắn, một vài dòng chữ màu vàng xuất hiện trước mặt hắn ta.
Tên: Lý Khải
Chủng tộc: Con người
Năng Lực: Điều Khiển Đất (Thức tỉnh, có thể sao chép)
"Cái éo gì đây?"
Lăng Cửu cho rằng mình bị ảo giác, hắn lắc đầu vài cái nhưng những dòng chữ ấy vẫn lởn vỡn trước mặt hắn.
"Cái quái gì thế?"
Khi hắn và Lý Khải tách nhau ra những dòng chữ ấy liền biến mất nhưng hắn chạm vào người Lý Khải thì nó lại xuất hiện.
Tên: Lý Khải
Chủng tộc: Con người
Năng Lực: Điều Khiển Đất (Thức tỉnh, có thể sao chép)
Sau nhiều lần kiểm tra, Lăng Cửu cũng nhận ra là mỗi lần chạm vào Lý Khải thì những dòng chữ ấy lại hiện ra.
"Chẳng lẽ... đây chính là năng lực của ta?"
"Có thể sao chép... Ý ngươi là ta có thể sao chép năng lực của Lý Khải?"
Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp khi hắn ta biết mình có thể sao chép nó.
"Sao chép!"
Những dòng chữ nhỏ đó lập tức tản ra và biến thành một đạo kim quang bao trùm lấy cơ thể Lý Khải từ đầu đến chân.
Khoảng mười giây sau, đạo kim quang rời khỏi cơ thể Lý Khải và quay về trước mặt Lăng Cửu. Lần này một dòng chữ khác lại xuất hiện.
"Sao chép thành công! Dung hợp?"
"Dung hợp!"
+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_1_._c_o_m +×+