Chương 9

Lời này giống như quả boom, thay đổi toàn bộ không khí bữa tiệc.

Sắc mặt của chú họ cũng tái mét, chắc hẳn là chú ấy cũng không biết lai lịch của Lâm Tiểu Mạt.

Chú ấy lập tức hỏi: “Tiểu MẠt, bọn họ nói như vậy là sao? Chẳng phải em nói em chưa từng yêu ai sao?”

Lâm Tiểu Mặc lập tức bật khóc oán trách: "Anh không tin em à? Nếu thật sự yêu em, sao anh lại quan tâm người khác nói gì?"

Cô ta chạy ra khỏi biệt thự với tâm trạng “buồn bã”, chú họ cũng bất lực đuổi theo.

Một số người họ hàng trẻ tuổi coi đó là trò đùa và đã tranh luận sôi nổi.

Tôi buồn chán đứng dậy chào tạm biệt.

Khi ra ngoài, tôi thấy chú ấy và Lâm Tiểu Mạt đang cãi nhau.

Chú ấy dường như rất tức giận, bỏ lại Lâm Tiểu Mạt và lái xe rời đi.

Lâm Tiểu Mạt nhìn thấy tôi đi ra, lập tức lau nước mắt.

Cô ấy hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Kỷ Miên, tôi biết là cô giở trò!”

Tôi thấy cô ta vô cớ gây sự: “Lâm Tiểu Mạt, tất cả chuyện đều là do cô làm, liên quan gì đến tôi?”

(đúng rồi đó, sốp làm chứng, từ đầu tới cuối nu 9 chưa làm gì luôn ó)

Lâm Tiểu Mạt: "Hừ, là cô cố ý, tôi biết trước đây cô thích Tạ Uyên, nhưng anh ấy không yêu cô. Tôi và anh ấy mới là mối tình đầu, cô muốn chia rẻ uyên ương đáng tiếc không thành công, cho nên cô ghen tị với tôi, cố ý chèn ép tôi!"

Tôi lạnh lùng nói: “Tạ Uyên vì cô từ bỏ gia đình, cô lại đem sai lầm của mình đổ lên đầu người khác! Chẳng lẽ tôi ép cô yêu Tạ Uyên hay tôi ép cô sảy thai?”

Lâm Tiểu Mạt cười lạnh: “Sảy thai? tôi mới là người không để bản thân tổn thương. Giấy xét nghiệm mang thai, giấy phẫu thuật tùy tiện tìm đại một cái bệnh viện tư nhân nào cũng làm được. Chỉ có Tạ Uyên kia ngu ngốc mới tin!”

“Cái này cũng đem ra lừa được?” Tam quan của tôi thật sự bị lung lay.

Lâm Tiểu Mạt thành thạo việc này, điều này cho thấy việc cô ta mang thai và sảy thai ở kiếp trước về cơ bản là giả.

Tất cả chúng tôi đều bị cô ta lừa.

Nói đến lừa gạt, Lâm Tiểu Mạt cũng kích động lên.

“Đều là giả, Tạ Uyên căn bản không phải là phú nhị đại! Tạ Uyên cùng mẹ anh ta ở Tạ gia còn thua cả người ở! Bọn họ thấp hèn, trên tay căn bản là không có tiền! tôi cũng là cùng anh ta ở bên nhau một thời gian mới biết được anh ta căn bản chính là một tên lừa đảo!”

Tôi nhíu mày: “Cô không kiếm được tiền cho nên liền vứt bỏ anh ta, sau đó cùng chú họ tôi bên nhau sao?”

"Đúng vậy, tôi chỉ là ghét nghèo, yêu giàu, tôi biết cô khinh thường tôi! Kỷ Miên, cô từ khi sinh ra đã là con gái nhà giàu, là công chúa hào môn, làm sao có thể hiểu được vịt con xấu xí hay cô bé Lọ Lem.như tôi à? Tôi muốn trèo cao, tôi muốn cuộc sống giàu sang tôi có gì sai?”

Lâm Tiểu Mạt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi không có gia cảnh tốt, không có tiền tài, ngoài trừ dựa vào cơ thể của mình, tôi còn có thể làm sao bây giờ? Hôm nay tôi thất bại, nhưng tôi nói cô biết tôi sẽ không từ bỏ! Dù chia tay với chú họ cô, tôi vẫn như cũ sẽ tìm gặp được người đàn ông tốt hơn. Bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không nhận thua!”

Nói thật, tôi đã nghe rất nhiều lý luận kiểu này: “Tôi nghèo, tôi có lý do!”

Tôi khinh thường nhìn cô ấy: “Cô nói đúng, thế giới này thật bất công, nếu cô không có bản lĩnh chống lại những quy tắc do người có xuất thân tốt đặt ra thì cô chỉ có thể chấp nhận. Quả thực, tôi và cô không giống nhau dùng hôn nhân và tình yêu để mang lại của cải vật chất, bởi vì tôi đã có sẵn rồi. Vừa mới sinh ra tôi đã ở vạch xuất phát. Biết sao được, đầu thai cũng là một kỹ năng mà cô không có. Cô không nhận thua nhưng đó là số mệnh của cô.”

"Cô, cô sỉ nhục tôi!"

Lâm Tiểu Mạt hiển nhiên không ngờ rằng tôi lại thẳng thắn thừa nhận ưu thế của mình như vậy.

Cô ta sẽ không hiểu rằng sự khiêm tốn chỉ dùng với những người có phẩm chất cao đẹp giáo dưỡng tốt.

Đối với những người như Lâm Tiểu Mạt rao giảng đạo đức chỉ phí thời gian.

Đối mặt với “tiểu tam” kiếp trước, tôi càng không nhân nhượng.

“Lâm Tiểu Mạt, cô có thể đi tìm phú quý của cô, nhưng không được đυ.ng vào bất cứ ngoài nào của Kỷ gia, tôi cảnh cáo cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Vòng tròn này nhỏ hơn cô nghĩ. Nếu cô bất chấp muốn bước vào, chuyện ngày hôm nay sẽ tiếp tục xảy ra. Vụ bê bối của cô cùng Tạ Uyên sẽ càng nhiều người biết, càng nhiều người chế giễu cô.”

“Kỷ Miên! cô ép tôi, cô dựa vào cái gì?”

Tôi không nói nữa, đóng lại cửa sổ xe, nghênh ngang mà đi.

Lâm Tiểu Mạt không ngốc chút nào.

Cô ta biết rõ ràng mặc dù cô ta có mục tiêu của mình, nhưng hành vi của cô ta đã bị chúng tôi phát hiện, cũng không muốn sau này thêm xấu hổ.

Vài ngày sau tôi nhận được tin Lâm Tiểu Mạt đã rời thành phố.

Cô ta trả lại căn nhà cho Tạ Uyên và chỉ cầm ½ số tiền về quê sinh sống.

Sau này nghe nói cô ta đang hẹn hò với một nhà giàu mới nổi ở địa phương, mọi chuyện đang tiến triển rất tốt.

Tôi biết cô ta đã sử dụng “mục tiêu” của mình ở giới hạn vừa phải.

Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.