Chương 7

Gần đến Trung Thu, công ty sẽ phát lì xì, đây là cái mọi người mong chờ nhất.

Tôi giúp ba chọn bánh trung thu và quà tặng cho công ty, việc này khiến tôi bận rộn cả tháng.

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đi thăm họ hàng, bạn bè, còn có rất nhiều cuộc họp xã giao giữa bạn bè và đối tác và tôi thường là nhân vật chính trong các bữa tiệc của họ.

Ai lại không muốn chinh phục được cô gái giàu có và hết lòng vì sự nghiệp.

Không chịu nổi lời năn nỉ của em họ, đêm trước Trung Thu tôi tham gia một bữa tiệc sinh nhật của phú nhị đại.

Bạn cũ bạn mới cùng nhau gặp mặt ăn uống ca hát.

Tạ Uyên cũng có mặt.

Anh ta trước đây luôn thanh cao, coi thường những phú nhị đại chỉ biết ăn bám như chúng tôi.

Đặc biệt là sau khi cắt đứt với Tạ gia, anh gần như biến mất khỏi vòng bạn bè của chúng tôi.

Nhưng tối nay, thật sự ngạc nhiên.

Anh ngồi trong góc, lặng lẽ uống rượu, cảm giác cô đơn vô hạn.

Tạ Uyên thấy tôi đi vào, hiển nhiên là giật mình, khó chịu quay mặt đi.

Một lúc sau, anh lặng lẽ rời đi bằng cửa hông mà không ai để ý.

"Có cái gì kỳ quái? Người mới chia tay đều như thế này, chán nản giả vờ bình tĩnh!"

Một số chị em bàn luận xung quanh.

"Chia tay? Cậu đang nói về Tạ Uyên? Lâm Tiểu Mạt không phải đang mang thai? Làm sao họ có thể chia tay được?" Tôi nghe rất sốc.

“Tiểu bạch hoa kia trước đây quyến rũ anh ta không phải là vì thân phận con trai thứ hai của Tạ gia sao? Sau khi Tạ Uyên vì yêu từ bỏ hào môn, bỏ nhà ra đi, chú Tạ một cắc cũng không chia cho anh ta!”

Nhắc tới chuyện hay, cả đám như tỉnh ngủ.

“Tôi nghe nói Tạ Uyên đã mua cho Lâm Tiểu Mạt một căn nhà nhỏ 3 phòng ngủ, chưa nói tới vị trí xa xôi hàng tháng còn phải trả tiền góp. Bọn họ chạy xe second-hand. Ai lại muốn cùng anh ta sống cực khổ như vậy.”

Những người khác cũng cười: “Đúng vậy, củi gạo mắm muối, ăn uống tiêu tiểu, loại nào không tiêu tiền? Nghe nói, hai người bọn họ cãi nhau, cô ta rời nhà trốn đi, bị một xe điện tông phải, khi đưa đến bệnh viện, người không có việc gì,nhưng đã sảy thai.”

Tôi hít một hơi lạnh.

Không ngờ đời này Tạ Uyên cùng Lâm Tiểu Mạt tuy rằng ở bên nhau, vẫn không thể giữ được đứa bé.

Em họ thêm vào: “Con cũng không còn, hai người bọn họ càng dễ chia tay.”

“Tạ Uyên về mặt này lại rất có trách nhiệm, Bởi vì anh nghĩ mình nợ Lâm Tiểu Mạt, nên sang tên căn nhà cho cô ta, còn mình tự thuê nhà bên ngoài. Bây giờ tiền lương hàng tháng của anh ta dùng để trả tiền góp căn nhà đó, nghe nói phải trả đến 40 tuổi.”

Tôi khó hiểu: “Nếu đã chia tay với Lâm Tiểu Mạt, tại sao Tạ Uyên không quay về Tạ gia? Chú Tạ cũng không tuyệt tình đến mức nhìn con trai mình ở ngoài chịu khổ?”

“Dễ vậy sao” Em họ che miệng cười: “Trên Tạ Uyên còn có anh hai, đây mới là người tàn ác nè!”

Không có chuyện anh em như thể tay chân đâu. (từ gốc: Huynh Hữu Đệ Cung)

Muốn trách thì trách mẹ của Tạ Uyên nghe nói trước đây bà ta là tiểu tam.

Năm đó, bà Tạ bị ung thư vẫn còn nằm trong bệnh viện. Tạ Uyên đã được sinh ra.

Bị chồng lừa dối, bệnh tình bà Tạ chuyển biến xấu, không chịu đựng nổi mà qua đời.

Người anh hai khi đó đã trưởng thành, hiểu rõ mọi chuyện nên rất hận hai mẹ con Tạ Uyên.

Dạo này, chú Tạ bị Tạ Uyên chọc tức đến nằm viện, thân thể cùng tinh thần còn suy yếu.

Anh hai rất thức thời, cưới một cô vợ quyết đoán, nhà mẹ đẻ cũng giàu có, gia đình bên ngoại của bà Tạ cũng nắm giữ vài vị trí quan trọng trong Tạ thị.

Bọn họ nắm lấy cơ hội, cắn nuốt, chia chác phần tài sản còn lại của chú Tạ, đánh nhanh rút gọn một cách tàn nhẫn.

Họ thậm chí không để lại miếng xương nào cho mẹ con Tạ Uyên.

Sau khi cùng Lâm Tiểu Mạt chia tay, Tạ Uyên muốn quay về Tạ gia mới nhận ra rằng trong nhà đã không còn vị trí nào cho anh.

Công ty từ trên xuống dưới do người anh hai định đoạt.

Ngay cả mẹ ruột của Tạ Uyên cũng bị người anh hai ép vào Viện dưỡng lão phục vụ dọn vệ sinh cho chú Tạ.

Chỉ có mỗi ngày hầu hạ chú Tạ cho tốt bà ta mới có thể nhận được một ít tiền chu cấp.

Mẹ ruột cũng không giúp được gì cho Tạ Uyên, hai mẹ con bị chuyện của Lâm Tiểu Mạt hai cho khốn đốn.

Mỗi lần nhìn thấy Tạ Uyên bà ta liền mắng chửi anh ta tại sao không cố gắng giành lấy mối liên hôn với Kỷ gia.

Nếu Tạ Uyên cưới con gái một của Kỷ gia, anh ta sẽ không đến mức trở thành trò cười của mọi người.

Tạ Uyên nghe riết phiền nên dọn ra thuê nhà ở riêng.

Tôi cảm thấy tin đồn hơi quá: “Tạ Uyên tốt xấu gì cũng là một nhân tài tốt nghiệp ĐH Pennsylvania. Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của Tạ gia, anh ấy cũng không đến mức mua không nổi một căn hộ.”

Em họ chế nhạo: “Chuyên ngành của anh ta là Quản Trị Kinh Doanh, nhưng sản nghiệp Tạ gia bây giờ ở trong tay anh hai, lấy gì mà quản lý? Anh ta đi làm công ty khác, Bất động sản đang trì trệ, chỉ có thể bắt đầu làm từ môi giới. Muốn đi làm đầu tư lại gặp trắc trở, ai lại muốn vì anh ta mà đắc tội Tạ gia, nói chung tự Tạ Uyên làm khổ mình thôi!”

Tôi cười khẩy: “Người này phải tự chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.”