Chương 5

Tạ Uyên sắc mặt trầm xuống: “Đây không phải là điều em muốn sao? Bằng không, bảy năm trước em vì cái gì lại tặng cho anh một bản tình ca?”

Bức thư trên bàn lúc này đặc biệt chói mắt.

Tôi lẩm bẩm hỏi: “Sao lá thư từ đài phát thanh của trường lại ở đây?”

Tạ Uyên vẻ mặt dịu dàng: “Cái này là do một người bạn cùng lớp ở đài phát thanh đưa cho anh vào năm cuối trung học. Xin lỗi, lúc đó anh đang đi du lịch tốt nghiệp, mẹ anh đã cất thư đi. Anh chỉ nhìn thấy nó gần đây.

Thì ra là thế he he.

Anh ấy đã có thể điều tra về quá khứ của tôi và thậm chí còn tìm ra những bức thư tôi viết từ đống hộp đồ cũ , điều đó cho thấy anh ấy đã làm rất nhiều chuyện.

Tôi cầm lá thư trên bàn lên.

Bút tích ngây ngô, tình cảm nông cạn, đều là không nỡ nhìn lại.

Giây tiếp theo, có một tiếng tẹr, tôi giơ tay lên và dùng hết sức xé lá thư làm đôi.

"Kỷ Miên, em đang làm cái gì!" Tạ Uyên kinh hãi.

Tôi mỉm cười nói: "Có thể anh đã hiểu lầm. Bức thư này không phải do tôi viết mà là một người bạn cùng lớp của tôi đã ngẫu nhiên ký tên tôi để đùa giỡn. Chỉ vậy thôi."

"Sao có thể thế được?"

“Sao không được? vốn dĩ năm cấp 3 chúng ta học ở hai tòa nhà khác nhau, cách xa như vậy. Em đối với anh không có ấn tượng, càng không có cảm giác.”

Tạ Uyên tựa hồ bị sỉ nhục, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Kỷ Miên cô từ chối Tạ gia vì cô cho rằng Tạ gia đang xuống dốc. Cô cũng chẳng khác các cô gái nhà giàu ngạo mạn khác!”

Thì ra anh luôn nghĩ tôi như vậy.

Tôi dứt khoát thừa nhận: “Không sai, tôi chính là chê nghèo yêu giàu.”

Tôi khinh bỉ nhìn anh: “Nhưng ít ra, tôi sẽ không giống như người nào đó, chân đạp hai thuyền, ăn trong chén, còn nhìn trong nồi.”

Tạ Uyên biết tôi nói chính là chuyện anh ta cùng Lâm Tiểu Mạt.

Anh tức giận nói: “Tôi không có chân đạp hai thuyền, đời này tôi chỉ có một mình tiểu Mạt, trừ phi cô ấy không muốn cưới!”

“Không có vật chất tình yêu còn dễ đứt hơn tóc.” Ta bĩu môi: “Vậy tại sao còn chưa cưới? Cha mẹ anh không đồng ý đúng không?”

Anh càng bực bội: “Không cần cô nhọc lòng, chuyện của tôi bọn họ không quản được.”

Tôi tiếp tục dùng chiêu khích tướng: “Cũng là, trong giới người người đều biết, anh là học bá cao tài năng. Lâm Tiểu Mạt cũng là thanh thuần hảo cô nương, đừng để cô ấy thất vọng. Tôi trước tiên chúc các ngươi, bạch đầu giai lão, song túc song phi, sớm sinh quý tử!”

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ hạnh phúc!”

Tạ Uyên phẫn nộ mà đứng lên, rời khỏi tiệm cafe.

Không thể không nói, tôi “chúc phúc” rất linh nghiệm a

Nửa tháng sau, Lâm Tiểu Mạt cư nhiên thật sự mang thai.