Anh đang nói về việc tôi cảnh cáo Lâm Tiểu Mạt, nhưng tôi làm vì chú họ.
Tôi cố ý nhìn đồng hồ: “Về công việc, anh có thể liên hệ lại với thư ký của tôi. Hiện tại tôi đang phụ trách nghiên cứu khoa học, không biết nhiều về kinh doanh. Tuy nhiên, chồng sắp cưới của tôi rất chuyên nghiệp, anh ấy sẽ giúp tôi kiểm tra nó."
"Chồng sắp cưới?" Tạ Uyên kinh ngạc, có chút chua xót: "Cô đã có bạn trai, dự định khi nào kết hôn?"
Tôi tắt nụ cười và không trả lời.
Với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, tôi không cần phải nói với anh.
Tạ Uyên cũng biết mình đã vượt quá giới hạn, cũng không hỏi thêm nữa.
Anh ấy cúi đầu xin lỗi tôi lần nữa: “Xin lỗi, Kỷ Miên. Tôi quá kiêu ngạo, không nên trách cô ghét nghèo yêu giàu. Cô nói đúng, nếu không có chỗ dựa từ gia đình tôi thật sự không là gì cả!”
Trong lòng tôi cũng cảm thấy khinh thường, nhưng tôi không muốn chế giễu một kẻ thua cuộc.
Im lặng là phép lịch sự tốt nhất.
Tạ Uyên tiếp tục nói: “Nhưng tôi thật sự không hiểu, Kỷ Miên, rõ ràng cô và tôi giống nhau, cũng là xuất thân phú nhị đại. Thậm chí, cô còn trẻ hơn tôi, vì cái gì mà cô có thể nhìn rõ? Vì cái gì cô có thể nhìn rõ tôi và tiểu Mạt sẽ không có kết quả?”
Tạ Uyên đương nhiên sẽ không hiểu, thế giới này làm gì có thể đoán trước, tất cả là bài học đẫm máu của kiếp trước.
"Tạ Uyên, tôi đã nói rồi anh đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, không có ý nghĩa gì đâu, chồng sắp cưới đang tôi ở bên ngoài.”
Tôi xoay người đi trước.
Tạ Uyên lại ngăn cản tôi: "Kỷ Miên, cô có thể nghe tôi nói thêm mấy câu nữa không!"
Đôi mắt anh đau đớn và chân thành.
Tôi tưởng Tạ Uyên muốn bàn chút việc nên ra hiệu cho thư ký đợi bên ngoài.
“Nếu anh có điều gì muốn nói thì hãy nói ngay bây giờ.”
Tạ Uyên cười khổ: “Nói thế này có lẽ hơi kỳ quái. Ngày ba tôi qua đời, tôi và mẹ đã cãi nhau một trận lớn, tôi uống rất nhiều rượu, suýt chút nữa bị ngộ độc rượu. Đêm đó tôi say quá tưởng rằng tôi đã chết. Tuy nhiên, tôi đã có một giấc mơ đẹp và đau đớn…”
"Kỷ Miên, anh mơ thấy mình quay về quá khứ và hẹn hò với em lần nữa. Nhưng trong giấc mơ, anh đã đưa ra một lựa chọn khác. Anh chọn cưới em, và chúng ta đã trở thành một đôi thực sự."
“Sau đó thì sao?” Tôi cảm thấy có điều gì đó trong lòng, ký ức kiếp trước ùa về.
Tạ uyên đôi mắt đỏ bừng: “Thực xin lỗi, trong mộng tôi ích kỷ lại ngu xuẩn. Sau khi kết hôn, anh cũng không có quý trọng em. Còn bởi vì…… người ngoài mà tổn thương em. Nhưng sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy may mắn vì đó chỉ là giấc mộng.”
Tôi kiềm chế nói: “Sao anh chắc chắn đó chỉ là giấc mơ?”
Tạ Uyên buồn bã nói: “Bởi vì sau khi tỉnh lại, anh đang nghĩ, Kỷ Miên, em thật thông minh, thật bình tĩnh, thật độc lập, nếu ở bên anh, nhất định em sẽ quản lý tốt cuộc hôn nhân của chúng ta. Ít nhất, chúng ta.” sẽ không kết thúc như bây giờ.”
Tôi không thể không cười lớn.
Tạ Uyên tỏ ra khó hiểu.
Anh ấy vẫn không hiểu tôi.
Đời này, sự thông minh, bình tĩnh, độc lập là do anh ta ban cho.
Cuối cùng Tạ Uyên thử thăm dò tôi: “Kỷ Miên em nói xem nếu giấc mơ kia là thật, anh và em có khả năng….”
Tôi lắc đầu và ngắt lời anh ta.
"Tạ Uyên, thế giới này rất thực tế, có nguyên nhân sẽ có kết quả.”
“Sau này đường còn dài, chờ khi anh kiếm đủ tiền rồi, trả hết nợ, bắt đầu lại cuộc sống.”
Nói đến tiền và nợ, Tạ Uyên cuối cùng cũng quên mất giấc mơ, lần nữa tỉnh lại chấp nhận hiện thực.
"Xin lỗi đã làm phiền em."
Tạ Uyên nhẹ nhàng khom lưng, lùi lại vài bước nhường đường cho tôi.
Lúc đó, tôi nhận thấy chân và bàn chân của anh ấy hơi loạng choạng.
Đó là áp lực mà một người trung niên phải đối mặt và chịu đựng.
Tôi quay lại và đi về phía cổng trường.
Chồng sắp cưới của tôi cầm bông hồng đỏ trên tay, đứng trước chiếc Bentley màu đen và mở cửa xe cho tôi như một quý ông.
“Miên Miên.” Anh hôn lên trán tôi.
Dựa vào vòng tay anh, tôi có thể nghe thấy trái tim anh đang đập vì tôi.
Dường như có một ánh mắt nào đó từ phía sau đang nhìn chúng tôi một cách đầy ẩn nhẫn.
Kiếp trước của tôi, thế giới này rất nhỏ bé, mọi nỗi đau đều không có nơi nào để trốn thoát.
Cuộc đời này rất rộng lớn, tôi đã tìm lại được hết vẻ đẹp bị mất.
Hạnh phúc thật gần gũi, tôi nắm tay chồng sắp cưới và từ từ hôn đáp lại anh.
Nắm lấy tay anh, cùng nhau chữa lành.
The End