Chương 93



“Du Lượng! Ai cần cậu trông chừng!” Thời Quang cắn răng.

“Vậy ai chơi cờ chơi đến bản thân bị đem vào bệnh viện cấp cứu, ai sinh bệnh còn muốn chạy loạn khắp nơi, ai cần đây?.” Du Lượng không hề lùi bước.

“Cái kia, Du Lượng chúc mừng hôm nay cậu thắng trận nha.”Thẩm Nhất Lãng mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, vội vàng cắt ngang.

“Cám ơn, hôm nay tôi hạ cũng không tốt.”

Du Lượng lễ phép nói lời cảm ơn, Thời Quang nghe cậu nói như vậy còn hừ lạnh một tiếng. Du Lượng nhìn Thời Quang một cái cũng không để ý tới cậu, ngược lại nói với Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng.

“Thật xin lỗi vì đã chiếm dụng cơ hội ghi chép lần này của các cậu, nếu cần thiết tôi có thể để sư huynh liên hệ sắp xếp lần ghi chép khác.”

“Không phải, không cần, Thời Quang vừa rồi chính là vừa nói như vậy...”

Hồng Hà vội vàng cự tuyệt, nhưng cậu còn chưa nói hết đã nghe Được Du Lượng bổ sung.

“Kỳ thánh sau đó chính là trận chung kết cờ ba lần danh hiệu quốc thủ, cũng là ở U Huyền kỳ thất, cậu cảm thấy thế nào?”

Như vậy, cái này, thật ngại quá...”

Hồng Hà nói khúc khuỷu, khi hắn ý thức được trận chung kết quốc thủ là trận bảo vệ ngôi vô địch thì hoàn toàn luyến tiếc cự tuyệt.

“Hồng Hà?” Thẩm Nhất Lãng không nghĩ tới Hồng Hà thật sự sẽ đáp ứng.

“Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cậu.” Du Lượng lại không cho Hồng Hà cơ hội do dự nữa, nhanh chóng quyết định sự tình.

“À, cám ơn cậu nha Du Lượng.” Hồng Hà khó có chút nhăn nhó, cậu nhìn hai mắt đang mở to khϊếp sợ của Thời quang, lại nhìn sang Du Lượng không đổi sắc cũng đang nhìn cậu, rốt cục ý thức được cái gì đó.

“Hôm nay cũng muộn rồi, tôi và A Lãng cũng nên trở về, có phải cậu có việc muốn cùng Thời Quang nói không, vậy tôi cũng không quấy rầy hai người nữa?”

“Hồng Hà! Ghi chép một cái liền đem anh mua chuộc, anh có còn nghĩa khí nữa hay không?”

Thời Quang tức giận không chịu nổi, vừa mới nhận được lễ vật cảm động, nhất thời tan thành mây khói.

“Tôi cũng không muốn, nhưng đó không phải là ký phổ bình thường, đó là ba lần cờ của sư phụ tôi a~”

Hồng Hà nhăn mặt giải thích, nhưng cũng không chậm trễ động tác xoay ba lô của mình còn thuận tay muốn kéo Thẩm Nhất Lãng đi.

“Được rồi, các cậu đừng náo loạn nữa.”

Thẩm Nhất Lãng nghẹn cười đẩy tay Hồng Hà ra, đi đến bên giường Thời Quang, nghiêm túc nói:

“Thời Quang, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng khỏe lại, chúng ta và bạn học ở Dịch Giang Hồ đều đang chờ cậu quay lại.”

“Được rồi, biết rồi, mau đi đi, trở về trễ đại lão sư lại mắng cho.”

Thời Quang chịu không nổi lời dặn dò trịnh trọng như vậy, bắt đầu đuổi người, còn không quên uy hϊếp Hồng Hà:

“Hồng Hà anh chờ đó, đợi em trở lại nhất định sẽ gϊếŧ anh đến không còn một manh giáp.”

“Được, tôi chờ cậu~”

Hồng Hà cũng cười với Thời Quang: “Chán rồi thì gọi điện thoại cho tôi và A Lãng~”

Theo Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thời Quang và Du Lượng hai người.

Thời Quang thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng cùng Du Lượng cãi nhau một trận nữa, kết quả Du Lượng lại chỉ lẳng lặng nhìn cậu, nửa ngày không mở miệng.

“Không phải, Du Lượng cậu nhìn tôi làm gì?”

Thời Quang có chút chịu không nổi ánh mắt như vậy nữa, vì thế cậu thử phát trước chế nhân.

“Chuyện hôm nay cậu thật sự không thể trách tôi, là cậu trước tiên nói cậu không muốn chơi cờ, sau đó cậu còn đem cờ đánh cờ thành như vậy, đúng không...”

“Vậy tôi lại vì cái gì mà không muốn đi thi đấu hôm nay?” Du Lượng bình tĩnh hỏi ngược lại.

Thời Quang bị hỏi nhất thời nghẹn lời, chậm lại nói: “Cái này, lần này bệnh nặng như vậy tôi cũng không nghĩ tới, nhưng việc này cũng không nên ảnh hưởng đến cậu thi đấu, cậu xem chờ cậu vừa trở về, tôi không phải là đã tốt hơn rồi sao?”

“Lời này nói nghe thật nhẹ nhàng, Thời Quang, cậu đã suy nghĩ qua cảm giác của tôi chưa?”

Du Lượng mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Dù sao cũng là tôi không thể chiếu cố tốt cậu mới khiến cậu sinh bệnh, cậu cũng là bởi vì tôi mới tham gia thi đấu sư tử tái, hôm nay lại chạy tới đấu trường, làm sao tôi có thể...”

“Không! Không phải như vậy, bệnh tật vốn là vấn đề của riêng tôi, đây cũng là sự lựa chọn của tôi, không phải trách nhiệm của cậu!”

Thời Quang vội vàng cắt ngang lời tự trách của Du Lượng.

“Đó có phải là trách nhiệm của tôi không, cũng là do tôi tự quyết định!”



Du Lượng bắt đầu không duy trì được sự bình tĩnh

“Chúng ta đã nói qua, đi Hàn Quốc sẽ chăm soc tốt cho cậu. ”

“Tôi chỉ nói như vậy...” Thời Quang vẫn đang cố gắng giải thích.

“Thời Quang, cậu rốt cuộc coi tôi là cái gì? Tôi không phải là một kẻ ngốc chỉ biết chơi cờ dễ như vậy liền đùa giỡn!”

Du Lượng rốt cục nhịn không được: “Cậu vĩnh viễn đều ích kỷ, cậu rõ ràng cái gì cũng biết, biết rõ thân thể mình đang ở trong tình huống gì, cũng biết rõ chơi cờ đối với thân thể mà nói là gánh nặng lớn bao nhiêu. Thế nhưng, cậu vẫn không quan tâm!”

“Tôi không...”

“Phải! Tôi không biết lần này cậu muốn làm gì, nhưng cậu làm như vậy có từng nghĩ qua cảm xúc của tôi không?!”

Du Lượng rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình, cậu mở to hai mắt nhìn Thời Quang, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Thời Quang, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, cậu nói cậu sợ tôi rời đi, vậy cậu liền nhẫn tâm rời xa tôi sao? Tôi thật sự không chịu nổi, tôi phải làm gì đây?”

“Du Lượng.... Du Lượng cậu đừng khóc mà, cậu nhìn xem bây giờ không phải rất tốt sao?”

Thời Quang có chút bối rối, trái tim đột nhiên bắt đầu rối rít đập nhanh, cậu đã quá lâu không thấy qua nước mắt của Du Lượng.

“Lần này được rồi, vậy lần sau thì sao? Cậu đã đáp ứng tôi trước đó, nhưng cậu căn bản không làm được! Tôi biết cậu Thời Quang, tôi biết cậu sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ luôn luôn có những lần tiếp theo, giống như cậu đã làm trước đây! Tôi về nước chỉ mới một năm, cậu đã bị bệnh bao nhiêu lần, chỉ sợ chính cậu cũng không nhớ nổi? Nhưng mà, tôi nhớ.”

Du Lượng lau nước mắt, cố gắng bình phục tâm tình

“Tôi từng cho rằng cậu khinh thường cờ vây mà phẫn uất bất bình, cũng từng bởi vì phát hiện cậu yêu cờ vây mà vui mừng sung sướиɠ, chúng ta sớm chiều ở chung, sóng vai chiến đấu, tôi coi cậu là mục tiêu, vẫn đuổi theo cậu, tôi cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều điểm kết thúc, nhưng vô luận như thế nào cũng không nên lấy đi sinh mạng của cậu mà chấm dứt!”

“Không không không, sao lại kết thúc được? Chúng ta sẽ chơi cờ vây suốt đời với nhau!” Thời Quang tái nhợt vô lực cố gắng biện giải.

“Hiện tại có chơi cờ vây cả đời với nhau hay không đã không còn quan trọng nữa! Điều quan trọng là bản thân cậu, Thời Quang.”

Ngữ khí Du Lượng một lần nữa bình tĩnh lại:

“Tôi suy nghĩ suốt một đêm. Cậu nói là bởi vì tôi cho nên cậu mới chơi cờ vây lại, là tôi thúc đẩy cậu thi đậu vào kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi tình nguyện cậu còn không yêu cờ vây nữa, chỉ hy vọng cậu vui vẻ sống, ít nhất là vẫn còn sống.”

“Du Lượng, cậu nói cái gì vậy?”

Thời Quang không thể tin nhìn Du Lượng, cậu dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được Du Lượng lại nói như vậy.

“Để cho tôi chơi cờ lần nữa là cậu không sai, nhưng bây giờ tôi cũng yêu thích cờ vây, chuyện tôi làm bởi vì tôi muốn làm, tôi nhắc lại một lần nữa, nơi này không có trách nhiệm của cậu.”

“Cậu nói không phải trách nhiệm của tôi thì không phải sao?”

Du Lượng nhìn Thời Quang thật sâu, trong ánh mắt đều tràn đầy sự phức tạp mà Thời Quang không hiểu.

“Đương nhiên, nhiều năm như vậy, cậu cũng chưa từng ép buộc bôi, cũng chưa từng đáp ứng tôi. Là tôi, là tôi tự mình đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.”

“Du Lượng!”

“Du Lượng”

Thời Quang cũng nhìn về phía Du Lượng, ánh mắt hai người nhìn nhau, Thời Quang đột nhiên cảm thấy mình có một chút kì lạ, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập.

“Cậu có thể qua loa, phù phiếm, không có lòng trắc ẩn, không nói đạo lý không có nguyên tắc, thậm chí có thể không chơi cờ vây nữa, nhưng tôi đã không thể xem hết thảy đều chưa từng xảy ra, tôi không thể không có cậu.”

Bề ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong lại che giấu tình cảm rất mãnh liệt, rốt cục Du Lượng cũng lột bỏ tất cả ngụy trang nhìn như kiên cường của mình, thẳng thắn thành thật trước mặt Thời Quang, chỉ vì một nguyện vọng hèn mọn.

“Cho nên, Thời Quang, Cậu có thể coi như là vì tôi mà bảo vệ tốt bản thân mình được không?”

“Tôi đáp ứng cậu, cậu nói cái gì tôi cũng đáp ứng cậu, Du Lượng cậu đừng như vậy!”

Thời Quang hoàn toàn hoảng hốt, cậu hoàn toàn không cách nào đối mặt với Du Lượng hiện tại, nhưng lời cậu muốn nói còn chưa kịp nói ra máy theo dõi điện tâm đồ bên cạnh đã điên cuồng vang lên.

“Thời Quang!”

Du Lượng luống cuống tay chân nhào tới, còn không đợi cậu làm cái gì, trong hành lang liền truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, bác sĩ cùng y tá trực ban trực tiếp xông vào, sau đó chính là meh của Thời Quang cùng chủ nhiệm, cùng với Phương Tự và Bạch Xuyên không biết gặp nhau từ lúc nào, thậm chí ngay cả Chử Doanh thân ảnh cũng hiện ra.

Đợi đến khi một trận binh hoang mã loạn kiểm tra qua đi, mới xác nhận Thời Quang chỉ là nhịp tim đập nhanh, vượt qua dây cảnh giới của màn theo dõi điện tâm đồ mới kêu lên như vậy, mọi người nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Khi bác sĩ và y tá chuẩn bị cấp cứu rời đi, Thời Quang đã cảm thấy mình hoàn toàn mất mặt, dùng chăn che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra tai cậu đã đỏ lên.

“Tiểu Lượng, Thời Quang, hai đứa vừa rồi làm gì vậy? Thật đáng sợ.”

Phương Tự kinh hãi một hồi, nhìn cái này xem, nhìn cái kia xem, đưa ra nghi vấn.

“Không phải lại cãi nhau đó chứ?”

“Chúng ta không có!”

“Chúng ta không có!”

Hai người lại đồng thanh đáp lại.

“A, hai đứa các em thật sự rất được ha.”

Lần này ngay cả Phương Tự cũng không biết nên nói thế nào với hai người bọn họ.

“Thời Quang, con đem chăn kéo xuống”

Mẹ Thời lại không dễ dàng buông tha Thời Quang như vậy.

“Mẹ hỏi con, con vừa rồi làm gì vậy?”

“Ai ai, Tiểu Tống, vừa rồi đã nói xong, không mắng hài tử.”

Chủ nhiệm rất hiểu tính tình đồng nghiệp nhiều năm của mình, vội vàng ngăn cản bà, nhưng vô luận là bác sĩ hay là trưởng bối Thời Quang, đều có lý do đối với hành vi lỗ mãng của Thời Quang tỏ vẻ bất mãn, chẳng qua giọng điệu của hắn vẫn bảo trì hòa ái như trước.

“Thời Quang, ngày hôm qua con mất nhiệt phi thường hung hiểm, trên cơ bản có thể nói là thiếu chút nữa liền cứu không được, điều này đã làm cho mẹ con vô cùng lo lắng. Càng đừng nói đến hiện tại con vừa mới thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, rất nhiều kết quả kiểm tra đều chưa ra, còn chưa thể xác nhận trong thân thể còn ẩn chứa nguy cơ ngầm nào hay không, cứ như vậy chạy loạn quá nguy hiểm.”

“Con đã biết sai rồi.”

Đầu Thời Quang còn vùi trong chăn, thanh âm rầu rĩ, hôm nay cậu nhận sai quá nhiều lần, cho dù thật sự nhận ra sai lầm, cũng cảm thấy có chút ủy khuất.

“Đúng vậy, nguy hiểm đã qua, ta cũng không nói nhiều nữa.”

Chủ nhiệm không để tâm Thời Quang mơ hồ kháng cự, với kinh nghiệm y tế mấy chục năm của hắn, năng lực giao tiếp với bệnh nhân đã sớm tăng lên một bậc, tự nhiên biết thiếu niên tuổi này nguyện ý nghe cái gì lại không biết Thời Quang trước mắt này cũng không còn là tiểu hài tử nữa.

“Ta nghe nói con đã bắt đầu đi làm rồi đúng không? Vậy ta cũng nên đối xử với con như người lớn, cho con biết tình hình thể chất để con chịu trách nhiệm về sức khỏe của mình.”

Nghe nói như vậy, cho dù Thời Quang cũng không phải thiếu niên chân chính, cũng vẫn là thò đầu ra bên ngoài.

“Ta vừa nói chuyện với mẹ con, bây giờ trên cơ bản con có thể chẩn đoán là bị phù phổi, cái này trên lâm sàng thuộc loại bệnh nặng, còn có thể đồng thời bị nhiễm trùng nghiêm trọng, dù sao, hôm qua cũng có một lần ngừng tim, rung thất, trải qua cấp cứu lớn như vậy, xuất hiện biến chứng gì cũng không có gì kỳ quái. May mắn thay, tình trạng hiện tại đã ổn định các triệu chứng cũng không rõ ràng. Nhưng đây cũng không phải là lý do chúng ta nên xem nhẹ, so sánh với hiện tại, nguyên nhân chính gây ra sự khó chịu của con là gãy xương sườn, đó đều chỉ là vấn đề nhỏ.”

Trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên lặng nghe chủ nhiệm phân tích.

“Ngoài ra, thì chúng ta càng nên chú ý đến một vấn đề khác hơn, Thời Quang, năm nay con mới 15 tuổi, chính là thời điểm tuổi dậy thì tràn đầy tinh lực, theo lý thuyết cũng không nên chỉ vì một trận mưa dầm mà tiến vào trạng thái mất nhiệt nghiêm trọng, thân thể con người đều có thể tự điều chỉnh nhiệt độ, căn cứ vào lịch sử bệnh tình của con, từ lúc dầm mưa đến lúc thay quần áo khô chỉ hơn 40 phút, sau đó nhập viện cấp cứu trong 7-8 giờ, ở nhiệt độ phòng cơ thể trên lý thuyết hoàn toàn có khả năng tự điều chỉnh lại nhiệt độ, thế nhưng thân thể con thì không.”

Chủ nhiệm nhìn sắc mặt Thời Quang ngưng trọng, “Hơn nữa theo ta được biết, cờ vây tuy rằng không phải loại thể thao năng động, nhưng trong quá trình thi đấu vẫn sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực cùng năng lượng, trước mắt không có chẩn đoán các chỉ số bệnh tật khác, hoài nghi lạc quan nhất là do trận đấu của con cản trở nhiệt độ cơ thể khôi phục. Mặc dù vậy, nhưng nếu tình trang này vẫn còn tiếp tục, chỉ sợ những trận đấu sau của con cũng sẽ như vậy. Ta không biết làm thế nào trong trạng thái cơ thể ngày hôm qua con vẫn còn có thể chơi cờ, nhưng chắc chắn không phải là một kế sách lâu dài, có thể tình trạng cơ thể vẫn sẽ tiếp tục suy giảm ảnh hưởng đến việc thi đấu.”

Phương Tự và Bạch Xuyên liếc mắt nhìn nhau, do dự còn chưa nói gì, chủ nhiệm liền tiếp tục.

“Đây cũng không phải là dự đoán của ta, ta bổ sung một chút, lấy kết quả của các hạng mục kiểm tra thân thể mà chúng ta lấy được, các chỉ số của con đều không thể xem là khỏe mạnh, nhất là xem xét tuổi tác của con, điều này vô cùng bất thường.

Bao gồm cả triệu chứng phù phổi đã xuất hiện, chúng ta còn cần phải điều tra lại những tình huống bất thường này rốt cuộc là do ngày hôm qua mất nhiệt độ nghiêm trọng, hay là vấn đề của bản thân con. Ví dụ, chúng ta không thể loại trừ khả năng phù phổi của con là phù phổi do tim, phù do viêm cơ tim gây ra, bệnh cơ tim, bệnh tim bẩm sinh hoặc rối loạn nhịp tim nhanh, nghiêm trọng là một khi xác nhận vấn đề đó do tim, thì chúng ta phải nói cho con biết, Thời Quang con có thể tiến hành cạnh tranh cường độ cao hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi. ”

“Cho nên, với tư cách là bác sĩ điều trị của con, ta phải cảnh cáo con biết, con không thể tiếp tục như vậy nữa, dù sao mẹ con nói lúc trước thân thể của con cũng không tệ lắm, nhưng đột nhiên suy yếu đến trình độ này...”

“Xin lỗi, tôi xin được cắt ngang một chút, Thời Quang gần đây tình hình thân thể vẫn luôn không tốt.”

Bác sĩ đã nói đến trình độ này, Phương Tự cho rằng dù thế nào anh cũng phải nói rõ ràng tình huống Thời Quang.

“Tự ca!!” Thời Quang cố gắng ngăn cản, nhưng không ai để ý đến cậu.

“Ngài là?” Chủ nhiệm quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Phương Tự.

“À, tôi là quản lý câu lạc bộ mà Thời Quang ký hợp đồng Phương Tự, vị này là huấn luyện viên đội của chúng tôi, Bạch Xuyên, còn đây là đồng đội của Thời Quang, Du Lượng.” Phương Tự lần lượt giới thiệu cho chủ nhiệm.

“A, trách không được, ngày hôm qua chính là mọi người đưa Thời Quang đến bệnh viện?” Chủ nhiệm gật đầu.

“Các cậu có bổ sung tiền sử bệnh gì không?”

“Tự ca, sư huynh, Phương lão sư, Phương Tự cửu đoạn, em cầu xin anh, đừng nói nữa!”

Thời Quang đã ý thức được cái gì, vội vàng hận không thể che miệng Phương Tự.

“Thời Quang, hiện tại em nói cái gì cũng vô dụng.”

Phương Tự không cho Thời Quang cơ hội mở miệng nói chuyện, hiện tại anh cũng đang ở trong trạng thái tự trách: “Đây cũng là sai lầm của chúng tôi, vẫn luôn nói phải chăm sóc Thời Quang thật tốt, lại bỏ qua thân thể không khỏe của Thời Quang cho tới nay, luôn cảm thấy tiểu hài tử bệnh nhỏ tai họa nhỏ, liền không có việc gì, lại không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến mức này.”

“Bạch Xuyên lão sư...”

Thời Quang còn chưa hết hy vọng cầu xin Bạch Xuyên tha thứ.

“Thân thể của em biến thành bộ dáng này, nhất định phải đối mặt.”

Bạch Xuyên hung hăng không để ý tới Thời Quang nữa, ngược lại còn tiếp lời Phương Tự.

“Tôi nhớ rõ kỳ nghỉ hè năm ngoái đã sốt cao một lần, Phương Tự, lần đó là chuyện gì xảy ra?”

“Lạc đường trên núi, lúc em và Du Lượng tìm được, em ấy đã ở trên núi thật lâu, sau khi trở về ngày hôm sau liền phát sốt.”

Phương Tự bổ sung: “Bất quá lần đó hình như buổi chiều uống thuốc xong liền hạ sốt, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, sư huynh em nói có đúng không?”

“Đúng vậy, mấy ngày sau còn có chút triệu chứng cảm mạo, bất quá cũng không có sốt nữa.” Bạch Xuyên khẳng định trả lời hắn.

“Sau đó chính là trận đấu định đoạn, lần đó là tôi vừa trở về Phương Viên...” Phương Tự còn đang cố gắng nhớ lại.

“Sư huynh, không phải thi đấu định đoạn, là ở vòng loại trước đó, lần đó Thời Quang ở cùng một chỗ với em, ngày Thời Quang tìm tới trạng thái cũng không tốt lắm, chỉ là em lúc ấy không chú ý, sáng sớm hôm sau liền lại phát sốt, buổi sáng Thời Quang thi đấu tiến hành rất thuận lợi, trước khi nghỉ trưa liền chấm dứt thi đấu sau đó uống thuốc, buổi chiều chờ em trở về cũng hạ sốt.”

Du Lượng ngắt lời Phương Tự: “Sau đó để em nói đi, em biết rõ ràng hơn một chút.”

“Lần này mới là cuộc thi định đoạn, Thời Quang cùng Từ Tuấn Lãng đi xe máy cũng chính là ngày Bạch Xuyên lão sư nằm viện, Tự ca trở về Phương Viên, ngày hôm sau liền lại sốt, ho khan, nói không nên lời, buổi chiều dẫn cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh bác sĩ nói là bị viêm họng cấp tính, mỗi ngày dẫn cậu ấy đi tiêm và phun sương, đại khái sốt hai ba ngày mới tốt lên.”

“Sau đó trại đông huấn luyện, Thời Quang cũng có chút lạnh, bất quá lần đó chỉ là có chút nghẹt mũi, rất nhanh liền tốt rồi.”

“Lần cuối cùng là cúp LP ở Hàn Quốc, cũng bởi vì mưa có triệu chứng cảm lạnh nhẹ, có chút sốt nhẹ, bất quá sau trận đấu về nước cũng tốt hơn không sai biệt lắm.”

Du Lượng cau mày đem trạng thái Thời Quang một năm này nói rõ ràng, mẹ Thời Quang đã không kiềm được phẫn nộ.

“Thời Quang? Sao con không nói với mẹ những chuyện này? Con còn muốn giấu mẹ đến khi nào nữa đây?”

“Tiểu Tống, em bình tĩnh một chút, vấn đề bây giờ là phía sau nên giải quyết thế nào.”

Lông mày chủ nhiệm cũng nhíu lại, sự tình hiển nhiên cũng vượt ngoài dự liệu của hắn.

“Bất quá Thời Quang một năm xảy ra nhiều triệu chứng sốt như vậy, vấn đề so với tôi nghĩ còn muốn nghiêm trọng hơn, rất có thể là hệ thống miễn dịch của cơ thể Thời Quang xảy ra vấn đề. Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị cho Thời Quang nhập viện dài kỳ, tôi sẽ mời các phòng ban khác để tiến hành hội chẩn.”

Chủ nhiệm nhìn chằm chằm ánh mắt Phương Tự, chậm rãi bổ sung.

“Hiện tại tôi có chút lo lắng, với trạng thái thân thể như vậy của Thời Quang, có thể chống đỡ tiếp tục thi đấu cường độ cao hay không.”

Phương Tự ngẩn người, hai người nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng híp mắt.

“Chúng ta cũng có lo lắng về vấn đề này, lúc trước đại sư ở Lan Nhân Tự cũng nói qua, cờ vây đối với ván cờ cùng tâm tình thăng trầm đều đối với thân thể Thời Quang gánh nặng rất lớn.”

“Chờ một chút! Có bệnh chữa bệnh, không hề liên quan gì đến việc chơi cờ!”

Thời Quang bắt đầu nhận ra có chút không đúng.

“Thời Quang con câm miệng!”

Mẹ cậu một lần nữa giữ lấy Thời Quang đang hận không thể nhảy lên.

“Thật ra, tôi không hiểu cờ vây chuyên nghiệp lắm, nhưng tôi muốn hỏi Thời Quang bây giờ có thể ngừng chơi cờ nghỉ ngơi một thời gian không” Chử Nhiệm đã đưa ra một đề xuất.

“Tuy rằng với kỳ lực hiện tại của Thời Quang buông bỏ có chút đáng tiếc, nhưng vì thân thể nó trước tiên dừng trận đấu gần nhất đi, sư huynh anh nói xem?” Phương Tự hỏi Bạch Xuyên.

“Dừng cái gì? Lập tức vi Ất liền bắt đầu, em chính là chủ tướng a!”

Thời Quang hoảng sợ phát hiện người trong phòng đã sắp đạt được đồng thuận.

Nhưng dù cho Thời Quang giãy dụa ra sao cũng không hề có tác dụng gì, Bạch Xuyên cho dù có không đành lòng hơn nữa vẫn hạ quyết tâm.

“Thời Quang, em đừng náo loạn nữa, thầy biết có chút khó tiếp nhận, nhưng em cũng biết Vi Ất đối với em mà nói không có tác dụng gì, hơn nữa tình trạng thân thể hiện tại của em căn bản không có khả năng thường xuyên chạy ra ngoài tham gia thi đấu vi ất. Nếu em tham gia, trận đấu có thể gặp một số khó khăn, nhưng đó không phải là lý do để thầy chấp nhận rủi ro về thân thể của em.”

“Đúng vậy, em không lên sân khấu còn có Tiểu Lượng, em còn có thể không tin em ấy sao?” Phương Tự lại bổ sung thêm một câu.

“Thời Quang, cậu vừa mới đáp ứng tôi, trước tiên cam đoan thân thể của cậu.”

Du Lượng lo lắng đều nhìn Thời Quang, lần này ngay cả cậu cũng không đứng về phía Thời Quang.

“Tôi...” Thời Quang cắn răng.

“Vậy được, Vi Ất em không hạ, vậy kỳ thánh thì sao? Tang lão thật vất vả mới đồng ý gia hạn, phía sau còn có chung kết LP Cup, em cũng không thể không được hạ chứ?”

“Vậy thì xem tình huống thân thể của em rồi.”

Phương Tự hiển nhiên đã định chú ý, "Hiện tại anh có thể xác nhận chính là, mặc kệ thân thể của em rốt cuộc là vấn đề gì, nếu bác sĩ không đồng ý, em một trận cũng không thể hạ. Không tin em có thể thử để xem em có thể một mình tham gia vào cuộc thi hay không.”

“Bên bệnh viện sẽ tăng cường chăm sóc, tôi đã cùng khoa nói một tiếng và các y tá nhấn mạnh qua, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa.” Giám đốc bình tĩnh nói thêm.

“Tự ca? Bác trưởng khoa?” Thời Quang quả thực muốn điên rồi, cậu nhìn quanh bốn phía, thậm chí Chử Doanh đều ôm quạt không nói một lời nhìn cậu, lần này thật sự không ai lại dung túng cậu.

“Thời Quang, con bình tĩnh một chút, hít sâu...”

Trưởng khoa tinh mắt nhìn thấy nhịp tim tăng nhanh của Thời Quang trong màn hình, trước khi phát ra cảnh báo đã lên tiếng nhắc nhở, điều chỉnh.

“Con hiện tại không bình tĩnh được, các người không cho con chơi cờ bảo con làm sao bình tĩnh được đây?”

Thời Quang kịch liệt thở dốc, hắn như thế nào cũng nghĩ không ra mình sẽ rơi vào tình trạng bị đám đông phản bội như vậy.

Chủ nhiệm lại không trả lời cậu, lấy ống nghe ra nghe nhịp tim và hô hấp xác nhận tình huống, xác nhận không có vấn đề nào khác, mới chậm rãi đẩy sang một bên, chờ Thời Quang tự mình điều chỉnh.

Thời Quang lúc này quả thực có chút đáng thương, mặt cậu vẫn trắng bệch không chút huyết sắc, môi màu xanh tím không bình thường, khẽ há miệng cố gắng thở dốc, trong mắt đều là quật cường cùng bi thương.

Cho dù như vậy, trong phòng cũng không có ai nhượng bộ, Du Lượng mấy lần muốn mở miệng cũng bị Phương Tự ngăn lại.

“Tiểu Tống, đêm nay chú ý nhiều hơn một chút tình huống của Thời Quang, còn lại ngày mai hội chẩn sau đó nói sau.”

Chủ nhiệm chờ nhịp tim của Thời Quang trở lại bình thường sau đó an bài.

“Để Thời Quang nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được.” Thời Quang ma ma lo lắng nhìn Thời Quang, yêu thương sờ sờ đầu cậu, nhưng Thời Quang cũng không nhúc nhích.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy.”

Phương Tự mở miệng cáo từ, nhìn Du Lượng lưu luyến không rời, ngăn vai cậu lại.

“Đi thôi, mẹ Thời Quang chính là lão y tá nhiều năm, Thời Quang sẽ không có việc gì đâu”

Nhìn dưới chân Du Lượng như mọc rễ không chịu đi, lại thở dài.

“Em ở lại lại cùng Thời Quang cãi nhau một trận, cái máy giám hộ kia của em ấy sẽ lại báo nguy.”

“Em..” Du Lượng nhìn Thời Quang đầy lo lắng, “Vậy, Thời Quang ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu.”

Thời Quang quay đầu không chịu để ý tới hắn.

Du Lượng thở dài, vẫn là một bước quay đầu lại bị Phương Tự mang đi. Chờ bọn họ đều đi ra ngoài, chủ nhiệm cũng hướng mẹ Thời gật gật đầu rời khỏi phòng bệnh.

“Thời Quang, con tự mình ngẫm lại trước, mẹ đi tìm người hỗ trợ nấu cơm.”

Mẹ cũng biết tính tình Thời Quang hiện tại nói cái gì cũng không có tác dụng, nhưng nhìn bộ dáng khổ sở của cậu lại không chịu nổi.

Chờ phòng bệnh lần thứ hai trống rỗng, Thời Quang rốt cục nhịn không được, thanh âm của cậu đã ẩn ẩn lên nức nở.

“Chử Doanh, bọn họ làm sao có thể như vậy a...”

[Tiểu Quang..] Chử Doanh khom lưng nhìn cậu, ngón tay xuyên qua nước mắt Thời Quang.

[Đừng khóc, chờ em dưỡng tốt thân thể, chúng ta sẽ đồng ý cho em tham gia thi đấu.]

[Các người đều không nói đạo lý! Em chỉ muốn làm một cái gì đó thoi mà còn có thể bị làm sao chứ, Chử Doanh anh biết em có thể!]

[Tiểu Quang...]

“Tiểu Lượng, sau khi em về nhà nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng cãi nhau với thầy nữa có biết chưa?”

Phương Tự đưa Du Lượng về nhà, còn không yên tâm dặn dò cậu

“Em biết, sư huynh.” Du Lượng nặn ra một nụ cười khó coi xuống xe.

Phương Tự nhìn cậu đi vào cửa nhà mới yên lòng, hỏi Bạch Xuyên trên ghế phó.

“Sư huynh, đã đến giờ này rồi, anh có muốn ăn cái gì không?”

“Trực tiếp về nhà đi, hiện tại ăn không vào.” Lông mày Bạch Xuyên nhíu chặt.

“Có cái gì ăn không vào, dạ dày của anh vốn không tốt, sao còn không chịu ăn cơm thì sao chịu nổi?” Phương Tự khuyên hắn.

“Bởi vì tôi cảm thấy nếu như Thời Quang thật sự bởi vì nguyên nhân thân thể mà không thể chơi cờ vây , thật sự quá đáng tiếc. Từ khi Thời Quang một lần nữa chơi cờ vây tới nay, nỗ lực và tình yêu của nó chúng ta đều rõ ràng, ngày hôm qua thậm chí ngay cả mạng cũng không cần cũng phải đánh cờ, nhìn nó tham vọng bừng bừng muốn đoạt quán quân, đột nhiên phải buông bỏ, tôi đều thay nó tiếp nhận không được.”

Nhưng Phương Tự không hiểu khuôn mặt sầu não của Bạch Xuyên, ngược lại còn bật cười.

“Không phải chứ sư huynh, em cho rằng có thể lừa gạt Thời Quang và Tiểu Lượng, như thế nào anh cũng tin?”

“Ý cậu là sao?”

“Anh không nhìn ra sao? Chủ nhiệm cùng Mẹ Thời Quang kia đã thương lượng xong muốn hù dọa Thời Quang một chút, để cho em ấy thành thành thật thật dưỡng bệnh, tình trạng thân thể Thời Quang còn chưa chuyển biến xấu đến mức không chơi được cờ.”

“Đều là gạt người?” Bạch Xuyên có chút khó tin.

“Vậy cũng không phải, Thời Quang một năm nay tình trạng thân thể nó chúng ta đều nhìn thấy, ngay cả hòa thượng trong chùa miếu cũng biết, làm sao có thể là giả? Càng đừng nói đến tư thế cấp cứu ngày hôm qua, thật sự quá mức nguy hiểm, kết quả đứa nhỏ xui xẻo này hôm nay còn chạy loạn khắp nơi, nếu lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua thì rất khó xử.”

Phương Tự nghiêm túc giải thích phán đoán của mình cho Bạch Xuyên: “Cho nên nói, hiện tại thân thể của em ấy rách nát đến mức này, tất cả đều là do em ấy không chịu quan tâm, nó phàm là để ý một chút cũng sẽ không sinh bệnh. Nhưng nói đi nói lại nói lại, Thời Quang hiện tại dù sao cũng không tra ra bệnh nan y gì không phải sao? Thân thể không tốt có thể điều dưỡng, nhưng không thể để cho nó tùy hứng tiếp tục như vậy, bằng không chúng ta thiên phòng vạn phòng cũng không phòng được chính nó tự tìm chết.”

“Cho nên các người liền cùng nhau hù dọa nó?”

“Ai, sư huynh, như thế nào là chúng ta, chúng ta không phải cùng nhau sao?”

Phương Tự ự mình ủy khuất: “Còn có Tiểu Lượng, em còn tưởng rằng em ấy phải vì Thời Quang mà nói chuyện, nháo muốn cả đời sau gì đó, kết quả cư nhiên thật sự cho rằng Thời Quang có thể vì thân thể mà buông tha cờ vây, quả thực quá khó tin, sao lại thay đổi chủ ý chứ?”

“Chúng ta và cậu cũng không giống nhau, chúng ta cái gì cũng không biết, là thật sự lo lắng cho Thời Quang.”

Lông mày Bạch Xuyên còn chưa buông ra, ngược lại thay Thời Quang ủy khuất.

“Trưởng khoa này sao có thể mang chuyện này ra hù dọa đứa nhỏ như vậy?”

“Sư huynh em hiện tại phát hiện, anh vừa đυ.ng phải Thời Quang liền một chút nguyên tắc cũng không có, mẹ ruột của Thời Quang cũng không nói cái gì?”Phương Tự có chút không vui.

“Hơn nữa, một đại chủ nhiệm cấp cứu trong bệnh viện hạng ba tốt nhất thành phố người ta, có thể cùng diễn một vở kịch như vậy, đó cũng là đem Thời Quang coi như con nhà mình, nếu là bệnh nhân bình thường ai lại mạo hiểm làm thế.”

“Phương Tự, cậu còn không biết xấu hổ thay đồng bọn của cậu nói chuyện, hai người các người rốt cuộc là từ khi nào lên mạng âm mưu cái này?” Bạch Xuyên nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này thái quá.

"Chút chuyện nhỏ này làm sao còn cần âm mưu, khi chủ nhiệm nói lời kia ánh mắt còn hướng về phía này sao có thể không rõ ràng được? Mặc dù Hôm nay có một trận đấu mệt mỏi, nhưng em vẫn nhìn ra ý định này!”Phương Tự còn có chút dương dương đắc ý.

“Hơn nữa, em nào có Thời gian kết nối với người khác, em vừa mới vào khu bệnh, liền thấy anh gọi điện thoại ở đó, không phải em vẫn luôn chờ anh sao?”

Nói đến đây Phương Tự nhìn sắc mặt Bạch Xuyên, chuyển đề tài.

“Sư huynh, buổi chiều là điện thoại của ai gọi lâu như vậy? Em thấy nếu không phải màn hình Thời Quang báo nguy, anh vẫn sẽ tiếp tục nghe.”

“Cậu sao đột nhiên trở nên tò mò như vậy?”

Trong đầu Bạch Xuyên đầy đều là chuyện của Thời Quang, có chút không muốn phản ứng Phương Tự.

“Nói một chút đi, em nghe hình như là chuyện của cờ vây ~ hai chúng ta còn có cái gì không thể nói chứ?” Phương Tự không chịu buông tha.

“Ai, là Chu Phóng.” Bạch Xuyên đặt cánh tay lên cửa xe, xoa xoa trán mình, hôm nay các loại chuyện quấn quanh cùng một chỗ khiến hắn có chút đau đầu, cũng lười cọ xát với Phương Tự.

“Chu Phóng?” Tên này nghe hơi quen. Phương Tự suy nghĩ một chút.

“Ừm, Chu Phóng lục đoạn, là đối thủ của Du Lượng hôm nay.” Bạch Xuyên nhắc nhở anh.

“Hả? Phải không.” Phương Tự nhíu mày suy tư.

“Hắn tìm anh làm gì?”

“Chu Phóng và tôi trước đây là cùng một câu lạc bộ, chúng tôi cùng một năm định đoạn, quan hệ vẫn không tệ lắm.” Bạch Xuyên bất đắc dĩ giải thích.

“Cậu ấy cảm thấy phán đoán của mình về cờ có chút vấn đề, muốn tìm tôi hỏi một chút.”

“A, là hắn à, lúc ấy có phải hắn ở cùng một ký túc xá với anh không?” Phương Tự có chút cảnh giác.

“Chính là hắn.”

“A, trạng thái hôm nay của Tiểu Lượng hắn cũng không thắng được, vấn đề kia rất lớn nha.” Phương Tự khinh thường.

“Phương Tự!”

Thái độ của Bạch Xuyên đối với hắn có chút bất mãn.

“Ách, sư huynh , anh nói tiếp đi em chỉ giúp anh tham mưu, tham mưu thôi.” Phương Tự ra vẻ đứng đắn.

“Ngày hôm qua cậu ta xem ván cờ của Thời Quang và Triệu Băng Phong, sau đó suy nghĩ cả đêm cũng không rõ, Thời Quang là như thế nào liền chiếm ưu thế, kết quả hôm nay đối với phán đoán của mình không tự tin, nhất là đối thủ của cậu ta vẫn là Du Lượng có quan hệ không tồi với Thời Quang, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, lo lắng là có chỗ nào mình không tính tới không. Hắn biết Thời Quang cùng tôi quan hệ không tệ, cho nên muốn hẹn tôi chơi cờ, cùng nhau nghiên cứu.”

“Sư huynh anh bận rộn như vậy làm sao có thời gian cùng hắn chơi cờ, đó là cùng nhau nghiên cứu sao? Đó là mời anh chỉ điểm thì có”

Phương Tự há miệng cũng không phải là lời dễ nghe

“Hạ pháp kia của Thời Quang đúng thật là không dễ hiểu, hắn ta nhiều năm như vậy cũng chỉ thăng lên một đoạn, trình độ này nghĩ không ra cũng bình thường, cũng đừng bận rộn vô ích.”

“Phương Tự cửu đoạn à, trình độ của chúng ta kém thật đúng là ngượng ngùng.” Bạch Xuyên cảm thấy mình quả thực không nên để ý tới Phương Tự.

“Không phải sư huynh, em không phải nói anh.”

Phương Tự cũng cảm thấy cái miệng vừa rồi của mình như vậy, sư huynh mình còn không hiểu sao, sao có thể nói như vậy chứ? Vội vàng cách bổ sung.

“Ý em là, khi nào anh chơi cờ với hắn, nhớ gọi em?”

“Cậu muốn làm gì?” Bạch Xuyên kinh ngạc nhìn Phương Tự.

“Còn có thể làm gì, sư huynh sao anh không tin, em chỉ là muốn hỗ trợ thôi mà. Em nói cờ cho hắn, đó là hắn cầu còn không được?” Phương Tự nghĩa chính ngôn từ.

“A, cậu có cái gì đáng tin, vừa mới lừa gạt Thời Quang xong.” Bạch Xuyên hừ lạnh.

“Đúng rồi, vừa rồi Thời Quang nói kỳ thánh bị trì hoãn? Cậu đã nói chuyện với ban tổ chức chưa, có đề cập đến đơn xin gia hạn không?”

“Sư huynh, sao chúng ta lại nói về Thời Quang rồi?” Phương Tự càng không vui.

“Còn chưa, ngày mai nói sau đi.”

“Làm sao có thể ngày mai nói sau đây? Ngày mốt sẽ thi đấu, thời gian khẩn trương như vậy, cậu không chào hỏi sớm một chút, ban tổ chức người ta đã chuẩn bị xong, không đồng ý thì phải làm sao?” Bạch Xuyên vẫn còn đang lo lắng cho Thời Quang

“Không đồng ý thì để cho Thời Quang phán thua, có thể làm sao bây giờ?” Tính khí Phương Tự cũng có chút tăng lên.

“Phương Tự, Cậu lại làm sao vậy? Đột nhiên lại vô trách nhiệm như thế?”

“Trách nhiệm gì? Tại sao em phải chịu trách nhiệm về Thời Quang? Chính nó cũng không có trách nhiệm với chính mình, em liền quản thừa!”

Phương Tự hai ngày nay mệt mỏi đến rã rời, thật vất vả mới có thể cùng sư huynh ăn một bữa cơm kết quả nói đi nói lại vẫn chỉ là Thời Quang.

“Vì chuyện Thời Quang này em lăn qua lăn lại tận hai ngày, ngày hôm qua mắt cũng chưa từng khép lại, hôm nay còn phải thi đấu, nhưng Thời Quang thì sao? Em ấy cũng không cảm ơn một tiếng? Còn không ngừng gây chuyện cho em, em cũng không phải mẹ nó!”

“Phương Tự, cậu làm sao vậy?” Bạch Xuyên ý thức được có điều gì đó không đúng.

“Em làm sao , sư huynh anh đau lòng Thời Quang, sao lại không đau lòng đau lòng cho em?!”

Phương Tự nói ra miệng xong lại có chút hối hận vì Thời Quang mà nổi giận với Bạch Xuyên, nhưng cũng không muốn nói tiếp.

“Sư huynh, hôm nay em hơi mệt.” Nói xong vặn mở radio trên xe.

Bạch Xuyên muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn kỹ Phương Tự, đèn đường mờ mịt hai bên đường hiện lên trên gương mặt tuổi trẻ khí thịnh của Phương Tự, một mảnh tối tăm không rõ, hai người đều không nói gì, trong xe chỉ còn lại tiếng radio lải nhải không ngớt.

“Chào buổi tối các vị khán giả bằng hữu, hoan nghênh mọi người đến với ‘Thể Đàn Độc Miệng’. Bây giờ chúng ta nên nói gì về cờ vây đây? Xem nào.. ”

“Cờ vây, cờ vây tùy tiện nói đi, hôm nay vừa kết chiến tám trận tranh đoạt danh hiệu thiên nguyên cờ vây Trung Quốc, kết quả là Du Hiểu Dương cửu đoạn đào thải Lâm Lệ cửu đoạn, Du Lượng sơ đoạn loại Chu Phóng lục đoạn, hai cha con sẽ hội sư ở bán kết, Thời Quang sơ đoạn vì lí do thân thể nên không tham gia, Tang Nguyên cửu đoạn trực tiếp thăng cấp, ông ấy sẽ cùng Phương Tự cửu đoạn chiến thắng Hứa Hậu ngũ đoạn tranh đoạt tư cách vòng chung kết khác.”

“Kết quả trận đấu này có chút thú vị, đối cục sắp tới của cha con Du Thị, tuy rằng thoạt nhìn cơ hội thắng trận đầu tiên của Du Lượng không lớn, nhưng cậu ta có thể cùng phụ thân gặp nhau ở một trận đấu trọng yếu như vậy, vô luận thắng hay thua, đều đã là một ván cờ đẹp điều này cũng nói lên đủ thực lực của cậu ta.”

Giọng nữ vốn bén nhọn nói xong đột nhiên trở nên khắc nghiệt “Về phần trận đấu của một vị đệ tử khác của Du Hiểu Dương cửu đoạn, thiếu niên thiên tài Phương Tự cửu đoạn đến chuyên mục chúng ta làm khách lại còn tuyên truyền cờ vây võng gì đó.”

“Đúng vậy, lúc ấy nói rất dễ nghe, nghe nói quy mô trang web rất lớn, hơn nữa còn có một chiến đội cờ vây nhưng như vậy thì đã sao? Chính hắn thi đấu còn thua nhiều hơn ít kìa? Rốt cuộc cũng không làm việc gì đàng hoàng...”

“Di ~ đừng nói, ít nhất hôm nay người ta thắng, chẳng qua kế tiếp hắn phải đối mặt với Tang Nguyên cửu đoạn, thú vị ở chỗ Phương Tự thi đấu nhiều năm như vậy, cùng Tang Nguyên cửu đoạn đối cục cũng không ít, nhưng cư nhiên một ván cũng chưa từng thắng qua, ai, anh nói xem, lần này hắn có thể hắn không?”

“Hai người này nói bậy bạ cái gì vậy chứ?” Bạch Xuyên rốt cục nghe không nổi nữa, giơ tay lên muốn tắt radio lại.

“Sư huynh, nghe một chút, nghe một chút...”

Phương Tự cắn răng ngăn cản Bạch Xuyên, gần như tự ngược đãi mà nghe hai người kia một lần lại một lần châm chọc khıêυ khí©h, nhưng đã không còn giận dữ lúc trước.

“Tôi cảm thấy hy vọng không lớn, hắn còn nói muốn lật đổ cục diện của giới cờ vây, để mọi người chứng kiến lịch sử, dù sao cũng đã một năm, tôi cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy hắn một lần danh hiệu quán quân cũng chưa từng cần qua. Quên đi chúng ta không nói người này nữa, dưới đây có phải là đường dây nóng quý thính giả truy cập vào phải không?”

“Đây là gì vậy? Sao lại có loại chương trình như vậy chứ thật là..” Bạch Xuyên tức giận không chịu nổi, nhưng giáo dưỡng khiến cho Bạch Xuyên nói không nên lời hung ác gì, chỉ có thể cố gắng an ủi Phương Tự.

“Phương Tự, cậu đừng nghe bọn họ, trong ngành chúng ta đều biết sự cống hiến và nỗ lực của cậu...”

“Được rồi, sư huynh, hai người này mắng em cũng không phải ngày một ngày hai.”

Chỉ hai câu như vậy, Phương Tự liền dừng xe lại, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Xuyên ngược lại nở nụ cười.

“Bất quá sư huynh vừa rồi khen em hai câu kia rất dễ nghe, nếu thật sự sợ em khổ sở, lúc chúng ta ăn cơm anh lại khen em nhiều hơn hai câu đươc không?”

“Phương Tự? Không phải nói về nhà sao?”

Bạch Xuyên nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Phương Tự căn bản không đưa hắn về nhà.

“Sư huynh, đã như thế này rồi, anh cùng em ăn một bữa cơm cũng không được sao?” Ngữ khí Phương Tự mang âm thanh cầu xin.

“Quên đi, đi thôi.” Bạch Xuyên lại một lần nữa bại trận.

Hai người bọn họ vừa định mở cửa xuống xe, máy ghi âm liền truyền đến âm thanh mới.

“Chào mừng bạn đã gọi đến cho ‘Thể Đàn độc miệng’ bạn khán giả này ...”

“Xin chào, tôi là Thời Quang! Thời Quang sơ đoạn của giới cờ vây!”

“Cậu là ai Cậu nói cậu là Thời Quang? Cậu lấy bằng chứng gì? Cậu ta không phải là hôm nay vắng mặt trong trận đấu vì sinh bệnh sao?”

Giọng nữ nghe điện thoại có chút chần chờ, cô ấy vốn khẳng định không tin, nhưng lúc trước Phương Tự thật sự gọi điện thoại làm vết xe đổ trong chương trình khách mời, ngược lại cũng không dám chắc chắn.

“Tại sao tôi phải chứng minh cho cô biết? Tôi gọi điện đến chỉ là muốn mắng hai vị đây!”

Thời Quang không cho người đối diện cơ hội phản ứng nào, một đoạn lớn lời nói liền phun ra.

“Các người hiểu biết về cờ vây sao? Còn nói Phương Tự cửu đoạn. Mỗi ngày lấy danh hiệu quán quân ra để nói chuyện, từ khi nào không đoạt được quán quân quốc gia đều có thể trở thành lý do bị người khác cười nhạo rồi? Các người trước tiên tự mình giành được giải quán quân thế giới đi rồi hẳn trở về nước mà mở miệng nói chuyện! Phương Tự người ta ít nhất cũng là cửu đoạn trẻ tuổi nhất ở Trung Quốc, là một trong những người đứng đầu giới cờ vây, là người đi trước trong ngành công nghiệp của chính mình. Còn các người, ngay cả công việc của mình cũng làm không tốt, gánh vác trách nhiệm dẫn dắt phong trào xã hội, kết quả thì sao chỉ lấy chuyện của người khác ra tục tĩu buôn lời, âm dương quái khí, khiêu sự kiếm chuyện ăn nói luông tung tìm cảm giác tồn tại, tự cho là hài hước dí dỏm, kì thực chính nói năng xằng bậy hôi thối. Quy luật báo chí trung thực, chính xác, toàn diện và khách quan, vậy mà các người đã làm cái gì? Giới truyền thông đều bị các người làm mất mặt cả rồi!”

“Hai con cóc ngồi trên giếng quan thiên còn mỗi ngày đều ở chỗ này dương dương đắc ý, miệng lưỡi thư hoàng, còn dám xem thường cờ vây, trước khi bình luận về cờ vây có thể hiểu rõ hơn một chút không? Tôi chụp ảnh kỳ phổ đưa đến trước mặt hai vị, hai vị có thể nhìn ra là ai thắng ai thua không! Còn bố cục của giới cờ vây, kết cấu của giới cờ vây có biến hóa gì các người có thể nhìn ra sao? Chứng kiến đi, bánh xe của lịch sử rồi sẽ mạnh mẽ tát vào mặt các người!”

Thời Quang liên tục nói nhiều như vậy có chút thở hổn hển, nhưng cậu vẫn không dừng lại.

“Cho nên, các người đương nhiên cũng không biết Tự ca vi đạt võng cùng vi đạt GC thành lập có tác dụng trọng yếu cỡ nào, có bao nhiêu ý nghĩa sâu xa! Lời nói của tôi ngày hôm nay đặt tại đây, nhưng lịch sử sẽ chứng minh tất cả, nó sẽ chứng minh sự đóng góp của Phương Tự cửu đoạn cho cờ vây lớn như thế nào!”

“Không phải cô muốn tôi chứng minh tôi là Thời Quang sao? Vậy tôi sẽ chứng minh cho cô xem, vòng đầu tiên của trận chung kết kỳ thánh tôi sẽ cùng Tang lão sử dụng định thức Đại băng Tuyết, các người đến lúc đó nhìn cho rõ tôi có phải là Thời Quang hay không! Các người nhớ kỹ cho tôi, tôi vĩnh viễn nhìn chằm chằm các người, lần sau tôi lại nghe các ngươi nói năng lung tung xằng bậy như vậy nữa, tôi sẽ còn gọi điện thoại đến, điện thoại các người không nghe tôi liền điện đến phương tiện truyền thông khác nói, chúng ta không chết không thôi!”

Sau đó chính là một tiếng điện thoại cúp máy.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, công kích ngôn ngữ không ngừng nghỉ ngay cả nhân viên đài phát thanh cũng không kịp phản ứng cắt ngang khiến Thời Quang mắng đến cảm thấy mỹ mãn, hai MC lắp bắp cố gắng thu thập tàn cục, nhưng những thứ này đã không còn quan trọng nữa.

“Thời Quang em ấy điên rồi? Nếu không phải em ấy điên rồi, thì chính là em điên rồi, những lời này cũng có thể nói ra sao?” Phương Tự quả thực huyết áp đều tăng cao, anh cầm điện thoại lên muốn gọi cho Thời Quang, lại chỉ nghe thấy tiếng máy bận.

“Sư huynh! Anh xem Thời Quang..!”

Tức giận đến thất khiếu sinh khói, Phương Tự chỉ có thể tìm Bạch Xuyên tố cáo.

“Tôi cảm thấy Thời Quang nói rất tốt” Bạch Xuyên lại bình tĩnh kỳ lạ.

“Đó cũng chính là lời mà tôi muốn nói, đáng ra cuộc gọi này hẳn là tôi nên gọi mới đúng.”

“Sư huynh?” Phương Tự quả thực không thể tin được.

“Lúc này anh không lo lắng cho hình tượng của Thời Quang sao?”

“Hình tượng của Thời Quang? Hình tượng của Thời Quang đã sớm không còn kể từ lúc nó khiêu chiến câu lạc bộ lúc trước rồi, khi đó cậu không phải còn khen nó sao? Vấn đề hiện tại không phải là Thời Quang nói chuyện kém như thế nào, mà là Thời Quang rốt cuộc nói cái gì, em ấy lại không công kích tiền bối của giới cờ vây, chỉ là hai tên hề nhảy nhót mà thôi.”

Bạch Xuyên ngược lại đi hỏi Phương Tự.

“Không phải cậu không chịu trách nhiệm với nó sao? Hôm nay cậu vừa mới hãm hại người ta xong, Thời Quang còn công khai nói tốt cho cậu, vậy giận cái gì chứ?”

“Sư huynh! Anh đừng nói như vậy nữa có được không?”

Phương Tự bị Bạch Xuyên hỏi đến á khẩu không nói nên lời, anh cũng không biết như thế nào mình lại theo thói quen quan tâm đến Thời Quang. Trầm mặt, mới giận dỗi vặn chìa khóa tắt máy, đẩy mạnh cửa xe đi về phía trước, mang theo một mùi vị tự bạo.

“Đi thôi, ăn cơm trước, cơm nước xong đến công ty xem có cần khống chế phương hướng dư luận trên mạng hay không, em còn phải cùng Kỳ Thánh bên kia liên lạc chuyện trận đấu bị trì hoãn, Tiểu Lượng còn muốn làm nhân viên ghi phổ trận chung kết, em đây là cửu đoạn gì chứ, em chính là mẹ của chúng mà!”

“Phương Tự, cậu chậm một chút, tôi đi cùng cậu” Bạch Xuyên cười khẽ một tiếng, đẩy cửa xe đi theo.