Chương 92

“Bạch Xuyên lão sư, em thật sự biết sai rồi, em không dám nữa...”

Thời Quang ở trên xe bị Bạch Xuyên giáo huấn một đường, chờ đến lúc đến bệnh viện quả thực không còn gì luyến tiếc, liên tục cầu xin tha thứ.

“Không dám nữa sao? Lời này thật mới mẻ, Thời Quang em từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất can đảm, bản lĩnh càng lúc càng lớn, lá gan cũng càng lúc càng to, thầy thấy em không có gì không dám.”

Bạch Xuyên thuận tay đánh vô lăng, đậu xe thể thao của Phương Tự vào chỗ đậu xe, vẫn còn tức giận.

“Bạch Xuyên lão sư, em thật sự thật sự không dám nữa, thầy cứu em...”

Cách phòng bệnh càng ngày càng gần, Thời Quang cũng càng lúc càng khẩn trương, lúc này cậu mới ý thức được mẹ không chừng đã trở về phòng bệnh, phát hiện mình không còn ở đó. Hoặc cho dù mẹ không trở về, nhiều bác sĩ và y tá như vậy cũng phát hiện cậu không còn ở đó, vậy cùng mẹ biết có gì khác nhau, đến lúc này cậu mới nhớ tới chuyện tìm cứu binh.

“Cái kia, vạn nhất chúng ta trở về phòng bệnh mẹ em ở bên trong, thầy có thể đừng nói với bà chuyện em đi đến chỗ thi đấu được không?”

“Bây giờ biết sợ rồi sao? Sao lúc ra ngoài không sợ?”

Bạch Xuyên hừ lạnh một tiếng đẩy cửa xe, ở trong phòng quan chiến nhìn thấy Phương Tự đưa Thời Quang tới hắn quả thực muốn điên rồi, vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được Thời Quang lại dám tự mình chạy ra khỏi bệnh viện, dọc theo đường đưa người về vẫn còn kinh hồn bạt vía sợ thân thể cậu lại xảy ra vấn đề gì đó, lần này có mềm lòng thế nào cũng không định buông tha cho Thời Quang nữa.

“Bởi vì thầy cứu em quá nhiều lần, cho nên mới khiến em càng ngày càng quá đáng, nếu sớm nói rõ ràng với mẹ em, em cũng sẽ không đến mức như vậy.”

“Không phải, sao có thể đến trình độ đó chứ...”

Thời Quang xuống xe chuyện đầu tiên chính là cởϊ áσ khoác tây trang ra, cố gắng che đi dấu vết, không nên quá nổi bật ở bệnh viện, sau đó còn không cam lòng giãy dụa.

“Bạch Xuyên lão sư, thật sự đó, nếu mẹ em biết chuyện này, không chừng sẽ không cho em chơi cờ nữa, vậy... thầy là giáo viên giác ngộ của em, em hiện tay lập tức liền có thể lấy được danh hiệu Kỳ Thánh, nếu thật như vậy thì đáng tiếc đến nhường nào a?”

“Thời Quang, thầy trước kia sao lại không phát hiện em nhiều tâm nhãn như vậy chứ?”

Bạch Xuyên cũng không động đậy.

“Lần trước có phải em cũng nói như đúng vậy không? Thầy nói cho em biết lúc này em nói cái gì cũng vô dụng, nếu em còn nhận thầy là lão sư, vậy thầy sẽ dạy cho em một bài học, nói cho em biết cái gì có thể làm cái gì không. Bất quá nếu sau này em không chơi cờ nữa thì nhớ rõ cùng Vây Đạt giải quyết hợp đồng, thầy cũng sẽ không thu tiền vi phạm hợp đồng của em.”

“Bạch Xuyên lão sư! Thầy sao lại giống như Tự ca vậy, động một chút liền muốn hủy hợp đồng, em chính là một chuẩn Kỳ Thánh đó sao lại không được đối đãi tốt chứ.”

Thời Quang bị Bạch Xuyên nói quả thực cực kỳ ủy khuất, bị nhìn chằm chằm đi vào tòa nhà bệnh viện động tác cũng trở nên cẩn thận, sợ gặp được bác sĩ y tá quen biết nhìn thấy.

“Thời Quang? Em đi đâu vậy?”

Nhưng đúng là sợ cái gì cái đó liền tới, cậu vừa bước vào khu cấp cứu đã bị gọi lại. Thời Quang cứng ngắc quay đầu, lập tức lông tơ dựng thẳng lên, phía sau đại chủ nhiệm khoa cấp cứu mang theo một chuỗi bác sĩ tất cả sắc mặt đều không tốt nhìn cậu.

"Em cảm thấy có chút ngột ngạt, dưới lầu đi dạo chút.”

Thời Quang đáy lòng thầm kêu xui xẻo, lúc này căn bản không dám nói thật, cũng không quan tâm đến Bạch Xuyên có vạch trần mình hay không.

“Đứa nhỏ này, buổi sáng còn nói cho em biết phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, như thế nào còn tùy tiện chạy ra? Tình hình hiện tại của em rất nguy hiểm, em biết không?”

Bác sĩ quản giường Thời Quang nhìn thấy cậu ở chỗ này nóng nảy trước, chưa kể bệnh nhân lẻn ra khỏi phòng bệnh bị chủ nhiệm bắt ngay, liền nói Thời Quang dù sao cũng là con của y tá trưởng, vạn nhất ở dưới mí mắt mọi người thật sự xảy ra chuyện gì thì ai cũng không thể tiếp nhận.

“Ai, mặc dù nói Thời Quang là con nhà mình, nhưng đối với bệnh nhân thái độ không nên như vậy.”

Ngược lại, chủ nhiệm vẫn ôn hòa như trước, hơn nữa thoáng cái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ con đâu? Với tính cách của cô ấy sẽ không cho phép con xuống giường, con sẽ không giống như khi còn nhỏ chạy trốn đi?”

“Mẹ được gọi đi phẫu thuật.”

Thời Quang mơ hồ, cậu luôn cảm thấy nụ cười hiền lành của chủ nhiệm không đơn giản như vậy.

“Ồ?” Đại chủ nhiệm cũng không cần nói gì, chỉ xoay người nhìn thoáng qua y tá bên cạnh, cô lập tức khẩn trương.

“Buổi sáng có một vụ tai nạn liên hoàn đưa tới rất nhiều bệnh nhân, nhân thủ không đủ dùng... tôi, tôi lập tức tìm người thay Tống tỷ xuống!”

“Ừm” Chủ nhiệm hài lòng gật gật đầu, lại nhìn Thời Quang, Thời Quang gian nuốt nước miếng, thuần thục nhận sai xoay người rời đi.

“Con sai rồi, lập tức sẽ trở về phòng bệnh.”

“Ai, chạy cái gì, xương sườn con không đau sao?”

Chủ nhiệm đưa tay khoác lên vai Thời Quang:

“Sáng nay kiểm tra phòng ta có việc chậm trễ, buổi chiều vừa mới bổ sung, liền cùng nhau đi qua đi, vừa lúc bắt đầu từ con là tốt rồi.”

Thời Quang trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn chỉ có thể nhu thuận cùng chủ nhiệm vào phòng bệnh, nhìn thấy mẹ còn chưa trở về âm thầm thở phào một hơi, dưới sự trợ giúp của Bạch Xuyên một lần nữa bò trở lại trên giường.

“Nói một chút tình huống đi.”

Chủ nhiệm đưa tay sau lưng đứng trước giường hỏi thăm, bác sĩ quản giường đi lên trước bắt đầu miêu tả lịch sử bệnh.

“Bệnh nhân 15 tuổi, hôm qua do mưa dầm dẫn đến mất nhiệt độ, vừa phải vào viện cấp cứu, theo người nhà miêu tả bệnh nhân từng xuất hiện các triệu chứng rối loạn cộng hưởng, ý thức không rõ ràng.... Khi nhập viện, bệnh nhân mất ý thức, đồng tử giãn, hạ thân nhiệt và xuất hiện run rẩy......”

Thời Quang nghe bác sĩ kể lại có trật tự, cảm thấy ngày hôm qua cấp cứu giống như phát sinh ngay trước mắt, rốt cục cậu cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống, hơn nữa bác sĩ khắp phòng đều đang nghe chuyện tốt ngày hôm qua của cậu, quả thực chính là công khai xử phạt, có chút không muốn nghe tiếp nữa.

Nhưng bác sĩ cũng không bận tâm đến tâm tư nhỏ bé của cậu, hắn biết tất cả mọi người đều rất chú ý đến tình huống Thời Quang, nói rất cẩn thận, “Sáng nay nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, nhịp tim bình thường, phổi xuất hiện tiếng gầm gừ...”

“Tiếng gầm gừ?”

Chủ nhiệm nghe đến đó rốt cục nhíu mày, lấy ống nghe trên cổ xuống, thuận tay đi che bộ ngực của ống nghe, lại hỏi Thời Quang:

“Con có gì không thoải mái không?”

“Không có, chỉ là xương sườn đau.” Thời Quang vẫn có chút tùy tiện.

“Cẩn thận suy nghĩ một chút.” Chủ nhiệm hướng dẫn cậu nhớ lại:

“Có triệu chứng ho, tức ngực không?”

“Vâng, muốn ho, nhưng con không dám ho, dùng sức liền đau xương sườn, sau đó, chính là có một chút, có chút thở dốc.” Thời Quang cẩn thận trả lời.

“Ừm” Chủ nhiệm từ chối cho ý kiến, đi tới bên cạnh Thời Quang, tay cầm ống nghe duỗi vào.

“Con nằm xuống để ta nghe một chút, ống nghe sẽ có chút lạnh, nhẫn nại.”

Chủ nhiệm nghe xong lông mày càng nhíu càng chặt, cả phòng lặng ngắt như tờ đều đang chờ kết luận của hắn.

“Hai phổi gào thét, hoài nghi phù phổi, đây là biến chứng chủ yếu của chứng mất nhiệt trong phổi, trước tiên tiến hành thêm siêu âm phổi và tim, xét nghiệm khí huyết và gan thận, điện giải những xét nghiệm máu này cũng phải làm. ”

“Được rồi” bác sĩ giường ống nghiêm túc ghi lại, lại tiếp tục bổ sung.

“Sáng nay chỉ số protein phản ứng C thông thường trong máu có chút cao, nghi ngờ trong cơ thể còn có nhiễm trùng do vi khuẩn.”

“Hôm qua tình huống nghiêm trọng như vậy có nhiễm trùng cũng bình thường, sau khi chẩn đoán phù phổi liền phối hợp trị liệu đi.”

Chủ nhiệm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thấy Thời Quang mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ ngắn gọn một chút.

“Để phòng ngừa vạn nhất trước tiên gắn điện tâm đồ theo dõi, chú ý chặt chẽ oxy máu, sau khi có kết quả Siêu âm B phải nói cho tôi biết, tôi tự mình cùng người nhà bệnh nhân nói chuyện.”

“Vâng, chủ nhiệm.”

Sau khi hết thảy chấm dứt, một đám người ầm ĩ đi theo phía sau đại chủ nhiệm rời đi, Thời Quang rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vừa thành thật một hồi liền bắt đầu rục rịch.

“Bạch lão sư, cái kia là túi của Tự ca, buổi sáng anh ấy quên mang theo.”

“Hả? Thật sao?”

Bạch Xuyên còn không biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, nghe cậu nói như vậy cũng thuận tay cầm túi xách tới, sau đó liền phát hiện túi xách trong tay ngay cả khóa cũng không kéo lên, có chút nghi hoặc: “Sao lại mở?”

“Buổi sáng em dùng máy tính của Tự ca xem trận đấu”

Thời Quang chớp chớp mắt, ý đò muốn đảo lộn trắng đen “Nhưng buổi trưa Tự ca đã đồng ý rồi, anh ấy nói tất cả đều là chuyện nhỏ ~”

“Thời Quang em thật sự không thể hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt sao? Phương Tự cũng vậy, đây là thời điểm để hào phóng à?” Bạch Xuyên nhíu mày.

“Bạch lão sư buổi chiều thi đấu đều bắt đầu rồi, chúng ta xem một chút đi!” Thời Quang rốt cục cũng không chờ được nữa đưa ra đề nghị.

“Ồ, có thầy ở đây? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bạch Xuyên cười lạnh.

“Một hồi làm xong kiểm tra xem kết quả thế nào rồi nói sau.”

“Bạch Xuyên lão sư~”

Thời Quang còn muốn cố gắng một chút, kết quả liền thấy hai bác sĩ đẩy siêu máy B tiến vào.

Bạch Xuyên liếc mắt một cái liền nhận ra một trong hai bác sĩ tiến vào có một bác sĩ nhỏ tuổi ngày hôm qua, bác sĩ trẻ tuổi cũng nhận ra Bạch Xuyên, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Thời Quang trước.

“Thời Quang, vị này là bác sĩ chẩn đoán hình ảnh, anh ấy đến giúp cậu làm siêu âm B, cậu không cần nhúc nhích, nằm ở đây là được rồi.”

“Được.” Thời Quang nghe lời xốc chăn lên, cởi bỏ quần áo bệnh nhân, lộ ra l*иg ngực xanh biếc tím tái, Bạch Xuyên có chút khổ sở mở mắt ra, bác sĩ khoa hình ảnh cũng sửng sốt một chút.

“Tôi sẽ tận lực nhẹ nhàng một chút, nếu đau thì cậu cứ nói.”

“Được” Thời Quang đáp ứng, nhìn bác sĩ bôi gel lên người, đầu dò máy B ở trên người lạnh lẽo, lúc bác sĩ ấn cũng có chút đau, nhưng cậu cố nén không lên tiếng.

Bác sĩ chẩn đoán hình ảnh một tay di chuyển đầu dò, một tay thao tác trên máy, bác sĩ nhỏ cũng tiến lại gần hai người nhỏ giọng thảo luận, Bạch Xuyên có chút bất an, nhẹ giọng hỏi, "Bác sĩ, Thời Quang tình huống thế nào?”

“Hoài nghi phù phổi, cần phải kết hợp với kết quả kiểm tra khác mới có thể xác định, hẳn là sẽ sớm phát hiện kịp thời, cụ thể như thế nào một hồi chủ nhiệm sẽ tới nói.”

Hai bác sĩ trao đổi xong đưa ra một kết quả, bác sĩ nhỏ đưa bác sĩ hình ảnh đến cửa, lại quay lại nhìn Bạch Xuyên đang nhẹ nhàng lau gel trên người Thời Quang, thấp giọng xin lỗi:

“Thật xin lỗi, hôm qua tôi quá lo lắng cho tình huống của Thời Quang cho nên thái độ đối với anh có chút ác liệt không khống chế không được tính tình, xin lỗi ngài.”

“A, không sao đâu.”

Bạch Xuyên xoay người nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi này, cũng không thèm để ý: "Ngày hôm qua đúng là chúng tôi không có chiếu cố tốt Thời Quang, để cho nó không chú ý thân thể mình làm loạn, tiếp nhận phê bình cũng là chuyện nên làm.”

Bác sĩ vẫn có chút ngượng ngùng cúi đầu về phía Bạch Xuyên mới rời đi.

Bạch Xuyên giúp Thời Quang thu thập sạch sẽ, còn chưa đắp xong chăn, đã có hai y tá đi vào, trong đó có một người đẩy máy theo dõi điện tâm đồ, lần nữa cởi bỏ quần áo bệnh nhân, thuần thục khử trùng, sau đó dán năm điện cực lên l*иg ngực đầy vết thương của Thời Quang, lại tránh hai ngón tay của tay phải, kẹp oxy lên ngón tay ở bên trái, cánh tay buộc dây huyết áp, rất nhanh Thời Quang đã được an bài rõ ràng.

Thời Quang buổi sáng tỉnh lại lúc giám sát điện tâm đồ đã rút đi, cậu chưa từng thấy qua cảnh tượng này, có chút choáng váng:

“Y tá tỷ tỷ, em có cần phải như vậy không?”

“Sao không cần, tôi nói buổi sáng đáng ra không nên rút điện tâm nếu không cũng không đến mức để cho cậu chạy ra ngoài.”

Tiểu y tá tuyệt đối không nể mặt Thời Quang: “Cậu thành thật một chút đi, hại chúng ta vừa bị chủ nhiệm mắng một trận.”

“Y tá tỷ tỷ, thực xin lỗi.”

Thời Quang là một chút tội lỗi.

“Không cần xin lỗi, lát nữa chờ mẹ cậu biết, chúng ta cùng nhau nói, ai cũng không chạy được. Thôi bây giờ lấy máu đi, chúng ta vẫn còn có rất nhiều người phải làm, nhanh lên. Tên bệnh nhân?”

Y tá ngược lại không để ý, đối mắt với một y tá khác bên cạnh, hai người ăn ý đứng ở bên giường của Thời Quang, mỗi người lấy ra một cái kim tiêm.

“Thời Quang.”

Thời Quang bị nói đến mặt đều nhíu lại, nhìn hai cây kim sáng bóng, thanh âm đều run rẩy: “Vì, vì sao lại c?”

“Ừm, cho tôi xem vòng đeo tay.”

ần phải lấy đến hai lần.”

Y tá thuần thục xác nhận thân phận Thời Quang mới trả lời cậu:

“Một động mạch máu, kiểm tra huyết khí, một tĩnh mạch máu khác, hạng mục tra xét này tương đối nhiều.”

“Đừng sợ, máu tĩnh mạch có rút nhiều hơn cũng không đau.”

Y tá cho Thời Quang xem một nắm mạch máu trong tay, lời an ủi nghe thế nào cũng giống như uy hϊếp:

“Nhưng động mạch bên này thì khác, chỉ một ống, nhưng tôi không nhìn thấy động mạch chỉ có thể dựa vào sờ, cậu không nên lộn xộn nha, đâm không tốt còn phải châm thêm một mũi nữa.”

Y tá nói xong còn cố ý cho Thời Quang xem hai cây kim tiêm so sánh, đúng là mọc ra một đoạn.

Thời Quang theo bản năng muốn trốn, lại bị hai y tá một bên đè lại dùng tăm bông khử trùng:

“Đã nói đừng nhúc nhích rồi”

Sau đó cũng không cho Thời Quang thời gian kịp phản ứng một kim đã đâm xuống, Thời Quang trơ mắt nhìn ống kim thật dài chui vào cổ tay, kêu cũng không kêu ra.

“Người nhà hỗ trợ ấn một chút.”

Một ống máu rất nhanh rút xong, Bạch Xuyên tiếp nhận tăm bông đè lại lỗ kim, một y tá khác liền động thủ, cánh tay bên kia Thời Quang nhất thời lạnh lẽo, còn chưa kịp phản ứng mũi kim đã đi vào, sau đó nhìn y tá một hồi đổi lấy mạch máu, đột nhiên rút bảy tám ống mới bỏ qua.

Cuối cùng cũng lấy máu xong, y tá còn dặn dò thêm một câu:

“Người nhà giúp ép bên này một chút, 10 phút, không được xoa a.”

Thao tác này sau một trận khiến Thời Quang khóc không ra nước mắt, y tá còn không chịu buông tha cho cậu:

“Thời Quang giờ cậu có thể làm cho người ta bớt bận tâm rồi đi, y tá trưởng đó là người lợi hại biết bao, lúc phẫu thuật ngay cả chủ nhiệm cũng dám mắng, kết quả ngày hôm qua, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy sụp đổ đến thế, cho nên cậu vì mẹ cậu cũng phải yêu thương thân thể mình. Sáng nay thực sự quá bận rộn, nhưng sau này chúng tôi sẽ thay mặt y tá trưởng chú ý nhiều hơn đến cậu.”

Thời Quang lại bị nói, chờ mấy y tá rời đi vẻ mặt vẫn còn tê dại.

Bạch Xuyên còn đang giúp Thời Quang ấn vào lỗ kim trên hai cánh tay, thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười: “Em xem em, chạy lung tung cái gì, bị phát hiện còn bị giáo huấn một phen.”

Thời Quang cứng miệng:

“Bọn họ cũng chỉ nói như vậy thôi kỳ thật khi còn bé vẫn luôn len lén mẹ cho em kẹo.”

Bạch Xuyên cười cười, chờ lỗ kim không chảy máu nữa, lại giúp Thời Quang sửa sang lại dây điện lộn xộn trên máy theo dõi điện tâm đồ, nhìn bộ dáng uể oải của Thời Quang, có chút đau lòng cũng ôn nhu hơn với cậu.

“Hôm nay em lăn qua lăn lại nửa ngày rồi, ngủ một lát đi.”

Thời Quang chớp chớp mắt mượn cơ hội này năn nỉ: “Bạch lão sư, thầy cho em liếc mắt nhìn đối cục một cái, em liếc mắt một cái liền ngủ ngay, em cam đoan.”

Bạch Xuyên nhìn bộ dạng đáng thương của Thời Quang, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

“Thầy nói cho em biết kết quả, sau đó em liền ngủ.”

“Được, cám ơn Bạch lão sư!”

Thời Quang khẩn cấp muốn ngồi dậy, nhưng dùng sức lại động vào xương sườn, sau đó liền bị Bạch Xuyên ấn trở về.

“Nằm yên, đừng lộn xộn.”

Thời Quang chỉ có thể nằm xuống lần nữa, Bạch Xuyên lấy ra laptop của Phương Tự, đưa ra đáp án Thời Quang muốn.

“Thật ra em chính là muốn xem Du Lượng đối cục chứ gì? Thầy hiện tại nói cho em biết em có thể yên tâm rồi.”

“Thật sao! thầy sẽ không dỗ dành em chứ? "Đôi mắt Thời Quang sáng lên.

Bạch Xuyên liếc mắt nhìn Thời Quang một cái, Thời Quang quyết đoán ngậm miệng, Bạch Xuyên mới tiếp tục nói tiếp: “Trận đấu hôm nay của Du Lượng thầy cũng đã xem qua, thẳng thắn mà nói em ấy và Chu Phóng đều không ở trong trạng thái tốt, loại cờ này quả thực không nên xuất hiện trong giới cờ vây chuyên nghiệp, kết quả ngược lại hai người nửa cân tám lạng. Nhưng sau khi buổi trưa trở về, mấy ván cờ này của Du Lượng đều không tệ, có thể nhìn ra hậu phương trước khi cố gắng ổn định, thế cục ngược lại đang nghiêng về phía Du Lượng.”

Thời Quang mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lại bày trận, cầm máy tính bảng đặt ở trước mắt cậu: “Được rồi, không cho em liếc mắt một cái, em đúng thật không cam lòng.”

Thời Quang nhìn thấy thế cục quả nhiên như lời Bạch Xuyên nói mới coi như yên lòng, chờ Bạch Xuyên lấy đi máy tính còn muốn cố gắng chống đỡ nhìn thêm một chút nhưng mà giày vò hồi lâu thể lực đã cạn kiệt, không đợi được nữa đã ngủ say.

Thời Quang kỳ thật ngủ cũng không an ổn, xương sườn mơ hồ đau đớn làm cho cậu không cách nào dùng sức xoay người, một tư thế ngủ lâu cơ bắp toàn thân đều căng cứng, bất quá mặc dù như vậy, chờ cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời đã có chút mờ mịt. Thời Quang híp mắt lại nhìn thấy Hồng Hà cùng Thẩm Nhất Lãng đang nhìn máy tính xách tay, nhỏ giọng nói cái gì đó.

“Hồng Hà? Thẩm Nhất Lãng? Sao các anh lại ở đây?”

“Thời Quang! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

Hồng Hà nghe được thanh âm Thời Quang kinh hỉ nhào tới.

“Anh giúp em nâng giường bệnh lên cao chút.”

Thời Quang không chút khách khí say khiến tiểu đồng bọn của mình, vội vàng muốn đổi tư thế.

“Ai được rồi, cậu là bệnh nhân nghe lời cậu.”

Hồng Hà mặc kệ Thời Quang ở một bên chịu đựng, Thẩm Nhất Lãng cũng phối hợp nâng đầu giường lên.

Chờ Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng phân công hợp tác giúp Thời Quang điều chỉnh tư thế xong, mới nhìn vào bộ dáng của cậu thở dài: “Thời Quang rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại, cậu không sao đó chứ? Khi chúng tôi đến ngày hôm qua, chúng tôi thấy cậu đang được cấp cứu, trận đấu đó quả thật là quá khủng khϊếp.”

“Ai, đều không có việc gì, đã qua rồi”

Thời Quang thật sự không muốn nói thêm cái này nữa:

“Các anh vừa rồi đang xem trận đấu thiên nguyên bát cường hôm nay sao? Mọi chuyện thế nào rồi? Còn Bạch Xuyên lão sư thì sao?”

“À, Bạch Xuyên lão sư vừa rồi có một cuộc điện thoại, sợ ồn ào ảnh hưởng cậu liền ra ngoài nghe rồi, về phần trận đấu hôm nay, Du Hiểu Dương nhất mạch thật sự là lợi hại, tất cả đều thắng.”

“Thật sao! Vậy Du Lượng cũng thắng?”

Thời Quang thoáng cái liền lấy lại tinh thần.

“Thì thắng, nhưng mà sao lúc này cậu còn nhớ đến cậu ta chứ? Ván cờ hôm nay cậu ta chơi thật không tệ, nửa ván đầu giống như mộng du, cùng đối thủ của Du Lượng giống như nhau, mới để cho cậu ấy nửa sau đuổi kịp.”

Hồng Hà theo thói quen chửi bới Du Lượng, bất quá rất nhanh lại hưng phấn lên: “Bất quá nói cho cùng vẫn là ván cờ ngày hôm qua của cậu thật sự đặc sắc, tôi nói chứ ngày hôm qua ở trong phòng quan chiến, quả thực chính là Huyết Vũ Tanh Phong, Tang lão một mực nói tốt cho Triệu Băng Phong, thế cục đã như vậy còn nói Triệu Băng Phong không còn có cơ hội, sư phụ tôi cũng một mực ủng hộ cậu, đến cuối cùng hắn mới chịu thừa nhận Triệu Băng Phong xong đời, kỳ thật tôi xem cũng thấy rõ ràng là cậu vẫn luôn dẫn trước, không biết Tang lão như thế nào còn phải tự lừa mình dối người. Nhưng đến cuối cùng tôi hiểu ra nguyên do, Triệu Băng Phong cứng rắn chống đỡ không chịu nhận thua là thấy trạng thái thân thể của cậu không tốt muốn kéo dài thời gian chờ cậu phạm sai lầm, chiêu này cũng thật sự quá mức bỉ ổi, một chút thể diện cũng không cần, nhưng ở dưới ưu thế tuyệt đối chút vặt vãnh đó thì sao chứ, ngược lại còn bị chèn ép, Tang lão cùng sư phụ tôi đều nói đây là cậu đang ép Triệu Băng Phong nhận thua, ai nha, Thời Quang cậu thật sự giống như có thần trợ vậy? Không hiểu sao nghe cứ như tiểu thuyết vậy đó cậu mau nói gì đi?”

Thời Quang nghe được Hồng Hà đột nhiên tuôn ra một chuỗi sự việc nụ cười trên mặt đều có chút cứng đờ, cậu nào biết ngày hôm qua mình đã hạ cái gì, Chử Doanh một mực tức giận, cũng không kịp giải thích cho cậu a, đầu óc cậu nhanh chóng xoay tròn: “Đương nhiên rồi, Hồng Hà em nói anh nghe cái này gọi là binh lính không chiến mà khuất phục, đây chính là cảnh giới cao nhất của cờ vây, đến tình trạng này, đánh cờ thành cái dạng gì cũng không quan trọng, trước khi chơi cờ dựa vào khí thế mới có thể quyết định thắng bại.”

“Thật hay giả? Còn có loại tuyệt chiêu này?”

Đôi mắt nhỏ của Hồng Hà đều mở to: “Thời Quang, cậu xem quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy, A Lãng kia cũng không phải người ngoài, cậu truyền thụ cho hai chúng ta đi.”

“Được rồi Hồng Hà, cậu cũng có đừng vòng qua mình.”

Ngược lại Thẩm Nhất Lãng nhìn không nổi: “Cậu không nhìn ra sao? Thời Quang đang lừa cậu, còn cái gì mà khí thế quyết định thắng bại, cái này mà cậu cũng tin?”

“Cậu thật tốt nha Thời Quang, uổng công tôi cùng A Lãng từ xa đến thăm cậu, còn chờ cậu tỉnh ngủ, chờ lâu như vậy, kết quả cậu lại đem chúng ta đùa đến vui vẻ.” Hồng Hà bĩu môi.

“Được rồi được rồi, Hồng Hà, em sai rồi, em bồi thường cho Hồng thiếu hiệp không phải được rồi sao?”

Thời Quang cố gắng khống chế ý cười của mình, cho Hồng Hà thuận lông:

“Như vậy đi em đồng ý với các anh, trước trận đấu định đoạn sẽ mang các anh đến căn cứ bí mật, luyện tập một phen, cam đoan năm nay nhất định có thể định lên đoạn, thế nào?”

“Thật sao? Lần này cậu không lừa dối tôi nữachứ?! Nếu không cậu nói cho tôi nghe trước, tôi hứa sẽ không nói với ai đâu.” Hồng Hà theo thói quen nhào tới ôm lấy Thời Quang.

“Ai, nhẹ nhàng một chút ~” Thời Quang xin tha thứ: “A~ hiện tại nói cũng không rõ ràng, nơi đó ngay cả Du Hiểu Dương lão sư cũng từng đi qua.”

“Được rồi, coi như cậu nghĩa khí.”

Hồng Hà ra vẻ hào hùng phất phất tay, cầm lấy cặp sách mình để ở một bên: “Vậy tôi sẽ lấy bảo bối của tôi ra cho cậu mượn dùng ~”

“Cái gì nha?” Thời Quang có chút tò mò thăm dò.

“Tôi và A Lãng nghĩ cậu không biết phải nằm viện bao lâu, bệnh viện nhàm chán như vậy, liền mang theo chút đồ cho cậu giải sầu.”

Hồng Hà cẩn thận móc radio bảo bối của mình ra, vừa định đưa cho Thời Quang, đột nhiên lại rụt tay trở về: “Bất quá, tôi thấy thiết bị của cậu rất cao cấp, còn có máy tính xách tay xem trận đấu, nếu không dùng được tôi liền mang về...”

“Đương nhiên dùng được! Hồng Hà, anh đúng là bằng hữu tốt nha!”

“Thời Quang trực tiếp cầm radio, vui vẻ nở nụ cười”

“Cái đó là của Tự ca buổi sáng bỏ quên, chút nữa sẽ lấy về, em còn đang phát sầu ở bệnh viện không có việc gì làm đây.”

“Vậy là tốt rồi”

Hồng Hà cũng nở nụ cười, nhìn Thời Quang cầm radio lật qua lật lại, lại đau lòng: “Thời Quang cậu nhẹ một chút, chờ cậu khỏi bệnh xong còn phải trả lại cho tôi đó~”

“Được rồi, anh yên tâm, nhất định đến lúc đó sẽ vật hoàn cố chủ” Thời Quang cười tủm tỉm đáp ứng Hồng Hà, đem radio đặt ở bên gối của mình.

“Thời Quang, cho cậu cái này.”

Thẩm Nhất Lãng lấy điện thoại di động của mình ra cũng đưa cho Thời Quang: “Buổi sáng tôi và Hồng Hà gọi điện thoại cho cậu không được, phỏng chừng là hôm qua trời mưa cho nên di động bị hỏng rồi, đây là điện thoại di động tôi mới mua trước đó, cậu dùng trước, tôi và Hồng Hà có thời gian sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Vậy anh thì sao?”

Thời Quang có chút do dự, cậu biết hoàn cảnh gia đình Thẩm Nhất Lãng, chiếc điện thoại này đã là thứ quý giá nhất trên người anh.

“Điện thoại cũ của tôi còn có thể dùng được, cậu mau đổi thẻ điện thoại lên thử xem, tôi và Hồng Hà không thể lúc nào cũng đến thăm cậu, như vậy chúng ta còn có thể thông qua điện thoại liên lạc với nhau.”

Thẩm Nhất Lang nhét điện thoại di động vào trong tay Thời Quang: “Chờ cậu mua điện thoại mới trả lại cho tôi là được.”

“Ừm, cám ơn các anh.”

Thời Quang cầm điện thoại di động nặng nề gật đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cậu biết bằng hữu của mình đã đem thứ quan trọng nhất trên người đưa cho cậu, chỉ là vì để cho người bị bệnh như mình có thể sống vui vẻ thêm một chút.

“Hắc, chúng ta là bạn bè, nói cái gì cảm ơn chứ, cậu có thể dùng là được rồi!”

Hồng Hà nhìn thấu tâm tư Thời Quang, cũng không cho Thời Quang cảm động, nói đến bát quái làm cho cậu cao hứng.

“Đúng rồi, Thời Quang cậu có biết hay không, ta nghe nói ngày hôm qua Vương Xung lúc làm người ghi phổ đã vi phạm quy định, về sau cho dù Triệu Băng Phong có dùng sức, hắn cũng không làm người ghi phổ được nữa!”

“Ai? Làm sao? Hắn ta làm gì vậy?” Thời Quang cũng giống như Hồng Hà nghe được Vương Xung xui xẻo liền cao hứng.

“Tôi nào biết, tôi còn muốn hỏi cậu đây? Hôm qua cậu chơi bên cạnh mà?” Hồng Hà nghi hoặc hỏi ngược lại.

“Khụ khụ, hôm qua em bận rộn chơi cờ, ai có thời gian nhìn hắn!”

Thời Quang tùy tiện tìm một lý do cho qua, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì đó.

“Lại nói tiếp Hồng Hà, Thẩm Nhất Lãng, hai người các anh có muốn đi ghi chép hay không?”

“Ý gì? Không phải kỳ thủ chuyên nghiệp mới có thể làm sao?”

"Nào có nghiêm khắc như vậy, ghi chép mà thôi, chủ yếu vẫn là xem ban tổ chức mời ai.”

Thời Quang càng nói càng cảm thấy việc này hay ho.

“Em cùng Tang lão thất ván đã gia hạn, đến lúc đó ghi phổ cũng phải một lần nữa an bài, dù sao cũng là trận đấu của mình, vẫn có chút quyền nói chuyện, các anh có muốn đi thử xem hay không?”

Chờ mong nhìn Hồng Hà, cậu còn nhớ rõ kiếp trước khi hai người bọn họ vừa định đoạn, Hồng Hà muốn đi U Huyền kì thất ghi phổ, nhưng cuối cùng vẫn nhường cho mình, mà Hồng Hà bây giờ nếu có thể đi khẳng định sẽ càng vui vẻ.

Cậu còn chưa kịp đợi Hồng Hà trả lời, đã bị một giọng nói tuyên bố kế hoạch phá sản.

“Hiện tại nói cái này đã muộn, tôi đã nộp đơn xin ghi phổ ở kỳ thánh chung kết rồi.” Du Lượng mặt không chút thay đổi đi vào phòng bệnh.

“Du Lượng, ý cậu là sao?” Thời Quang tức giận đến mở to hai mắt.

“Ý tứ chính là, tôi muốn ở thời điểm thi đấu hảo hảo trông chừng cậu!”