Chương 91

Cả buổi sáng Du Lượng đều bị dày vò, cậu không ngừng chỉ trích sự yếu đuối của bản thân, hối hận vì không thể chống lại được áp lực từ cha mà tiếp tục ở lại bệnh viện. Lần đầu tiên trong một trận thi đấu chính thức cậu không tài nào tập trung nổi, trong đầu chỉ còn lại hình bóng của Thời Quang. Thời Quang đã từng mang theo sinh cơ bừng bừng xuất hiện trước mắt cậu, hiện giờ lại chỉ có thể sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, so sánh như vậy quá mức thảm thiết khiến Du Lượng không dám nghĩ tới. Kết quả mà cậu sợ hãi nhất không khống chế được hết lần này tới lần khác xuất hiện ở trong đầu, giống như là một hồi ác mộng vĩnh viễn không tỉnh, thật giống như Thời Quang thật sự sẽ rời xa mãi mãi.

Cho dù lý trí Du Lượng không ngừng nói cho cậu biết tình hình Thời Quang đã chuyển biến tốt đẹp, hiện tại mình cũng không làm được gì, sau khi hoàn thành trận đấu là có thể nhìn thấy Thời Quang, nhưng cậu vẫn một lần, lại một lần muốn rời khỏi sân đấu xác nhận an nguy của hắn, nhất là trong giờ nghỉ trưa, nếu không phải Phương Tự hiểu rõ gắt gao chú ý đến cậu, có lẽ cậu đã đến bệnh viện rồi.

Nhưng Du Lượng vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ nhìn thấy Thời Quang tại sân đấu, khi cậu căng mặt nghe Phương Tự ở một bên lải nhải, một tay đẩy cửa phòng chuẩn bị bước vào, thậm chí trong nhất thời hoài còn hoài nghi có phải nguyện vọng của mình quá mức mãnh liệt nên sinh ra ảo giác không.

Thẳng đến khi cậu không thể tin được vọt tới ôm lấy Thời Quang, xác nhận người trong ngực tuy rằng không tản ra nhiệt lượng vô cùng vô tận như trước kia, nhưng lại có hô hấp vững vàng cùng nhịp tim mạnh mẽ, mới làm cho cậu từ trong bất an lâu dài tìm lại bình tĩnh.

Thời Quang bị Du Lượng ôm lấy cũng không biết phải làm sao, có lẽ là cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của Du Lượng nên nhẫn nại xương sườn bị chèn ép mà sinh ra đau đớn, nhẹ nhàng đỡ lấy Du Lượng từ trong ngực ra, lộ ra nụ cười xán lạn trước sau như một, thoải mái chào hỏi:

“Ôi!”

Du Lượng không để ý tới, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Thời Quang, giống như là đang nhìn trân bảo vừa mới tìm về, trong nháy mắt cũng không nỡ dời đi, bất tri bất giác vành mắt đã đỏ lên, thật cẩn thận hỏi:

“Thời Quang cậu không sao chứ? Còn khó chịu không?”

“Tất nhiên! Tôi ổn rồi!”

Thời Quang trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Thật không?” Du Lượng theo bản năng phát hiện ra sự khác thường.

“Thời Quang, em đợi một chút, sao em lại đến đây?”

Phương Tự đứng sau lưng Du Lượng nheo mắt lại, anh cũng bởi vì ngày hôm qua mà chỉ số thông minh logout, trong đầu đều chỉ còn lại sự tình của Thời Quang, lúc ở trong bệnh viện cũng đủ biết rõ bệnh tình Thời Quang nguy hiểm đến mức nào, dưới tình huống như vậy, Thời Quang vô luận như thế nào cũng không nên xuất hiện ở chỗ này, chờ anh đi tới nhìn rõ bộ đồ bệnh trong bộ vest của Thời Quang liền cái gì cũng hiểu.

“Em từ bệnh viện đi ra đã nói với bác sĩ hay là mẹ em chưa?”

“Em... Cái này...”

Thời Quang bị hỏi đúng trọng điểm, ấp úng không trả lời được, theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Em chỉ tới đây xem một chút... Nhìn Du...”

“Thời Quang! Sao cậu dám tự ý trốn ra khỏi bệnh viện như vậy?”

Lúc này Du Lượng mới cúi đầu nhìn thấy bộ quần áo số 1 rõ ràng lớn nhất dưới áo khoác Thời Quang, cùng với một mảng lớn màu xanh tím trên ngực lộ ra từ cổ áo bệnh nhân, cũng mới phản ứng lại, vừa rồi bởi nhìn thân thể Thời Quang khôi phục vui sướиɠ đã bị phẫn nộ vô tận bao phủ.

“Thời Quang cậu điên rồi sao? Tại sao lúc nào cậu cũng tùy hứng như vậy? ”

“Du Lượng, cậu lại giáo huấn tôi!”

Thời Quang mở to hai mắt cố gắng che dấu chột dạ.

“Còn không phải bởi vì sáng sớm ở phòng bệnh của tôi nói cái gì cậu không muốn chơi cờ nữa à? Tôi không thể đến xem một chút sau?”

“Cậu đùa giỡn cái gì, tôi có chơi hay không chơi cờ liên quan gì tới cậu! Không hảo hảo ở trong bệnh viện chạy ra đây làm gì? Cậu có biết hôm qua cậu bị bệnh nặng như thế nào không? Thiếu chút nữa, cậu liền...”

Du Lượng nói đến đây liền nghẹn ngào, mấy chữ cuối cùng thế nào cũng không nói nên lời.

“Không phải, Du Lượng, cậu xem tôi bây giờ không phải rất tốt sao? Còn có, tôi sao có thể mặc kệ cậu được, tôi nhìn bàn cờ buổi sáng của cậu, thật sự là...”

Thời Quang làm sao nhìn được bộ dạng này của Du Lượng, vội vàng cuống quít an ủi, nhưng nói xong mới ý thức được mình không nên nói trận đấu chưa hoàn thành nhanh chóng câm miệng. Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng chuẩn bị vốn trống rỗng lại có thêm vài người, nhất là đối thủ của Du Lượng hôm nay là Chu Phóng đang vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người, đối diện với tầm mắt Thời Quang.

“Cậu còn xem trận đấu của tôi sao?”

Nhưng Du Lượng cũng không chú ý tới những thứ này, nhắc tới trận đấu buổi sáng cậu nháy mắt có chút mê mang, thậm chí có chút không nhớ ra mình cả buổi sáng đã hạ cái gì, bất quá rất nhanh liền phát hiện vấn đề.

“Thời Quang rốt cuộc cậu từ lúc nào chạy ra? cậu sẽ không xem trận đấu buổi sáng, phải không?”

“Tất nhiên là không! Tôi ở phòng bệnh xem từ cái máy tính xách tay Tự ca bỏ quên...”

Thời Quang giải thích đến đây, theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Tự một cái, thấy anh mặt không chút thay đổi nhìn mình, bất an rụt cổ, biểu tình cũng trở nên có chút lấy lòng.

“Ai nha, lần này tôi vừa tỉnh lại liền phát hiện thời ian thi đấu đã qua, tuy rằng không thể đến xem nhưng tôi vẫn quan tâm đến cậu? Cái máy tính xách tay đặt ở đó, tôi cũng không thể không xem thế cục hôm nay ~ nhưng tôi vừa nhìn liền...”

“Thời Quang! Cậu là đủ rồi! Tôi không cần sự quan tâm của cậu, tôi chỉ cần cậu sống!”

Thời Quang ra vẻ thoải mái giải thích cũng không có tác dụng gì, thái độ không quan tâm lại hoàn toàn chọc giận Du Lượng, cậu rốt cuộc không kiềm chế được sự lo lắng mà gầm lên giận dữ.

“Cậu có biết tình huống thân thể của mình thế nào không? Cậu không muốn sống nữa sao! Là cuộc thi quan trọng hơn hay là mạng sống của cậu quan trọng hơn!?”

“Cậu rống cái gì? Cậu có bản lĩnh rống tôi, không bằng đem bản lĩnh đó hạ cờ cho tốt đi ! Hôm nay cậu còn muốn đuổi kịp tôi sao? Nằm mơ đi, chờ đến khi cậu đuổi tới chỗ tôi hiện tại, tôi đã sớm không còn ở đó rồi!”

Thời Quang cắn răng, rốt cục tìm cơ hội trả lại những gì Du Lượng nói với cậu kiếp trước.

“Cậu bớt làm bộ dáng này lại cho tôi! Tôi sẽ không bị cậu khích tướng đâu!”

Du Lượng liếc mắt một cái liền thấu hiểu ý đồ của Thời Quang, tức giận càng mắng lớn hơn: “Cậu quản tốt chính mình trước đi!”

“Anh nói hai đứa có xong chưa?”

Phương Tự nghe hai người bọn họ càng nói càng thái quá rốt cục không thể nhịn được nữa.

“Hai đứa thật sự được lắm, không gặp mặt liền ầm ĩ, gặp mặt liền cãi nhau, ở chỗ này cãi nhau rất vinh quang có phải không?”

“Em không có!” Hai người đồng thanh phản bác, liếc nhau còn cùng nhau chuyển hướng Phương Tự.

“Tự ca, em không có...”

“Sư huynh, em không phải...”

“Câm miệng đi, đừng gọi anh là Tự ca, cũng đừng gọi anh là sư huynh, hai người các em một tiếng này anh cũng nhận không nổi, hai đứa đều là tổ tông anh!

Phương Tự quả thực bị hai người này làm cho bật cười, giờ phút này anh chỉ cảm thấy đau đầu muốn như muốn nứt ra.

Bất quá Phương Tự quả thật từ hôm qua trở đi cũng không rảnh rỗi, từ khi trận đấu còn chưa bắt đầu đã phải phối hợp vấn đề Thời Quang trễ thi, sau đó lại bắt đầu lo lắng cho Thời Quang thân thể không tốt mặc một bộ âu phục đã ướt mưa, chờ Thời Quang thắng trận đấu trực tiếp hôn mê, anh khẩn cấp đưa người đến bệnh viện sau đó còn bị bác sĩ nhỏ tuổi giáo huấn một trận, ở bệnh viện lo lắng chờ tin tức, còn muốn liên lạc liền mạch nghĩ biện pháp khống chế dư luận. Một đêm không ngủ ngon không nói, sáng sớm sư đệ mình lại nói không muốn thi đấu nữa, rốt cục dưới tầm mắt của lão sư đem sư đệ dàn xếp ổn thõa, đến trận đấu nhìn thấy Tang Nguyên còn phải nghĩ biện pháp nhắc tới chuyện kỳ thánh thất phiên trì hoãn, quả thực vì hai đứa nhỏ này mà làm đến tan nát cõi lòng. Cuối cùng chờ Phương Tự thật vất vả mới có thể tập trung tinh lực miễn cưỡng hoàn thành trận đấu buổi sáng, buổi trưa lại nhìn chằm chằm sư đệ ăn cơm trưa thật tốt, kết quả không nghĩ tới phòng chuẩn bị còn có một màn kịch đặc sắc như vậy đang chờ anh.

Giờ phút này Phương Tự quả thực là mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lại nhìn thấy mình vừa mới ăn cơm xong trở về chính là lão sư đã sắc mặt không thay đổi, cùng mấy tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu khác cũng không tranh thủ Thời Quang suy nghĩ đối cục ngược lại vẻ mặt tò mò xem náo nhiệt, một bụng tà hỏa áp cũng không áp xuống được, ngay cả người luôn luôn khôn khéo tao nhã cũng không làm nổi nữa.

“Anh nói Thời Quang , em trước sau cũng là một kỳ thủ chuyên nghiệp, có thể thành thục một chút hay không, động đến bộ não của thiên tài của em, trước khi làm việc chia ra một phần nặng nhẹ có được không, là anh và Bạch Xuyên đối với em không đủ tốt? Có vấn đề gì không thể hỏi qua hai người chúng ta? Chỉ là một ván cờ mà thôi, nhất định phải tự mình đánh cuộc như vậy? Em được cấp cứu trong bệnh viện không biết gì cả, bên ngoài phòng cấp cứu có bao nhiêu người vì em lo lắng sợ hãi, đứng ngồi không yên?”

“Tự ca, thực xin lỗi...”Dù cho kiếp trước hay là kiếp này đây cũng lần đầu tiên Thời Quang nhìn thấy Phương Tự nổi giận đến vậy, thấp giọng xin lỗi.

“Đừng nói xin lỗi với anh, anh không quan tâm chuyện này, muốn xin lỗi nên xin lỗi mẹ em, xin lỗi Bạch Xuyên, anh ấy vì chuyện này của em tự trách đến tận bây giờ, kết quả em ngược lại thì tốt lắm, đến bây giờ cũng không thành thật, tự động động vào máy tính của anh là chuyện nhỏ, vậy mà còn có gan dám từ bệnh viện chạy ra? Cho rằng chơi cờ tốt ông trời sẽ không nhận em sao?”

Phương Tự càng nói càng tức, nhưng vẫn hít sâu một hơi muốn khống chế cảm xúc của mình, kết quả vừa cúi đầu lại nhìn thấy thẻ dự thi của mình trước ngực Thời Quang, hai ngón tay xách lên nhìn quả nhiên là của mình, một hơi thiếu chút nữa không đề cập tới.

“Rất được ha, còn biết cầm giấy chứng nhận dự thi của anh nữa, sáng nay ngược lại thiếu chút nữa không vào được, chút thông minh tài trí này của em đều dùng vào cái này đi!”

“Không phải, Tự ca, em không phải cố ý, em sai rồi...”

Thời Quang vội vàng lấy thẻ dự thi từ trên cổ xuống, đưa cho Phương Tự.

“Giỏi cho em Thời Quang, anh còn không hiểu em sao? Biết sai, lần lượt đều biết sai,nhưng mà em đã thay đổi lần nào chưa? Chính em tự mình đếm xem, một năm này sinh bệnh mấy lần, em có lần nào là quan tâm?”

Phương Tự một phen kéo thẻ dự thi, chỉ vào Thời Quang.

“Em ở nơi khác gây chuyện cho anh, anh đều có thể giải quyết giúp em, nhưng chuyện về sức khỏe có thể đùa giỡn đem ra đùa giỡn sao? Nếu em cứ như vậy, hai chúng ta sớm hủy hợp đồng đi, em thích thế nào cũng tùy em, bằng không anh lại sợ tiệc mừng của em còn chưa tổ chức, anh đã phải quan tâm đến đám tang của em rồi!”

“Sư huynh! Anh đừng nói Thời Quang như vậy...” Du Lượng thật sự là nghe không nổi nữa.

“Tiểu Lượng em còn thay em ấy cầu tình? Không phải lúc nãy hai đứa cãi nhau à!”

Phương Tự xoay người nhìn về phía Du Lượng, tức giận cũng không giảm bớt: “Tiểu Lượng, không phải anh nói em chứ, bây giờ em cũng bắt đầu nhìn thẳng về phía Thời Quang học tập rồi, à, gần đây kỳ lực quả thật tăng không ít, nhưng chuyện khiến người ta không yên lòng cũng không ít ha?”

Phương Tự nhìn Du Lượng mím môi khóe mắt còn có chút đỏ, rốt cuộc cũng luyến tiếc, quả thực muốn cắn nát một cái răng bạc của mình.

“Em bảo anh phải làm gì cho tốt đây!”

Phương Tự rốt cục tỉnh táo lại, đại não khôn khéo khôi phục vận chuyển, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, làm ra an bài.

“Hiện tại cách trận đấu bắt đầu chưa tới 10 phút, Thời Quang anh đưa em đến phòng quan chiến tìm Bạch Xuyên, anh ấy sẽ lái xe của anh đưa em về bệnh viện, nếu em còn dám đùa giỡn với anh thêm lần nữa, em cứ chờ buổi chiều anh đấu xong lại thu thập em thế nào, đã đến lúc anh phải cùng mẹ em trò chuyện một chút rồi.”

“Tự ca, đừng mà!”

Thời Quang bị dọa đến giật mình, nhưng Phương Tự cũng không cho cậu cơ hội cầu xin tha thứ, đè cổ Thời Quang quay sang cửa, Du Lượng không chút nghĩ ngợi muốn đuổi theo, lại bị Phương Tự nghiêng người dùng tay kia ngăn lại.

“Tiểu Lượng em làm gì vậy? Anh vừa nói còn 10 phút nữa là trận đấu bắt đầu, còn chưa rõ sao?”

Nhưng vẻ mặt quật cường của Du Lượng vẫn không hề động đậy, ánh mắt áp bách của Phương Tự khiến cho Thời Quang rục rịch muốn nói cái gì đó lại câm miệng, sau đó tăng thêm ngữ khí.

“Anh không biết buổi sáng em chơi cờ thành cái dạng gì, nhưng Thời Quang sinh bệnh cũng không quan tâm muốn chạy tới đây là vì cái gì em tự mình suy nghĩ kỹ càng.”

Bước chân Du Lượng rốt cục vẫn ngừng lại.

Phương Tự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại nhéo nhéo mi tâm, nhưng mệt mỏi như vậy chợt lóe rồi biến mất, chờ anh mở mắt ra liền là Phương Tự cửu đoạn khôn khéo quyết đoán như trước. Anh không chần chờ ấn cổ Thời Quang mang theo cậu chạy ra, nhưng còn chưa ra khỏi cửa, lại bị Tang Nguyên cười tủm tỉm gọi lại bổ sung một câu.

“Thời Quang, Phương Tự, chuyện trận đấu bị hoãn lại tôi đã đáp ứng, các cậu ngày mai cũng đừng quên nộp đơn nha, thời gian không chờ đâu!”

Thời Quang rốt cục tìm được cơ hội né tránh tay Phương Tự, xoay người hướng Tang Nguyên hành lễ.

“Cảm ơn Tang Nguyên lão sư.”

Phương Tự dừng bước lại không nói gì, Thời Quang vừa dứt lời liền trở tay giữ cổ áo cậu muốn đi tiếp, Thời Quang cuống quít giãy dụa.

“Tự ca nhẹ một chút a, xương sườn của em đau...”

Phương Tự nhìn sâu Thời Quang một cái không nói gì, nhưng vẫn thả chậm bước chờ Thời Quang xoay người đứng vững, mới tiếp tục đẩy cậu đi về phía trước.

Du Lượng hít sâu một hơi ép buộc mình dời ánh mắt khỏi bóng lưng hai người bọn họ, đi đến một cái ghế ngồi xuống trong góc, không để ý tới ánh mắt của mấy kỳ thủ trong thế cục, cố gắng kéo lực chú ý trở lại cuộc đối đầu đã bị cậu bỏ qua từ lâu.

“Tang lão đây là đã hạ quyết tâm rồi sao?”

Lâm Lệ phá vỡ sự im lặng trong phòng, ông chỉ dựa vào lời nói đã ý thức được sự thay đổi của Tang Nguyên.

“Đúng vậy, đã đến lúc...”

Tang Nguyên cũng không che giấu, ông vừa mới quyết định, lúc chính thức thông suốt ý niệm trong đầu.

“Khi tôi còn trẻ đọc sách, nhìn thấy kỵ sĩ tên là Đường Cát Tung Đức muốn cùng cối xay gió chiến đấu luôn cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới già rồi, chính mình thế nhưng cũng có một ngày như vậy. Làn sóng mới của thời đại đã đến, trốn cũng trốn không thoát, vậy thì phải lấy hết dũng khí xông lên a, về phần có thể bị đánh chết trên bãi cát hay không, vậy cũng phải xuống mới biết được a, ha ~”

“Ồ? Ông có quá bi quan rồi không?” Vòng tay trong tay Lâm Lệ bất tri bất giác xoay rất nhanh.

“Nhìn lời này của ông nói kìa, lúc ấy hai chúng ta cùng nhau xem đối cục, tôi cũng không tin đêm qua ông còn có thể ngủ ngon?”

Tang nguyên điểm đến mới thôi cũng không nói nhiều, đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Dù sao tôi cũng không ngủ ngon, lớn tuổi rồi không chịu nổi nữa, phải trở về nghỉ ngơi cho tốt. ”

Tang Nguyên vừa đi hai bước đột nhiên thấy Hứa Hậu và Chu Phóng đứng ở một bên, hai người đầu tiên là nhìn Phương Tự giáo huấn hai sư đệ, lại nghe hai đại đại giả ý chỉ ra ngôn ngữ cơ phong, tin tức đầy bụng làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía còn chưa tiêu hóa, đã bị Tang Nguyên nhìn thấy trong lòng đột nhiên lo lắng.

Tang Nguyên lướt qua Hứa Hậu, ánh mắt dừng lại trên người Chu Phóng.

“Cậu là Chu Phóng à? Hôm nay đối đầu với Du Lượng là cậu sao?”

“Đúng vậy, Tang Nguyên lão sư.”

Chu Phóng bị điểm tên, hơi khom người hành lễ.

“Cái này, tôi vốn không nên nhiều lời...” Tang Nguyên cũng hiếm thấy do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, "Nhưng vừa rồi Thời Quang cùng Phương Tự nói nhiều lắm, cho nên a, công bằng gặp mặt tôi cũng phải nói thêm một câu như vậy.”

Tang Nguyên tuy rằng là cùng Chu Phóng nói chuyện, nhưng vẫn nhìn Du Hiểu Dương hừ nhẹ một tiếng im lặng, lại tiếp tục nói:

“Chu Phóng, đối thủ của cậu đã nghiêm túc lên, buổi chiều đối cục cậu cũng phải lấy lại tinh thần a!”

“Vâng!” Chu Phóng đối mặt với sự chú ý đặc biệt như vậy bất giác căng thẳng thân thể, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ai, đừng khẩn trương nha, cảm giác của cậu đối với cờ quả thật nhạy bén, phải tiếp tục cố gắng!”

Tang Nguyên nói xong còn thuận tay vỗ vai Hứa Hậu bên cạnh, cười to đi ra cửa.

“Sau này là thế giới là của người trẻ tuổi các cậu rồi!”