Thời Quang đẩy cửa phòng bệnh ra, có thể là bởi vì phẫu thuật cấp cứu trước đó mà trong hành lang trống rỗng một người cũng không có, ngay cả bàn y tá cũng trống rỗng. Cậu đè lại xương sườn của mình, thuận lợi lẻn vào lối đi chữa cháy. Lúc cậu còn nhỏ quản lý bệnh viện cũng không nghiêm khắc, thường xuyên ở trong bệnh viện chờ mẹ tan tầm, đối với bố cục tổng thể thập phần quen thuộc, rất rõ ràng nói nào có ít người lui đến, hơn nữa còn rất may mắn trên đường rời khỏi tòa nhà bệnh viện cũng không bắt gặp cô dì chú quen mặt.
Lúc này ở Phương Viên, ngày hôm trước oi bức sớm đã biến mất, thỉnh thoảng có gió lạnh ẩm ướt thổi tới, mang theo vài phần khí tức mùa thu. Thời Quang vừa mới đi ra khỏi cửa thủy tinh của tòa nhà bệnh viện, liền bị gió lạnh tạt vào mặt, theo bản năng rụt cổ, trong cổ họng liền nổi lên vài tia ngứa ngáy, kết quả cậu vừa mới siết chặt cơ bắp muốn ho khan vài tiếng, liền ảnh hưởng đến xương sườn đã bị gãy.
Đau đớn bất thình liệt làm cho Thời Quang phản xạ đè lại trước ngực, cứng đờ tại chỗ. Thời Quang chột dạ nhìn Chử Doanh bên cạnh từ khi cậu đi ra khỏi phòng bệnh tới giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói, lại không dám có động tác quá lớn, cực lực khống chế ho khan, nhưng l*иg ngực vẫn không khống chế được chấn động hai cái, mồ hôi lạnh thoáng cái liền thấm ướt quần áo bệnh nhân mặc ở bên trong, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
Nhưng những thứ này đều không gạt được Chử Doanh, hắn nhìn thấy Thời Quang dừng bước vẫn nhạy bén ý thức được cái gì, sắc mặt căng thẳng của hắn cuối cùng vẫn nứt ra một khe hở, xoay người thân thiết hỏi:
[Tiểu Quang, em làm sao vậy?]
[Em không sao!]
Thời Quang thuần thục cười ha ha, lặng lẽ đứng thẳng lên, bởi vì vừa rồi đau đớn mà cúi xuống xoay lưng chuyển đề tài.
[Chử Doanh à sắc mặt anh thật khó coi, em biết anh nhiều năm như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua sắc mặt khó coi như vậy của anh.]
Chử Doanh lại không có tiếp nhận lời nói của Thời Quang, anh nhìn Thời Quang thể hiện sự nghiêm túc trước nay chưa từng có]
[Nhiều năm như vậy anh cũng là lần đầu tiên thống hận mình chỉ là một u hồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn em lần lượt hồ nháo, mà không thể trói em ở trên giường dưỡng bệnh cho tốt.]
Thời Quang nhìn Chử Doanh nghiêm túc như vậy trong lúc nhất thời thế nhưng không nói nên lời, hôm nay vô luận là Chử Doanh hay là phản ứng của mẹ, đều nói cho cậu biết bọn họ có bao nhiêu lo lắng cho mình, cậu rõ ràng biết mình cứ như vậy lẻn ra khỏi bệnh viện là không đúng, nhưng cậu lại không khống chế được lo lắng cho Du Lượng, đến bây giờ cũng không thể tin được Du Lượng lại nói ra những lời như "Không muốn chơi cờ nữa" người kia chính là Du Lượng a, sao có thể không muốn chơi cờ?
Thẳng đến khi Thời Quang nhìn thấy cuộc đối đầu sáng nay của Du Lượng, cho dù tính cả kiếp trước cậu quen biết Du Lượng, cũng chưa từng thấy qua cậu ấy chơi cờ mà không hề có ý chí chiến đấu như vậy, mỗi lần lạc tử đều nói cho Thời Quang biết, Du Lượng là thật sự không muốn hạ, lời cậu nói buổi sáng là thật.
Thời Quang ngay từ đầu còn có thể cố gắng bình tĩnh nhớ lại quy định trong lúc thi đấu không thể sử dụng thiết bị liên lạc di động bắt đầu thực hiện từ khi nào, mình có thể thông qua phương thức nào liên lạc với Du Lượng, nhưng cậu lại càng nhìn ván cờ này lại càng cảm thấy khó chịu. Cậu lại nghĩ đến lời nói của Du Lượng lại cảm thấy vô cùng đau lòng so với gãy xương sườn còn đau hơn.
Du Lượng phải khổ sở đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy! Giống như năm đó mất đi Chử Doanh mà buông bỏ chơi cờ vây sao?
Thẳng đến khi Thời Quang nhìn thấy cơ hội rời khỏi bệnh viện, quả thực cảm thấy giống như thiên địa vạn vật đều đang giúp cậu, ý nghĩ muốn đến gặp Du Lượng giống như cỏ dại phát triển điên cuồng. Cậu chưa bao giờ muốn gặp Du Lượng đến thế, muốn đi xem cậu ấy xem có ổn hay không, có phải ngày hôm qua mình hôn mê nên dọa cậu ấy rồi không? Muốn nói cho Du Lượng biết mình đã không có việc gì, hiện tại chờ thêm một khắc cũng khiến cậu khó có thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng Thời Quang cũng không cách nào đối mặt với Chử Doanh đang lo lắng cho cậu, chỉ có thể im lặng chậm rãi đi đến cửa bệnh viện đang đậu mấy chiếc taxi, Thời Quang tùy tiện lên một chiếc cho tài xế địa chỉ thi đấu liền xuất phát. Giữa trưa ở thành phố Phương Viên cũng không kẹt xe, một đường thông suốt đến mức ngay cả đèn đỏ cũng không đợi được mấy lần, chỉ hơn mười phút đã đến cửa trường thi.
Lúc này chính là giờ nghỉ trưa của trận đấu, luôn có người lục tục ra vào cửa lớn, tuy rằng vẫn phải kiểm tra giấy tờ, nhưng bảo vệ cũng không quá nghiêm khắc như vậy, Thời Quang đem thẻ dự thi của Phương Tự đeo lên cổ, dùng ngón tay che ảnh chụp lại bảo vệ nhoáng một cái liền thuận lợi đi vào cửa rốt cục ở đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Yên lặng cảm thấy may mắn trong túi của Phương Tự có đầy đủ đồ đạc, không chỉ có tiền lẻ dự phòng ngay cả giấy chứng nhận dự thi cũng ở bên trong, bằng không thật đúng là khó có thể đến nơi này.
Thời Quang sau khi vào sân thi đấu, theo bảng chỉ dẫn đi vào phòng chuẩn bị, cố gắng sửa sang lại cổ áo của quần áo bệnh nhân, ý đồ muốn ngụy trang nó thành áo sơ mi đàng hoàng hơn chút, đáng tiếc quần áo bệnh nhân vốn đã lỏng lẻo lại còn khó nhét vào áo khoác tây trang, thật sự không có cách nào yêu cầu quá nhiều, sửa sang lại cổ áo như thế nào đều lộ ra một mảng da lớn, làm cho cậu cùng những nhân viên ăn mặc trang phục chính thức đi ngang qua không hợp nhau. Thời Quang bất an bước nhanh hơn, bắt đầu hơi có chút thở hổn hển.
Khi thật sự đứng ở trước cửa phòng chuẩn bị, cậu ngược lại bắt đầu có chút do dự, thẳng đến lúc này mới ý thức được mình cứ như vậy mặc kệ chạy tới nhất định là sẽ bị mắng chết. Cũng không biết Tự ca và Du Lượng thấy cậu sẽ nói cái gì. Thời Quang cố gắng bình phục hơi thở của mình, điều chỉnh ra một nụ cười sáng lạn, cắn răng đẩy cửa ra.
“Thời Quang? Sao cậu lại ở đây?”
Cuồng phong bão táp cũng không có ập tới như trong tưởng tượng. Trong phòng chuẩn bị trống rỗng chỉ có một mình Tang Nguyên đưa lưng về phía cửa lớn ngồi, hắn nghe được tiếng mở cửa xoay người nhìn về phía Thời Quang, cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ôn hòa trước sau như một, còn đùa giỡn.
“Sao lại để cho tôi một ván đơn độc như vậy thật không cam lòng nha?”
“Làm sao có thể!”
Thời Quang không nhìn thấy Du Lượng có chút thất vọng, nhưng vẫn vội vàng giải thích:
“Là vấn đề thân thể của em, tự nhiên cũng phải tiếp nhận kết quả thế này.”
“Vậy cậu còn chạy tới làm cái gì? Hôm qua cậu bệnh thành như vậy cũng không nói còn muốn cứng rắn chống đỡ đến cuối cùng, Phương Tự nói bệnh viện ngay cả thông báo bệnh nguy kịch cũng đã hạ. Hôm nay cảm giác thế nào? Sao không nghỉ ngơi tốt?” Tang Nguyên có chút nghi hoặc.
Thời Quang theo bản năng đè lại xương sườn của mình, cũng không dám nhìn Tang Nguyên, ấp úng tránh nặng liền nhẹ.
“Cảm giác cũng được, em chính là... Vẫn là muốn đến xem một chút.”
“Cậu đó, là tới tìm Du Lượng sao? Hôm nay cậu ấy chơi quả thật không tốt lắm? Các kỳ thủ hiện tại đã đi ăn trưa, nhìn thời gian chắc cũng sắp trở lại rồi, đến, ngồi chờ một chút đi.”
Tang Nguyên dùng quạt chỉ chỉ Thời Quang, ánh mắt đảo qua cổ áo mở rộng của cậu, nhìn thấy dấu vết do cấp cứu lưu lại vì quần áo bệnh nhân không thể che giấu hoàn toàn, ngữ khí bắt đầu có chút trách cứ.
“Những người trẻ tuổi như các cậu luôn luôn không yêu quý thân thể của mình, cảm thấy thi đấu quan trọng hơn, thật là, đợi đến tuổi của tôi hối hận cũng muộn.”
“Vâng, Tang Nguyên lão sư.”
Thời Quang do dự một chút vẫn đáp ứng, một bên đi vào trong phòng ngồi đối diện Tang Nguyên, một bên nhìn về phía Chử Doanh đi theo bên cạnh cậu, nhìn Chử Doanh sắc mặt vẫn khó coi như trước, lại nhớ tới lời anh nói buổi sáng, thở dài, hướng Tang Nguyên thăm dò.
“Tình huống thân thể hiện tại của em có lẽ không thể tham gia kỳ thánh danh hiệu bắt đầu từ ngày mốt, nếu như em xin gia hạn, ngài có đồng ý đồng?”
“Trì hoãn sao? Buổi sáng Phương Tự ngược lại có nói đề cập qua...”
Tang Nguyên nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không trả lời Thời Quang, nhắc tới một đề tài không liên quan khác.
“Hôm qua sau trận đấu phóng viên Trần đến chỗ tôi nói chuyện phiếm, cậu ấy nói với tôi thầy cậu là Chử Doanh, là kỳ thủ đứng đầu Vi Đạt, mà cái tên này lấy từ kỳ thủ Chử Doanh của Nam Lương?”
“Đúng vậy, Tang Nguyên lão sư..” Thời Quang được hỏi đến cái này có chút nghi hoặc,
“Ngài biết Chử Doanh sao?”
“Có chút quen thuộc”
Tang Nguyên nói xong tiện tay mở quạt trong tay ra, Thời Quang lúc này mới chú ý tới trên quạt trong tay hắn viết cũng không phải bát phong bất động cậu đã gặp qua trước đó, mà là luận án cờ vây vô cùng quen thuộc.
[Chử Doanh, anh mau xem đi, quạt của tang lão!]
Chử Doanh vốn không muốn để ý tới Thời Quang, nhưng vẫn theo ánh mắt của cậu nhìn lại, sau đó liền khϊếp sợ phát hiện quạt trong tay Tang Nguyên lại giống hệt một thanh của người bạn ngàn năm trước.
Thời Quang nhìn Chử Doanh rồi lại nhìn Tang Nguyên, cố gắng nhớ lại
[Chử Doanh cái quạt kia của anh là làm có được? Có phải là ai đó đã gửi cho anh không?]
[Là Tang Mộc Thanh, năm Thiên Kiện Vũ Đế tổ chức đại hội phẩm kỳ, chỉ có anh và hắn được phán nhất phẩm nhập thần, anh đã xem qua rất nhiều kỳ phổ của hắn, chỗ suy nghĩ rất kỳ diệu, làm cho người ta không khỏi tán thưởng, vì có thể cùng hắn đánh cờ, anh còn rời khỏi Kiến Khang, khổ cực tìm mấy tháng, đáng tiếc chờ anh đến được chỗ ở của hắn, hắn đã trầm khang khó nổi vô lực đối cục, vì thế trước khi lâm chung đem quạt gấp tặng lại cho anh..]
Chử Doanh trong hồi ức đột nhiên ý thức được cái gì, cũng không để ý đến giận dỗi Thời Quang nữa.
[Tiểu Quang, Tang Nguyên cũng là họ Tang, vậy hắn..Chẳng lẽ, chẳng lẽ là hậu nhân của Tang Mộc Thanh?]
Thời Quang hướng Chử Doanh khẽ gật đầu, trực tiếp hỏi Tang Nguyên.
“Tang Nguyên lão sư, cái quạt này. . ?”
“Ồ, cậu thật sự nhận ra?”
Tang Nguyên nhìn qua rất cao hứng: “Trong nhà tôi cũng có một ít ghi chép về Chử Doanh, đều là đến từ một vị tổ tiên danh húy Mộc Thanh, hắn nói Chử Doanh là kỳ sĩ nhập thần cùng mình trong đại hội phẩm kỳ thời Võ Đế, sau khi hắn gặp qua kỳ phổ của Chử Doanh vẫn luôn hy vọng có thể cùng Chử Doanh điêu doanh đối đầu, chỉ là hắn rất nhanh liền bệnh nặng, bất quá giữa các kỳ sĩ đỉnh cấp luôn thương tiếc lẫn nhau, Chử Doanh ngược lại tìm được hắn, đáng tiếc thay khi đó hắn đã vô lực ứng chiến, đây là chuyện đáng tiếc lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Mộc Thanh tổ tiên năm xưa đối với võ đế vây kỳ phú ái không đành lòng buông tha, liền trích ra câu nói yêu thích trong đó chế quạt, trong vài năm hài lòng cũng chỉ có hai cái, một tay lưu lại cho trưởng tử trong nhà lưu truyền xuống, chính là cái này trong tay ta, mà một thanh khác là hắn mang theo bên người, trước khi lâm chung vì tỏ vẻ ái náy vì không thể cùng Chử Doanh đối chiến liền tặng cho hắn.”
[Chử Doanh, anh xem Tang Nguyên quả nhiên là hậu duệ của Tang Mộc Thanh]
Nói như vậy, suy đoán Thời Quang cũng được chứng thực, có chút thay Chử Doanh cao hứng
[Vậy, cuộc đối chiến giữa anh và Tang Nguyên cũng coi như là có thể bù đắp được một ít tiếc nuối trước kia.]
[Ừm...] Chử Doanh cầm quạt đứng ở một bên, mặc dù không nói gì, quạt trong tay lại càng nắm càng chặt.
“Tôi cũng từng nghe nói trong tay Chử Doanh có một cây quạt gấp như vậy, lại không nghĩ tới cậu và hắn có quan hệ sâu xa đến thế.”
Thời Quang một bên cùng Tang Nguyên hàn huyên một bên nhìn chằm chằm quạt trong tay ông có chút không dời mắt. Đối với kiếp trước sau khi Chử Doanh biến mất, cây quạt đã thay thế Chử Doanh làm bạn với cậu nhiều năm như vậy vẫn là phi thường hoài niệm, bất quá sau khi sống lại có Chử Doanh đi cùng cũng không phải rất để ý một cái quạt nữa, nhưng thật sự khi một thanh gần như giống nhau xuất hiện trước mắt, vẫn là có chút nóng mắt.
“Tang Nguyên lão sư, em có thể nhìn một chút không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tang Nguyên hào phóng đem quạt gấp thu hồi, đưa cho Thời Quang.
“Kỳ thật trong những năm đầu tôi vẫn có hoài nghi câu chuyện về cây quạt này, một là tôi cũng từng tìm kiếm nhiều địa phương cũng chưa từng tìm được ghi chép nào khác về Chử Doanh, hai là đối với một cây quạt ngàn năm mà nói, nó thật sự quá mới mẻ. Nhưng hôm qua tôi nghe nói cậu cũng biết Chử Doanh, mới tin rằng đây có thể là sự thật.”
Thời Quang tiếp nhận quạt, cẩn thận vuốt ve xương quạt, xúc cảm trong tay dĩ nhiên cùng thanh trong trí nhớ của mình không chênh lệch bao nhiêu, cho dù là vị trí màu đỏ trên đỉnh quạt cũng giống nhau như đúc, sau khi mở ra càng có thể nhìn thấy mấy câu quen thuộc cờ phú. Chử Doanh đứng ở bên cạnh Thời Quang cũng mở quạt của mình ra, hai cái đặt cùng một chỗ là có thể so sánh ra trên mặt quạt vây kỳ phú rõ ràng là một người sở thư, nhưng chữ viết vẫn có chút bất đồng.
Thời Quang yêu thích cái quạt này không buông tay, nhịn không được hỏi Chử Doanh.
[Chử Doanh, anh nói bây giờ em cầm quạt liền chạy thì thế nào?]
Chử Doanh quả thực không muốn để ý tới cậu, thu hồi quạt, còn lui về sau hai bước, cách cậu xa một chút.
[A, anh vô cùng không ủng hộ em làm như vậy đâu, với bộ dáng hiện tại của em, thật đúng là không nhất định chạy qua Tang lão, đến lúc đó thật sự bị đuổi kịp cũng quá mất mặt đi.]
[!] Thời Quang cắn răng.
[Vậy mà em còn nghĩ đến khi anh ra sân đấu anh và em cùng nhau cầm quạt, đại sát tứ phương, cuối cùng anh lại châm chọc em như vậy!]
[Vậy, em không thể nói chuyện với Tang Nguyên sao? Nhất định phải làm loại tà môn đạo này.]
Chử Doanh nghe Thời Quang nói như vậy cũng sinh ra vài phần hướng tới, đối với cái quạt kia nhịn không được nhìn thêm vài lần.
[Em đương nhiên sẽ nói, Chử Doanh anh thật sự là càng ngày càng nhàm chán.]
Thời Quang làm bộ ủy khuất. Bất quá còn chưa đợi cậu nghĩ cách mở miệng, Tang Nguyên đã giống như là nhìn ra suy nghĩ của cậu, mở miệng trước.
“Thời Quang à, xem ra cậu rất thích cái quạt này nha?”
“Đúng vậy, Tang Nguyên lão sư, em biết đây là vật tổ truyền của ngài hỏi cái này không thích hợp lắm, nhưng mà, ngài… Xem xét có thể hay không bán lại?”Thời Quang nói có chút ngượng ngùng.
“Ha ha, cái này có cái gì, hôm nay tôi mang cái quạt này đến chính là muốn nhìn xem cậu đối với nó cảm thấy có hứng thú hay không?” Tang Nguyên chậm rãi mở miệng.
“Bất quá tôi cũng không thể muốn tiền từ một tiểu hài tử, cho nên, Thời Quang cậu có muốn cùng tôi đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc gì?” Thời Quang lập tức lấy lại tinh thần, lưng thẳng tắp lên.
“Tôi nghe phóng viên Trần nói cậu có một bàn cờ của Chử Doanh thời Nam Lương? Đặt cược nó tôi sẽ đáp ứng cậu hoãn lại trận đấu, sau 7 ván cờ của chúng ta, nếu cậu thắng tôi liền đem cái quạt này tặng cho cậu, nếu như cậu thua liền đem bàn cờ đó đưa cho tôi, thế nào?”
[Tiểu Quang! Tang lão nói sẽ đồng ý gia hạn, nhanh hứa với ông ấy đi! anh chắc chắn sẽ giành được chiến thắng!] Chử Doanh rõ ràng hưng phấn lên.
[Không được, Chử Doanh, vạn nhất thì sao, vạn nhất anh thua, vậy em cũng không thể vì một cái quạt mà mất anh!]
Thời Quang có chút không muốn. [không có anh, em cần một cái quạt để làm gì? Ôm nó khóc mỗi ngày sao?]
[ Tiểu Quang, sao em không tin tưởng anh chút nào vậy? Trước không nói anh sẽ không thua, cho dù anh có thua, vậy anh cũng vẫn ở bên cạnh em mà, bàn cờ ở nơi nào có ảnh hưởng gì?]
Chử Doanh cũng không hiểu tại sao Thời Quang lại kịch liệt phản đối như vậy, hắn thậm chí còn muốn nói, vạn nhất thật sự thua, Tang Nguyên cũng sẽ không đem quạt cho cho cậu, làm sao có thể đối với quạt khóc đây?
[Em nói không được là không được!]
Thời Quang không muốn giải thích, không muốn nói cho Chử Doanh kiếp trước thật sự từng ôm quạt khóc qua. Nhưng vẫn ổn định tâm tình, cung kính hai tay đem quạt trả lại cho Tang Nguyên.
“Tang Nguyên lão sư, thật xin lỗi cô phụ ý tốt của ngài, em không thể tiếp nhận canh cược này được. ”
“Ồ?” Tang Nguyên có chút kinh ngạc tiếp nhận quạt, hiển nhiên không nghĩ tới Thời Quang sẽ cự tuyệt ông.
“Đúng vậy, bàn cờ kia đối với em có ý nghĩa phi thường trọng yếu, em không dám mạo hiểm bất cứ thứ gì.”
Thời Quang nhìn chiếc quạt đã trả lại có chút không nỡ, nhưng cậu biết cái gì đối với mình càng trọng yếu hơn.
“Bất quá ngài vừa rồi nói ngài đồng ý gia hạn?”
“Đúng vậy, tôi đồng ý.”
Tang Nguyên nhẹ nhàng đặt quạt lên bàn thở thật dài, hắn nhìn về phía Thời Quang rồi lại giống như lại đắm chìm trong hồi ức của mình, lẩm bẩm.
“Tôi làm sao có thể không đồng ý đây?”
Thời Quang nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía ông, lúc này cậu mới phát hiện Tang Nguyên hôm nay đã nhìn không ra tinh thần quắc thước như trước kia, trong ánh mắt luôn nheo lại tơ máu dày đặc, trên mặt cũng lộ ra một cỗ mệt mỏi, giống như thoáng cái già đi mười tuổi.
“Tang Nguyên lão sư?” Thời Quang có chút lo lắng.
“Ngài có cần nghỉ ngơi không? Trông ngài không được khỏe lắm...”
“Hả?” Tang Nguyên bị cắt đứt suy nghĩ, bừng tỉnh lại, lại giống như Tang Nguyên dí dỏm hài hước như trước kia.
“Ai nha, thật là, người già luôn dễ dàng thất thần. Huống chi tối hôm qua tôi cơ hồ một đêm không ngủ, đối với lão nhân như tôi mà nói, hôm nay có chút tinh lực không đủ cũng là bình thường. Bất quá, lại nói tiếp vẫn là trách cậu đó Thời Quang.”
“Trách em?” Thời Quang không hiểu Tang Nguyên đang nói gì.
“Đúng vậy, sau khi xem qua một ván cờ ngày hôm qua của cậu, tôi làm sao còn có thể ngủ được?”
Tang Nguyên cảm khái: “Đừng nói là tôi, Du Hiểu Dương và Lâm Lệ hôm nay, tơ máu trong mắt bọn họ so với tôi còn nhiều hơn.”
Thời Quang vẫn như trước vẻ mặt nghi hoặc, ngày hôm qua sớm đã không cách nào phán đoán thế cục. Cho nên đương nhiên cũng không biết trận cờ ngày hôm qua đã làm cho những kỳ thủ đỉnh cấp này nội tâm sinh ra bao nhiêu rúng động.
“Huống chi, tôi biết nhiều hơn bọn họ một chút, phóng viên Trần ngày hôm qua cũng không ít lần nói với tôi tham vọng của cậu, tôi bây giờ cũng đã có thể chúc mừng, Thời Quang tầm nhìn của cậu đã đạt thành, cậu cho chúng tôi biết thời đại là gì, cậu mang đến cho chúng tôi thấy được một thế giới mới.”
Tang Nguyên lại một lần nữa nghiêm túc quan sát đứa nhỏ trước mắt, trên mặt Thời Quang còn mang theo bệnh nặng mới khỏi mà tái nhợt, nhưng thân thể suy yếu của cậu lại ẩn chứa năng lượng thật lớn, có thể lật sông đảo hải, dám kêu nhật nguyệt đổi thay ngày mới.
“Tang Nguyên lão sư, em...”
Thời Quang được khen có chút ngượng ngùng, cậu đã thật lâu không có bởi vì thay Chử Doanh được khen ngợi mà sinh ra loại cảm xúc này, nhưng cậu đối với ván cờ ngày hôm qua một chút ấn tượng cũng không có, nhìn trộm Chử Doanh bên cạnh không nói một lời, cho dù cậu không biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vĩnh viễn đều theo bản năng tin tưởng Chử Doanh.
“Nhưng mà, Triệu Băng Phong dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm của tôi, nhìn thấy hắn bị cậu ép đến chật vật như thế, tôi vẫn khó tránh khỏi có cảm giác thỏ chết hồ bi, hôm nay nhìn thấy cậu không thể dự thi, thẳng thắn mà nói vẫn là thở phào nhẹ nhõm.”
Tang Nguyên cắt lời Thời Quang giải thích, đắm chìm trong thế giới của mình, lời nói của ông giống như là nói cho Thời Quang, cũng giống như là nói cho mình nghe.
“Tôi chờ đợi cờ vây có thể có lực lượng mới thật lâu, lâu đến mức tôi cơ hồ sắp quên mất cờ vây muốn phát triển, lâu đến mức tôi đã quen với địa vị hiện giờ mà không chịu cất bước về phía trước.
Trước kia có từng nghe qua chuyện đồ long thiếu niên biến thành ác long, mà hôm nay tôi cuối cùng cũng đã biến thành một con ác long. ”
“Tang lão sư, ngài không có, ngài vẫn luôn cổ vũ em trưởng thành!”
“Kết quả chờ cậu thật sự trưởng thành, tôi lại sợ hãi...”
Tang Nguyên không để ý tới phản ứng của Thời Quang.
“Tôi đã già rồi, cho dù tôi biết hạ pháp của cậu là đúng, nhưng vô luận tôi nghiên cứu kỳ phổ của cậu như thế nào tôi cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi, lạc ấn thời đại lưu lại trên người tôi quá sâu, dấu ấn này là thành tựu của tôi, cũng giam cầm tôi. Đừng trách Triệu Băng Phong, xin hãy lý giải nỗi thống khổ trơ mắt nhìn mình bị thời đại vứt bỏ cùng với sự giãy dụa không đàng hoàng của ông ấy.”
“Nhưng mà, ngài vẫn đồng ý gia hạn trận đấu.”
Thời Quang cố gắng thuyết phục ông già tâm trạng có phần sa sút này.
“Bởi vì tôi dù sao cũng không phải Triệu Băng Phong, ông ấy già rồi liền sợ hãi, nhưng tôi thì không.”
Tang Nguyên cũng không cần Thời Quang què quặt an ủi, ngược lại đưa ra lời mời mới.
“Nếu cậu luyến tiếc bàn cờ của mình, vậy chúng ta đổi một cái đánh cuộc khác như thế nào? Tôi nhớ rõ lúc trước thôn chính yêu đao phá pháp chính là cậu cân nhắc mà ra, nói vậy cậu cũng còn có rất nhiều ý nghĩ mới chứ?”
“Ngài nói..?”
“Ngay tại kỳ thánh thi đấu bảy lần này, đem suy nghĩ kỳ diệu của cậu đều lấy ra, để cho tôi xem được làn sóng thời đại mới này, sóng trước như tôi cho dù là bị đánh chết trên bãi cát, cũng có thể chết đến rõ ràng, tôi rất nguyện ý làm khối thử vàng đầu tiên giúp cậu mở ra thời đại phát triển, để cho kỳ cờ lần này của chúng ta trở thành một ván cờ vây phát triển rực rỡ, nếu như cậu thắng thật đẹp, liền đem danh hiệu kỳ thánh cùng cái quạt này cùng nhau cầm đi, như thế nào?”
Thời Quang đương nhiên không cách nào cự tuyệt yêu cầu như vậy, cậu chống bàn đứng lên, đối với Tang Nguyên nghiêm nghị khởi kính.
“Tang Nguyên lão sư, ngài yên tâm, em nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, ngài cũng chưa bao giờ là ác long gì, mà vĩnh viễn là thiếu niên quang huy sáng lạn!”
[Tôi sẽ nghiêm túc chơi tốt ván cờ này, cho phép ông được nhìn thấy sự thay đổi của thế giới mới!] Chử Doanh cũng hơi khom người, nghiêm túc làm ra hứa hẹn.
“Ai ~ không cần nói loại lời khách sáo này đâu, tôi nghe xong sẽ đỏ mặt. Tôi đáp ứng gia hạn cũng không phải là vì cậu, bản thân tôi cũng cần thêm thời gian sửa sang lại suy nghĩ, nghiên cứu những hạ pháp mới này của cậu, cho nên không nên xem thường tôi nha, lão gia hỏa như tôi cho dù đến lúc này cũng sẽ rất khó quấn lấy. Đúng rồi, cậu còn không biết đi, trước kia tôi am hiểu nhất chính là Đại Băng Tuyết định thức, bất quá đã nhiều năm rồi không có người cùng tôi hạ.”
“Em hiểu rồi, Tang Nguyên lão sư.”
Thời Quang cúi đầu hơi khom người, không đợi ông nói gì nữa, đã nghe được thanh âm cửa bị đẩy ra, một tiếng kinh ngạc hô to cũng theo đó truyền đến.
“Thời Quang! Sao cậu lại ở đây?”