Chương 89

Thời Quang đang đắm chìm trong một giấc mộng tồi tệ, cậu cảm thấy bản thân giống như đang dần dần chìm xuống đáy hồ, vô cùng vô tận rét lạnh vây quanh, nước hồ đè ép hô hấp cậu trói buộc tay chân cậu, để cho cậu trơ mắt đứng nhìn tất cả mọi người trước mắt dần dần biến mất.

“Thật mệt mỏi, không bằng cứ như vậy đi...” Thời Quang có chút bạo gan nghĩ.

[Ô ô ô, Tiểu Quang, em tỉnh lại mà Tiểu Quang, ô ô ô ô....]

Tiếng khóc loáng thoáng của Chử Doanh vẫn luôn lượn lờ như có như không vang vọng trong giấc mộng của Thời Quang, tựa như một tia sáng chiếu rọi vào đáy hồ u ám, duy trì mối liên hệ cuối cùng giữa cậu và thế giới hiện thực. Thời Quang có chút tức giận, thanh âm ồn ào đó không ngừng phá vỡ sự yên bình của cậu, cậu giữa lúc nửa mê nửa tỉnh giãy dụa muốn cự tuyệt, lại không ngừng có càng nhiều thanh âm xâm nhập vào giấc mộng.

“.... Thời Quang... Ngài làm ơn cứu em ấy....”

“.... Ngừng tim! Đưa phòng cấp cứu.... Rung thất! Chuẩn bị phóng điện....”

[Tiểu Quang, em sắp tỉnh lại, ô ô ô ô....]

....

“Thật ồn ào! Sao anh không thể để em ngủ thêm một chút nữa?”

Thời Quang cau mày muốn thoát khỏi ồn ào, nhưng không ai giúp cậu thực hiện nguyện vọng mong muốn.

....

“Nhiệt độ cơ thể bệnh nhân đã bắt đầu tăng trở lại, về cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thể xác định được khi nào có thể tỉnh lại.”

“Thời Quang, đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con....”

[Tiểu Quang, ô ô ô ô...]

....

“Du Lượng, con làm cho ta thất vọng quá, bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng chưa, xuất phát đi tham gia trận đấu hôm nay, hay là ở chỗ này dây dưa những thứ nữ nhi này tình trường này?”

“Ba! con...”

....

[Ô ô ô, Tiểu Quang, sao em vẫn còn chưa tỉnh lại, ô ô ô ô ô...]

Bên tai thanh âm hỗn loạn ồn ào, tiếng khóc xa xôi cũng càng rõ ràng, Thời Quang tựa hồ vĩnh viễn đều không thể đạt được sự an tĩnh mà cậu khao khát, ngược lại bị người giữ chặt, từ đáy hồ kéo lên, hồ nước đen nhánh cũng chiếu vào ánh mặt trời, trở nên sáng ngời ấm áp, cậu rốt cục dần dần bị kéo trở về hiện thực, cau mày mở mắt.

Trần nhà trắng nõn của bệnh viện đập vào mắt Thời Quang, trong đầu cậu tràn đầy mờ mịt, trong lúc nhất thời thậm chí không nhớ ra mình đến tột cùng là ai? Lại ở nơi nào? Thậm chí trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình vẫn là Thời Quang một mình 28 tuổi kia, thẳng đến khi Chử Doanh lần đầu tiên phát hiện Thời Quang tỉnh lại lập tức nhào tới.

[Tiểu Quang, cuối cùng em cũng tỉnh, ô ô ô, anh rất sợ em sẽ... Ô ô ô...]

Không ai biết tại nơi không ai nhìn thấy, Chử Doanh một mình yên lặng khóc bao lâu, ánh mắt hoàn toàn sưng lên, thanh âm cũng khàn khàn đến lợi hại, nghẹn ngào nói không hết.

Thời Quang rốt cục thanh tỉnh một chút, vô luận mình ở đâu Chử Doanh có thể còn ở bên cạnh cậu, cậu liền cảm thấy không có gì đáng sợ, cậu cố gắng tìm lại trí nhớ của mình, thăm dò hỏi.

“Em nhớ ván cờ kia của chúng ta hay là thắng Triệu Băng Phong đúng không?]

[Oo ô.... Anh không nói trận đấu đó, anh không nên hứa với em như vậy!]

Ai biết Chử Doanh nghe được cậu nhắc tới cái này ngược lại càng khóc dữ dội hơn.

[Ai nha, Chử Doanh anh đừng khóc mà, anh xem em đây không phải là không sao sao?] Thời Quang ít nhất xác định trên người mình cũng không phát sinh chuyện xuyên việt gì nữa, thoáng thở phào nhẹ nhõm, một bên an ủi Chử Doanh, một bên thử di chuyển thân thể mình, nằm lâu như vậy đều đã riệu rã hết cả, vừa mới dùng khí lực liền cảm thấy l*иg ngực đau đớn, lại vô lực ngã trở về, ngược lại bừng tỉnh người mẹ đang ngủ không sâu giấc trên giường bệnh.

“Thời Quang, con tỉnh rồi! Cảm thấy như thế nào? Bác sĩ!”

Bà lập tức đứng lên đè chuông gọi người, lại nhìn trạng thái Thời Quang, cũng thuận tay ấn Thời Quang trên giường muốn ngồi dậy trở về, chuyển động tay cầm lắc đầu giường bệnh lên một chút, "Đừng lộn xộn, nằm xuống đi.”

“Mẹ!” Thời Quang nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, bất quá rất nhanh bác sĩ quản giường liền bước nhanh tiến vào, nhìn thấy Thời Quang tỉnh lại vội vàng tiến lên bắt đầu kiểm tra thân thể của cậu.

“Em cảm thấy thế nào? Có gì khó chịu không?” Bác sĩ nghiêm túc hỏi thăm Thời Quang.

“Cũng không sao, chỉ là ngực có chút đau” Thời Quang cẩn thận cảm thụ một chút, cậu cảm giác ngực giống như bị đè một tảng đá, mỗi một lần hô hấp đều loáng thoáng ẩn ẩn đau đớn, hơn nữa toàn thân đều giống như muốn tan rã sau đó lại cài đặt lại một lần nữa lại đau nhức, tứ chi cũng nặng nề đến lợi hại, nhưng cậu nhìn mẹ cùng Chử Doanh lo lắng cũng không muốn nói quá nhiều.

“Ngực à? Là ngày hôm qua lúc hồi sức tim phổi có một cái xương sườn bị gãy, bất quá trước mắt xem ra không nghiêm trọng lắm, em nằm xong tôi lại cẩn thận kiểm tra cho em một chút.”

“À.” Thời Quang nhìn như ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ cởi bỏ quần áo bệnh nhân kiểm tra cụ thể, nhưng vẫn không an phận nhìn chung quanh quan sát hoàn cảnh bốn phía, lúc này hẳn là đã là buổi sáng, có ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào phòng bệnh, rơi vào một hàng ghế đãi khách gần cửa sổ, Thời Quang biết căn phòng này giống như lúc trước Du Hiểu Dương cùng với nửa năm trước Bạch Xuyên nằm viện, có không gian đủ lớn bày ra một cái giường khác, nhưng mẹ vẫn nằm sấp trên giường bệnh của mình không chịu nghỉ ngơi thật tốt, chỉ một ngày không gặp giống như là già đi mười tuổi vậy. Đầu mũi không khỏi có chút chua xót.

Trong phòng bệnh lại an tĩnh lại, Chử Doanh không kìm nén được phát ra tiếng nghẹn ức tinh tế, nhưng vẫn mở to hai mắt nhìn động tác của bác sĩ, chờ đợi kết quả.

Cũng may kết quả kiểm tra của bác sĩ làm cho người ta yên tâm.

“Chị Tống, chị yên tâm đi, Thời Quang đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhiệt độ cơ bản đã tăng trở lại, nhịp tim bình thường, lát nữa có thể ăn một ít thức ăn thanh đạm, nhưng vẫn đề nghị nằm trên giường tĩnh dưỡng. Tình huống lần này vô cùng nguy hiểm, hạ thân nhiệt sẽ xuất hiện nhiễm trùng viêm cơ quan và rối loạn chức năng, đồng thời hoạt động enzyme trong cơ thể giảm cũng có thể gây ra nhiều biến chứng, nhất là vừa rồi tôi nghe thấy phổi có thể nghe được âm thanh ướt, những thứ này đều cần quan sát theo dõi, nếu có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến tiên lượng, ngàn vạn lần không được chủ quan. Chủ nhiệm hôm nay trực ban, buổi trưa chờ hắn tới đây chúng ta lại thảo luận tiếp, sau đó làm thêm một chút kiểm tra, Thời Quang tuổi còn nhỏ, nhất định không nên lưu lại di chứng.”

“Tôi biết, ngày hôm qua chủ nhiệm đã nói với tôi rồi, tôi sẽ chú ý.” Mẹ Thời gật đầu.

Bác sĩ vừa định nói gì nữa, thì hành lang ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông gọi, ngay sau đó chính là một loạt tiếng bước chân vội vàng, bác sĩ và mẹ đều theo bản năng nhìn về phía cửa. Bác sĩ có chút ngượng ngùng nói:

“Chị Tống kia, em đi thăm bệnh nhân, Thời Quang bên này có chị nói khẳng định không có việc gì.”

“Được, mau đi đi.” Mẹ Thời nhìn bác sĩ rời đi, lại trìu mến sờ sờ đầu Thời Quang, hỏi hắn:

“Đói không? Mẹ sẽ đến căng tin chuẩn bị cho con một ít thức ăn?”

“Vâng, mẹ con đói quá!” Không nói còn tốt, vừa nhắc tới ăn cơm Thời Quang liền cảm thấy dạ dày của mình đã vặn vẹo thành một đoàn, biểu hiện ra cảm giác tồn tại.

“Được, vậy con chờ mẹ một chút, ăn no chúng ta đang lại cùng nhau tán gẫu.” Mẹ vắt ra một nụ cười rồi quay đi.

Thời Quang nuốt nước miếng, mắt thấy mẹ đi ra khỏi phòng bệnh, radar cảnh giác của con vật nhỏ thoáng cái dựng thẳng lên.

[Chử Doanh, tại sao em lại có một loại dự cảm không tốt?]

[Em cũng biết sao! Mẹ em đã lo lắng cho em đến mức nào!] Chử Doanh khóc nức nở một cái, khó có được lên tiếng chỉ trích Thời Quang.

[Tiểu Quang, tình huống gì của em chúng ta đều rõ ràng, em không thể không yêu quý thân thể mình như vậy nữa, đã bao nhiêu lần rồi, anh nói em vẫn luôn không nghe.]

[Ai nha, Chử Doanh, nhưng anh xem em thật sự không sao mà!] Thời Quang cắt đứt nỗi lo lắng của Chử Doanh, cố gắng an ủi.

[Làm sao có thể không có việc gì! em không biết tình hình của em ngày hôm qua nguy hiểm như thế nào đâu, bác sĩ nói rằng em có thể sẽ không biết bao giờ tỉnh lại nữa!]

Chử Doanh nói xong lại nghẹn ngào.

[Lúc trước Tiểu Bạch Long cũng như vậy liền một lần bệnh không dậy nổi, Tiểu Quang, anh thật sự rất sợ em cũng...]

[Không, thật sự, em tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh một mình.]

Thời Quang đè lại xương sườn mơ hồ đau đớn của mình, xoay người nhìn về phía Chử Doanh vành mắt lại đỏ lên, nghiêm túc hứa hẹn, lại ý đồ làm cho không khí thoải mái lên

[Cho dù vạn nhất thân thể em không chịu nổi, vậy chúng ta liền đi cầu lười sư phụ giúp, nếu không được nữa thì em lại đến, ở lại bên trong bàn cờ của anh, chúng ta cùng nhau chơi cờ một ngàn năm! Bằng không, em và anh cùng nhau trở về Nam Lương ha~]

[Trong bàn cờ của anh mới không cần em! Nam Lương cũng không cần!]

Chử Doanh rốt cục cũng nghẹn nước mắt trở về, làm cho mình thoạt nhìn kiên định một chút, cúi người đối mặt với Thời Quang

[Lần sau lại có loại chuyện này, anh sẽ không chơi cờ với em nữa, nói cái gì cũng không được, thân thể em không thoải mái liền bỏ quyền, đi khám bệnh, anh sẽ không bao giờ giúp em nữa đâu!]

[Được rồi, không còn lần sau nữa, em nhất định chú ý thân thể.]

[Còn phải nghe lời bác sĩ, phối hợp trị liệu, như vậy mới có thể sớm hồi phục.]

Chử Doanh thấy Thời Quang đáp ứng thống khoái, lại thêm một câu.

[Đương nhiên rồi Chử Doanh, em hứa!]

Thời Quang thề son sắt, trong lòng yên lặng cảm khái quả nhiên vẫn là Chử Doanh vẫn dễ dỗ dành như vậy, sau đó vội vàng chuyển đề tài.

[A đúng rồi, mấy giờ rồi? Hôm nay em nhớ có một trận đấu!]

[Em hết hy vọng đi, hiện tại trận đấu đã bắt đầu rồi, đã sớm không còn kịp nữa].

Chử Doanh vừa mới thả lỏng lại cảnh giác nhìn Thời Quang.

[Ai nha, không phải chứ Chử Doanh, em chỉ là hỏi một chút thôi mà, em đều đã vào bệnh viện rồi còn có thể làm gì đây? Mẹ khẳng định cũng sẽ không cho em đi!]

Kỳ thật Thời Quang ngày hôm qua quyết định mang bệnh cũng phải hoàn thành trận đấu với Triệu Băng Phong, cũng đã cân nhắc trận đấu hôm nay có thể không thể tham gia, nhưng khi sự thật rành rành bày ra trước mắt vẫn có chút thất vọng

[Đáng tiếc hôm nay đối đầu với Tang Nguyên, vốn em còn có thể giúp anh thăm dò trạng thái Tang lão, như vậy xem ra ngày mốt bắt đầu bảy ván cờ cũng chỉ có thể dựa vào anh rồi, Chử Đại Kỳ Thần ~]

[Vốn cũng là dựa vào anh.... Không đúng!]

Chử Doanh nói một nửa mới ý thức được cái gì.

[Ngày mốt anh sẽ không thi đấu, bác sĩ nói, lần này em bệnh rất nặng, ít nhất phải nằm viện nửa tháng.]

[Chử Doanh anh nói gì vậy? Chúng ta đã làm việc chăm chỉ để vào được trận chung kết, bây giờ anhlại nói là anh không chơi? Đây là anh chơi cờ, em ngồi ở chỗ đó là tốt rồi, nếu thuận lợi, có lẽ chúng ta 4 ván liền có thể giải quyết xong.] Thời Quang khϊếp sợ mở to hai mắt.

[Lúc trước em cũng lừa anh như vậy! Sau đó ngày hôm qua em thiếu chút nữa, thiếu chút nữa....]

Chử Doanh lại có chút nói không nổi, lần nữa nghẹn ngào, bất quá lần này anh rất nhanh khống chế được chính mình, thanh âm không tự chủ được lớn lên.

[Tóm lại, mặc kệ em nói cái gì, nếu như trận đấu bắt đầu vào ngày mốt, anh sẽ không tham gia!]

[Không, Chử Doanh....]

[Anh không nghe, em nói gì anh cũng không nghe!]

Chử Doanh xoay người đưa lưng về phía Thời Quang, còn đè lại lỗ tai mình lại.

Thời Quang yên lặng thở dài, trong lòng thu hồi lời đắc ý, vừa cho rằng dỗ có thể dỗ người, kết quả lập tức lật xe, chỉ có thể bắt đầu cân nhắc phương án khắc phục

[Vậy trận đấu bị hoãn lại thì sao? Trận đấu hôm nay không còn kịp nữa rồi, nhưng em khôn khéo như vậy Tự ca hẳn là sẽ giúp em xin gia hạn trận chung kết đúng chứ? Bất quá cũng không biết Tang lão có đồng ý hay không.]

[Hình như anh nghe nói Phương Tự và Bạch Xuyên nói muốn xin gia hạn.]

[Vậy thì tốt rồi, anh đã sớm biết còn không nói cho em nghe, làm em giật nảy mình.]

Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cậu đang nằm trên giường bệnh, vừa động cả người đều đau, không thấy người nào cũng không, chỉ có thể chờ sau khi trận đấu hôm nay kết thúc xem kết quả xin phép của Phương Tự mới tính toán được

[Cũng không biết trận đấu hôm nay thế nào rồi, hôm nay em bỏ quyền, còn lại chính là Du Lượng đối với Chu Phóng, Phương Tự đối với Hứa Hậu, Du lão sư đối với Lâm Lệ lão sư, cũng không biết lúc trước rút thăm như thế nào, thật sự là lão trung thanh tam đại, mọi người thế lực ngang nhau an bài rõ ràng. Nếu bọn họ đều thắng, vậy thật đúng là Du môn đại thắng lợi, cũng không biết đến lúc đó truyền thông sẽ nói như thế nào.]

[Đúng vậy, trình độ của Hứa Hậu rất tốt, nhưng nửa năm gần đây Phương Tự cũng cùng chúng ta nghiên cứu chiêu pháp của Cẩu tiên sinh, kỳ lực tăng lên cũng rất lớn, nếu như cậu ấy không mắc sai lầm thì hẳn là không thành vấn đề.]

Chử Doanh nghiêm túc phân tích, Thời Quang nghe Chử Doanh nói Phương Tự không mắc sai lầm còn đang cười trộm, dù sao trình độ của Phương Tự lúc này thật sự là lơ lửng bất định, không thể nắm bắt.

[Du Hiểu Dương cũng không cần phải nói, đối thủ của anh ở giai đoạn này dựa theo trạng thái của kỳ thánh bát cường và đối cục với anh mấy tháng trước của Lâm Lịch mà nói có chút gay cấn. Về phần Du Lượng..] Chử Doanh nói Du Lượng ngược lại có chút do dự.

[Du Lượng làm sao vậy? Tuần đó chúng ta cũng từng xuống trên mạng, không có gì đặc sắc nha ~] Nói đến Du Lượng Thời Quang liền lên tinh thần.

[Ý anh là, trạng thái của Du Lượng nhìn không được tốt lắm.] Chử Doanh thở dài, cũng không đợi truy vấn liền trả lời cậu.

[Hôm qua sau khi Du Lượng, Phương Tự và Bạch Xuyên đưa em đến bệnh viện, trạng thái cả người đều không đúng lắm, hình như bị dọa sợ? Sáng sớm hôm nay còn bị Du Hiểu Dương mắng, hy vọng sẽ không bị ảnh hưởng gì]

[Có chuyện gì xảy ra à?] Du lão sư sao lại mắng Du Lượng chứ!]

Thời Quang cực kỳ kinh ngạc, vô luận là trước hay sau khi cậu sống lại, Du Hiểu Dương ở trong mắt cậu vẫn luôn ôn hòa, chưa từng nghĩ tới hắn sẽ mắng người, huống chi là mắng Du Lượng.

[Đúng vậy, hung dữ lắm] Chử Doanh nhịn không được rụt cổ.

[Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng hung dữ như vậy của Du Hiểu Dương, ông ấy thoạt nhìn văn nhã như vậy, bất quá lại nói nguyên nhân cũng bởi vì em đó!]

[Hả?]

[Chiều hôm qua em được đưa tới cấp cứu, một lúc lâu sau bác sĩ mới tuyên bố em thoát khỏi nguy hiểm đưa vào phòng bệnh này, nhưng Du Lượng thật sự rất lo lắng cho em vẫn không chịu đi, đợi đến khuya mới được mẹ và Phương Tự khuyên trở về.]

Chử Doanh ngày hôm qua chỉ lo khóc, rất nhiều chuyện chỉ mơ hồ biết đại khái, lúc này cũng chỉ có thể cố gắng nhớ lại.

[Ai biết sáng sớm hôm nay em ấy lại tới.]

[Sáng nay? Hôm nay không phải có một trận đấu sao?]

[Đúng vậy, cho nên một lát sau Phương Tự liền cùng Du Hiểu Dương tới đây, khi đó tuy tình huống em đã ổn định lại nhưng vẫn chưa tỉnh, bọn họ nhìn em vốn nói thi đấu rồi lại tới, nhưng Du Lượng vẫn không muốn đi...]

Chử Doanh hiện tại nhớ tới buổi sáng bộc phát xung đột giữa cha con vẫn có chút sợ hãi.

Du Lượng đúng là lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi về đạo đức mà mình đã kiên trì cho tới nay, cậu nguyện ý giống như cha, trả giá hết thảy cho cờ vây, bao gồm cả toàn bộ nhiệt tình trong cuộc sống, cho tới nay vi phạm bản tính khắc khổ cố gắng, cậu từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng có một ngày ngừng chơi cờ, vô luận là trong thời thơ ấu của cậu hay là trong thời gian học tập ở Hàn Quốc, mang bệnh luyện cờ đều là chuyện bình thường, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bình thường như vậy sẽ khiến Thời Quang suýt nữa mất mạng. Cậu không cảm thấy trả giá những thứ này có cái gì không đúng, nhưng mà, khi bị trả giá thành cuộc sống của Thời Quang, khi cậu ta nhận ra rằng cậu có thể sẽ mất Thời Quang mãi mãi, cậu mới không thể không tự hỏi ‘nếu cuộc sống của cậu không có Thời Quang, vậy chơi cờ còn có ý nghĩa gì? Từ khi nào Thời Quang đã bắt đầu thay thế cờ vây trở thành niềm tin trong lòng cậu?’. Cho dù là ngày hôm qua sau khi bị Phương Tự cưỡng ép mang về nhà, cậu biết rõ nên nghỉ ngơi sớm một chút để dưỡng sức cho trận đấu ngày mai, nhưng mỗi khi cậu nhắm mắt lại, trong đầu liền không thể khống chế xuất hiện bóng dáng của Thời Quang, Thời Quang bất lực trong mưa, kiên định nói muốn tiếp tục thi đấu. Thời Quang đẩy cửa ra đi về phía bàn cờ cho đến lúc tựa vào trong ngực cậu Thời Quang kêu lạnh, lôi kéo. Thời Quang trong mắt cậu đầy cầu khẩn... Thậm chí cuối cùng Thời Quang nằm trên giường bệnh, phảng phất như tùy thời đều sẽ có thể rời xa cậu. Cậu thậm chí còn nhớ rõ Thời Quang từng nói ‘Thân thể tôi không tốt thì cậu chăm sóc tôi nhiều thêm một chút đi!’ nhưng chính mình cứ như vậy bỏ qua tín hiệu nguy hiểm phát ra từ thân thể Thời Quang, tùy ý Thời Quang kiên trì đến cuối cùng.

Du Lượng vô số lần tự hỏi mình vì sao không sớm ý thức được không đúng, vô cùng vô tận hối hận cùng tự trách đã sớm bao phủ cậu. Cậu thậm chí hối hận vì sao không kiên trì ở lại bệnh viện nữa? Sẽ ra sao nếu có chuyện gì phát sinh vào ban đêm? Cậu thậm chí không dám nghĩ đến khả năng mất đi Thời Quang, cứ như vậy bất tri bất giác nằm đến bình minh.

Du Lượng rốt cuộc nằm không nổi nữa. Sau khi rửa hoa loa rửa mặt xong liền đi thẳng đến bệnh viện.

Thẳng đến khi cậu nhìn thấy Thời Quang còn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, cho dù sắc mặt tái nhợt đến mức làm cho người ta đau lòng nhưng ít nhất hô hấp cũng coi như vững vàng, mới xem như yên lòng, lại không cách nào đem ánh mắt từ trên người Thời Quang dời đi, cậu lo lắng sợ hãi một buổi tối, luôn sợ một lúc chia lìa sẽ biến thành vĩnh biệt. Trận đấu hôm nay đã sớm bị cậu bỏ lại phía sau, chỉ có ngồi trong phòng bệnh xác nhận Thời Quang còn tốt cậu mới yên tâm, chỉ khi Thời Quang tỉnh táo lại, hối hận tra tấn sẽ không thể nào ngừng tiếp tục dày vò cậu.

“Tiểu Lượng, em quả nhiên ở chỗ này.”

Thanh âm phương Tự kinh động Du Lượng đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cùng với mẹ Thời Quang ngồi bên giường một đêm không ngủ, Du Lượng cũng không có tâm tình đáp lại sư huynh mình, thẳng đến khi cậu nghe được thanh âm của cha mới phản xạ có điều kiện đứng lên.

“Ba.”

“Ừm.” Du Hiểu Dương nghiêm khắc nhìn thoáng qua Du Lượng đang trong trạng thái rõ ràng không tốt, liền đi hàn huyên với mẹ Thời Quang, Du Lượng căn bản không để ý đến hai người bọn họ đang nói cái gì, cậu nhìn thấy cha vào cửa một khắc cả đại não đều trống rỗng, chỉ luống cuống đem ánh mắt cầu cứu hướng Phương Tự cầm cặp cùng Du Hiểu Dương đi vào.

Phương Tự đánh ánh mắt với cậu, đại não hỗn loạn của Du Lượng hiếm khi không nhận được tín hiệu của anh, dứt khoát bạo gan tiếp tục nhìn chằm chằm Thời Quang không buông.

Thẳng đến khi mẹ Thời Quang muốn đưa bọn họ ra ngoài, ánh mắt Du Lượng cũng không có di động một chút, Du Hiểu Dương đi qua bên cạnh cậu, nhìn thấy bộ dáng của cậu không thể nhịn được trách cứ.

“Đi thôi, lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, con nhìn xem mình mặc cái gì!”

Du Lượng theo bản năng cúi đầu, mới phát hiện tuy rằng mình mặc toàn bộ âu phục, lại quên mất thắt một cái cà vạt, cậu bất lực mím môi, nhưng vẫn không thể bước đi, cậu căn bản không muốn rời khỏi phòng bệnh của Thời Quang, cũng không muốn tiếp tục thi đấu cái gì, cậu chỉ muốn nhìn Thời Quang tỉnh lại.

Phương Tự thấy không khí không đúng, vội vàng đưa tay ôm lấy Du Lượng, kiểm soát tình hình, một cái cà vạt mà thôi, trên xe anh có, thay là tốt rồi, chúng ta đi thôi, không cần ảnh hưởng...”

Nhưng chân Du Lượng vẫn giống như đóng đinh trên mặt đất, một bước cũng không chịu nhúc nhích, cậu nhìn Thời Quang giống như có thêm được dũng khí, rốt cục mở miệng:

“Trận đấu hôm nay em không muốn đi.”

“Cái gì?!” Du Hiểu Dương và Phương Tự không thể tin nhìn về phía cậu.

“Không muốn đi là có ý gì?” Du Hiểu Dương nhìn quanh bốn phía, ý thức được còn đang ở trong phòng bệnh không nên lớn tiếng ồn ào mà hạ thấp giọng điệu, nhưng lại không thể hạ thấp phẫn nộ trong giọng nói.

“Không muốn đi chính là, hôm nay con không muốn chơi cờ.”

Du Lượng cắn răng đưa ra một lời giải thích không phải là giải thích.

“Không muốn chơi cờ? Du Lượng, lời như vậy con cũng nói ra?” Du Hiểu Dương lại hoàn toàn không cách nào tiếp nhận cách nói của Du Lượng, cơ bắp cằm của hắn căng thẳng lên, mỗi một chữ đều giống như một ngọn núi lớn đè về phía Du Lượng.

“Con nghĩ kỹ rồi, tự mình học cờ vây nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Bây giờ con lại nói với ta con không muốn chơi nữa? Hoặc là con đã hài lòng với kết quả hiện tại của con?”

Du Lượng không trả lời được câu hỏi của cha, cậu không biết giải thích sự dao động của cậu với cha như thế nào, cùng với sự thật mình vừa phát hiện, Thời Quang so với cờ vây đối với cậu còn quan trọng hơn, chỉ có thể không cam lòng yếu thế đối đầu với phụ thân.

Hai cha con ai cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng vẫn là Du Hiểu Dương cắn răng nặn ra một câu âm trầm hỏi:

“Du Lượng, con làm cho ta quá thất vọng, hiện tại con đã suy nghĩ rõ ràng chưa, bây giờ liền đi tham gia trận đấu hôm nay, hay là ở chỗ này dây dưa nữ nhi tình trường?”

“Ba! con...” Nghe được uy hϊếp tiềm tàng như vậy, Du Lượng rốt cục cũng cố gắng nói cái gì đó.

Nhưng Du Hiểu Dương căn bản không muốn nghe, nhìn thấy mẹ Thời Quang ở một bên có chút xấu hổ, cũng ý thức được trường hợp không đúng, áy náy hướng bà hơi khom người, trực tiếp cũng không quay đầu lại rời đi, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề của hắn

Phương Tự quả thực muốn điên rồi, lúc Du Hiểu Dương nổi giận, với sự thông minh của anh cũng không biết phải khuyên can như thế nào. Trơ mắt nhìn lão sư rời đi lại nhìn về phía Du Lượng vẻ mặt quật cường, vốn còn muốn nhưng còn chưa mở miệng đã nhụt chí, thở dài một tiếng trực tiếp ném túi xách trong tay xuống, cũng không thèm để ý đến tiếng túi xách nặng nề rơi xuống đất phát ra, cắn răng trực tiếp khiêng Du Lượng lên, còn ngăn cản cậu giãy dụa.

“Nơi này là phòng bệnh, yên tĩnh một chút, trận đấu hôm nay em nói cái gì cũng phải đi, cho dù là Thời Quang cũng không muốn em vì em ấy mà buông tha thi đấu.”

Đợi đến khi Du Lượng thành thật một chút, thậm chí còn nặn ra một nụ cười muốn xin lỗi mẹ Thời Quang

“Xin lỗi, gây phiền toái cho dì rồi.” Mới đi ra khỏi phòng bệnh.

[Không phải chứ, anh chắc chứ? Đó là Du Lượng a Du Lượng nói cậu không muốn đi chơi cờ nữa? Làm có khả năng?]

Thời Quang trợn mắt há hốc mồm nghe Chử Doanh miêu tả sự tình buổi sáng, thật sự không muốn tin Du Lượng sẽ nói ra những lời như vậy, không biết có phải cảm xúc kích động đến xương sườn hay không, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

[Đương nhiên là thật rồi] giọng nói của Du Hiểu Dương hiện tại vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu anh. Chử Doanh còn theo bản năng bay về phía sau.

[Đúng vậy, anh nói là Du Hiểu Dương giống như đại lão sư, phải không?]

Thời Quang tìm lý do để cố gắng phủ nhận sự thật, nhưng rõ ràng có thể thấy được sự quan tâm của cậu đối với Du Lượng.

[Anh cảm thấy cảm giác áp bách không kém bao nhiêu so với lúc Đại lão sư mắng em và Thẩm Nhất Lãng lần trước...]

Trong đầu Chử Doanh, Du Hiểu Dương và mặt đại lão sư giao nhau, cả hồn đều không ổn định lắc lư.

Còn không đợi hai người bọn họ nói gì nữa, mẹ cậu liền cầm hai hộp cơm trở lại phòng bệnh. Thời Quang theo bản năng nhớ tới thân thể, đã bị gọi lại.

“Nằm thật tốt, đừng nhúc nhích.”

“Vâng” Thời Quang hướng mẫu thân lộ ra một nụ cười nhu thuận, nhìn động tác của bà nhanh nhẹn lấy ra một cái bàn nhỏ đặt ở trên giường, lại đem biên độ giường bệnh nâng lên một chút, sau đó mới bày ra đồ ăn.

Thời Quang nhìn trước mắt còn mang theo cháo kê ấm áp nuốt nước miếng, nhưng vừa mới giơ tay lên liền kéo cơ bắp trên ngực cậu.

“Ây ~”

“Làm sao vậy?” Mẹ ân cần nhìn về phía cậu, kinh nghiệm phong phú làm cho bà thoáng cái liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng trong mắt tràn đầy thân thiết, nhưng không cho ngữ khí tốt.

“Xương sườn đau có đúng không? Thời Quang mẹ nói cho con biết mấy ngày nay con phải ở trên giường cho mẹ, không được chạy loạn biết không?”

“Mẹ ~ con bị bệnh sao con còn hung dữ như vậy~” Thời Quang ủy khuất, ngửa mặt bắt đầu làm nũng.

“Lại nói con khó chịu như vậy,còn có thể làm gì?”

“Con có thể làm gì, mẹ còn không biết con sao, từ nhỏ đến lớn không lúc nào để mẹ bớt lo lắng”

Mẹ không động đậy, đẩy chén cháo về phía Thời Quang, lại thả một cái thìa đi vào.

“Lần này tham gia thi đấu cũng không chuẩn bị trước, còn đội mưa chạy ra ngoài, đã lớn vậy rồi, còn không biết yêu thương mình....”

“Con cũng không nghĩ tới mà, mẹ à, con còn trẻ cường tráng như vậy, ai ngờ lại rơi vào một trận mưa nhỏ... Ai nha, mẹ, mẹ, mẹ đột nhiên cảm thấy xương sườn của con rất đau nha, ôi chao, ôi ~”

Thời Quang đè lại xương sườn của mình, cháo cũng không muốn uống, ngã về phía sau, kết quả bị mẹ trừng mắt một cái lập tức thành thật.

“Bớt nháo đi, đem cháo uống hết cho mẹ, còn muốn mẹ đút con sao?”

Mẹ nhìn Thời Quang ngoan ngoãn cầm thìa bắt đầu ăn cháo, nhưng cũng không buông tha cho cậu.

“Biết mình bị bệnh, còn không chịu đến bệnh viện khám bệnh, nhất định phải cứng rắn chống đỡ, con có biết tình huống ngày hôm qua của con nguy hiểm đến mức nào không? Một trận đấu mà thôi, có quan trọng như vậy không? Mẹ đã nói, bất luận lúc nào sức khỏe đều quan trọng nhất...”

Thời Quang một bên từng muỗng từng muỗng ăn cháo kê nhạt nhẽo vô vị, cùng bất đắc dĩ nghe mẹ cằn nhằn, vẻ mặt không thể luyến tiếc.

[Phốc~] Chử Doanh dùng quạt che mặt mình lại không che được khóe mắt đang cong lên, không hề đồng tình ở một bên vui vẻ xem náo nhiệt.

Thời Quang không nói nên lời liếc mắt nhìn Chử Doanh đang cười trộm quang minh chính đại, cố gắng an ủi mẹ.

“Mẹ, thật sự không có việc gì, lần sau con sẽ chú ý mà, trận đấu hôm qua thật sự rất quan trọng, lần đầu tiên trong sự nghiệp con tiến vào trận chung kết, hơn nữa mẹ nghĩ xem, trận thắng này, con lại thắng Tang lão, chính là kỳ thánh rồi, còn có 30 vạn tiền thưởng nha...”

“Mẹ nuôi con lớn như vậy chính là vì 30 vạn tiền thưởng sao?!!?”

Nguyên bản hỏa khí dần dần tiêu tán, đột nhiên đem bát cháo trên bàn ngắt lời Thời Quang, đối với hạt cháo bắn tung tóe làm như không thấy, ngực bởi vì phẫn nộ rõ ràng phập phồng lên.

“Mẹ!” Thời Quang bị phản ứng kịch liệt của mẹ mình làm cho giật mình, cậu còn chưa ý thức được mình vô tình chạm trúng bộ phận nhạy cảm nhất của mẹ.

“Thời Quang, mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con có thể nổi bật, mẹ không muốn con làm kỳ thánh, cũng không cần tiền thưởng, mẹ chỉ cầu mong con được bình an...”

Mẹ nói xong giọng nói vốn nghiêm khắc liền mang theo nức nở, bà thoáng quay lưng lại không muốn đứa nhỏ nhìn thấy bộ dáng khóc của mình.

Ngay cả Chử Doanh cũng sớm không còn vẻ mặt thoải mái, lại một lần nữa đỏ mắt, nâng tay áo lên vụиɠ ŧяộʍ lau chùi.

“Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi!”

Thời Quang thật sự có chút hoảng hốt, cậu không để ý xương sườn đau nhức, vụng về muốn đẩy bàn xuống giường an ủi mẹ, lại lần nữa bị mẹ nghe được động tĩnh ấn trở về.

“Đứa nhỏ này con từ nhỏ không thể khiến cho người khác bớt lo được, hiện tại có bản lĩnh, mẹ cũng không quản được con nữa, nhưng con không thể suy nghĩ cho mẹ nhiều chút sao? Con nhất định muốn mẹ thấy con dứt khoát ngã xuống, cuối cùng không thể tỉnh lại, con cũng sẽ nhẫn tâm sao? mẹ chỉ có một đứa con trai như con, vạn nhất con xảy ra chuyện gì thì mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Mẹ, mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ xem con không phải không sao sao? Thực sự sẽ ổn thôi, con hứa!”

Thời Quang cách bàn trên giường, dùng sức tiến về phía mẹ, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

“Mẹ, con biết sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa!”

Mẹ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thời Quang không có một tia huyết sắc cùng biểu tình đáng thương hề hề, rốt cục vẫn không thể nhẫn tâm tiếp tục mắng nó nữa, cố gắng khống chế cảm xúc gần như sụp đổ của mình, mà Thời Quang lập tức bắt được cơ hội này, đưa bánh bao qua.

“Mẹ, mẹ chăm sóc con vất vả như vậy, cái này cũng không dễ nhìn, mau ăn một cái bánh bao bổ sung.”

Mẹ cuối cùng còn ấn xuống ngàn lời vạn ngữ, tiếp nhận bánh bao, mà Thời Quang rốt cục cũng phát huy ba tấc lưỡi không nát của mình, làm cho trên mặt mẹ thấy một tia cười, khiến cho bầu không khí bữa sáng này không tiếp tục tồi tệ hơn.

Sau khi ăn sáng, mẹ đứng dậy thu dọn thức ăn còn lại trên bàn nhỏ, Thời Quang nhìn sắc mặt của bà, rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Mẹ, mẹ đừng cất, đêm qua khẳng định không nghỉ ngơi tốt, nằm xuống ngủ một lát đi?”

Mẹ ấn cái trán của mình, đêm hôm qua mẹ cơ hồ không chợp mắt, cũng quả thật đã không còn là tiểu cô nương lúc trước trực ban đêm còn có thể ban ngày chạy khắp nơi, Thời Quang sau khi tỉnh lại làm cho sợi dây căng thẳng nhất của bà thả lỏng cũng có chút không chịu nổi, nhưng nhìn Thời Quang trên giường bệnh vẫn không thể yên lòng, có chút do dự.

“Mẹ, đây là bệnh viện a, con không thoải mái nhất định sẽ bấm chuông gọi bác sĩ, sẽ không sao, không được mẹ ngủ ở giường bên cạnh, cũng yên tâm đi?”

Thời Quang tiếp tục thuyết phục.

“Vậy được rồi, mẹ ngủ một lát, con có cái gì không thoải mái nhất định phải gọi người ta biết chưa? Đừng chịu đựng. Nếu không con cũng ngủ một chút đi? "Mẹ lau bàn nhỏ từ giường bệnh, sau đó muốn cất nó đi, nhưng bị Thời Quang đè lại.

“Con thật sự không ngủ được, đã nằm hơn mười mấy tiếng đồng hồ rồi” Thời Quang giả bộ đáng thương.

“Cứ để bàn lại đi, con khó khăn lắm mới ngồi dậy được mẹ con ngồi vậy thêm chút đi, lưng đều muốn ngủ đến tê dại rồi”

“Nào có cách nói như vậy?”

Mẹ nhìn Thời Quang quay tới xoay lui tròng mắt, liền biết cậu tinh thần rất tốt, không biết như thế nào liền nhớ tới khi còn bé dỗ dành Thời Quang ngủ, cậu cũng giống như vậy, sau đó dỗ dành ngủ sẽ biến thành một hồi chiến dịch gian nan.”

Quên đi, con mệt rồi liền gọi mẹ, hiện tại thân thể quá suy yếu phải nghỉ ngơi nhiều hơn rõ chưa?”

Mẹ vừa nói, vừa đệm một cái đệm ở phía sau Thời Quang.

“Vâng” Ánh mắt Thời Quang sáng lấp lánh gật đầu đáp ứng, thân thể cậu nặng nề, nhưng có lẽ là bởi vì ngủ đủ lâu, tinh thần lại thập phần phấn khởi, nhìn mẹ thu thập xong hết thảy, nằm ở trên giường rất nhanh liền nặng nề ngủ đi, mới vội vàng không nhịn được đưa tay đến bên giường kia. Cậu đã chú ý đến cái cặp Phương Tự làm rơi xuống kia đã lâu rồi.

[Tiểu Quang, em làm gì vậy?] Chử Doanh trầm mặc đã lâu nghi hoặc nhìn động tác Thời Quang.

[Suỵt, anh nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy em, đến lúc đó đánh lại thức mẹ dậy...]

Thời Quang có chút phí sức nhấc túi lên bàn, hơi có chút thở hổn hển.

[Chử Doanh, anh không muốn xem trận đấu cờ vây hôm nay sao?]

[Đương nhiên muốn xem!]

Ánh mắt Chử Doanh đều sáng lên, sau đó liền nhìn thấy Thời Quang không chút do dự mở túi ra, cầm một cái laptop

[Tiểu Quang, như vậy không tốt lắm đâu?]

[Muốn xem là được rồi, đừng nói những thứ vô dụng kia, lần sau em nhìn thấy Tự ca sẽ xin lỗi anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ không để ý.]

Thời Quang thuần thục mở máy tính ra, còn từ phía sau đầu giường lấy ra một sợi dây cắm vào, sau đó liền thuận lợi leo lên lưới vây, quả nhiên trang chủ của mạng Vi đạt đầu tiên chính là ‘Lối vào trực tiếp trận tứ kết thiên vương thi đấu’, phía sau còn có dấu hiệu lấp lánh "hot" và "new".

[Vi Đạt online từ khi nào có cái này?] Chử Doanh khϊếp sợ tiến đến trước màn hình.

[Chưa từng thấy qua? Em nghe nói Tự ca vừa nói, nhưng hôm nay chỉ là vòng 8 không được phát sóng trực tiếp, chỉ là cập nhật cờ vây.]

Thời Quang trực tiếp ấn vào, quả nhiên trận đấu giữa cậu và Tang Nguyên đã viết "Trận đấu kết thúc, Tang Nguyên Kỳ Thánh thắng lợi". Cậu cũng không quản các loại bình luận lộn xộn phía dưới, trực tiếp mở ra mấy ván cờ khác.

Trận đấu đã bắt đầu một thời gian, hai người một bên theo sát diễn biến ván cờ vừa thảo luận, cảm giác không bao lâu sau đã đến thời điểm phong tỏa, bất quá lúc này tâm tình Thời Quang lại không tốt lắm

[Du Lượng xảy ra chuyện gì vậy? Chu Phóng kia rõ ràng thực lực không mạnh, hôm nay hành kỳ còn rõ ràng thập phần rụt rè, như thế nào còn đem thế cục tốt liền đoạn tuyệt đây? Ván cờ này cũng quá thái quá rồi]

[Hẳn là vẫn bị ảnh hưởng sáng nay đi, hơn nữa trạng thái sức khỏe của em quả thật đáng lo ngại phân tâm, Tiểu Lượng dù có thành thục thế nào dù sao cũng vẫn còn là một đứa trẻ, đừng nói là em ấy, bộ dáng hôm qua của em anh cũng dùng hết sức lực mới có thể thắng được Triệu Băng Phong.] Chử Doanh cũng cau mày tìm lý do cho Du Lượng.

[Nhưng em đã ổn rồi!] Thời Quang rất không cam lòng, suy nghĩ một chút mở tủ đầu giường ra, tìm được điện thoại di động đã ướt đẫm của mình, kết quả đương nhiên là hỏng triệt để, ngay cả bật máy cũng không thể làm được. Thời Quang có chút giận dỗi đem điện thoại di động ném trở về, tiếng vang như vậy lại kinh động mẹ đang ở một bên không có ngủ say, Thời Quang phát hiện mẹ xoay người sắp tỉnh lại, vội vàng hoảng hốt đem sổ ghi chép nhét vào trong túi, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần dựa vào trên giường.

Chử Doanh nhìn động tác liền mạch của Thời Quang quả thực trợn mắt há hốc mồm, nhưng quả nhiên Thời Quang vừa mới nằm xong, mẹ liền tỉnh lại, rón rén nhìn tình huống Thời Quang, Thời Quang lúc này mới giả vờ mở mắt ra.

“Mẹ tỉnh ngủ?”

“Mệt mỏi sao không đánh thức mẹ? Dựa vào như vậy có mệt không?”

Mẹ đỡ Thời Quang tháo gối tựa ra, thu hồi cái bàn nhỏ, lại lắc lắc tay đặt giường bệnh xuống, Thời Quang nhu thuận mỉm cười.

“Nhìn mẹ ngủ say, con cũng không muốn gọi.”

“Lại không nghe lời”

Mẹ tuy rằng cau mày oán giận, nhưng nhìn bộ dáng nhu thuận của Thời Quang cũng không nổi giận, ngẩng đầu nhìn đồng hồ hỏi cậu:

“Có đói không? Con có muốn ăn gì thêm không?”

“Con có thể ăn thịt không?”

Thời Quang biết mình không có khả năng nhưng vẫn là vẻ mặt chờ mong hỏi.

“Con đang nghĩ gì vậy? Vừa nãy không nghe bác sĩ nói, mấy ngày nay chỉ có thể ăn cháo?”

Quả nhiên nguyện vọng Thời Quang bị mẹ cậu không chút lưu tình cự tuyệt.

“A, vậy quên đi, vừa cháo rồi, con không đói...”

“Bao nhiêu cũng phải ăn một chút chứ?”

Mẹ còn muốn khuyên thêm, nhưng lời còn chưa dứt, trong hành lang liền truyền đến tiếng la hét lộn xộn cùng tiếng chạy.

“Mẹ, bên ngoài làm sao vậy?” Thời Quang cố gắng chuyển chủ đề.

Mẹ cũng cau mày nhìn về phía cửa, nhưng vẫn cho đem chăn của Thời Quang dọn xong trước, mới mở cửa hỏi tiểu y tá chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lộn xộn trong khu vực phòng bệnh như vậy?”

“Chị Tống, chị ở đây thật tốt quá, có một bệnh nhân không biết chuyện gì xảy ra, muốn mở bụng thăm khám, nhưng buổi sáng còn có tai nạn liên hoàn, người có thể phẫu thuật cấp cứu thật sự không đủ.”

Tiểu y tá theo bản năng tựa như muốn kéo bà rời đi, chờ nhìn thấy bà một thân thường phục mới phản ứng lại cười gượng buông tay ra.

“Cái kia... Chị nhìn em xem đều vội đến quên mất, chị còn phải chiếu cố Thời Quang, vậy cái kia, em đi khoa khác mượn người....”

“Bây giờ...” Ý thức trách nhiệm của bác sĩ khiến mẹ Thời cũng muốn theo đến nhìn bệnh nhân, nhưng có chút do dự nhìn về phía Thời Quang trên giường bệnh, Thời Quang yên lặng mở to hai mắt, một ý nghĩ lớn mật lập tức thành hình, nhưng cậu vẫn làm bộ thành thật, đánh liều một phen.

“Mẹ, con buồn ngủ quá, con muốn ngủ, mẹ muốn đi ra ngoài sao?”

“Vậy con ngủ ngon, mẹ đi ra ngoài một chuyến, có thể phải phẫu thuật một lát sẽ trở về, nếu con tỉnh ngủ, có cái gì không thoải mái thì bấm chuông, nếu mẹ không trở về nhất định sẽ để y tá đi nói cho con biết một tiếng.”

Mẹ Thời cắn răng, vẫn đưa ra quyết định.

“Vâng, yên tâm đi mẹ...” Thời Quang lại nhắm hai mắt, ánh mắt nhìn cũng không mở ra được, mẹ lại một lần nữa lo lắng cho cậu đào chăn, từng bước quay đầu đuổi theo bước chân của tiểu y tá, rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhưng cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Thời Quang liền mở mắt ra, nào còn có nửa phần buồn ngủ, Chử Doanh nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, theo bản năng cảm thấy không đúng.

[Tiểu Quang, em muốn làm gì?]

[ Loại tình huống này hồi nhỏ em đã trải qua quá nhiềulần rồi, mẹ em vừa nhìn đã biết có cuộc phẫu thuật lớn phải làm, sáng mai cũng không nhất định có thể trở về, vậy em cũng không thể lãng phí cơ hội này.]

Thời Quang một phen xốc chăn lên, che xương sườn lại xuống giường, kéo khe cửa ra bên ngoài nhìn một chút, liền yên tâm ngồi ở bên giường, đem cặp tài liệu vừa mới giấu lấy ra, nhưng không lấy ra máy tính như Chử Doanh tưởng, mà là lấy ra một tấm giấy chứng nhận dự thi của Phương Tự cùng một thanh tiền lẻ dự phòng.

[Hắc, vừa rồi em đã nhìn thấy, Tự ca cũng không có thẻ dự thi, cũng không biết hôm nay tham gia trận đấu như thế nào, may mà hôm nay anh ấy xuống cũng không tệ lắm.]

[Tiểu Quang, rốt cuộc em muốn làm cái gì?]

Chử Doanh thật sự có chút hoảng hốt, lấy hiểu biết của anh về Thời Quang đã có suy đoán không tốt.

Thời Quang lại không có trả lời Chử Doanh đi mở tủ quần áo. Không ngoài dự liệu của cậu, âu phục hôm qua cậu mặc vừa vặn treo ở trong tủ quần áo, bất quá áo sơ mi bên trong lại bởi vì cấp cứu nguy kịch mà bị xé rách, Thời Quang cũng không ngại, dứt khoát đem âu phục mặc ở bên ngoài quần áo bệnh nhân, cũng không thắt cà vạt đeo vào giấy chứng nhận dự thi của Phương Tự, thay quần liền muốn ra ngoài.

[Tiểu Quang! Em không được phép đi!]

Chử Doanh lúc này không có khả năng không biết Thời Quang muốn làm gì nữa, anh giang hai tay chắn ở cửa phòng bệnh, người tính tình tốt như anh quả thật cũng muốn tức đến điên rồi.

[Vừa rồi em đã đáp ứng anh và mẹ! Em nói sẽ dưỡng bệnh thật tốt!]

[Chử Doanh, anh yên tâm, địa điểm thi đấu cách bệnh viện có mấy cây số, bắt taxi hơn mười phút là tới, em chỉ đến gặp Du Lượng và Tự ca một chút liền trở về, cũng không đến một giờ, sẽ không xảy ra việc gì.]

Thời Quang thật sự là không thể buông bỏ trạng thái của Du Lượng, hôm nay cậu ấy chơi cờ quá khác thường, giống như mất đi tất cả ý chí chiến đấu, cậu quả thực không thể tin được đây là cờ do Du Lượng đánh ra, nếu không phải đối thủ của Du Lượng, Chu Phóng kia trạng thái cũng không tốt, vậy đã sớm có thể đầu tử nhận thua.

Càng đừng nói đến buổi sáng Du Lượng ngay cả những lời không muốn chơi cờ cũng nói ra, cậu làm sao có thể không đi thăm Du Lượng đây?

Thời Quang vốn cũng không muốn mạo hiểm ra ngoài, chỉ là định tìm một cơ hội có thể mượn điện thoại gọi tới hỏi rõ tình huống, nhưng sau khi mẹ bị gọi đi, đối mặt với cơ hội trời ban như thế, cậu thật sự không kiềm chế được trái tim bất an của mình, ý niệm đi gặp Du Lượng liền xuất hiện, cậu cảm thấy không thể đợi được nữa, nhất định phải nhìn thấy Du Lượng.

Cho nên Thời Quang cuối cùng vẫn không để ý Chử Doanh ngăn cản lặng mang giày vào, ấn xương sườn của mình, lẻn ra khỏi phòng bệnh.

[Tiểu Quang, em mau quay lại! Chúng ta vừa mới nói rõ, em là đồ nói dối, anh sẽ không bao giờ tin em nữa!]