Cổng Bệnh viện Nhân dân Thành phố Phương Viên.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ cấp tốc chạy tới, suýt chút nữa đυ.ng phải bậc thềm cửa cấp cứu, nhưng người trên xe lại không để ý chút nào, xe còn chưa dừng lại, người trên ghế phụ liền lao ra.
Bạch Xuyên xuống xe mở cửa ghế sau, ôm Thời Quang trong ngực Du Lượng ra, Thời Quang ở trên xe được Du Lượng ôm lấy đã mất hết ý thức khiến cậu không thể không hoảng hốt, chỉ máy móc đi theo Bạch Xuyên, chạy về phía bệnh viện.
“Bác sĩ!” Bạch Xuyên liều lĩnh hô to, anh sớm đã mất đi sự ôn hòa và chững chạc ngày thường, thanh âm cơ hồ đều muốn xé rách. Thời Quang ở trong lòng anh lạnh như một khối băng, anh ôm Thời Quang lảo đảo chạy về phía trước, hành lang bệnh viện bộ dạng tựa hồ như không có điểm cuối, mỗi một bước đi đều giống như đang dày vò.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Y tá tại bàn bệnh nghe thấy giọng nói của Bạch Xuyên chạy ra chào đón và ngăn cản hắn .
“Thời Quang, Thời Quang... Ngài cứu nó...”
Bạch Xuyên thở hổn hển nói năng lộn xộn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nâng Thời Quang đưa cho y tá để họ xem tình huống của cậu.
“Nhanh lên! Đưa người lên.”
Y tá trong phòng cấp cứu kéo chiếc giường phẳng bên cạnh, cô ấy không phải là người bình thường không có kiến thức y học, chỉ liếc mắt một cái sắc mặt đã đại biến, lập tức ý thức được tình huống khẩn cấp, thanh âm cũng bén nhọn lên.
“Bác sĩ trực ở đâu?! Bệnh nhân đang nguy kịch!!”
“Đều có bệnh nhân, để tôi đến xem trước!”
Một bác sĩ trẻ nghe vậy vội vàng chạy ra khỏi phòng khám, Bạch Xuyên vừa đặt Thời Quang lên giường phẳng đã bị đẩy ra, bắt đầu kiểm tra Thời Quang.
“Bệnh nhân hiện đã mất đi ý thức, đồng tử phóng đại, hô hấp yếu ớt, nhịp tim, nhịp tim...”
Bác sĩ đầu tiên là mở mí mắt của Thời Quang kiểm tra, lại nhanh chóng kéo cánh tay Thời Quang ra, đảo qua vết phồng rộp vỡ trên ngón tay Thời Quang, một tay đặt trên mạch, điều chỉnh mấy vị trí, mạch máu dưới bụng ngón tay vẫn bình tĩnh, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, nhanh chóng kéo ra bộ âu phục cùng áo sơ mi vướng víu của Thời Quang, bại lộ bộ ngực của cậu, l*иg ngực dưới bàn tay lạnh lẽo, chờ mấy một lúc trái tim mới hơi đập lên một cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Bác sĩ không chần chờ nhấc chân lên giường phẳng, quỳ trên giường bắt đầu ấn tim Thời Quang, lại cao giọng kêu lên.
“Chủ nhiệm đâu? Đi gọi chủ nhiệm mau! Ngừng tim rồi! Đưa phòng cấp cứu, thiết bị theo dõi chuẩn bị!”
Mấy y tá nghe được thanh âm của bác sĩ lập tức vây quanh, đẩy giường phẳng chạy về phía phòng cấp cứu, mà bác sĩ phía trên căn bản không quan tâm giường bằng đang được di chuyển nhanh chóng, ở trên người Thời Quang cơ hồ dùng trọng lượng của mình dùng sức ấn, trong miệng còn nhớ kỹ có từ đếm số lần ấn.
Động tác của bác sĩ và y tá phối hợp ăn ý như nước chảy mây trôi, ngắn ngủi vài giây giường bằng phẳng đã bị đẩy đi, Bạch Xuyên và Du Lượng thậm chí còn không kịp phản ứng, bọn họ cho dù ý thức được tình huống Thời Quang có chút nghiêm trọng xác thực cũng không ngờ lại đến mức này, thậm chí trong lúc nhất thời còn có chút không biết làm sao, vẫn là Du Lượng nhanh chóng phản ứng trước, đuổi theo.
Giường bằng phát ra tiếng lạch cạch di chuyển nhanh về phía trước, Du Lượng chỉ có thể nhìn thấy Thời Quang từ khe hở của nhân viên y tế đẩy giường, thân thể vô lực của cậu đang theo bác sĩ từng chút từng chút rung động, tái nhợt lại yếu ớt, trái tim Du Lượng cũng theo sự rung động này co rút lại.
Du Lượng máy móc đi theo phía sau giường bằng một bước cũng không muốn rời, lại ở cửa phòng cấp cứu bị y tá nói một câu “Người nhà xin ở bên ngoài cửa chờ” ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Quang bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó cửa lớn phanh một tiếng đóng lại trước mặt cậu. Cửa phòng cấp cứu lâu năm không được sửa chữa, lực đạo bắn ngược thiếu chút nữa vỗ lên mặt Du Lượng, nhưng Du Lượng cũng không thèm để ý đến, ngược lại theo khe hở lộ ra hai cánh cửa nhìn vào bên trong, muốn tùy thời tùy khắc biết tình huống Thời Quang.
Bạch Xuyên đứng ở phía sau cậu, đè đầu gối thở hổn hển, có thể một hơi ôm Thời Quang chạy như điên vào đã là cực hạn của anh, trong lúc nhất thời còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Phương Tự tùy tiện đậu xe đến nơi không vướng bận ngay sau đó liền đuổi theo, đưa tay đỡ lấy Bạch Xuyên vẫn không đứng thẳng lưng lên được, lại nhìn Du Lượng không để ý hình tượng nhìn vào trong cửa, mở miệng hỏi:
“Thời Quang ở bên trong? Em ấy thế nào rồi?”
“Thái độ của bác sĩ không tốt lắm...” Bạch Xuyên trả lời anh một cách khó khăn.
Lông mày Phương Tự nhíu lại, lại lặng lẽ đẩy cửa phòng cấp cứu, làm cho khe hở lớn hơn một chút, cũng nghiêng đầu nhìn vào.
Lúc này nhân viên y tế trong phòng cấp cứu đang bận rộn, y tá vừa chuẩn bị sẵn sàng động tác nhanh chóng cấp điện cho Thời Quang nối liền giám sát, thẳng đến lúc sử dụng kẹp giám sát ngón tay, nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa sưng đỏ của Thời Quang chần chờ một chút lại nhanh chóng đổi sang tay kia. Nhưng máy theo dõi vừa kết nối xong, không đợi bác sĩ nhìn rõ các chỉ số phía trên, máy móc đã nhanh chóng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Thất run!” Giọng nói của bác sĩ một lần nữa được nâng cao.
“Nhanh lên! Máy khử rung tim đâu? Lấy máy khử rung tim!”
Tiếng gầm của bác sĩ được đáp lại, một y tá mang theo máy khử rung tim chạy tới, bắt đầu bôi dán dẫn điện: “Máy khử rung tim vào chỗ!”
Bác sĩ ép tim thở hồng hộc, còn nghiêng đầu đi xem chỉ số trên màn hình, quyết đoán đưa ra quyết định.
“Không đồng bộ, khử rung, 200 tiêu cự!”
Y tá khéo léo thao tác trên máy khử rung tim: “Sạc hoàn tất!”
“Tránh ra vị trí.”
Bác sĩ quỳ gối trên người Thời Quang lập tức từ trên giường nhảy xuống, chân mềm nhũn lẳng liêu, được người một bên đỡ lấy, nhưng hắn vẫn lập tức tiếp nhận tấm điện cực trong tay y tá.
“Chuẩn bị phóng! 200 Jun, lần đầu tiên!”
Sau đó hơi dùng sức ấn lên ngực Thời Quang, đồng thời, ngón tay cái hai tay của hắn liền ấn nút phóng điện.
“Tích..”
Thân thể Thời Quang từ ngực cong lên, giống như cả người đều muốn từ trên giường bật dậy.
Mặt bác sĩ không chút thay đổi trên tay dùng sức, trực tiếp đem Thời Quang ấn trở về. Lần khử rung đầu tiên kết thúc, bác sĩ nhường sang bên cạnh, hét lớn một tiếng: “Tiếp tục ấn.”
Lập tức lại có y tá từ một bên đón lấy, tiếp tục ấn chiều cao giường phẳng cao một chút, động tác y tá không được tự nhiên đến gần nửa thân thể chen chúc trên giường, nhưng tình huống cũng không có chuyển biến tốt, máy theo dõi còn đang thét ra tiếng kêu chói tai.
Bác sĩ đặt hai máy khử rung tim trong tay cọ xát lẫn nhau, quan sát các chỉ số của Thời Quang, cuối cùng mở miệng một lần nữa: “Tránh vị trí! 200 Jun, lần thứ hai!”
Y tá tiến hành hồi sức tim lập tức né tránh, máy khử rung tim một lần nữa ấn vào Thời Quang, phóng điện.
Ngực Thời Quang lần thứ hai bị máy khử rung tim hít lên cao, lại nặng nề rơi trở lại trên giường, phát ra một tiếng vang lớn, y tá tiếp tục tiếp ấn trái tim đè ép, may mắn là tình huống rung thất của Thời Quang rất nhanh đã biến mất, trong phòng cấp cứu an tĩnh lại.
Bác sĩ trẻ thở hổn hển, vẫn gọi y tá khác.
“Có thể tới lấy máu đi xét nghiệm, gan thận công, ion sáu hạng mục, nhiễm trùng hai hạng mục, còn có phổ enzym cơ tim cũng làm trước đi. ”
Vừa rồi cấp cứu khiến anh không rảnh để ý, hiện tại tình huống bệnh nhân rốt cục ổn định lại, nhưng anh không có đầu mối về phương hướng cấp cứu tiếp theo, Thời Quang vừa không có ngoại thương cũng chưa kịp kiểm tra tương ứng, anh hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân bệnh, nhưng vẫn lựa chọn tiến hành cấp cứu trước, cầm lấy dụng cụ đặt nội khí quản trên xe đẩy, mở đường thở Thời Quang, chuẩn bị đặt ống nội khí quản tiến hành hỗ trợ hô hấp.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Rốt cục có giọng nam trầm ổn xuất hiện, nghe được thanh âm này bác sĩ trẻ tuổi rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Chủ nhiệm!”
“Nói bệnh tình!”
Giám đốc nhìn chằm chằm vào các chỉ số trên màn hình giám sát của Thời Quang.
“Bệnh nhân hôn mê không rõ nguyên nhân, rung thất hồi phục sau khi ngừng tim, điện tâm đồ hiện tại cho thấy sóng J đặc trưng, huyết áp 73/58mmH, huyết áp quá thấp, nhiệt độ cơ thể... Nhiệt độ cơ thể bị sao vậy, tại sao không đo được?”
Bác sĩ đi kiểm tra giao diện của máy theo dõi, đầu tiên nghi ngờ là máy móc tiếp xúc kém.
Lực chú ý của chủ nhiệm lại không bị dời đi, anh đưa tay sờ cơ thể Thời Quang.
“Có thể nhiệt độ cơ thể hạ thấp không thể đo được, trước tiên đừng đặt ống, dùng phích cắm thực quản xác nhận nhiệt độ cơ thể, nếu nhiệt độ lõi thấp hơn 35 độ trước tiên hoài nghi chứng mất nhiệt.”
“Mất nhiệt?” Bác sĩ trẻ tuổi bị nói cho sửng sốt, dừng lại động tác muốn xé bao bì ống nội khí quản.
“Đúng vậy, chứng mất nhiệt thường gặp ở mùa đông phương bắc, tôi cũng đã gặp qua mấy trường hợp ở đông bắc, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở thành phố Phương Viên, nhưng triệu chứng của bệnh nhân rất giống, xét đến buổi sáng mưa to hạ nhiệt, khả năng rất lớn.”
Chủ nhiệm vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng chỉ chạm vào Thời Quang tiến hành điều tra thể chất, lại bổ sung.
“Tình huống bệnh nhân hiện tại phi thường nguy hiểm, nếu thật sự là mất nhiệt, triệu chứng hiện tại xem ra đã nặng, đến trình độ này bình thường kết quả cũng không tốt lắm, đã kí kết giấy cam kết tử chưa?”
“Còn chưa kịp.”
Bác sĩ trẻ trả lời một cách sững sờ, cố gắng nhớ lại nội dung của sách giáo khoa về chứng mất nhiệt.
“Vậy còn sửng sốt làm gì? Bệnh tình nguy kịch! Còn gia đình bệnh nhân thì sao? Cậu đi hỏi rõ lịch sử y tế chưa, để xem nếu có kinh nghiệm mất nhiệt, giấy ủy quyền của bệnh nhân và giấy đồng ý cứu hộ phải được ký!”
Chủ nhiệm hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn bác sĩ trẻ một cái, nhanh chóng hạ y lệnh.
“Mặc kệ như thế nào trước khôi phục nhiệt độ cơ thể, y tá đi tìm túi nước nóng, sau đó đem bù dịch sưởi ấm, nếu xác nhận mất nhiệt lập tức truyền dịch. Phích cắm thực quản có được không? để đo nhiệt độ.”
“Vâng! Bác sĩ chạy nhỏ rời đi, đẩy cửa suýt nữa đυ.ng phải Du Lượng và Phương Tự ở ngoài, sau đó bị giữ chặt:
“Bác sĩ, tình huống Thời Quang thế nào rồi?”
Vành mắt Du Lượng đã đỏ lên, lần đầu tiên cảm nhận được sự vô lực của mình, cậu nhìn thân thể Thời Quang cao cao bật lên lại nặng nề rơi xuống, lại chỉ có thể đứng ở ngoài cửa cái gì cũng không làm được. Trong đầu cậu toàn bộ đều là dáng vừa rồi Thời Quang mất đi ý thức nằm ở trong ngực mình, vô số suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu khởi động, nội tâm lo lắng cùng mơ hồ, áy náy cùng dây dưa, cũng không dám nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất kia.
Cho dù là Phương Tự, cũng là lần đầu tiên đối mặt với sự cứu viện kinh tâm động phách đến vậy, quá trình vừa rồi làm cho anh kinh hồn bạt vía, mắt thấy ngày hôm qua còn hăng hái giành được quán quân thi đấu Ấu Sư tái, Thời Quang vừa rồi còn dứt khoát chiến thắng kỳ thủ đứng đầu, tất cả mọi người đều chờ em ấy tiếp tục tỏa sáng, thế nhưng bây giờ cứ như vậy mất đi vô tri vô giác nằm ở nơi này, giãy dụa trên giường bệnh, suýt nữa mất đi sinh mệnh.
Trong phòng cấp cứu lúc này chỉ có một bệnh nhân là Thời Quang, bác sĩ rất nhanh xác nhận bọn họ chính là người mình muốn tìm.
“Các người chính là người nhà của bệnh nhân bên trong? Vừa rồi cấp cứu thành công, nhưng bệnh nhân cũng không thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, các người kể cho tôi nghe lịch sử bệnh, bệnh nhân có gặp phải tình huống mất nhiệt độ cơ thể lớn hay không?”
“Mất nhiệt độ cơ thể? Thời Quang buổi sáng mưa...”
Trái tim Du Lượng nặng nề rơi xuống, thanh âm đều run rẩy.
“Tại sao bây giờ mới đưa tới?”
Bác sĩ vốn định truy vấn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi về phía trước.
“Bỏ đi, các người ai là người nhà? Trước tiên theo tôi tới đây đem thông báo bệnh tình nguy kịch cùng giấy đồng ý cấp cứu gì đó ký một chút, chi tiết vừa đi vừa nói.”
“Thời Quang em ấy... Không phải đã cứu được sao? Tại sao còn bệnh tình nguy kịch? Mấy người chúng ta đều không phải là người nhà...”
Đột nhiên nghe được mấy chữ thông báo bệnh tình nguy kịch, Phương Tự đều ngây ngẩn cả người, người luôn càng nguyện ý tin tưởng kết quả mình chờ mong, vừa rồi chấm dứt cấp cứu đưa ra một loại giả dối đã không còn nguy hiểm, lại không nghĩ tới sự tình còn lâu mới kết thúc.
“Đương nhiên, tình trạng bệnh nhân hiện tại vẫn rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt rung nhĩ và ngừng tim, điều này có thể dẫn đến bệnh nhân tử vong. Trước đây vì tình trạng bệnh nhân nguy kịch, chúng tôi đã thực hiện cấp cứu trước, nếu không có chữ ký, chúng tôi rất khó để tiến hành điều trị tiếp theo.
“Bác sĩ dừng bước, quay đầu nhìn về phía ba người sắc mặt tái nhợt.
“Người nhà khi nào có thể đến?”
Hai chữ tử vong nặng nề đánh vào trong lòng bọn họ, Bạch Xuyên kiệt lực trấn định trả lời.
“Mẹ Thời Quang chính là y tá trưởng bệnh viện, nhưng vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bà ấy vẫn không có kết nối, tôi... Cái này tôi đi tìm chị ấy....”
Nhưng còn chưa đợi anh nói xong đã bị bác sĩ cắt ngang.
“Chờ đã, anh nói gì y tá trưởng... Đứa trẻ này là Thời Quang sao?!”
Toàn bộ thân thể bác sĩ đều xoay mạnh lại, mở to hai mắt nhìn Bạch Xuyên, tên bệnh nhân vừa rồi vẫn bị xem nhẹ, cộng thêm thân phận y tá trưởng của bệnh viện, làm cho hắn đột nhiên ý thức được cái gì, một tay đẩy hai người chắn trước người hắn ra, một đầu vọt trở về phòng cấp cứu.
“Y tá trưởng của chúng ta đâu? Đứa trẻ này là Thời Quang, là con trai của y tá trưởng!”
Trong phòng cấp cứu đột nhiên an tĩnh lại, cơ hồ tất cả mọi người theo bản năng dừng động tác trong tay nhìn về phía cậu, ngay cả động tác của chủ nhiệm cũng dừng lại một chút, nhưng anh rất nhanh phục hồi tinh thần lại.
“Hoảng cái gì? Không biết đang cấp cứu à? Y tá trưởng đâu”
“Vừa rồi có một ca phẫu thuật cấp cứu, nhân thủ không đủ y tá trưởng đã..” Một y tá lớn tuổi phản ứng lại trước, giao nước đang nóng trong tay cho người bên cạnh, bước nhanh ra ngoài cửa, thậm chí còn né tránh không kịp đυ.ng vào bác sĩ cửa một cái.
“Tôi đi tìm người thay cô ấy xuống!”
“Nếu là người nhà thì càng nên chuyên tâm cấp cứu, loại này còn cần tôi dạy các cậu sao?”
Chủ nhiệm cúi đầu đánh thức mọi người, trong phòng cấp cứu một lần nữa bận rộn, anh tiếp tục động tác trên tay như chưa từng xảy ra chuyện gì, đầu cũng không ngẩng đầu hỏi bác sĩ còn đứng ở cửa.
“Sao còn đứng ở đây, tiền sử bệnh án hỏi rõ chưa?”
“Hỏi, hỏi, buổi sáng mưa...” bác sĩ trẻ trả lời.
Kỳ thật hắn vừa mới tham gia công tác không bao lâu, còn chỉ là một thực tập sinh, lần đầu tiên luân chuyển đã vào khoa cấp cứu áp lực rất lớn, nhiều lần thiếu chút nữa không chịu nổi, vẫn là lúc trốn đi khóc thì bị mẹ Thời Quang gặp phải, từ nay về sau được y tá trưởng có kinh nghiệm này không ít lần trợ giúp, cũng vô số lần trong lúc tán gẫu nghe cô nhắc tới Thời Quang con trai mình đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, tuổi còn trẻ đã tiến vào thi đấu quốc tế, cho dù đối với cờ vây không biết gì hắn cũng biết y tá trưởng có bao nhiêu kiêu ngạo về con trai của mình. Kết quả lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa nhỏ này lại là dưới tình huống như vậy, hắn thậm chí không dám nghĩ y tá trưởng khi nghe được tin tức.
“Buổi sáng trời mưa... Đó là cách cậu hỏi về tiền sử bệnh à? bị dính bao lâu rồi? Trạng thái nào sau cơn mưa? Mặc dù nghi ngờ mất nhiệt ngay bây giờ, có bất kỳ yếu tố nào khác gây ra các triệu chứng hiện tại không?”
Chủ nhiệm cũng sẽ không cho hắn thời gian ngây người, liên tiếp ném tới vấn đề: “Còn sửng sốt làm gì? Đi hỏi rõ mau!”
“Vâng...”
Tiểu bác sĩ rốt cục phục hồi tinh thần lại, lại nhịn không được nhìn thoáng qua mặt không chút huyết sắc của Thời Quang, mới cầm lấy quyển sổ ghi chép trên bàn phòng cấp cứu rời khỏi phòng.
Ba người ở ngoài cửa cũng nghe động tĩnh bên trong đại khái, thấy bác sĩ đi ra, lập tức vây quanh, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Hay là bác sĩ lấy lại tinh thần trước, "Trước tiên nói tiền sử bệnh đi, lúc... Bệnh nhân bị mưa bao lâu rồi? Tình trạng lúc đó thế nào?”
“Cái này... Trận đấu hôm nay bắt đầu lúc 10 giờ, trận đấu sắp bắt đầu Thời Quang còn chưa tới, chúng ta liền gọi điện thoại cho Thời Quang, khi đó cách trận đấu bắt đầu khoảng 10 phút, Thời Quang lúc này vẫn còn trong taxi. Hôm nay nó bị phạt 18 phút, nên trễ 9 phút, vì vậy trên đường nên khoảng 15 phút?” Phương Tự bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay.
"Bệnh nhân lúc này trạng thái còn bình thường sao?” Bác sĩ truy vấn.
“Cậu ấy đội mưa chạy tới, lúc em nhìn thấy cậu ấy đã khồn còn chạy không nổi nữa, cả người đều có chút mê mang, vừa vào cửa đứng cũng không đứng dậy được, không ngừng phát run.”
Du Lượng hung hăng nhắm mắt lại, hồi ức như vậy đối với cậu quả thực là một hồi tra tấn.
“Bệnh nhân lúc 10 giờ hôm nay, do mưa dẫn đến mất nhiệt độ cơ thể, xuất hiện ớn lạnh dữ dội, triệu chứng rối loạn cộng hưởng.”
Bác sĩ ghi chép lại, nhẫn nhịn vẫn lên tiếng chất vấn.
“Cho nên, các cậu tùy ý để một đứa nhỏ ướt đẫm như vậy đi tham gia thi đấu cờ vây gì đó sao!”
“Không phải...”
Phương Tự nhanh miệng một chút thất bại, chỉ là lúng nghiến giải thích:
“Sau đó em ấy khôi phục một chút, lúc tiến vào cục phòng nhìn qua rất bình thường, chúng ta lúc này liền đi tìm quần áo sạch sẽ, đại khái qua năm sáu phút liền thay cho Thời Quang.
Câu trả lời như vậy cũng không làm cho bác sĩ hài lòng.
“Thời Quang kia cuối cùng làm sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ?”
“Sư huynh, Thời Quang được anh đỡ ra thay quần áo trạng thái cũng không tốt lắm...” Thanh âm Du Lượng đã run rẩy.
“Vâng...” Phương Tự cũng nhớ lại càng nhiều chi tiết.
“Lúc tôi cầm quần áo vào tìm em ấy, Thời Quang run rẩy rất nhiều, quân cờ cơ hồ đều rơi trên bàn cờ, Triệu Băng Phong nói chuyện với em ấy cũng không có phản ứng gì.”
“Đúng vậy, Hồng Hà cũng nói mấy tay trước Thời Quang có chút không cầm được quân cờ...”
Du Lượng gian nan bổ sung, rất nhiều chi tiết từng bị xem nhẹ đều lần lượt bị chải lại.
“Đó là bởi vì lúc đó cậu ấy đã mất đi nhiệt độ trung bình!” Còn không đợi Du Lượng nói xong đã bị bác sĩ không chút khách khí ngắt ngang.
“Lưu lượng máu bên ngoài không đủ mà bắt đầu tê dại hai tay, không cách nào hoàn thành động tác phức tạp. Đồng thời ý thức mờ mịt, kịch liệt run rẩy, hành vi thất thường, trạng thái dị thường rõ ràng như vậy các người cư nhiên còn có thể nhìn không thấy sao?!”
“Thời Quang nó không chịu buông bỏ, chúng ta...” Phương Tự vô lực cố gắng giải thích.
“Là lỗi của tôi, lúc đó nên ép buộc nó bỏ cuộc...”
Bạch Xuyên lâm vào thống khổ cùng tự trách. Anh chỉ cần nhớ tới chính mình cùng Thời Quang nói cái gì "ủng hộ quyết định của em, tin tưởng phán đoán của em liền hận không thể đánh chết chính mình lúc ấy, Thời Quang vẫn còn là một đứa trẻ nó thì biết cái gì? Anh chỉ cảm thấy Thời Quang như hiện tại nguyên nhân tất cả đều là lỗi của anh.
“Sư huynh!” Phương Tự ngắt lời tự trách mình.
“Cho nên, cậu ấy rõ ràng đã không cầm nổi quân cờ, vì sao còn để cho nó tham gia thi đấu?”
Bác sĩ trẻ nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ cần nghĩ đến y tá trưởng đối xử tốt với mình như vậy, đứa con duy nhất của cô bởi vì mấy người trước mắt này mà sinh mệnh nguy kịch, hoàn toàn không cách nào duy trì sự bình tĩnh của mình với tư cách là bác sĩ.
“Thời Quang sau đó khôi phục lại, nó....”
“Không có khả năng, Thời Quang hiện tại nhiệt độ cơ thể đều không có khôi phục, dưới loại tình huống này chức năng cơ bắp tay mất đi không có khả năng nghịch chuyển.... Chờ đã!”
Bác sĩ trẻ đột nhiên nghĩ về điều gì đó.
“Cậu ấy đã làm gì để tay mình bị bỏng?”
“Bỏng cái gì?” Ba người lại không biết.
“Lúc tôi đi sờ mạch Thời Quang, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa của nó có mấy cái mụn nước, hơn nữa mụn nước đã vỡ tan.”
Thanh âm của bác sĩ xen lẫn phẫn nộ: “Nó dùng hai ngón tay kia đánh cờ sao?”
“Vâng...” Du Lượng đứng cũng có chút đứng không vững, nghĩ đến ngón tay dị thường đỏ bừng trên màn hình TV, đúng vậy, rõ ràng như vậy, vì sao mình không phát hiện ra? Cậu đã không có cách nào dám tưởng tượng Thời Quang lại lấy trạng thái này hoàn thành trận đấu hôm nay như thế nào.
“Run rẩy dữ dội, suy nghĩ hỗn loạn, chậm chạp bắt đầu quên, bắt đầu mơ hồ, nói chuyện khó khăn, trở nên mơ hồ, động tác khó khăn, khả năng hoạt động rõ ràng suy giảm, phối hợp cơ bắp kém, không thể sử dụng cả hai tay, chân bắt đầu vấp ngã, phương hướng hỗn loạn, da lộ ra có màu trắng hoặc tím xanh và sưng lên, mạch và hô hấp chậm lại đáng kể, nhưng nhịp tim quá nhanh có thể xảy ra.... những triệu chứng này xuất hiện trên người cậu ấy bao lâu?” Bác sĩ vẫn không chịu buông tha bọn họ.
“Cơ hồ đều có, buổi trưa Thời Quang ăn chút gì đó, ngủ một hồi, lúc tỉnh lại bữa trưa đều nôn ra”
Du Lượng vô lực tựa vào tường, ép buộc mình tự ngược đãi nhớ lại từng chi tiết.
“Cho nên, buổi chiều Thời Quang mới chơi chậm như vậy, còn suýt nữa đem quân cờ đặt sai vị trí.”
“Vậy tại sao các người lại nhìn nó thống khổ như vậy? tại sao không đưa nó ấy đến bệnh viện sớm hơn?”
Thanh âm của bác sĩ nhẹ nhàng như là một lời nói, nhưng nặng nề đánh vào trái tim của họ.
Ba người bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, bác sĩ vẫn không muốn buông tha bọn họ, mở miệng còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng bước chân vội vã đến cắt đứt.
“Y tá trưởng!” Bác sĩ chạy về phía trước vài bước nghênh đón, mẹ Thời Quang hoàn toàn không còn dịu dàng như trước, tóc vốn không loạn của cô lại lỏng lẻo hơn phân nửa, trên góc áo còn dính vết máu, căn bản không để ý tới bất luận kẻ nào trực tiếp xông vào phòng cấp cứu.
“Thời Quang!” Trong phòng cấp cứu truyền đến tiếng mẹ Thời Quang khàn khàn khóc lóc, nhưng rất nhanh cô đã được chủ nhiệm dìu đẩy ra ngoài.
“Không có việc gì, chúng ta cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy tin tưởng tôi sẽ không sao đâu ~”
“Em biết, em biết, em không quấy rầy anh ,anh cho em nhìn nó...” Mẹ Thời Quang cơ hồ đã đứng không vững, bác sĩ trẻ vội vàng đi qua đỡ lấy cô từ bên kia.
“Anh cũng biết em là y tá già mấy chục năm rồi, nhưng lúc này em không có tác dụng gì trong phòng cấp cứu!”
hanh âm của chủ nhiệm trở nên có chút nghiêm khắc, nhưng lại rất nhanh ôn nhu xuống.
“Em yên tâm, anh tự mình nhìn, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho đứa nhỏ nhà mình xảy ra chuyện ở bệnh viện của chúng ta!”
Bác sĩ trẻ tuổi nhanh nhạy nhận lấy y tá trưởng từ trong tay chủ nhiệm.
“Chị à, chủ nhiệm đều ở đây rồi, chị còn lo lắng cái gì, chị theo em nghỉ ngơi một chút, ký giấy tờ đi.”
“Đúng vậy, Tiểu Lý, dẫn y tá trưởng đến văn phòng ký giấy tờ đi.” Chủ nhiệm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi hắn,
“Tiền sử bệnh được hỏi thế nào rồi?”
“Cơ bản xác nhận là sau khi mưa mất nhiệt, triệu chứng đều trùng khớp.”
“Được, hiện tại nguyên nhân xác nhận là dễ làm rồi, cụ thể cậu bảo Tiểu Lý nói cho cậu biết, tôi trở về tiến hành trị liệu tiếp theo.”
Chủ nhiệm cũng không kịp nói nhiều, thuận tay xoay người đóng cửa lại trở về phòng cấp cứu.
Mẹ Thời Quang làm việc trong phòng cấp cứu nhiều năm, tự nhiên biết trong lời nói của bác sĩ có bao nhiêu thành phần an ủi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể chọn tin tưởng anh, tin tưởng đồng nghiệp của mình, cuối cùng vẫn được bác sĩ dìu đến văn phòng.
Bác sĩ thật cẩn thận đem người đặt ở trên ghế, lại nhận ly nước đưa cho cô, mẹ Thời Quang che mặt kiệt lực khống chế mình khóc lóc, nhưng tinh tế co nghẹn tiếng vẫn làm cho lòng người nghẹn lại.
Ba người đứng ở cửa văn phòng, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Bác sĩ mở máy tính ra, rất nhanh liền đem mấy văn kiện in ra, còn cẩn thận điều chỉnh thứ tự đem thông báo bệnh tình nguy kịch đặt ở phía sau cùng, ý đồ sửa sang lại từ ngữ của mình,
“Chị, cái này là...”
Mẹ Thời cũng không đợi hắn đem lời nói xong liền tiếp nhận văn kiện, nhìn cũng không thèm liền bắt đầu ở trên ký tên.
“Yên tâm, chị hiểu quy củ.”
Sau khi ký tên xong giấy được đặt lại trên bàn, bác sĩ quan sát sắc mặt cô, cẩn thận giải thích.
“Hôm nay Thời Quanvg trước trận đấu bị dầm mưa, sau đó tuy rằng đã thay quần áo, nhưng vẫn bị mất nhiệt có chút nghiêm trọng, hiện tại vẫn không có hòa hoãn, cho nên mới dẫn đến tình huống bây giờ. Chủ nhiệm lúc trước ở Đông Bắc đã gặp qua tình huống như vậy, có kinh nghiệm nhất định sẽ không sao đâu.”
“Đúng vậy, Thời Quang cũng luôn nói mình không sao, kỳ thật bàn cờ buổi chiều kia...”
Phương Tự ba ba ý đồ an ủi mẹ Thời Quang, mấy chữ thông báo bệnh tình nguy kịch cũng làm mắt hắn có chút đau.
“Nó nói không có việc gì, các người thật tin? Một trận đấu nhất định phải thua, quan trọng như vậy sao?”
Bác sĩ trẻ tuổi bị những lời này lại châm ngòi lửa giận, bắt đầu miệng không chọn lời.
“Nếu nó sớm được đưa đến chữa bệnh cũng sẽ không kéo dài đến mức cần cấp cứu!”
“Thời Quang hôm nay ván cờ kia là thắng...”
“Các gười tổ chức cuộc thi gà rừng gì vậy? Bệnh nhân trong tình huống này đã sớm không thể suy nghĩ, thậm chí xác suất lớn sẽ rơi vào ảo giác, trong tình huống này còn có thể thắng trận đấu? Đối thủ của hắn là rác rưởi à?” Bác sĩ cười khẩy.
"Tiểu Lý! Đừng nói nữa.” Mẹ Thời Quang đè trán ngăn cản bác sĩ trẻ tiếp tục lên tiếng.
“Thực xin lỗi, là chúng ta không có chiếu cố tốt cho Thời Quang.”
Bạch Xuyên rốt cục nhịn không được, thanh âm của anh cũng có chút nghẹn ngào, người mẹ trước mắt tràn ngập thống khổ này, làm cho anh không không thể không xấu hổ.
Thì ra Thời Quang tất cả hành động bất thường, đều là vì thân thể cậu phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ là...không một ai chú ý tới mà thôi.
Mẹ Thời vô lực lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào.
“Không trách các thầy, tôi hiểu rất rõ Thời Quang, nó muốn làm cái gì không ai có thể ngăn cản được.”
Tuy rằng mỗi ngày bà đều quen với sinh ly tử biệt, nhưng nằm ở nơi đó lại đứa con trai độc nhất bà coi là toàn bộ của mình, không nói ra ác ngôn, đã dùng hết tự chủ cuối cùng của mình rồi.
“Để cho tôi yên tĩnh đi...”
Văn phòng bác sĩ rơi vào im lặng như chết.