“Mời phóng viên rời khỏi hiện trường.” Bởi vì nguyên nhân thời gian chậm trễ, trọng tài thoáng cho phóng viên thêm vài phút để chụp ảnh, khi các phóng viên nối đuôi nhau đi ra, Phương Tự cũng yên lặng trà trộn vào trong đó, các phóng viên vừa ra khỏi U Huyền Kỳ Thất liền nói chuyện với nhau, còn không đợi Phương Tự nói chuyện, liền có phóng viên quen biết hỏi hắn.
“Phương Tự cửu đoạn, Thời Quang xảy ra chuyện gì vậy? Cuộc thi này đã bao lâu rồi không thấy ai đến trễ?”
“Này, tiểu hài tử kinh nghiệm không đủ nha, thành phố Phương Viên cũng đã bao lâu không có mưa lớn như vậy rồi, ai cũng không nghĩ tới mà.” Phương Tự cười tủm tỉm nói chuyện giúp Thời Quang.
“Vẫn có tin đồn Thời Quang gần đây thành tích xuất sắc như vậy nhưng vẫn không tham gia cuộc thi Vi giáp là do chưa ký hợp đồng với chiến đội Vi Đạt của ngài, hôm nay ngài vì Thời Quang quan tâm như vậy, xem ra là thật?” Các phóng viên bắt đầu thăm dò.
“Ai nha, xem cậu nói kìa, Thời Quang năm đó chơi cờ vẫn là Bạch Xuyên giác ngộ, dù sao cũng là hài tử tôi từ nhỏ nhìn đến lớn lên, tôi còn có thể mặc kệ nó sao?”
Phương Tự tránh nặng tìm nhẹ, không chỉ thuận tay kéo Bạch Xuyên đang chờ ở cửa, còn có ý chỉ.
“Huống chi Thời Quang hiện tại ở chỗ lão sư của tôi so với tôi còn được sủng ái hơn nhiều, nếu biết tôi dưới tình huống như vậy đối với Thời Quang mặc kệ không hỏi, vậy khẳng định không tha cho tôi đâu!”
“Ồ, phải không? Xem ra Du Danh Nhân cũng rất thích Thời Quang nha” Phương Tự quả nhiên không hổ là một tay con hồ ly, một câu chuẩn không nói, chỉ thiếu điều rõ ràng nói cho các phóng viên ở cửa còn chưa đi xa nghe. ‘Thời Quang cũng không phải là tiểu hài tử không có căn cơ gì, các vị trước khi hạ bút phải suy nghĩ kỹ rồi.’
“Tự ca, chúng ta trở về rồi.”
Đúng lúc này, Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng thở hồng hộc ôm âu phục chạy tới. Phương Tự vừa liếc mắt một cái, thấy bọn họ cầm bộ âu phục màu lam Bạch Xuyên trên danh nghĩa tặng cho mình, nghĩ đến bộ âu phục này mình còn chưa kịp mặc lên người, đã phải mặc cho Thời Quang trước, mặt đều xanh.
“Sao lại cầm cái này?”
“A?” Hồng Hà vẻ mặt mờ mịt, nhìn Phương Tự lại nhìn Bạch Xuyên, nhưng còn chưa đợi hắn nói cái gì, phóng viên Trần bên cạnh vào trước.
“Phương Tự cửu đoạn, ngài đây là?”
Phương Tự liếc mắt nhìn đứng ở một bên xem náo nhiệt nhớ kỹ, cắn răng nặn ra một nụ cười.
“A, là như vậy, Thời Quang quần áo không phải ướt sao? Tôi yêu cầu bọn trẻ giúp lấy một cái mới từ xe của tôi tới để thay, chúng tôi cũng không thể để cho Thời Quang ướt đẫm chơi cờ? Bây giờ tôi đi tìm trọng tài, tìm cơ hội để Thời Quang thay quần áo.”
Phương Tự nói xong xách âu phục lên rồi xoay người đẩy cửa phòng U Huyền, anh thật sự là không muốn ở lại bên ngoài tiếp tục đề tài này.
“Vậy, chìa khóa xe?” Hồng Hà bối rối.
“Đưa cho thầy đi.” Bạch Xuyên chủ động nhận lấy chìa khóa, giúp Hồng Hà vỗ vỗ bả vai dính nước mưa: “Vất vả các em rồi, mau đến phòng quan chiến nghỉ ngơi đi, lát nữa mọi người đi qua sẽ không còn chỗ ngồi.”
Bạch Xuyên chỉ chỉ các phóng viên vì mưa to nhất thời không thể rời đi, lại hỏi Du Lượng bên cạnh.
“Du Lượng, em cùng nhau đi qua không? Nơi này lưu lại thầy cùng Phương Tự cũng đủ rồi.”
Du Lượng đang nghiêng đầu theo cánh cửa Phương Tự không đóng kín tìm kiếm bóng dáng Thời Quang, không chút do dự cự tuyệt.
“Em ở đây đợi”
Bạch Xuyên thở dài, anh lại nhìn về phía Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng, Hồng Hà ngược lại không lo lắng lắm.
“Bạch Xuyên lão sư, vậy chúng ta đi trước.” Sau đó kéo Thẩm Nhất Lãng đi về phía phòng quan chiến.
Hai người đi nhanh vài bước, Hồng Hà rốt cục cũng có cơ hội thể hiện sự hưng phấn của mình:
“A Lãng, cậu thấy không? Thời trưởng lão vừa rồi quá đẹp trai, vốn còn đứng không vững, kết quả đẩy cửa ra giống như đổi thành người khác, khí thế kia, chậc chậc, lúc lục đại môn phái vây công Quang Minh Đỉnh Trương Vô Kỵ xuất hiện khí khái giống như vậy a! cậu xem trong U Huyền Kỳ thất này từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước ra sau, một người dám lên tiếng cũng không có, lại nhìn Thời trưởng lão chúng ta, từng bước từng bước chân như lưu lại vết máu, phía sau đó chính là máu chảy thành sông, thi chất thành đồng, trước mắt chỉ còn lại một Triệu Băng Phong nhỏ nhoi ở nơi đó.”
“Hồng Hà, sao cái gì cậu cũng có thể nói được vậy?” Mắt thấy Hồng Hà lại sắp bình luận, Thẩm Nhất Lãng dở khóc dở cười đè hắn lại.
“Thời Quang dù sao cũng dầm mưa, chúng ta đi xem thế cục trước đi.”
“A, có cái gì để xem, Thời trưởng lão chúng ta trạng thái này, bắt được Triệu Băng Phong nhất định là không thành vấn đề gì.”
Hồng Hà tràn đầy tự tin, thẳng đến khi hai người đi vào phòng xem cuộc chiến, mới thu liễm lại. Trong phòng quan chiến so với vừa rồi nhiều hơn không ít người, hai người còn chưa tìm được vị trí thích hợp đã bị Lâm Lệ gọi lại.
“Hồng Hà, Thời Quang xảy ra chuyện gì?”
“Thời Quang không biết như thế nào trực tiếp đội mưa chạy tới quần áo ướt đẫm không nói, kết quả vẫn là trễ.” Hồng Hà giải thích.
“Nhưng chúng em lấy quần áo sạch sẽ cho cậu ấy thay rồi có lẽ không sao đâu, chúng em vừa rồi nhìn thấy trạng thái của cậu ấy hẳn là có thể.”
“Trạng thái vẫn ổn chứ?” Sao tôi cảm thấy không phải như vậy?”
Lâm Lệ chỉ chỉ vào chiếc tv trong phòng, trên màn hình vừa vặn nhìn thấy Thời Quang rơi xuống, động tác hai ngón tay của kỳ thủ chuyên nghiệp trên cơ bản đã là bản năng, động tác cho tới bây giờ đều là thư giãn đẹp mắt, mà tay trong màn hình Thời Quang lại không ngừng run rẩy, giống như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hạ quân cờ xuống.
“Cái này, cái này...” Sắc mặt Hồng Hà vốn hồng nhuận thoáng cái tái nhợt, hắn không nghĩ tới tình cảnh vừa rồi thoạt nhìn hết thảy đều thuận lợi lại chuyển biến nhanh chóng như vậy, hưng phấn nguyên bản thoáng cái liền tiêu tán, hắn và Thẩm Nhất Lãng liếc nhau, cũng không biết nên nói cái gì.
Lâm Lệ nhìn bọn họ như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ngược lại an ủi hai thiếu niên.
“Các em ngồi trước đi, hẳn là ngón tay cứng đờ, lát nữa hòa hoãn lại là được rồi.”
Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng lo lắng ngồi xuống, bọn họ rốt cục ý thức được trạng thái Thời Quang có thể không tốt như vậy.
Trạng thái Thời Quang quả thật không tốt lắm, hoặc là nói phi thường không tốt, cậu nhìn như hùng hổ đi vào U Huyền kỳ thất, nhưng cậu tích góp được một chút thể lực cũng như vậy mà tiêu hao hết, chờ cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, mỗi một khối cơ bắp đều không thể khống chế được khẽ run rẩy, vừa mới tiến vào kỳ viện cảm thụ được sự ấm áp cũng giống như ảo giác tiêu tán, quần áo dính trên người ướt sũng còn đang cố gắng cướp đi nhiệt độ cuối cùng trên người Thời Quang.
Trọng tài cùng Triệu Băng Phong thanh âm lại xa xôi vang lên, Thời Quang dùng hết toàn bộ lực chú ý, mới có thể đưa ra phản ứng, chỉ có Chử Doanh nằm ở đáy lòng thanh âm trở thành cọng rơm cuối cùng duy trì thần trí của cậu. Cậu căn cứ theo bản năng khom lưng hành lễ, nắm cờ đoán trước, lại hoảng sợ phát hiện, cậu ngay cả quân cờ cũng cầm không nổi.
Ngón tay linh xảo ngày thường hiện tại cứng ngắc không giống thường ngày, Thời Quang dùng hết toàn lực mới từ trong hộp cờ lấy ra hai quân cờ, sau đó còn không đợi cậu buông tay, quân cờ liền rơi trên bàn cờ. Thời Quang trong lòng cả kinh, đối với cậu mà nói đoán kết quả trước đã rất trọng yếu, cậu thử cuộn tròn ngón tay, thu hồi đầu ngón tay về lòng bàn tay đạt được chút ấm áp, lại phát hiện ngón tay ngay cả uốn cong cơ bản nhất cũng không thể làm được.
[Tiểu Quang, chúng ta chấp bạch.] Chử Doanh đứng bên cạnh Thời Quang nhìn chằm chằm bàn cờ, anh vừa rồi cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Thời Quang, sau khi Triệu Băng Phong rơi xuống, cũng đưa ra vị trí
[Mười sáu phần bốn, tinh.]
Thời Quang cắn chặt răng, lần thứ hai bỏ tay vào trong hộp cờ, hồi thật lâu mới dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một quân cờ, móng tay cùng đầu ngón tay của cậu đã nổi lên màu xanh tím, quân cờ kẹp ở trong đó luông lay sắp đổ, cậu cố gắng khống chế chính mình miễn cưỡng đưa nó đến bàn cờ.
[Tiểu Quang?] Chử Doanh rốt cục ý thức được không đúng, quay đầu nhìn về phía Thời Quang.
[Không có việc gì, tay hơi cứng đờ.]
Thời Quang bất động thanh sắc trả lời. Lặng lẽ đặt bàn tay lạnh lẽo sau cổ, nơi bình thường luôn tỏa ra nhiệt độ vậy mà bây giờ lại chỉ còn lại một mảnh lạnh băng.
Thời Quang rốt cục bắt đầu sinh ra tuyệt vọng, cậu có thể dựa vào ý chí ngồi ở vị trí, nhưng nếu như ngay cả lạc tử cũng không làm được, thì nên làm cái gì bây giờ?
[Bốn chi mười bảy, chắn.]
[Bốn chi mười lăm,...]
Vẻn vẹn chỉ hạ xuống ba quân cờ, Thời Quang cơ hồ đã dùng hết khí lực của mình, thậm chí quân cờ thủ thứ sáu cơ hồ là rơi xuống bàn cờ, hô hấp của cậu lại trở nên dồn dập, run rẩy càng kịch liệt, ngay cả Triệu Băng Phong đối diện cũng ý thức được có chút không đúng.
“Thời Quang a, cậu sao vậy?”
Thời Quang mê mang ngẩng đầu, cậu đột nhiên có chút nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, cũng không phân biệt được là ai đang cùng mình nói chuyện, cứ như vậy mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
“Thời Quang bị đóng băng đến cứng ngắc rồi, đi thay quần áo đi.”
Rốt cục có người cứu vớt Thời Quang, Phương Tự ôm một bộ âu phục đi đến bên cạnh bàn cờ, phía sau còn có trọng tài đứng dậy đi theo.
Thời Quang thong thả quay đầu nhìn về phía trước, tựa hồ có chút không thể lý giải lời Phương Tự, trên mặt tràn đầy luống cuống cùng mê mang.
“Thời Quang! Chúng ta sẽ đi thay quần áo.”
Phương Tự nhíu mày, đặt tay lên vai Thời Quang, lại lặp lại một lần nữa.
Thời Quang rốt cục hoàn hồn, vội vàng đáp lại trước khi Chử Doanh mở miệng.
“Được...” Sau đó chậm rãi giơ tay lên đè bàn, ý đồ đứng lên, nhưng thể lực Thời Quang không còn ủng hộ cậu làm như vậy, thân thể nghiêng một cái liền muốn ngã xuống.
Phương Tự nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy Thời Quang, kéo cậu dậy.
“Em không sao chứ?”
Thời Quang đè lại bàn hít sâu một hơi, lắc đầu, nhưng Phương Tự lại biết áp lực trên tay mình không hề giảm bớt chút nào, anh nhìn thoáng qua Triệu Băng Phong đang nhìn bọn họ, như không có việc gì đỡ Thời Quang đi ra ngoài cửa.
Thời Quang hoảng hốt lại còn nhớ rõ Chử Doanh, cậu gian nan quay đầu lại tìm kiếm u hồn màu trắng.
[Chử Doanh, có mọi người nên không có việc gì đâu, Thời gian của chúng ta vốn không đủ, anh cố gắng suy nghĩ nhiều chút.]
[Có thể...] Còn không đợi Chử Doanh phản đối, Triệu Băng Phong lại hiểu lầm trước cho rằng Thời Quang đang lưu luyến ván cờ, hắn vung quạt lên, một quả hắc tử "ba" một tiếng liền rơi vào trên bàn cờ, Vương Xung cũng phối hợp ăn ý chụp bộ đếm Thời gian, trong phòng cờ U Huyền yên tĩnh hai tiếng này thậm chí có chút chói tai.
Chử Doanh vốn đã bước ra một bước đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn bàn cờ lại nhìn Thời Quang, hiếm thấy chần chờ.
Thời Quang cơ hồ tất cả đều dựa vào lực của Phương Tự đi về phía trước, đầu đã vô lực rũ xuống, gần như cầu xin
[Chử Doanh, xin anh.]
Chử Doanh hung hăng nhắm mắt lại, xoay người trở lại bên cạnh bàn cờ.
[Được]