Mưa lớn điên cuồng từ trên trời giáng xuống, cuồng phong bao vây nện lên người Thời Quang, trong khoảnh khắc liền làm quần áo của cậu ướt đẫm một mảng lớn.
Thời Quang vừa xuống xe liền một cước giẫm vào trong nước đọng, nước đọng không đến bắp chân không chỉ sinh ra lực cản cực lớn, cản trở bước bước chân của cậu, mà còn lập tức xông vào trong giày da, đem giày dép cùng ống quần thấm ướt.
Nhưng Thời Quang lại bất chấp những thứ này, cậu một bên chạy về phía trước một bên ý đồ đem ô trong tay mở ra, cũng may cho mình ở trong giọt mưa dày đặc gia tăng thêm một ít che chở, nhưng gió lớn trước mặt lại không cho cậu cơ hội như vậy, ô nửa mở ra ngoại trừ làm cho cậu bước đi càng thêm gian nan ra thì không hề có tác dụng gì khác, vì thế Thời Quang không chút do dự, quyết đoán đem ô ném vào thùng rác đi ngang qua, tùy ý để mưa to đánh lên người.
[Tiểu Quang! Em không thể làm như vậy, cơ thể của em bây giờ không thể chịu đựng được!]
Chử Doanh đi theo bên cạnh Thời Quang, nhìn thấy hành động của cậu càng lại càng thêm gấp gáp, khóc càng to lên, anh cố gắng bay lên phía trên Thời Quang, giang hai tay ra muốn che mưa chắn gió cho cậu, thế nhưng mưa to gió lớn lại không chút lưu tình xuyên qua thân thể Chử Doanh vẫn tiếp tục đánh ập lên trên người Thời Quang như trước, làm cho trên người u hồn ngàn năm này nổi lên gợn sóng, trở nên càng thêm hư ảo.
Thời Quang cắn chặt răng không nói một lời, cậu biết mình căn bản không làm được một mạch chạy đến đấu trường, cho nên đặc biệt quý trọng thể lực vốn không nhiều lắm, muốn nghẹn một hơi có thể chạy càng xa càng tốt.
Thế nhưng thiên địa vạn vật tựa hồ cũng không muốn cho cậu được toại nguyện, nước mưa mãnh liệt đánh vào trên mặt Thời Quang không chỉ mang theo đau đớn mà còn làm cho cậu nhìn không rõ con đường phía trước, âu phục vốn dĩ được thiết kế kĩ càng đã hoàn toàn ướt đẫm, giống như một bộ gông xiềng dán chặt vào trên người câu nệ động tác của cậu, giày đầy nước cũng làm cho hai chân trở nên đặc biệt nặng nề, mỗi một bước chạy đều gian nan hơn một bước trước.
Nước mưa vẫn không biết mệt mỏi rơi xuống, nhưng dần dần tốc độ Thời Quang lại càng ngày càng chậm, mưa vô cùng vô tận làm cho cậu mất đi năng lực phán đoán về khoảng cách cùng thời gian. Cậu không biết mình chạy được bao xa, cũng không biết mình chạy được bao lâu, thời gian giống như bị kéo dài vô tận, đường bị nước mưa che khuất dường như vĩnh viễn không có điểm cuối. Chử Doanh vội vàng hô to giọng nói cũng càng lúc càng xa dần. Thời Quang đang dùng toàn bộ ý chí chạy về phía trước, nhưng cậu thật mệt mỏi a, cậu cũng thật lạnh, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại, cậu chỉ có thể không ngừng kiên trì, thiêu đốt hết thảy quyết tâm cùng sức lực của mình bước tiếp.
Tứ chi Thời Quang trở nên cứng ngắc, bất tri bất giác từ chạy trốn biến thành tập tễnh chạy, hết thảy trước mắt đều hóa thành hư ảo, trong thiên địa hình như chỉ còn lại một mình cậu. Từ khi nào chỉ còn lại một mình cậu nhỉ? Nó có phải bắt đầu từ lúc Chử Doanh lần đầu tiên biến mất không? Hay là từ ánh mắt thất vọng của Du Lượng? Hoặc là khi những bằng hữu rời khỏi cậu?
Luôn luôn có người nói, Thời Quang thiên phú kinh người, bạn bè đầy thiên hạ, tuổi còn trẻ đã đoạt được chức vô địch thế giới, làm được bao nhiêu chuyện mà biết bao người không làm được, không nên có cái gì không thỏa mãn đi. Nhưng điều này có thực sự đúng không? Có ai đi chiếu cố trái tim tinh tế mẫn cảm trái tim thiếu niê n của cậu năm đó không?
Thời Quang vừa quyết định chơi cờ vây không bao lâu, Hà Gia Gia liền buông tha cờ vây tham gia kỳ thi đại học, cậu cùng Ngô Địch, Cốc Vũ gom đủ ba người chính thức tham gia giải đấu cờ vây, nhưng khi cậu thật sự hạ quyết tâm muốn chơi cờ vây của mình, lại nghênh đón ánh mắt lạnh lùng thất vọng của Du Lượng cùng bóng lưng xoay người rời đi. Sau khi cậu gian nan lựa chọn đi Dịch Giang Hồ đạo tràng, người chia lìa với cậu lại chính là Ngô Địch, Giang Tuyết Minh cùng Cốc Vũ, cậu ở trên đạo tràng từ lúc cười nhạo đến khi từng bước từng bước trưởng thành, truy đuổi Du Lượng, kết bạn với đồng bọn mới, nhưng cuối cùng niềm vui định đoạn trước đó cũng bị áy náy đè Thẩm Nhất Lãng xuống bao phủ. Khi cậu lảo đảo ký hợp đồng với đội, lần lượt bỏ lỡ trận đấu với Du Lượng, lại giúp Chử Doanh thực hiện lời hứa của mình đối đầu với Du Hiểu Dương, khi cậu cố gắng, đạt được cơ hội thi đấu chính thức, đối cục cũng từ thua đến thắng, hết thảy phảng phất đều dường như đi vào đúng quỹ đạo, cuối cùng Chử Doanh lại vĩnh viễn biến mất trong thế giới của cậu. Cậu trốn đi liếʍ láp vết thương của mình, khi cậu rốt cục từ trong thương tích chồng chất đứng lên lần, một lần nữa run rẩy cầm lấy quân cờ, cho rằng sẽ không có cái gì có thể thương tổn đến cậu nữa, nhưng kết quả thì sao? Hồng Hà từ bỏ cờ vây.…
Tất cả những điều này không phải là lỗi của ai, chỉ có thể nói chính là trò đùa của số phận, nhưng đối với Thời Quang là mỗi niềm vui ngắn ngủi đều sẽ có sự chia ly đau đớn theo ở sau. Nhưng cậu lại có thể làm được gì? Chỉ có thể không đành lòng tiếp nhận, miệng vết thương bị cắt ra lại lành lại, cũng vẫn như ngày hôm nay gian nan đi về phía trước, chạy trốn, sau đó dần dần phong bế trái tim mình, vẽ đất làm lao, biến mình thành một người cô đơn, ngoại trừ cờ vây cũng chỉ còn đôi tay tiếp tục chơi cờ…
Thời Quang chết lặng chạy đi, trên khuôn mặt ướt sũng của cậu trà trộn vào những giọt nước mắt chua xót, một màn kiếp trước nhanh chóng hiện lên, từng chuyện từng chuyện đau đớn cùng khổ sở, cho đến khi cậu dốc hết toàn lực vẫn tuyệt vọng đối với AlphaGo thua liên tiếp ba ván, cho đến khi cậu hoảng hốt rơi vào trong hồ.…
Thẳng đến khi cậu tỉnh lại, một lần nữa nhìn thấy Chử Doanh, một lần nữa đi qua nhân sinh của mình, từ khi sống lại đến nay hết thảy đều quá viên mãn, giống như là một hồi hư ảo mộng cảnh, mỗi một nguyện vọng của cậu đều có thể thỏa mãn, mỗi một tia tiếc nuối đều có thể được xoa dịu. Nhưng Thời Quang lại sợ hãi, cậu sợ hãi hết thảy hiện tại có được đều chỉ là một hồi mộng mị, mở mắt ra chính mình còn đang ở trong hồ nước lạnh như băng không ngừng chìm xuống, hồ nước thật sự lạnh a, giống như hiện tại vậy, thật lạnh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn không được đi chờ đợi, chờ đợi tất cả đều là sự thật, nếu như tất cả đều là thật, tất cả hoàn mỹ như vậy cần phải trả cái giá gì đây? Đó có phải là cuộc sống của chính mình không? Liệu đây có phải là sự trừng phạt của ông trời đối với cậu khi muốn thay đổi cuộc sống một lần nữa không?
Nếu như trả giá chỉ là sinh mệnh mà nói, có cái gì không thể chứ?
Cậu sẵn sàng! Cậu sẵn sàng sử dụng cuộc sống của mình để thay đổi sự phát triển của cờ vây trước 10 năm, để đổi lấy tất cả bạn bè của mình bình an và hạnh phúc, để thay đổi cuộc sống không hối tiếc của riêng mình. Nếu như thật sự là như vậy, vậy cái gì cũng không thể trở thành trở ngại của cậu, nếu như nhất định tất cả hết thảy đều cần dựa vào thiêu đốt sinh mệnh để thực hiện, vậy cậu liền phải trước khi đốt hết, phát ra ánh sáng thật chói chang!
Thời Quang không bao giờ muốn đối mặt với AI một mình chỉ còn lại tuyệt vọng. Cho nên cậu mới nhịn không được đi mưu đồ, giống như là muốn đem chính mình ra liều lĩnh hiến tế không chịu buông tha mỗi một cơ hội, lưu lại bất kỳ một tia tiếc nuối nào…
Và sau đó? Ngoài tất cả những điều này, có bất kỳ sự ấm áp nào khác đáng để mong đợi chăng? Khát vọng đáy lòng vẫn luôn bị cậu kiềm chế…
Thời Quang đầu óc đã sớm một mảnh hỗn loạn chỉ dựa vào bản năng di động về phía trước, mà theo thể lực cùng nhiệt độ cơ thể không ngừng xói mòn, tứ chi cũng đã bắt đầu không nghe lời, cậu cảm thấy càng lúc càng lạnh, đáy lòng giống như có một ngọn lửa, theo từng ngụm hô hấp thiêu đốt lên. Nước mưa rơi không phải là một mảnh trắng xóa sao? Làm sao lại trở nên tối như vậy? Thời Quang rốt cục cũng từ trong bóng tối này mất đi phương hướng, cậu không biết mình nên chạy tới nơi nào, tựa như là bị hắc ám này nuốt chửng.
“Thời Quang!”
Là ai đang gọi? Thời Quang đã không phân biệt được hư ảo cùng hiện thực, nhưng rốt cục có một đôi tay chân chính mang theo nhiệt độ kéo lấy cậu, ở trong bóng tối này giống như ánh sáng cho cậu phương hướng.
Thời Quang theo lực đạo bị kéo tiếp tục đi về phía trước, thậm chí gian nan leo lên mấy bậc thang, trên người mới không còn bị mưa nện vào, trong lòng một sợi dây căng thẳng đột nhiên cứ như vậy đứt đoạn, hai chân mềm nhũn liền ngã ngồi trên mặt đất.
“Thời Quang, cậu thế nào rồi!”
Nhưng Thời Quang vẫn còn mê mang, ánh mắt tựa hồ qua hồi lâu mới dần dần tập trung vào khuôn mặt lo lắng của Du Lượng.
Du Lượng thật sự muốn điên rồi, Thời Quang không quan tâm cúp điện thoại, liền không còn liên lạc được nữa, điện thoại ban đầu là không có người nghe máy, sau đó liền trực tiếp biến thành đã tắt máy, cậu căn bản không dám nghĩ trong thời tiết như vậy Thời Quang gặp phải cái gì.
Phương Tự sốt ruột đi chào hỏi ban tổ chức và trọng tài, xoay người không thấy ai. Là Bạch Xuyên cùng Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng kéo Du Lượng thiếu chút nữa lao ra ngoài lại, Du Lượng bị chặn ở cửa kỳ viện, hối hận không thôi, tại sao cậu lại không nghĩ tới đi đón Thời Quang đến thi đấu? Sao lại để hắn ở bên ngoài một mình? Làm thế nào cậu có thể chờ đợi trong sân cờ? Cậu đáng ra nên ra ngoài tìm kiếm Thời Quang! Nhưng sau khi lao ra thì sao? Cậu thậm chí còn không biết phải đi đâu để tìm Thời Quang.
Ngoài cửa là mưa to, mà Du Lượng chỉ có thể ở cửa gian nan chờ đợi. Thẳng đến khi cậu xa xa nhìn thấy bóng người tập tễnh bước đến đang gian nan di chuyển, cho dù cái gì cũng không thấy rõ, nhưng cậu biết đó chính là Thời Quang, Du Lượng rốt cục đẩy Hồng Hà ra, liều lĩnh vọt vào trong mưa.
Hồng Hà bị đẩy cho choáng váng, hắn cũng rất sốt ruột vì Thời Quang, nhưng Thời Quang không phải nói cậu rất nhanh sẽ đến sao? Cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Du Lượng bình thường bình tĩnh tự kiềm chế lại sẽ xao động bất an như vậy, ngắn ngủi vài phút, đã nhiều lần thiếu chút nữa tránh thoát khỏi cậu vọt đi, lần này Du Lượng thật sự đẩy cậu ra, gọi tên Thời Quang lao ra ngoài, cậu cảm thấy Du Lượng quả thực là điên rồi.
Hồng Hà quả thật không nghĩ tới Du Lượng thật sự nhanh chóng từ trong mưa kéo về một Thời Quang hoàn toàn ướt đẫm, đừng nói là cậu, ngay cả Bạch Xuyên cùng Thẩm Nhất Lãng cũng bị bộ dáng suy yếu của Thời Quang dọa cho hoảng sợ, mắt thấy Thời Quang ngồi liệt trên mặt đất, vẫn là Hồng Hà nhanh chóng nhào tới.
“Thời Quang, Thời Quang cậu như thế nào rồi?”
Thời Quang cấp tốc thở dốc, trong cổ họng nổi lên một mùi máu tươi, mọi người hô to rốt cục làm cho lý trí của cậu dần dần trở về.
“Cái... Khi nào thì?” Thời Quang gian nan phun ra mấy chữ, cổ họng cậu nóng rát đau đớn, mỗi một lần hô hấp đều giống như một lần tra tấn.
“Vừa qua 5 phút, còn kịp.” Hồng Hà miễn cưỡng nghe rõ câu hỏi của Thời Quang, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đưa ra đáp án. Là một thanh niên cường tráng, Hồng Hà cũng không cảm thấy một lần ướt mưa sẽ xảy ra chuyện to tát gì, cho dù cậu đã gặp qua Thời Quang vài lần sinh bệnh, cũng không biết Thời Quang kỳ thật đã suy yếu đến mức nào, chỉ là vì Thời Quang đến kịp giờ mà vui mừng.
“Còn kịp, hoàn hảo...” Thời Quang gian nan hít thở, cậu thậm chí ngay cả tư thế ngồi trên mặt đất cũng không duy trì được, mắt thấy sắp ngã nhào về phía sau.
“Thời Quang!” Du Lượng một tay đón lấy cậu, nhìn Thời Quang suy yếu như vậy, cả trái tim Du Lượng đều thắt chặt.
“Đừng nói nữa, bây giờ cậu nên đi bệnh viện!”
“Tôi nên làm gì bây giờ? Nên đi chơi cờ mới đúng, Du Lượng.” Thời Quang tựa vào vai Du Lượng, cậu mệt mỏi muốn nhắm mắt lại, môi lạnh đến tím tái, cả người đều hơi run rẩy, nhưng lời nói ra lại mang theo kiên định chưa từng có.
“Chúng ta là kỳ thủ chuyên nghiệp, lúc này có ai sẽ từ bỏ trận đấu trước mắt? Bây giờ chúng ta nên chơi cờ ah!”
Chử Doanh vẫn luôn tu tu khóc, miễn cưỡng dùng tay áo lau nước mắt, Bạch Xuyên cau mày không nói một lời, Hồng Hà cũng không rõ nguyên nhân.
“Đúng vậy, Thời Quang đã đến, đương nhiên là phải đi thi đấu với Triệu Băng Phong.”
“Hồng Hà, đừng nói nữa.” Thẩm Nhất Lãng nhạy bén phát hiện ra một tia không đúng.
Thời Quang rốt cục cuối cùng dời ánh mắt về phía Du Lượng, cậu đặt tay xuống đất cố hết sức muốn đứng lên.
“Bảy năm trước, cậu cũng lôi kéo tôi chạy đi chơi cờ như vậy, có vấn đề gì đâu?”
“Tôi...” Du Lượng không còn lời nào để nói, đúng vậy, từ khi nào Thời Quang trở nên quan trọng hơn "cùng Thời Quang chơi cờ" vậy? Từ khi nào thân phận Thời Quang bắt đầu trở nên phức tạp đến đối thủ định mệnh cả đời của cậu? Làm thế nào cậu có thể không để cho Thời Quang để chơi cờ đây?
Du Lượng theo bản năng đỡ Thời Quang, giúp cậu đứng lên, nhìn về phía người không thể quen thuộc hơn, sắc mặt Thời Quang trắng bệch đến cơ hồ trong suốt, ngực còn bởi vì tiêu hao trước đó mà cấp tốc phập phồng, cho dù đứng lên hai chân cũng hơi run rẩy, suy yếu tựa như chỉ một trận gió liền có thể cuốn đi. Nhưng Thời Quang vẫn như vậy, quật cường, run rẩy đứng ở chỗ này, trên mặt đều là tự tin cùng kiêu ngạo.
Cậu có lý do gì để ngăn chặn Thời Quang chơi cờ đây?
Du Lượng rốt cục tỉnh táo lại, cậu mím chặt môi, dừng một chút mới hơi lui về phía sau một bước, tiện tay cởϊ áσ khoác âu phục vừa bị dính ướt ném sang một bên cho Thẩm Nhất Lãng, xắn tay áo sơ mi lên,muốn cõng người đi.
“Lên đây đi, tôi cõng cậu.”
“Cái gì?”
Du Lượng chỉ chỉ cầu thang phía trước phòng U Huyền nhìn qua giống như không có điểm cuối, lại nhìn hai chân Thời Quang còn đang run rẩy, kiệt lực khống chế giọng điệu bình tĩnh của mình.
“Bây giờ cậu có thể leo lên được không? Chờ cậu đi lên, cũng gần như kết thúc rồi đi.”
“À.” Thời Quang nhìn qua cầu thang bình thường cảm thấy khí thế hào hùng hôm nay lại khiến người ta tuyệt vọng, vừa mới dâng lên một chút khí thế liền tan thành mây khói, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Du Lượng, giao mình cho tấm lưng này tuy rằng còn chưa đủ rộng, nhưng đã đủ tin cậy.
Mà lúc này Phương Tự còn đang ở U Huyền kỳ thất sống một ngày tựa như một năm.
Lúc trước vừa nghe Phương Tự nói Thời Quang sắp tới, cho dù là biểu tình của trọng tài trưởng kiến thức rộng rãi cũng có một khoảng trống trong nháy mắt, hắn thật sự không nghĩ tới trong trận đấu cấp bậc này còn có thể xảy ra tình huống đến trễ. Trọng tài trưởng nhanh chóng nhớ lại quy tắc thi đấu.
“Phương Tự cửu đoạn ngài cũng biết, kỳ thánh thi đấu cũng là quy tắc thi đấu bình thường, đến trễ gấp đôi phạt, vượt qua 15 phút trực tiếp phán thua. Tình hình hiện tại trong giai đoạn đầu của Thời Quang là gì? Hắn rốt cuộc có đến đây được không? Hoặc là trực tiếp từ bỏ?”
“Đương nhiên sẽ không bỏ cuộc, Thời Quang còn đang trên đường tới” Quả nhiên vẫn là dựa vào quy tắc dự liệu, nhưng Phương Tự còn đang cố gắng tranh thủ thời gian.
“Thời Quang đến muộn phạt là chuyện nên làm, nhưng vạn nhất không cách nào chạy tới trong vòng 15 phút của trận đấu, bên thi đấu đối với loại tình huống bất khả kháng này dẫn đến có điều khoản ngoại lệ hay không? Hoặc là tôi trực tiếp nộp đơn xin gia hạn trận đấu cho Thời Quang?”
“Bây giờ xin gia hạn cuộc thi? Phương Tự cửu đoạn, ngài thật sự là cho tôi một câu hỏi thật hóc búa.”
Trọng tài trưởng không nghĩ tới Phương Tự lại đưa ra đề nghị ngoài dự liệu này, nhưng mà, hắn cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện không phải hoàn toàn không thể làm được. Thành tích của Thời Quang hôm nay đã được chứng kiến, tuổi này có thể đứng ở vị trí này đã thu được rất nhiều sự chú ý, nhưng cũng được nhiều người coi là hy vọng mới của giới cờ vây Trung Quốc. Dưới tiền đề như vậy, đứng ở góc độ của ban tổ chức cân nhắc, nhảy ra khỏi quy tắc cứng nhắc cũng có thể, nếu trận đấu có thể kéo dài dùng lí do kỳ thủ cũ yêu thương mầm non giai thoại, tựa hồ là kết quả tốt hơn. Trọng tài ám chỉ:
“Nhưng trận đấu được kéo dài như thế nào cũng phải có sự đồng ý từ hai bên.”
“Tôi hiểu rồi.” Phương Tự lập tức lĩnh hội ý của trọng tài trưởng.
“Tôi sẽ tìm Triệu Thiên Nguyên nói chuyện.”
“Tìm tôi làm gì?” Không đợi Phương Tự đi chuẩn bị đến chiến thất tìm người, Triệu Băng Phong đã tới, còn đùa giỡn khiến Phương Tự không cười nổi”
“Kể cũng lạ, sao lại không nhìn thấy Thời Quang chứ? Phương Tự, cậu đến thay nó sao? Ha ha ha, vậy cũng không được.”
“Làm sao có thể, Triệu Thiên Nguyên ngài nói đùa.”
Phương Tự nheo đôi mắt đào hoa của hắn lại, thử tỏ vẻ địch lấy yếu.
“Thời Quang vẫn còn là một đứa trẻ, lúc nào cũng nóng nảy, không, đã bị mưa lớn chặn ở trên đường, mắt thấy sắp đến trễ. Đứa nhỏ gấp đến độ không chịu nổi, vừa gọi điện thoại cho tôi cũng sắp khóc đến nơi rồi, tôi cũng phải tới xin lỗi ngài thay cho nó.”
“Ồ, đến trễ à? Ai nha ~ đây thật đúng là ~”
Triệu Băng Phong cũng không nghĩ tới là tình huống như vậy, hắn đi đến bên cạnh bàn cũng không ngồi xuống, dùng quạt gấp chống bàn, thở dài thật dài, tươi cười không thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Băng Phong có thể nghĩ gì? Hắn thật sự ở đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, Thời Quang tuy rằng là người mới xuất hiện, nhưng đánh cờ cũng không lừa được người khác, ngoại trừ lần trước khiến người ta kinh ngạc đánh thìa, làm sao có thể nhìn ra được là một đứa trẻ đây? Cho dù như vậy sau khi hắn hạ thìa cũng nhanh chóng tìm lại phong độ, mấy ngày trước LP Cup cùng Thiên Hoàng Cup tứ kết đối chiến càng làm hắn âm thầm kinh hãi. Triệu Băng Phong rốt cục cảm nhận được cái gọi là làn sóng mới đến, làn sóng này đã thật sự vỗ lên người hắn, làm cho hắn không rét mà run, đêm không thể chợp mắt. Hắn lớn tuổi, lại không giống Tang Nguyên đối với những thứ mới tràn ngập nghiên cứu, hắn đã không cách nào lý giải những hạ pháp mới kia, thay vì nói là cố chấp đến không muốn tiếp nhận, không bằng nói là bất lực. Nhưng Triệu Băng Phong làm sao có thể cam tâm chứ, hắn đã không nhớ rõ mình lúc còn trẻ là bộ dáng gì, nhiều năm thân ở vị trí cao khiến hắn ăn tủy tri vị, làm sao cam tâm lại rời khỏi bữa tiệc như vậy đây?
May mắn Thời Quang rốt cuộc vẫn là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi có xung lực cũng có xúc động, còn có thể vì vài câu miệng lưỡi đối người vung quyền tương hướng, vậy hắn liền mang theo Vương Xung, dạy cho người trẻ tuổi này một bài học.
Thế nhưng, còn chưa đợi Triệu Băng Phong dùng khẩu thương lưỡi kiếm đã chuẩn bị từ lâu, đã nghe nói Thời Quang cư nhiên đến trễ, chuyện đã đến nước này, Thời Quang có thể chạy tới cũng tốt, không đuổi được cũng xong, so với dự tính càng hợp tâm ý của hắn.
Triệu Băng Phong dù sao cũng là kỳ thủ kỳ cựu, rốt cuộc vẫn có sự kiên trì của mình, hắn chỉ cần làm một chút ảnh hưởng là được rồi, có bao nhiêu người trẻ tuổi đã thua ở một chút tâm tính này? Phương Tự năm đó cũng không phải là như thế sao? Vĩnh viễn đều kém một chút, đến cuối cùng bị hao hết mũi nhọn.
“Triệu Thiên Nguyên?” Mấy câu nói công phu, cách Thời gian trận đấu chính thức bắt đầu càng lúc càng gần, trọng tài trưởng nhìn thấy Triệu Băng Phong vẫn chưa ngồi xuống, không biết hắn là có ý gì.
“Ai nha, không có việc gì, ta đợi lát nữa.”
Triệu Băng Phong bị đánh thức từ trong hồi ức, hắn xoay người ngồi ở trước bàn cờ, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
“Đây có phải là sắp bắt đầu hay không? Theo quy tắc, tôi phải bấm chuông, phải không?” Sau đó quạt của Triệu Băng Phong theo giây châm di động nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, nhìn lướt qua Vương Xung đã sớm ngồi ở một bên.
Vương Xung thầm nghĩ, giây châm vừa mới chỉ về phía 12, liền không chút do dự ấn nút hẹn giờ, ba một tiếng thanh thúy vang vọng giữa U Huyền.
Phóng viên còn ở lại U Huyền Kỳ Thất, rốt cục từ quá trình khai mạc không phù hợp với lẽ thường ý thức được tình huống có chút thay đổi. Nhìn Triệu Băng Phong thản nhiên ngồi ở vị trí, cùng với chỗ ngồi trống trước mặt ông đến bây giờ, còn có Phương Tự với gương mặt âm u đứng ở một bên, nhϊếp ảnh gia hữu cơ đã bắt đầu ấn cửa trập.
Cuối cùng có phóng viên nhịn không được hỏi tình huống, trọng tài trưởng không thể không đứng ra giải thích: “Thời Quang sơ đoạn vì lí do thời tiết còn đang trên đường tới, trận đấu dựa theo quy tắc, thời gian trễ gấp đôi....”
Phương Tự lúc này đã nghe không nổi những thứ này, hắn đã từ trong hành vi của Triệu Băng Phong rõ ràng xác định thái độ của hắn. Theo lý thuyết đã đến nước này, trận đấu cũng chính thức bắt đầu, anh là người không liên quan nên rời khỏi sân khấu, nhưng Phương Tự lại yên lặng lui về phía sau vài bước, trà trộn vào trong phóng viên chụp ảnh, tự hỏi vạn nhất Thời Quang thật sự không kịp tới, có nên thử lại lần nữa hay không.
Đại đa số phóng viên cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, có một số người đã bắt đầu xì xào bàn tán, cho dù là phóng viên Trần đã sớm dự liệu cũng theo bản năng nắm chặt bút trong tay.
Thẳng đến khi đại môn U Huyền kỳ thất đóng chặt "Phanh" một tiếng mở ra, trong phòng cờ đột nhiên an tĩnh lại, người mà mọi người chờ đợi đã lâu, cứ như vậy xuất hiện trước cửa.
Nhưng bộ dáng hiện tại của cậu lại chật vật làm cho tất cả mọi người nói không nên lời, bộ âu phục vốn màu xám đã bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn nhuộm thành đen, vạt áo còn đang không ngừng nhỏ giọt, trên ống quần cùng giày da lại dính đầy lầy lội. Thế nhưng, Thời Quang chính là dáng người cao ngất đứng ở cửa, mái tóc đen ướt đẫm trước trán bị hắn chải lêи đỉиɦ đầu, lộ ra cái trán trơn bóng cùng với một đôi mắt sáng đến kinh người, thậm chí cứ như vậy chậm rãi nở ra một nụ cười.
Nhϊếp ảnh gia nhanh chóng giơ máy ảnh lên, tiếng cửa trập vang lên một mảnh, Thời Quang không hề bị ảnh hưởng, thản nhiên cất bước đi vào phòng cờ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trong phòng, động tác thoáng dừng lại, sau đó cúi đầu thật sâu, xin lỗi tất cả mọi người trong phòng: “Xin lỗi, các vị lão sư, em đến trễ.”
Thanh âm Thời Quang khàn khàn đến không giống như bộ dáng, nhưng không ai để ý những thứ này, bọn họ nhìn Thời Quang ấn dưới âu phục vạt áo đứng dậy, cho dù cúc áo cũng không biết khi nào buông ra, hắn cũng không thèm để ý chút nào, tiếp tục thẳng tắp sống lưng cất bước đi về phía trước.
Thời Quang đi cũng không nhanh, mỗi một bước đi đều mang theo nước nhỏ giọt, còn lưu lại phía sau một dấu chân ướt sũng, mặc dù như vậy cậu cũng đi lại cực kỳ ổn thỏa, mỗi một bước đều kiên định giẫm trên mặt đất, một thân chật vật lại bình tĩnh thong dong giống như vương giả khoác trên mình hoa phục trở lại vương tọa của mình, mang theo sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác, mỗi một bước khí thế liền cường thịnh một phần, dần dần giống như có một ngọn núi lớn, nặng trịch đè ở trong lòng mọi người.
Triệu Băng Phong cũng bất tri bất giác dừng tay vẫy quạt, nheo mắt lại nhìn Thời Quang bước đi kiên định đến gần, Thời Quang không sợ hãi nhìn hắn, dừng bước đứng ở trước bàn cờ, hơi khom lưng xin lỗi.
“Để ngài chờ lâu.”
Lập tức cũng không đợi trả lời liền thẳng lưng lần nữa, kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, sau đó lấy ra khăn tay không biết từ lúc nào lấy từ trên bàn trọng tài, bắt đầu nghiêm túc lau sạch vết nước trên tay.
Triệu Băng Phong bốp một tiếng thu hồi quạt gấp, phá vỡ trầm mặc cả phòng.
“Thời Quang a, sao lại biến mình thành bộ dáng này? Cậu vừa mới tiến vào giới cờ vây chuyên nghiệp, cơ hội phía sau còn rất nhiều, không cần phải vì một trận đấu mà liều mạng như vậy. Cho dù cậu còn trẻ, nhưng thân thể quan trọng hơn, phía sau còn có trận đấu quan trọng hơn đang chờ cậu.”
Ánh mắt Thời Quang vẫn ngưng tụ trên đầu ngón tay của mình, chuyên chú như đang lau chùi trân bảo gì đó, thẳng đến khi Triệu Băng Phong bất mãn nhíu mày, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không tập trung trên người Triệu Băng Phong, chỉ là tự mình trả lời:
“Ngài không cần lo lắng cho tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, kính xin ngài chỉ giáo nhiều hơn mới đúng.”
Nói xong, Thời Quang một lần nữa cúi đầu, đem khăn trong tay xếp gọn gàng đặt ở bên cạnh bàn, nghiêng đầu hỏi trọng tài trưởng.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Phương Tự nhìn thấy Thời Quang vào cửa rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, trọng tài trưởng nếu đã đến bên cạnh Thời Quang xác định phạt cũng điều chỉnh lại đồng hồ, anh tự nhiên chuồn đến bên cạnh Bạch Xuyên ở ngoài cửa, Phương Tự nhìn thấy Bạch Xuyên vui mừng như nhìn thấy Thời Quang, trong lòng không cam lòng tiến đến bên tai Bạch Xuyên.
“Sư huynh anh xem, Thời Quang lúc này có phải có vài phần phong thái lúc trước của em hay không?”
“Cậu, đắc ý cái gì, Thời Quang so với cậu đáng tin cậy hơn nhiều.”
Ngoài miệng Bạch Xuyên không nói gì hay, nhưng cũng khó có được đẩy đầu Phương Tự lại gần, anh nhìn quần áo nhỏ giọt củaThời Quang, thở dài, vươn tay về phía Phương Tự.
“Chìa khóa xe của cậu ở đâu?”
“Làm sao vậy?” Phương Tự tuy rằng không biết Bạch Xuyên muốn làm cái gì, nhưng vẫn đưa tay sờ chìa khóa xe.
“Chúng ta cũng không thể nhìn Thời Quang cứ như vậy ướt đẫm hoàn thành trận đấu chứ? Không phải cậu có bộ đồ ở trong xe sao? Trước tiên lấy ra ứng phó khẩn cấp.”
“Không phải, sư huynh! Đó không phải là cái mà chúng ta làm cùng nhau sao?”
Phương Tự mở to đôi mắt đào hoa của mình, vẻ mặt không thể tin được. Một đoạn thời gian trước anh nhìn Du Lượng và Thời Quang mặc hai bộ âu phục mà anh tặng, ngoại trừ màu sắc bất đồng, chỗ nào cũng giống nhau đều có chút nóng mắt, âm thầm chà xát lấy lý do Vi ất mở cuộc thi nhất định phải tặng Bạch Xuyên một bộ âu phục, Bạch Xuyên đương nhiên không chịu, vì thế Phương Tự năn nỉ ỉ oi thật lâu, mới được sư huynh cùng nhau làm, Bạch Xuyên cuối cùng cũng không chịu chọn vải giống anh. Mặc dù vậy nhưng Phương Tự cũng đã rất thỏa mãn, làm tròn đến... Hôm nay anh cũng không đi đón Thời Quang và Du Lượng cũng chính là bởi vì anh không thể chờ đợi được chạy tới cửa hàng âu phục lấy bộ âu phục đã đặt về.
Tuyệt đối không nghĩ tới chính hắn còn chưa tới xem nhiều hơn một cái, liền muốn lấy ra khẩn cấp cho Thời Quang trước, sớm biết như vậy còn không bằng thành thành thật thật đi đón người, Phương Tự không cam lòng còn muốn giãy dụa một chút. Nhưng Bạch Xuyên cũng không cho hắn cơ hội.
“Vậy cậu nói làm sao bây giờ? Thời Quang thân thể vốn không tốt...”
"Sư huynh, trong mắt anh cũng chỉ có Thời Quang?”
Phương Tự tức giận đến không chịu nổi, hung tợn nghiến răng. Du Lượng nghe được thanh âm rốt cục không nỡ dời ánh mắt khỏi người Thời Quang một lát, dùng con ngươi đen nhánh cùng Bạch Xuyên nhìn chằm chằm Phương Tự.
“Sư huynh?”
Phương Tự bị sư huynh sư đệ của mình nhìn đến sợ hãi, nghẹn một hơi là không lên cũng không xuống được.
“Được, đều là tổ tông của ta...” Cuối cùng Phương Tự cắn răng, cầm chìa khóa xe nhìn hai người, quần áo Du Lượng đã ướt một nửa, mà Bạch Xuyên ở trong mắt anh lại càng gầy đến mức khiến người ta đau lòng, cuối cùng Hồng Hà Thẩm Nhất Lãng coi như quen mắt vẫy tay.
“Cậu, hai người các cậu là bạn của Thời Quang ở dịch giang hồ đúng không?”
“Đúng vậy, Phương Tự cửu đoạn, em tên là Hồng Hà, cậu ấy là Thẩm Nhất Lãng.” Hồng Hà thành thật tiến lên trả lời.
“Đây là chìa khóa xe của tôi, chiếc xe thể thao màu đỏ của tôi đang ở trong bãi đậu xe, biển số tây A66888, trong xe có hai bộ âu phục, cậu đem cái kia...”
Phương Tự hít sâu một hơi, bất kể là trên danh nghĩa Bạch Xuyên tặng hắn, hay là hắn tặng Bạch Xuyên, đều luyến tiếc mặc cho đứa nhỏ không khỏi khiến cho người ta lo lắng Thời Quang này, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm tự bạo nói.
“Bỏ đi, tùy tiện lấy một cái”
Nói xong nhét chìa khóa vào tay Hồng Hà, giống như sợ mình sau một khắc liền đổi ý, xoay người lại trở về U Huyền Kỳ Thất.
“Tại sao cậu không đi?” Bạch Xuyên nhỏ giọng gọi anh lại.
“Náo loạn như vậy, ai biết đám phóng viên kia viết như thế nào, em đi thăm dò một chút.”
Phương Tự phát hiện đã như vậy, anh còn phải đi dọn dẹp hậu hoạn quét đuôi cho Thời Quang, thậm chí còn là mình chủ động làm càng lúc càng bất bình, khó có được không muốn ở cùng một chỗ với Bạch Xuyên, bước chân không ngừng rời đi.
Bạch Xuyên nhìn bóng lưng mất mát của Phương Tự, khóe miệng nghi ngờ cong lên một độ cong nhỏ, anh hỏi Hồng Hà.
“Sao còn không đi?”
Hồng Hà như trong mộng tỉnh lại, hai tay cậu cầm chìa khóa xe kích động đến phát run.
“Cái..Xe thể thao, em sợ làm hỏng xe của phương tự cửu đoạn.”
Bạch Xuyên rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Không có việc gì, Phương Tự có tiền sẽ không để cậu bồi thường đâu.”
Còn thuận tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Nhất Lãng: “Vất vả hai em chạy một chuyến rồi, nhớ mang theo ô, cũng không thể làm ướt hai đứa nữa.”
Bạch Xuyên do dự một chút, lại bổ sung: “Âu phục, nhớ lấy bộ lam là được.”
“Vâng, Bạch Xuyên lão sư.”
Hai người đáp ứng, cuối cùng nhìn Thời Quang thẳng người ngồi trên ghế, chạy như bay.
Thời Quang cũng không biết ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì, hai tay cậu đặt ở trên đầu gối, cố gắng khống chế sinh lý run rẩy của mình, một sợi tóc quắc cường rơi xuống, nước mưa giấu trong tóc cũng cứ như vậy trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, hình thành một vũng nước nhỏ trong suốt.
Thời Quang rũ mắt xuống, nhìn như đang nghe trọng tài trưởng giảng giải quy tắc cùng với tuyên bố kết quả phán phạt của cậu, kỳ thật đã sớm thần du thiên ngoại
[Chử Doanh, anh đã đỡ hơn chưa?]
Chử Doanh thần sắc phức tạp nhìn đứa nhỏ mà mình nhìn lớn lên, nhìn cậu vốn đứng cũng đứng không vững, lại sau khi đẩy cửa ra cố gắng chống đỡ làm thành một bộ dáng nhất định phải có, anh tận mắt nhìn thấy Thời Quang vì ván cờ này mà trả giá hết thảy cố gắng, làm sao có thể làm cho cậu thất vọng đây?
[Yên tâm đi, Tiểu Quang, không thành vấn đề.]
Hai mắt Chử Doanh sưng đỏ còn lưu lại dấu vết vừa mới khóc, nhưng đã bình phục tâm tình ở bên cạnh Thời Quang cầm quạt mà đứng, ống tay áo thật dài tự nhiên buông xuống, theo Thời Quang cùng nhau khom người hành lễ, xem hai người nắm lấy đoán trước. Ngước mắt nhìn về phía đối thủ Triệu Băng Phong hôm nay của mình, trên mặt không buồn không vui.
[Vậy chúng ta hãy bắt đầu đi.]
“Tôi tuyên bố, Trung Quốc cờ vây kỳ thánh chiến bán kết, bây giờ bắt đầu.”
Thời Quang rốt cục ngẩng đầu hướng Triệu Băng Phong lộ ra một nụ cười không có nhiệt độ, trên mặt rõ ràng thuộc về thiếu niên này lại nhìn không ra một tia non nớt nào, chỉ còn lại sắc bén cùng quả quyết. Thiếu niên yên lặng đã lâu rốt cục bắt đầu bộc lộ sắc bén, lộ ra ánh sáng vốn có của mình, chấn nhϊếp lòng người.