Chương 7

“Mỗi khi đến Cách Trạch Diệu Nhật, đều có thể dẫn đến thời gian, không gian cục bộ không ổn định, đặc biệt là dưới ảnh hưởng của một số vật phẩm có chứa lực lượng thời gian hoặc lực lượng không gian, dễ dàng có một số chuyện kỳ quái phát sinh. Vị bằng hữu này vừa nhìn liền biết không phải là người của thời đại này, hồn phách của ngươi là như thế nào bị lưu lại đến bây giờ?”

[Là cái bàn cờ, ngàn năm trước khi Cách Trạch Diệu Nhật xuất hiện lúc đó ta đang ôm trong lòng là một cái bàn cờ, chờ đến một ngày được một người có duyên đánh thức.…]

“Vậy chấp niệm của ngươi là gì? Hồn phách trải qua ngàn năm không tan biến, nhất định có chấp niệm rất mãnh liệt mới có thể.”

[Là nước cờ thần thánh, ta muốn tìm được nước cờ thần thánh.]

“Như vậy, vào thời điểm không ổn định của thời gian và không gian, thông qua cộng hưởng chung của bàn cờ thần kỳ và chấp niệm, để cho hồn phách này lưu lại đến bây giờ. Mà cậu là người có duyên của hắn, cho nên cũng vào thời điểm không ổn định này của Cách Trạch Diệu khiến hai người các người thiết lập ràng buộc. Nói cách khác bởi vì bàn cờ cùng chấp niệm làm cho hồn phách này vẫn tồn tại, ràng buộc của các cậu để cho hắn có thể xuất hiện trước mặt cậu.”

Nhà sư bắt đầu kết luận, “còn điều gì không hiểu không?”

“Đương nhiên còn, vậy làm sao có thể để Chử Doanh không biến mất vào Cách Trạch Diệu Nhật?”

“Sao cậu vẫn không hiểu, đó chỉ là một điều kiện, không phải vì lý do. Cậu phải biết rằng thiên địa vạn vật đều có quy luật của mình, hồn phách lưu lại đến bây giờ vốn là nghịch thiên mà đi, nếu như cậu không gặp được hắn, vậy chính là ràng buộc của hai người bị chặt đứt, hắn trở lại bàn cờ, bằng không chỉ có thể là bởi vì chấp niệm của hắn đã tiêu tan, cho nên thuận theo thiên đạo bị đưa trở về nơi hắn nên ở.”

“Không phải trở lại bàn cờ, bởi vì sau đó nước mắt trên bàn cờ cũng biến mất, Chử Doanh không có trở về!”

Thời Quang bắt đầu nhanh chóng suy tư, cậu chưa bao giờ tiếp cận chân tướng gần đến như vậy.

“Vậy chỉ có thể là chấp niệm biến mất, nhưng vì sao? Chử Doanh rõ ràng nói anh ấy và Du Hiểu Dương đối cục không có tìm ra nước cờ thần thánh, nhưng quả thật là từ sau ván đó trở đi Chử Doanh bắt đầu không thích hợp a?”

Thời Quang một lần nữa bắt đầu lật xem ký ức mà cậu vô số lần nghĩ lại.

“Là lần phục bàn kia?!, là vì mình chỉ ra một nước cờ kia! Tựa như một tia sáng lóe lên trong bóng tối, trong lúc bất chợt mảnh ghép quan trọng nhất được bổ sung, loại trừ tất cả các tình huống không thể, phần còn lại dù không thể tưởng tượng được như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể là đáp án.”

Chỉ có nước cờ kia mới có thể được Chử Doanh cho là nước đi thần thánh, nhưng một nước kia căn bản không xứng! Chử Doanh sao có thể chỉ vì chuyện này mà rời đi, bỏ qua thế giới cờ vây mới đặc sắc như vậy?” Bất tri bất giác Thời Quang đã rơi lệ đầy mặt.

[Tiểu Quang, anh không có rời khỏi em, 6 năm nay anh vẫn luôn ở bên cạnh em, chỉ là em không cần anh nên anh mới không xuất hiện mà thôi.…]

“Không! Cuối cùng anh đã đi, 2 năm sau, anh sẽ rời đi một cách im lặng, để lại em một mình!”

[Em đang nói về cái gì vậy, tại sao anh không hiểu?] Chử Doanh vội vàng truy vấn.

“Bởi vì em không phải Thời Quang 14 tuổi mà là Thời Quang đã 28 tuổi.” Đến lúc này Thời Quang ngược lại tỉnh táo, lau sạch sẽ nước mắt nói ra những lời khiến người ta khϊếp sợ. “Anh cùng Du Hiểu Dương đối cục không lâu, ở Cách Trạch Diệu Nhật đến, sau đó rời đi..."

[Tiểu Quang…]

Chử Doanh nhìn gương mặt bình tĩnh của Thời Quang, so với khi nhìn cậu khóc càng cảm thấy chua xót hơn, gần như tất cả nghi hoặc đều đã được giải đáp, kinh ngạc rơi lệ.

“Sau khi anh đi em tìm anh nửa năm, chỗ nào cũng không tìm được anh, lười hòa thượng khi đó cái gì cũng không chịu nói. em cũng... Không bao giờ muốn chơi cờ vây nữa.” Thời Quang cảm thấy mình giống như bị chia cắt thành hai người, một người còn đang đắm chìm trong hồi ức, người còn lại lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp đem Chử Doanh lưu lại.

[Tiểu Quang, anh nhất định không phải cố ý, mặc kệ anh có nước cờ thần thánh hay cũng sẽ không muốn rời khỏi em!]

Chử Doanh ngồi xổm xuống, muốn ôm đứa nhỏ vào trong ngực an ủi nó, thế nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể Thời Quang.

“Cho đến khi em phát hiện, chỉ có lúc đánh cờ, em mới có thể tìm thấy sự tồn tại của anh, mới bắt đầu chơi cờ lần nữa. Chử Doanh, cờ của em đều là do anh dạy, mỗi một bước đều là dấu vết của anh.”

[Tiểu Quang, em đừng nói nữa, Tiểu Quang!] Chử Doanh bắt đầu khóc không thành tiếng

[Chúng ta đợi đến khi Cách Trạch Diệu Nhật qua rồi, lại đi tìm nước cờ thần thánh được không, Tiểu Quang anh không sốt ruột...]

“Vô dụng, nếu như ngươi cho rằng mình không tìm được nước cờ thần thánh, như vậy chấp niệm sẽ biến mất, nói cách khác hồn phách không có cơ sở tồn tại, gặp được Cách Trạch Diệu Nhật còn có khả năng trở lại Nam Lương, nếu không có cơ hội cũng chỉ có thể chậm rãi tiêu tán.”

Hòa thượng lười hung hăng đâm thêm một đao.

[Vậy tôi, tôi…]

Chấp niệm ngàn năm, làm cho Chử Doanh căn bản nói không nên lời từ bỏ việc tìm kiếm nước cờ thần thánh.

“Vậy nếu Chử Doanh bây giờ đã biết nước cờ thần thánh rồi thì sao? Anh ấy có thể sống sót trong hai năm tới không?”

Thời Quang mơ hồ có ý nghĩ, cậu không thể vì mình lưu lại tư niệm Chử Doanh, mà nhìn Chử Doanh khổ sở truy tìm không được nước cờ thần thánh.

“Ta thấy duyên phận hiện tại của các ngươi còn chưa hết, vậy hẳn là vẫn có thể chống đỡ đến khi Cách Trạch Diệu Nhật đến.”

Hòa thượng lười cân nhắc một lát, vẫn đưa ra đáp án.

[Tiểu Quang, ý của em là sao? Chử Doanh có chút suy đoán, nước mắt càng rơi càng dữ dội.

“Chử Doanh, em có một ý nghĩ, nhưng trước tiên anh phải nói cho em biết anh rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì? Nước đi thần thánh đối với anh là như thế nào?? Là một diệu chiêu, hay là cảnh giới cao của cờ vây ?”

Thời Quang nghe được lời của hòa thượng lười,liền quyết định đánh cược một phen.

“Em nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng biết, anh muốn nhìn thấy nước cờ thần thánh là cái gì rồi, nhưng theo sự phát triển của cờ vây, nước cờ kia căn bản không tính là cái gì a? thời đại cờ vây phát triển, một nước đi kia thật sự không đáng kể chút nào, anh không biết anh đã bỏ lỡ thời đại tuyệt vời như thế nào đâu!”

Thời Quang suy nghĩ đột nhiên bắt đầu trở nên kích động.

[Em muốn nói gì?]

“Em nói anh căn bản là chưa từng thấy qua đại cải cách ngàn năm chưa từng có của cờ vây!, đối với AI mà nói nước đi thần thánh không là cái gì hết, mỗi bước đi của AI đều là nước đi thần thánh, cho nên em nói cho anh nghe Chử Doanh hắn chính là đối thủ vô cùng, vô cùng cường đại, hắn không quan tâm gì tới thế giới ngoài cờ vây, hắn không có cảm xúc cũng không có tình cảm chỉ có những tính toán siêu cấp phi thường, vĩnh viễn chỉ đuổi theo thắng lợi, hắn có thể dễ dàng thắng một ván cờ, hạ gục vô số kì thủ chuyên nghiệp nhất nhì trên thế giới này. Tất cả cao thủ cờ vây đều phải cuối đầu trước trình độ của hắn. Chử Doanh anh chỉ vì nhìn thấy được bước đi thần thánh liền hài lòng muốn từ bỏ cùng hắn chơi cờ sao?”

[Hắn là ai?, thật sự có một vị kỳ sĩ như vậy sao? Nhưng không phải từ xưa tới nay chỉ có buông bỏ tâm tư thắng thua mới có thể nhìn ra nước đi thần thánh hay sao?]

"Đương nhiên không phải, Chử Doanh, anh nghĩ như vậy không phải bởi vì anh tìm không được đối thủ sao? Anh đã một ngàn năm rồi không có đối thủ a, chỉ cần anh xuất hiện anh chính là thiên hạ đệ nhất kỳ thủ, không có ai có thể đường đường chính chính đấu thắng anh một trận. Dương Huyền Bảo không được, Linh Cơ Tán Nhân không được, cuối cùng đến Du hiểu Dương cũng bại dưới tay anh. Cờ vây là trò chơi mà hai người mới có thể hạ, cho nên anh không thể chỉ đem hy vọng ký thác ở nước cờ thần thánh hư hư thực thực như vậy được, nói cái gì buông lỏng tâm tư thắng thua! Sau đó liền đặt xuống tâm tư mà biến mất!!”

[Thật..thật sự như vậy sao? Chử Doanh bị những lời không chút lưu tình của Thời Quang nói đến lung lay sắp đổ, tựa hồ thân thể cũng bắt đầu lóe lên, bắt đầu lâm vào mê mang.

"Chử Doanh, em trước bày ba ván cờ cho anh, sau đó lại cho anh xem anh có tìm được một trong những bước đi thần thánh hay không, thế nào?"

Thời Quang nhanh chóng thu hồi quân cờ trên bàn cờ.

[Được, nghe lời em]

"Anh xem bàn đầu tiên." Thời Quang bắt đầu được bày ra.

......

"Bàn thứ hai."

......

"Bàn thứ ba."

......