- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
- Chương 35
Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
Chương 35
“Chính là chỗ này, đây là căn phòng anh đặc biệt chọn lựa có phòng khách, phòng ăn, bàn chơi cờ, hoàn cảnh thật sự rất tốt.”
Phương Tự mở cửa phòng ra hướng về hai đứa trẻ giới thiệu.
“Sư huynh em thấy không cần thiết phải chọn phòng lớn như vậy đâu”
Du Lượng đứng ở cửa có chút chần chờ.
“Ai nha, cũng không phải chỉ để cho hai đứa ở.”
lấy tay vỗ vỗ lên người. “Trên đường đi anh quên nói cho hai đứa biết chuyến đi này anh vẫn quá không an tâm vì vậy muốn bồi các em mấy ngày, cũng chuẩn bị cẩn thận cho thi đấu tháng sau.
“Hiện tại không phải là thời điểm phát triển của cờ vây mạng, Sư huynh anh không nhìn một chút à?”
Du Lượng kéo túi hành lý đi vào.
“Thi đấu chính thức vẫn đang được tiến hành thuận lợi, công tác giao cho người bên dưới làm là được, nếu có chuyện gì bọn họ có thể tìm hỏi Bạch Xuyên.”
Phương Tự một bộ dáng đã tiên liệu mọi thứ.
“Hiện tại chính là kỳ nghỉ đông, Cung Thiếu Niên công việc bộn bề như vậy, Bạch Xuyên lão sư lo nổi sao?”
Thời Quang nhìn hai người bọn họ cơ bản đã đạt thành nhận thức chung cũng theo Du Lượng đi vào, với kiến thức sâu rộng, Thời Quang cửu đoạn cũng không quan tâm gian phòng to hay nhỏ, chỉ là bắt đầu đau lòng cho Bạch Xuyên.
“Cách đó cũng không xa, có việc anh liền trở về.”
Phương Tự nhìn qua đã có ý định, lại đơn giản an bài phòng một chút:
“Anh ở phòng ngủ thứ hai, phòng ngủ chính thuộc về hai người các em.”
“Sư huynh, em muốn ở cùng một gian với anh.”
Du Lượng liếc mắt một cái nhìn Thời Quang, tỏ vẻ kháng nghị.
Thời Quang vốn còn chưa nghĩ chuyện ở như thế nào, kết quả nhìn Du Lượng trước tiên đưa ra phản đối, ngược lại bắt đầu không vui.
“Du Lượng ánh mắt cậu là có ý gì vậy? Cậu đừng quên lần này chính là cậu mời tôi trước!”
“Tôi chủ động mời cậu chơi cờ với tôi, chứ không phải vì để chịu đựng thói quen để đồ lung tung của cậu, sau đó mỗi buổi sáng đều lo lắng, sợ hãi chú ý người ngủ ở bên cạnh mình có bị sốt hay không!”
Du Lượng mím môi hít sâu một hơi, không cam lòng yếu thế phản bác.
“Hai người các em thật thú vị, không thấy mặt thì nhớ thương, gặp nhau rồi lại ầm ĩ”
PhươngTự nhìn hai người bọn họ gây gổ, cũng không cho họ cơ hội nói chuyện, mau mau dứt khoát, giải quyết.
“Anh buổi tối muốn thức đêm, không muốn quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi. Quyết định vậy đi, nhanh thu dọn đồ đạt sau đó sư huynh mời các em đi ăn một bữa tiệc lớn!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, hừ một tiếng, nhưng vẫn tự mình xách đồ vào phòng ngủ, lưu lại Chử Doanh một mình cười tủm tỉm nhìn bàn cờ trên bàn cao hứng.
Chờ ba người thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, Thời Quang còn đang hừ hừ lải nhải không để ý tới người khác, Du Lượng nhớ tới Thời Quang lúc tới trên xe nói về một loại hình thái, hỏi một câu:
“Thời Quang, cái mắt nhỏ treo cao kia cậu nói, tôi vẫn cảm thấy không thích hợp lắm.”
“Không phải cậu chướng mắt cách tôi chơi cờ sao? Còn hỏi tôi làm gì?”
Thời Quang thở phì phò liền đi về phía trước, không muốn để ý tới Du Lượng.
“Tôi quả thật không cách nào lý giải được chút hạ pháp của cậu, nếu muốn thắng cậu, dù sao cũng phải biết rõ cậu đang suy nghĩ cái gì.”
Du Lượng đứng đắn giải thích.
Thời Quang nhìn bộ dáng không được tự nhiên này của Du Lượng liền tức giận, đang muốn tiếp tục châm chọc, kết quả vừa lúc cửa thang máy mở ra, Thời Quang nhìn thấy người bên trong thì sửng sốt một chút.
Phương Tự cũng nhìn hai ông cháu đang muốn đi ra, anh thoáng cái liền nhận ra giám đốc của tập đoàn Nhạc thị, tiến lên chào hỏi:
“Nhạc chủ tịch, không nghĩ tới sẽ gặp ngài ở chỗ này.”
“Phương Tự cửu đoạn? Thật trùng hợp, cậu cũng sống ở đây à?”
Nhạc lão gia tử đương nhiên cũng biết Phương Tự, mang theo hài tử bên cạnh tiến lên hàn huyên:
“Nhạc Trí, cùng Phương Tự lão sư chào hỏi đi. Đây là cháu trai tôi Nhạc Trí, cũng đang học cờ vây, tôi đây là cùng nó ấy tham gia cuộc thi định đoạn năm nay. Cậu đây có phải cũng như vậy không?”
Nhạc Trí gia gia nhìn hai thiếu niên bên cạnh Phương Tự, có suy đoán.
“Thật đúng là trùng hợp. Đây là con trai của thầy tôi, Du Lượng, còn đây là Thời Quang bằng hữu của em ấy, tôi cũng dẫn bọn nhỏ đến tham gia cuộc thi định đoạn. Du Lượng, Thời Quang, vị này là Nhạc chủ tịch tập đoàn Sơn Hải Trí, chiến đội thuộc tập đoàn Sơn Hải Trí chính là hào môn vây giáp, càng đừng nói đến Dịch Giang Hồ đạo tràng mạnh nhất thành phố chúng ta cũng có sự đầu tư của Nhạc chủ tịch đây.
“Nói với đứa nhỏ những chuyện này để làm gì? Đừng gọi là chủ tịch nữa, tôi đã nghỉ hưu rồi. Ba đứa trẻ phải thi, không bằng cùng nhau học hỏi lẫn nhau!”
Nhạc Trí gia gia không muốn bỏ qua Phương Tự bình thường mời cũng không mời được, mượn cơ hội cho tôn tử cùng Phương Tự hạ kỳ.
Ba thiếu niên vốn đang quy củ gọi người hành lễ, Thời Quang nhìn chằm chằm vào Nhạc Trí lúc này có chút hiếm lạ, sau khi lớn lên Nhạc Trí cũng không thú vị như bây giờ, nghe Nhạc gia gia nói như vậy liền muốn đáp ứng, kết quả còn chưa há miệng đã bị Du Lượng trừng mắt một cái.
“Thật xin lỗi, trước khi thi cháu có bước ôn tập của mình, vẫn là một mình ôn tập tương đối tốt.”
“Trùng hợp, cháu cũng không cảm thấy có cái gì cần học tập, cứ trực tiếp phân thắng bại trên sân là được.”
Nhạc Trí ngẩng đầu, vẻ mặt cũng kiêu ngạo.
“Ai giới trẻ bây giờ đứa nào cũng đều có suy nghĩ riêng, chúng ta cũng không quản được”
Nhạc gia gia mau mau hòa hoãn, “định đoạn tái quan trọng, chúng ta vẫn nên để bọn chúng tự mình luyện tập cho tốt đi, Phương Tự cửu đoạn, chúng ta rảnh rỗi liền cùng nhau ngồi xuống uống một chén trà, nói chuyện a, ta nghe nói dạo này Vi đạt võng phồn thủy sinh khởi a~”
“Ngài quá khen rồi, ở trước mặt ngài tôi cũng chỉ là một người mới học tập kinh doanh mà thôi, đến thời điểm nào đó nhất định sẽ đến tìm ngài bái phỏng”
Phương Tự cũng lụy tâm nhìn sư đệ mình trả lời trong lòng thở dài một hơi.
Trận đấu định đoạn đối với Thời Quang hiện tại và Du Lượng mà nói cũng không có gì khó khăn, hai người mỗi ngày đều đúng giờ tham gia, đương nhiên bảo trì liên tục thắng, ba người thậm chí còn chuyển trọng điểm sang thời gian luyện cờ sau mỗi ngày thi đấu, Du Lượng cùng Phương Tự mỗi ngày đều đối mặt với các loại kỳ tư diệu tưởng của Thời Quang rốt cuộc cũng hiểu rõ nổi khổ của Chử Doanh ngày trước.
“Bước này của em không thành lập”
Phương Tự bày ra biến hóa trên bàn cờ, “Thoạt nhìn là thế địa bình đẳng, nhưng nếu như hắc kỳ ở chỗ này đoạn một cái, như vậy hư thế của bạch kỳ không cách nào chuyển hóa, rốt cuộc vẫn là thiệt thòi.”
“Ồ, cũng đúng, vậy em vẫn chưa nghĩ đến.”
Thời Quang nhìn kỹ một chút, cũng đúng là mình tính toán bỏ sót.
“Cho nên, lúc cậu hạ bước cờ này còn chưa tính toán rõ ràng sao?”
Mặc kệ là lần thứ mấy đối với thái độ không chịu trách nhiệm với hành vi của mình của Thời Quang đều rất bất mãn.
“Đây không phải là còn muốn thử nhiều à?”
Thời Quang đang muốn lặp lại bộ xuyên tạc của mình một chút, điện thoại di động liền vang lên.
“Alo? Thời Quang, cậu đang ở trong khách sạn sao?”
Kết quả vừa mới kết nối, thanh âm thô cuồng của Từ Tuấn Lãng truyền ra thật xa qua điện thoại di động.
“Ở đây, làm sao vậy?”
“Cậu xuống đi, tôi ở phía dưới đợi cậu!”
Từ Tuấn Lãng vừa dứt lời Thời Quang liền nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh xe máy gầm gừ, kết quả liếc mắt liền nhìn thấy Từ Tuấn Lãng đang ở bên dưới.
“Tôi nhìn thấy anh rồi, anh nhỏ giọng một chút văn minh một chút, phòng của tôi còn có người đang ngủ, có chuyện gì ngày mai đến trường thi rồi nói.”
Thời Quang đầu đầy đấu cờ, chưa kịp phản ứng tình huống gì xảy ra.
“Cậu không phải muốn cưỡi xe máy của tôi sao, tôi bị loại rồi nếu không cưỡi liền Không có cơ hội nữa, cậu có xuống hay không?”
Từ Tuấn Lãng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thấy cậu còn vẫy vẫy tay.
[Tiểu Quang! Xe gắn máy, anh muốn ngồi, anh muốn ngồi]
Chử Doanh nghe vậy cũng không muốn chơi cờ nữa, mà hưng phấn kêu lên.
Thời Quang liền phản ứng rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện, có lòng muốn an ủi nhưng nhìn dáng vẻ dửng dưng như không của hắn vẫn là không biết phải mở miệng như thế nào. Nhìn vẻ mặt ngóng trông của Chử Doanh, cắn răng không do dự nữa.
“Nhất định là phải ngồi một chút rồi!! Anh đợi tí tôi xuống ngay đây”
Sau đó lập tức xách áo khoác chạy ra ngoài.
“Tự ca, Du Lượng, bạn em tới tìm, em ra ngoài chơi đây, hai người hạ trước, em phải đi rồi!”
“Đợi đã, chuyện gì vậy”
Phương Tự còn chưa hỏi rõ ràng, đã nghe thấy tiếng đóng cửa ‘ầm’ rồi, Thời Quang đã không còn bóng người nữa. Anh chỉ có thể xoay người hướng cửa sổ nhìn xuống, liền nhìn thấy Từ Tuấn Lãng một bộ dáng không phải tốt lành gì càng thêm lo lắng hỏi Du Lượng.
“Bằng hữu này của em ấy có đáng tin không?”
Du Lượng cố gắng ấn gân xanh xuất hiện trên trán lại, cũng đứng lên đi đến bên cửa sổ, mắt thấy Thời Quang tiếp nhận mũ bảo hiểm của Từ Tuấn Lãng không chút do dự lên xe, còn ôm lấy bả vai người ta, cắn răng.
“Hắn chính là đấu thủ vòng loại của Thời Quang, sau khi bọn họ hạ xong cờ, Thời Quang còn cố tình đi làm phụ đạo tâm lí cho hắn sau đó bọn họ thành như vậy. ”
Đoạn đường này Thời Quang còn đi không đủ hay sao, xe gắn máy có gì tốt, xe thể thao không phải càng tốt hơn sao?”
Dòng suy của Phương Tự có chút sai lệch, nhưng nhìn sư đệ mình mặt lạnh ngồi lại trước bàn cờ thì bận tâm.
“Có điều, tiểu Lượng em không thấy Thời Quang cũng ra ngoài chơi hay sao em cũng không thể một mình mãi luyện kỳ được, anh mang em đi bái phỏng Nhạc Trí cách vách nhé? Hôm qua anh có cùng cậu ta hạ xuống một chỉ đạo kỳ, tuy có chút non nớt nhưng đối với độ tuổi như vậy mà nói cậu ta cũng rất khá!”
“Có mạnh hơn Thời Quang không?”
Du Lượng mí mắt cũng không nhấc lên, còn đẩy lên biến hóa mà vừa nãy Thời Quang nói đến.
“Cái đó, đương nhiên là không rồi, nhưng mà cậu ấy xem em là đối thủ muốn cùng em đánh qua một ván. Cũng giống với em khi đó muốn khiêu chiến thực lực của Thời Quang vậy.”
Phương Tự hứng thú bừng bừng giới thiệu.
“Em đối với ý nghĩ này của người khác không có hứng thú.”
“Ai, em.. Thật là”
Lần này Thời Quang cũng không có dùng lí do xe máy hai chỗ ngồi mà bỏ rơi Chử Doanh, ngược lại ỷ vào không ai có thể nhìn thấy, liền lôi kéo một hồi.
Từ Tuấn Lãng chạy chay xung quanh 3 vòng lớn, cả ba người đều tận hứng mới trở lại khách sạn.
“Từ Tuấn Lãng, sang năm anh vẫn sẽ tham gia chứ?”
Thời Quang kỳ thật rất rõ ràng với thực lực của Từ Tuấn Lãng căn bản rất khó đạt đến trình độ chuyên nghiệp nhưng cậu vẫn không muốn khuyên hắn từ bỏ.
“Tham gia, phải tham gia chứ”
Từ Tuấn Lãng đương nhiên nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của cậu nhưng vẫn rất hào hiệp trả lời.
“Tôi biết rõ trình độ của mình ở đâu, cậu không cần an ủi tôi, nghề nghiệp kỳ thủ thực sự quá khó rồi, tuy vậy nhưng tôi vẫn không cam lòng, còn có một năm nữa thôi thành hay bại cũng phải thử mới biết được, nếu tôi không đi sợ là sẽ ân hận cả đời mất.”
“Được, vậy anh cố lên!! Về Cờ vây có vấn đề nào nghi vấn có thể điện thoại cho tôi, đúng rồi anh biết Vi Đạt võng không? ID của tôi chính là ‘như có thần trợ’, anh có thể lên internet tìm tôi đánh cờ”
Thời Quang vẫn là muốn lấy hết sức mình giúp đỡ cho hắn.
“Nghe nói rồi, trở lại sẽ đăng kí thử”
Từ Tuấn Lãng lấy kính râm xuống thật lòng nhìn Thời Quang.
“Cậu lợi hại như vậy trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp khẳng định không có vấn đề gì, vẫn mong cậu có thể trên con đường này đi xa một chút, giấc mơ mà tôi không thể thực hiện đều giao hết lại cậu, cậu không được làm cho tôi thất vọng!”
“Chắc chắn sẽ không làm cho anh thất vọng, anh chờ xem tôi tỏa sáng rực rỡ như vầng hào quang đi!!”
Thời Quang vô vỗ vai hắn rất thâm hậu nói, tràn đầy tự tin.
“Được rồi, vậy tôi đi đây, cậu cố lên!!”
Nói rồi cũng không lưu luyến nữa đạp chân ga liền đi.
[Từ Tuấn Lãng nhìn rất hung dữ nhưng thật sự là một người rất tốt a]
Chử Doanh hôm nay chơi đủ vui vẻ đứng bên cạnh phát thẻ người tốt cho Từ Tuấn Lãng.
“Anh khen người ta như vậy, không phải bởi vì hắn mang anh đi cưỡi xe máy đi, không biết lúc đó ai kia còn đồ đại long của người ta nữa, Chử Doanh em nói với anh anh không thể như thế..”
Thời Quang lời còn chưa nói hết di động liền vang lên.
“Vâng? A ,Tô lão sư chào cô”
Thời Quang nhận được điện thoại của cô mĩ thuât tại Cung Thiếu Niên có chút bất ngờ.
“Thời Quang à?”
Trong loa giọng nữa đặc biệt ôn nhu vang lên, cô muốn hỏi nghỉ đông này em có muốn đến dạy kiêm chức tại Cung Thiếu Niên không?”
“Kiêm chức? Thực xin lỗi Tô lão sư em hiện tại đang ở Lâm thị, tham gia thi đấu, không có thời gian. Có điều hai ngày trước em có tìm Bạch Xuyên lão sư cũng không có nghe nhắc qua chuyện kiêm chức?”
“Ai, là như vầy, Bạch Xuyên lão sư hôm nay bị xuất huyết được người ta đưa đi cấp cứu rồi, thầy ấy nằm viện nhưng không muốn ngày mai bị khuyết buổi sống chết cũng muốn quay về, cô liền nghĩ em cùng Bạch Xuyên quan hệ tốt cũng quen thuộc tình huống vì vậy muốn nhờ em đến giúp để thầy ấy nằm tịnh dưỡng vài ngày...”
Tô lão sư bên kia cũng có chút sốt ruột.
“Cái gì?! Tô lão sư, cô đợi một chút, có thể nói rõ tình huống cho em biết không em tìm bằng hữu bên này giúp đỡ.”
Thời Quang sợ hết hồn, nhưng cậu cũng không phải thật sự là trẻ con, vì vậy bình tĩnh hỏi rõ sự tình, có điều vẫn mau chóng đi tìm Phương Tự, nhấc chân hướng khách sạn chạy đi.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
- Chương 35