Chương 32



Phương Tự liên tục từ chối Chử Doanh không chút do dự, hắn hôm nay nghe đến cái tên Chử Doanh quá nhiều lần rồi, bắt đầu là từ sư đệ hỏi, sau đó là tạp chí ‘thiên hạ cờ vây’, nhân viên công ty cũng gọi báo cho hắn nhắc nhở Chử Doanh chính là một kỳ thủ có thực lực rất mạnh. Chử Doanh này tuy rằng là một đối thủ rất tuyệt, mỗi một bước hạ cờ đều khiến cho người khác ao ước, thế nhưng bản năng của một thương gia tránh hại tìm lợi, hắn vẫn cảm thấy nếu bây giờ đánh một ván chắc chắn không lợi nhiều hại. Đem một điếu thuốc đốt lên hắn cuối vẫn từ chối, lại nặn nặn mi tâm suy tư, cuối cùng lấy ra điện thoại sắp xếp.

“Này? Ngày mai giúp tôi đem nhưng kỳ thủ trên mạng đều mời tới đặc biệt là Chử Doanh, tôi muốn cùng hắn đấu cờ”

“Chử Doanh này thủ pháp phi thường cổ điển, yêu thích ở cục bộ cắn gϊếŧ, rồi lại không làm mất đi kỳ hình đẹp đẽ, quả thật chính là bạo lực mỹ học.”

“Hơn nữa hắn đánh hơn 200 bàn vẫn luôn rất ổn định, dù mới đầu hắn yêu thích dùng chiêu thức của Bạch Tử Cù, nên có chút chịu thiệt, nhưng cũng không có vì vậy mà thua qua một ván, hơn nữa hắn rất nhanh liền thông thạo kỳ hình hiện đại, càng ngày càng trở nên toàn diện hơn.”

“Ở phòng họp của trang web Vi Đạt, Phương Tự nghe xong phân tích cảm thấy có chút quen thuộc, không nhịn được dùng cùi chõ động động Bạch Xuyên bên cạnh.

“Bạch Tử Cù? Sư huynh huynh không cảm thấy có chút quen tai sao?”

“Cậu nói Thời Quang?”

Bạch Xuyên được nhắc nhở lúc này mới phản ứng lại.

“Đúng vậy, lúc trước cùng Du Lượng phục bàn qua 2 ván kia đều có nhắc tới.”

“Cậu nói như vậy cũng khá giống.”

Bạch Xuyên nhíu mày suy tư:

“Tôi mấy ngày trước cũng có cùng Chử Doanh hạ qua hai ván cờ, tuy rằng hình cờ của hai người có chút giống nhau nhưng ngoài chuyện đó ra ý nghĩ của bọn họ cũng không giống nhau, Thời Quang cổ kỳ định thức sử dụng hoàn toàn là biến hóa của cổ kỳ, Chử Doanh mặc dù cũng sử dụng cổ kỳ nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều tân hình kỳ, hơn nữa Chử Doanh so với Thời Quang thành thục hơn nhiều. Tôi rất tán thưởng thiên phú của Thời Quang trong cờ vây, nhưng em ấy có thể trong vòng nửa năm liền thực sự có lĩnh hội lớn như vậy sao?”

“Cái này đúng thật là Chử Doanh đã vượt qua vô số tuyệt đại cao thủ, nếu Thời Quang thực sự ở trình độ này cũng quá yêu nghiệt rồi?”

Phương Tự cũng có chút hoài nghi, đang muốn tiếp tục phân tích liền nghe tiếng gõ cửa.

“Xin lỗi, sư huynh, em đến trễ” Du Lượng vừa vặn đẩy cửa đi vào, tay ôm theo áo khoát.

“Tiểu Lượng em tới rồi, mới thi xong sao không nghỉ ngơi một chút đi?”

Phương Tự nghiêng người lấy tay đẩy ra một cái gế bên cạnh, hướng Du Lượng chỉ chỉ cái gế

“Nào, ngồi xuống đi chúng ta tiếp tục”

“Em nghe nói sư huynh làm hội thảo thảo luận về Chử Doanh nên cũng muốn đến nghe. Bây giờ có kết luận gì chưa?”

Du Lượng đặt quần áo và túi xách lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Phương Tự.

“Anh cùng Bạch Xuyên lão sư vừa nãy đang thảo luận về Chử Doanh yêu thích dùng cổ kỳ của Bạch Tử Cù giống với Thời Quang, hơn nữa phong cách có chút tương tự cậu ta, nhưng gần nhất chúng ta cũng chưa thấy qua kỳ phổ của cậu ấy cho nên cũng không biết hiện tại như thế nào, em tiếp xúc nhiều với Thời Quang có ý kiến gì không?”

‘Sư huynh, Thời Quang chơi cờ anh cũng từng thấy qua, hai Chúng ta đánh cờ cậu ấy vẫn luôn dùng hạ pháp tùy tâm sở dục, không giống với phong cách mà Bạch Xuyên lão sư phục bàn qua, cho nên em cũng không rõ lắm”

Du Lượng nhắc tới cái này có chút nhíu mày, đây cũng là chỗ cậu không nghĩ ra.

“Vậy chắc không phải cậu ta đâu, dù sao Thời Quang cũng chỉ là một đứa trẻ mới vừa tham gia phân hạng thôi, chúng ta cũng đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp”

Phương Tự vẫn theo bản năng không muốn thừa nhận Chử Doanh và Thời Quang chính là cùng một người.

“Ồ, Phương tổng, nhắc mới nhớ, Chử Doanh là một thiếu niên đi phân hạng cũng không phải là không thể, từ khi đăng kí tài khoản hắn vẫn luôn đều đặn online, căn bản là mỗi ngày, thế nhưng mấy ngày trước khi cuộc thi phân hạng diễn ra, đến nay cách hai ngày mới online trở lại, tôi nghĩ trong đó nhất định có nguyên nhân, bằng không lại thấy quá mức trùng hợp rồi.”

Một kỳ thủ đứng bên cạnh đột nhiên nhắc nhở.

“Không thể nào?”

Phương Tự nghe xong lập tức ngồi thẳng người dậy, ba người đều nhìn nhau một chút, mỗi người đều có suy đoán của riêng mình, có điều vẫn là Bạch Xuyên đánh vỡ yên lặng:

“Bỏ đi, chúng ta đừng ở đây đoán tới đoán lui nữa, điện cho Thời Quang hỏi một chút không phải được rồi sao?”

Phương Tự và Du Lượng nghe Bạch Xuyên nói như vậy đều nhìn chằm chằm vào anh, Bạch Xuyên nhìn tình huống này, thở dài:

“Được, tôi gọi điện thoại là được chứ gì?”

Nói xong liền lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Alo? Thời Quang.”

“Bạch Xuyên lão sư? Thầy tìm em có việc gì sao?”

Thời Quang lúc này vừa vào quán nét đem tài khoản Chử Doanh đăng nhập, liền nhận được điện thoại của Bạch Xuyên.

“Là như vầy, em lúc trước có hỏi thầy thời gian Vi Đạt võng mở ra, không biết là em có ở trên đó chơi cờ không?”

“Có nha! Em gần đây chuẩn bị định đoạn tái nên thường xuyên lên Vi Đạt võng internet đánh cờ, thật sự rất cảm ơn Tự ca, trang web này thực sự quá tuyệt rồi, nếu không em cũng không biết đi đâu tìm nhiều người đánh cờ như vậy!”

Thời Quang cũng không nghĩ đến câu dò hỏi này nhanh như vậy đã đến, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn cố gắng thử thay đổi đề tài.

“Vậy tài khoản của em tên gì?”

Bạch Xuyên cũng không muốn nghe Phương Tự Đập thải Hồng thí liền trực tiếp hỏi.

“Tài khoản của em có tên là ‘như có thần trợ’

Sao vậy thầy tìm em đánh cờ sao?"

Thời Quang biết rõ còn hỏi:

“‘Như có thần trợ’ sao?"

Bạch Xuyên sửng sốt một chút, vừa vặn một số kỳ thủ trên mạng cũng nghe thấy, đều tiến lên, có mấy người nhịn Không được cảm khái

“Cái này, không tìm được ‘Chử Doanh’ cư nhiên lại tìm được ‘như có thần trợ’ a”

Phương Tự càng nghe càng mê mang, trực tiếp hỏi :

“‘như có thần trợ ở trên trang web’cũng rất nổi danh sao?"

“Nổi danh sao , là quá nổi danh luôn đó chứ..”

Một kỳ thủ trên mạng đang muốn giải thích liền bị Du Lượng ngăn cản.

“Ngài chờ một chút đi để Bạch Xuyên lão sư hỏi xong đã..”

“Vậy em có biết tài khoản Chử Doanh không”

Bạch Xuyên lúc này quả nhiên không để ý đến âm thanh xung quanh, tiếp tục hỏi ra mục đích ban đầu.

[Tiểu Quang!]

Chử Doanh đột nhiên nghe hỏi tới mình liền sửng sốt.

“Chử Doanh? Đương nhiên là biết rồi, Chử Doanh là thầy dạy cờ của em mà”

Thời Quang không chút hoang mang nói ra đáp án ấp ủ đã lâu.

[Tiểu Quang! Sao em lại nói như vậy..]

Chử Doanh ôm cây quạt quả thật là gấp muốn chết.

“Cái gì, Chử Doanh là lão sư của em? Chính là người mà em nói đến lúc trước?..”

Bạch Xuyên nói không kinh sợ khẳng định là giả, thế nhưng anh rất nhanh nhớ đến đúng thật là Thời Quang có từng nhắc đến.

“Đúng vậy, Bạch Xuyên lão sư, Chử Doanh chính là lão sư am hiểu cổ kỳ mà em cùng thầy nói đến khi trước”

Thời Quang một bên giải thích với Bạch Xuyên một bên hướng Chử Doanh nháy nháy mắt bày ra khẩu hình:

[Yên tâm, em có kế hoạch của mình!]

Mà Bạch Xuyên cùng với một số kỳ thủ trên mạng nghe được tin tức này cũng đang khϊếp sợ nhìn nhau xác nhận.

“Không thể nào? ‘như có thần trợ’ cùng ‘Chử Doanh’ là thầy trò? Không thể nào? Như này cũng kém quá nhiều..”

“Đúng vậy căn bản không cùng một phong cách..”

Bạch Xuyên bị tiếng bàn tán xì xào cảm thấy phiền phức vô cùng, đứng lên lùi về phía sau một bước, né tránh, có điều cũng có cùng nghi vấn.

“Em nói Chử Doanh là lão sư của em, thầy có thể tin được, dù sao kỳ phong cũng tương tự nhau, thế nhưng có người nói ‘như có thần trợ’ cùng ‘Chử Doanh’ cũng kém quá nhiều..?”

“Sao lại kém quá nhiều? À, Chử Doanh lão sư chơi cờ luôn đẹp đẽ lại ổn định. Nhưng em cũng không thể bắt chước anh ấy cả đời? Em cũng có cách hạ kỳ của mình.”

Thời Quang bắt đầu phát huy kỹ năng diễn xuất của mình, làm ra bộ dáng mười phần phản nghịch.

[Thời Quang em nói gì vậy?]

Chử Doanh một bên không hiểu ra sao.

“Cho nên sau này em tham gia thi đấu cũng là dùng phong cách này?”

So với Chử Doanh, Bạch Xuyên càng quan tâm đến kỳ phong của Thời Quang hơn.

“Vậy cũng không phải, kỳ phong của lão sư em cũng không phải không thể hạ, dù sao càng dễ dàng thắng kỳ hơn không phải sao?”

Thời Quang tiếp tục đặt nền móng cho hai loại kỳ phong sẽ xuất hiện trong tương lai.

“Há, giỏi lắm, em còn biết hạ như thế nào giành chiến thắng, vậy bây giờ em còn dày vò cái gì đây? Cái gì mà kỳ phong của chính mình? kỳ Phong

của mình hay không không phải là thứ em nên theo đuổi bây giờ...”

Bạch Xuyên cau chặt, không thể chấp nhận hành vi vô trách nhiệm của Thời Quang.

Phương Tự đứng bên cạnh nghe Bạch Xuyên bắt đầu tức giận, ánh liền đảo quanh, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, khuyên sư huynh của mình:

“Cùng đứa nhỏ hảo hảo nói, đừng tức giận, để em cùng nó tán gẫu ~”

“Thời Quang, em có cái nhìn của chính mình rất tốt, chúng ta không phản đối, Bạch Xuyên cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Em đừng cùng anh ấy già mồm nữa, có điều chuyện của Chử Doanh lão sư với em là như thế nào vậy?”

Phương Tự trực tiếp đem câu chuyện quành trở lại vấn đề của Chử Doanh.

“Là Tự ca sao?”

Thời Quang đã chuẩn bị sẵn sàng bị Bạch Xuyên giáo dục một phen, kết quả đột nhiên đổi người có chút không kịp phản ứng.

“Anh còn nói, ngày hôm qua lão sư của em hướng anh phát ra 18 lần mời đấu kỳ, thế mà anh toàn bộ đều cự tuyệt, anh thật là. . .”

Thời Quang một chút cũng không muốn cùng Phương Tự thảo luận vấn đề này, trực tiếp ác nhân cáo trạng trước.

“Ai nha, em nghĩ xem, cao thủ như Chử Doanh sao có thể bừa bãi vô danh như vậy. Nếu tùy tùy tiện tiện hạ cờ trên mạng đối với hắn có chút không tôn trọng, vì vậy anh dự định tổ chức một giải đấu cờ trực tiếp, sau đó mời Chử Doanh lão sư đến, bất luận thắng thua danh tiếng của hắn cũng được phát dương quang đại, thế nào?”

[Tiểu Quang! Anh muốn hạ ~ ]

Chử Doanh nào có để ý đến danh tiếng, chỉ nghe thấy Thời Quang trực tiếp nhận mình là lão sư liền vô cùng cao hứng không nghĩ đến còn có thể cùng Phương Tự hạ một ván.

“Không được, lão sư của em còn đang rất tức giận, trong thời gian ngắn không muốn cùng anh chơi cờ.”

Thời Quang không hề bị làm cho choáng váng đầu óc, cũng không để ý đến ánh mắt hưng phấn của Chử Doanh, trực tiếp cự tuyệt.

“Ngày hôm qua là sư huynh không đúng, trên sân đấu hôm đó anh nhất định sẽ trực tiếp xin lỗi Chử Doanh lão sư, hơn nữa kỳ phí nhất định sẽ làm cho hắn hài lòng.”

Phương Tự phát hiện danh tiếng không có tác dụng liền dùng tiền tài để mê hoặc.

“Lão sư em chơi cờ trên mạng vốn không phải vì những tiền tài danh lợi kia, anh ấy căn bản không muốn lộ diện.”

Thời Quang không hề muốn day dưa với đề tài này nữa liền quăng ra mồi nhử.

“Có điều em không hiểu, Vi Đạt võng chính là dùng mạng lưới internet làm sân đấu, tại sao lại muốn tổ chức buổi gặp mặt bên ngoài? Tự ca không bằng anh trực tiếp tổ chức kỳ vương tranh đấu ở trên mạng không phải tốt sao?”

“Ồ, ý của em là..”

Phương Tự quả nhiên nghe ra một chút gì đó.

“Tự ca, anh xem, anh cùng lão sư em có danh tiếng, kỳ lực lại cao cường, cùng đấu cờ trên mạng, không phải chính là một cái quảng cáo náo nhiệt cho Vi Đạt võng hay sao, như vậy không lợi ích hơn?”

Thời Quang nhìn sự tình có cửa, lập tức lấy ra khái niệm kinh doanh hậu thế bắt đầu hấp dẫn Phương Tự.

“Anh không bằng đem chức nghiệp kỳ thủ bài trừ đi, ở trên mạng tổ chức giải đấu nghiệp dư kỳ vương tranh bá mang giải thưởng ra, lão sư của em không để ý tới những danh lợi này, thế nhưng đại đa số mọi người khẳng định sẽ quan tâm, những kỳ thủ nghiệp dư kia không phải cũng vì miếng cơm manh áo mà khom lưng sao? Anh xem từ tuyển chọn mạng, vòng bảng, trận đấu này, trận chung kết, tổ chức thêm mấy vòng, oanh oanh liệt liệt đến hơn một tháng, sau đó vừa vặn nghỉ Tết Nguyên Đán, cuối cùng chọn ra 32 đội mạnh nhất lại để cho bọn họ đến Phương Viên tham gia trận chung kết, cũng không cần phải trực tiếp đấu cờ bên ngoài để họ đấu trên mạng là được, Vi Đạt võng khẳng định sẽ trở thành đệ nhất mạng lưới cờ vây trên internet. Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đăng ký sử dụng.?Hơn nữa tham gia thi đấu dù sao cũng phải luyện cờ đi, vậy tỷ lệ online cũng đi lên a, anh cùng lão sư em so một hồi so thành ảnh hưởng lớn đến như vậy không tốt sao?”

“Em nói cái này đúng là có chút ý tứ nha”

Phương Tự bị nói đến động tâm, bắt đầu tính toán tính khả thi.

“Em, tiểu tử này đúng thật là rất có ánh mắt kinh doanh, được rồi để anh suy nghĩ lại một chút, nếu sự việc thành công sư huynh nhất định sẽ thưởng cho em một bao lì xì lớn”

“Được~ em chờ lì xì của anh, anh có việc thì làm trước đi, em tiếp tục luyện kỳ đây, bye bye~”

Thơi Quang thấy cuối cùng cũng có thể cùng Phương Tự ứng phó xong, đợi không được nữa liền cúp điện thoại.

“Ai, cậu làm sao để điện thoại tắt rồi, tôi nói cậu.. Ai..”

Bạch Xuyên bên cạnh chờ để tiếp tục khuyên bảo Thời Quang, bị hành động giành lấy điện thoại của Phương Tự có chút bất mãn.

“Ai, sư huynh, em cảm thấy ý kiến của Thời Quang không tệ, muốn nhanh chóng thực hiện..”

Phương Tự đang chìm đắm trong kế hoạch thương mại của mình nhưng đáng tiếc Bạch Xuyên không quan tâm chút nào trực tiếp đánh gãy “Cậu đem notebook cho tôi dùng một chút tôi phải cùng Chử Doanh lão sư tâm sự.”

“Không phải, sư huynh..”

Phương Tự thấy Bạch Xuyên không hề quan tâm, liền quay đầu lại tìm kiếm Du Lượng.

“Tiểu Lượng em cảm thấy như thế nào”

“Sư huynh em không hiểu những thứ này lắm.”

Du Lượng thật lòng muốn an ủi Phương Tự còn cười với anh. Thế nhưng quay đầu liền tìm kỳ thủ mạng nọ.

“Lão sư, ngài có thể cho tôi biết một chút tình huống của ‘như có thần trợ’ được không.”

Phương Tự bụng đầy kế hoạch nhưng đáng tiếc không ai thèm quan tâm đến hắn, chỉ có thể đứng dậy dặn dò:

“Giúp tôi thông báo với bộ kỹ thuật nửa giờ sau đến phòng làm việc mở cuộc họp.”

Sau đó xoay người vừa vặn nghe kỳ thủ mạng nọ giới thiệu qua như có thần trợ.

“Ai, ‘như có thần trợ’ này thật sự không có ai có thể ngờ, hắn cùng Chử Doanh cư nhiên có mối quan hệ thầy trò, nếu nói phong cách của Chử Doanh là quân tử yêu cái đẹp thì với ‘như có thần trợ’ chính là một tên côn đồ cắc ké đầu đường xó chợ”

“Gọi như vậy còn dễ nghe, có người còn nói hắn đáng lẽ không nên gọi là trực tiếp sửa lại thành ‘có bệnh thần kinh’ thì đúng hơn”

Kỳ thủ bên cạnh lời nói khắc nghiệt còn cắm thêm một câu.

“Đám người này không thắng được người ta còn đặt biệt hiệu, quả thật là không phải hành vi của quân tử.”

Bạch Xuyên mặc dù không nhìn thấy cách hạ cờ của Thời Quang, nhưng cũng không muốn nghe người khác nói xấu cậu.

“Có chút ý tứ a, cụ thể một chút.”

Phương Tự quan tâm hỏi.

“‘Như có thần trợ này chơi cờ rất ít khi đem kì hình đi hết một cách nguyên vẹn mà thường khi bắt đầu sẽ ra những nước đi vô cùng kỳ quái? khiến người khác hoàn toàn không thể lí, nhưng vẫn luôn mạc danh kì diệu mà chiếm thượng phong? Sau đó... Liền thắng?. Vì lẽ đó cho nên những võng hữu hạ cờ không hiểu sao thua liền bắt đầu nói lời độc ác. Nhưng đa số mọi người vẫn công nhận hắn chính là một vị đại thần.”

“Nói cách khác, thủ đoạn nhìn như bất hợp lý của cậu ấy là thành lập?” Du Lượng nổ lực lí giải.

“Cái này ai mà biết, chúng ta lúc trước vẫn luôn cho rằng ‘như có thần trợ’ này chính là một vị đại cao thủ chuyện nghiệp muốn mượn mạng internet lên thử nghiệm một số tân hình thái, cho nên cũng không dám nói rốt cuộc là chúng ta xem không hiểu cờ của cao thủ, hay là bản thân là ác thủ, ai có ngờ hắn chỉ là một hướng đoạn thiếu niên?”

“Đúng, hơn nữa người này quấy rối công phu đúng thật là xếp hạng nhất , ngẫu nhiên khi hoàn cảnh quá mức rõ ràng, hắn sẽ châm lửa chung quanh, khơi mào sự việc, sau đó bắt đầu liều mạng sử dụng năng lực tính toán ,bất quá hắn vẫn là thua.”

“Đây cũng quá thú vị rồi!”

Phương Tự nắm nắm cằm không biết suy nghĩ gì, lại hỏi Du Lượng:

“Tiểu Lượng, em cùng Thời Quang chơi cờ vẫn luôn như vậy sao?”

“Nghe có vẻ giống, nhưng như vậy cũng không dễ phán đoán.”

Du Lượng cau mày, sau đó hỏi một câu:

“Vị lão sư nào từng chơi cờ với cậu ta, tôi muốn xem kỳ phổ một chút.”

“A, Tiểu Lượng cậu xem, lúc ấy tôi xuống không rõ, liền cùng hắn hạ mấy bàn.”

Một người chơi cờ nhiệt tình cung cấp phổ kỳ.

“Không phải đều thua chứ?”

Kết quả bên cạnh liền có người châm lửa đốt.

“Làm sao có thể, tôi cũng là một kỳ thủ chuyên nghiệp, cậu ta làm như vậy vẫn luôn có lúc lật xe, tôi nhất định là có thể thắng a?”

Người bị nói như vậy liền giận dỗi.

“Ngài trước tiên cho ta xem kỳ phổ được không?”

Du Lượng một chút cũng không muốn nghe bọn họ đấu võ mồm, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu xem kỳ phổ.

“Được, cậu xem trước đi.”

Thời Quang không hề biết mình bây giờ ở Vi Đạt bị bàn luận như thế nào, có điều phỏng chừng cũng không quan tâm, cậu ở trên internet chính là muốn thử đủ các loại cẩu chiêu, vì vậy vẫn luôn không có quan tâm đến thắng thua. Bây giờ cậu đang bận động viên Chử Doanh vì không thể cùng Phương Tự đấu cờ.

[Tiểu Quang, vì sao em không cho anh chơi cờ với Phương Tự?]

“Anh không nghe Phương Tự nói muốn khiêu chiến trực tiếp sao? đến lúc đó là anh đi hay em đi?”

Thời Quang vô cùng bất đắc dĩ.

[À....]

Chử Doanh cũng không cãi lại. Ngẩng đầu nhìn Thời Quang một cái lại cúi đầu, ủy khuất như muốn khóc.

“Lại không vui sao?”

Thời Quang thật lâu không thấy bộ dáng này của anh, cư nhiên có chút hoài niệm.

[Anh vui hay không cũng không có quan trọng gì đâu? Bây giờ anh ngay cả quân cờ cũng không cầm lên nổi, dù cho có trăm lần không nỡ vạn lần không cam đi chăng nữa, thì có thể làm gì..]

Chử Doanh tiếp tục biểu diễn.

“Được rồi được rồi mà, tuyến cờ vương lần này đều cho anh chơi hết, lời giải thích của em cũng có quá nhiều lỗ hỏng chỉ cần bọn họ không tra cứu liền có thể lừa gạt qua, nhưng mà Phương Tự rất thông minh, so với hồ ly còn nhạy bén hơn vì vậy em cẩn thận từng li từng tí đem cuộc thi võng mạng ra dời đi sự chú ý của hắn, làm sao dám trước mặt hắn tiếp tục nói tiếp chuyện này đây?”

Thời Quang nhìn cảnh tượng quen thuộc này, quả thật vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng vẫn nổ lực an ủi kỳ hồn của mình:

“Hơn nữa Chử Doanh anh chính là lão sư của kỳ thủ số một thế giới trong tương lai còn chưa đủ sao?”

[Vậy anh lúc nào mới có thể chơi cờ cùng cao thủ] Chử Doanh cũng rõ ràng mình không thể thế nhưng vẫn nói ra mục đích của mình.

“Em nghe nói, Tiểu Bạch Long chính là thanh triều kỳ thánh đúng không?”

Thời Quang rốt cuộc nói ra kế hoạch cậu đã sớm tính toán xong.

“Em đời trước, liên tục 9 năm liền nắm giữ danh hiệu kỳ thánh bây giờ nhường lại cho anh, thế nào?”

[Ý em là sao?]

Chử Doanh nghiêng đầu, vẫn là bộ dáng tức giận nhất thời sẽ dỗ không tốt.

“Thì chính là sau khi chúng ta tháng một định đoạn xong liền tham gia kỳ thánh chiến. Từ cuộc thi dự tuyển đến cùng Tang nguyên trận chung kết 7 phiên kỳ liền cho anh hạ. Nếu có thể giành được danh hiệu, vậy nói là em dùng cách kỳ phong của anh hạ, nên muốn mang danh hiệu trao cho anh được không?”

Thời Quang rốt cuộc cũng cho anh một hứa hẹn.

“Em đã sớm nói qua rồi Chử Doanh, em sẽ đem những gì lịch sử nợ anh trả lại hết lại cho anh, em muốn mang cái tên Chử Doanh trở thành kỳ vương vang danh khắp Đại Giang Nam Bắc.”

[Ô ô ô ô, Tiểu Quang...]

“Sao anh lại khóc rồi?”

[Anh thật sự rất cảm động a, ô ô ô ~]

TBC.

***************