“Không phải chứ Chử Doanh, anh nói xem Du Lượng làm sao mỗi ngày đều tức giận a? Cậu ta hôm nay còn hống em?”
Thời điểm Thời Quang lên taxi còn chưa kịp phản ứng lại, kết quả dọc đường càng nghĩ càng khó chịu, tiến vào gian phòng còn nhịn Không được cùng Chử Doanh oán giận.
[Anh cảm thấy Du Lượng rất tốt, em mỗi ngày đều dằn vặt thân thể mình, anh nói em cũng không nghe, hiện tại rốt cuộc cũng có người đến quản.]
Chử Doanh nắm lấy cây quạt mài móng tay, một bộ dáng không thèm quan tâm.
“Ha, em cần cậu ta quản sao? Người khác không biết thì thôi anh còn không biết sao, em chính là một người trưởng thành còn cần ai quản, thật vất vả tránh được mẹ, vậy mà lại tới thêm một Du Lượng.”
Đem áo khoát cùng túi xách ném trên gế, càng ngày càng không phục.
[Cũng không biết người trưởng thành nào kia, ở trên núi lạc đường, đến khảo thí không có chỗ ở, sinh bệnh còn không biết chạy chỗ nào đi mua thuốc, em nếu có thể dựa vào chính mình, cũng không cần Du Lượng người ta là một đứa trẻ 14 tuổi chân chính bận tâm chăm sóc]
Chử Doanh một chút cũng không quan tâm Thời Quang tức giận bất bình, anh không thích nhìn Thời Quang không chịu chăm sóc chính mình đã lâu rồi, đối với tình huống hiện tại vô cùng hài lòng.
“Cậu ta chăm sóc em gì chứ, không phải chỉ là mua thuốc thôi sao, em cũng có thể tự mình làm!”
Thời Quang nhìn bộ dáng này của Chử Doanh tức giận đến trực tiếp nằm uỵch trên giường, đạp giày ra liền muốn đi ngủ.
[Tiểu Quang em còn chưa có uống thuốc đâu!]
“Bụng trống rỗng thì uống thuốc cái gì, Du Lượng nói là chăm sóc em, kết quả một bữa ăn tiện lợi cũng không cho, hơn nữa em như thế nhất định là do buổi sáng uống thuốc còn chưa xuống, bây giờ ngủ một giấc trước rồi tính sau”
Thời Quang tứ chi ê ẩm bám giường không muốn di chuyển, ở trên giường dằn vặt muốn đem áo ngoài cởi ra.
“Xin chào, phòng khách phục vụ”
Thời Quang còn đang định cởϊ qυầи áo, kết quả đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh gãy.
“Hả? Tôi không có gọi phòng phục vụ?”
Thời Quang không tình nguyện đứng lên, lại thấy nhân viên phục vụ cầm bữa trưa cùng nước ấm đưa tới cửa, sững sờ tiếp nhận khay:
“Vâng, cảm ơn ngài”
[Ai nha, quả thật không cần người khác chiếu cố đâu ~]
Chử Doanh tiến đến trước mặt Thời Quang cười tủm tỉm bổ sung một câu.
“Đi!” Thời Quang cau mày biểu thị không muốn để ý đến Chử Doanh, nhưng vẫn hoàng ăn bữa trưa, sau đó uống thuốc hạ sốt, mới lên giường bắt đầu ngủ.
Du Lượng rốt cuộc hoàn thành cuộc thi, vội vội vàng vàng trở lại khách sạn, nhìn thấy Thời Quang đang ngủ say, bên trong lò sưởi mở đến có chút ấm áp, trên mặt của cậu cũng hồng hào thêm một chút, Du Lượng không hiểu sao nhìn Thời Quang có chút đờ ra, quỷ thần xui khiến đưa tay ra sờ, vừa mới đυ.ng tới người lại như bị điện giật rụt tay lại, do dự hồi lâu vẫn là dùng tay sờ sờ trán Thời Quang, chậm rãi thở phào.
Mà ở nơi Du Lượng nhìn không thấy, Chử Doanh yên lặng mở quạt gấp ra, che mặt mình.
Thời Quang ngày thứ hai rốt cuộc cũng không bị sốt nữa chỉ còn một chút di chứng cảm mạo liền không thèm quan tâm, cùng Du Lượng đồng thời đến trường thi, ngồi tại chỗ chờ đấu thủ. Có điều lúc này Thời Quang trực tiếp từ chối yêu cầu giúp Chử Doanh đánh cờ.
“Ngày hôm qua dọa cho Từ Tuấn Lãng ra sao anh không nhớ à, hôm nay em đến, chúng ta cũng đừng bắt nạt người ta a~”
Thời Quang hạ cờ cũng chỉ sử dụng cờ hướng dẫn, ôn nhu chỉ điểm đối phương, không tiêu hao thời gian bao lâu, buổi chiều phong bàn trở về đối phương liền chịu thua.
Vị trí Thời Quang cách Du Lượng hơi xa, cậu nhìn sang bên kia, không thấy rõ tình huống cụ thể trên bàn cờ, chỉ có thể thấy Du Lượng còn đang nghiêm túc suy tư, vì thế đi tới trước bảng thành tích định xác nhận thành tích, sau đó dựa theo ước định đi khu trải nghiệm của Duy Đạt chờ Du Lượng.
Kết quả, từ xa Thời Quang đã nhìn thấy bóng lưng to lớn mặc áo ngắn tay đang ngồi ôm đầu gối nhìn chằm chằm bảng kết quả, đờ ra.
Thời gian đứng bên cạnh hắn, nhìn bảng thành tích, dùng bả vai đυ.ng vào vai Từ Tuấn Lãng, bắt chước thái độ kiếp trước của hắn âm dương quái khí bắt chuyện:
“Ôi, sắc mặt anh khó coi như vậy, không ngủ ngon a ~ ai, bất quá cũng đúng, nếu tôi liên tục thua hai vòng cũng phải như vậy, năm ván ba thắng, nếu lại thua thêm một vòng liền về nhà đi?”
Chỉ là phản kích trong tưởng tượng cũng không có đến, Từ Tuấn Lãng chỉ là nhẹ giọng cảm khái, thậm chí không phân biệt được là nói cho Thời Quang hay là tự mình nghe:
“Tôi có phải là không nên chơi cờ nữa không? Đầu tiên là gặp phải cậu lần đầu tiên đi thi còn không có học qua đạo trường, ngủ gật cũng có thể thắng, vòng thứ hai lại mắc phải sai lầm, 2 ván căn bản còn chưa chống đỡ được đến khi thu quan liền thua, cậu nói đúng tôi không nên đi thi nữa, vẫn nên trở về thôi..”
“Không phải, anh nói cái gì?”
Thời Quang khϊếp sợ vội kéo Từ Tuấn Lãng đang muốn xoay người đi lại.
“Nói cái gì, lão tử nói là từ nay không chơi cờ vây nữa.”
Từ Tuấn Lãng mạnh mẽ hô to, cũng còn may hắn cũng biết đây là trường thi nên âm thanh cũng chỉ có Thời Quang nghe thấy.
“Không phải anh cho rằng tôi chỉ là một tiểu hài tử tùy tùy tiện tiện mới học chơi cờ đó chứ? Anh coi thường tôi hay là tự coi thường chính bản thân mình?”
Thời Quang nhanh chóng nghĩ ra lí do:
“Tôi nhìn vậy thôi nhưng chính là thần đồng cờ vây tại thành phố của tôi khi còn bé đó, nói Không phải khoe khoang nhưng mà trong gian phòng này có thể làm đối thủ của tôi còn không có vượt qua 3 người đâu.”
“Ha, thần đồng cùng tôi có quan hệ gì? Cậu buông tay ra”
Từ Tuấn Lãng không chút cảm kích, nổ lực thoát khỏi tay Thời Quang.
“Tôi muốn nói với chính là bàn cờ hôm qua hạ kỳ thật không sai, thua cờ căn bản không phải là vấn đề của anh, hơn nữa tôi cũng không phải là đầu óc mù mờ cùng anh chơi đâu, anh nghe tôi giải thích lại một chút đi?”
Thời Quang vừa nói vừa hướng Chử Doanh nháy nháy mắt.
[Hắn ở trung bàn dùng ‘trấn đầu’ anh liền dùng ‘Trì cô’, hạ xuống ác nhất là ‘đỉnh đoạn’ rất có kiên quyết.]
Chử Doanh bên cạnh nhắc nhở.
“Anh có thể ở trung bàn sử dụng loại hung chiêu "Trấn Đầu", sau đó dám "đỉnh đứt" lúc tôi "Trị Cô", như thế nào hiện tại lại kinh hoàng?”
Thời Quang thấy Từ Tuấn Lãng không có phản ứng lại bổ sung một câu.
“Tôi không muốn nghe cậu nói, là tôi sợ? Không thể đi được chưa?”
Từ Tuấn Lãng bị hắn nói cho đỏ mặt.
“Thiết, đó chính là cảm thấy thua tôi mất mặt? Tôi nói với anh thua tôi không mất mặt, thua không nổi mới mất mặt nha~”
Thời Quang nói nửa ngày rốt cuộc nhìn thấy Từ Tuấn Lãng có chút dao động, thuận tiện liền khoác tay lên vai hắn, tay còn lại chỉ về phía Du Lượng
“Nhìn thấy cậu ấy không, cái người mặc áo sơ mi trắng, sống lưng thẳng tắp kia đó~ cậu ấy chính là Du Lượng, con trai của nhà vô địch cờ vây thế giới Du Hiểu Dương.”
“A, cậu ta là Du Lượng sao? Có nghe thấy, làm sao?”
“Cậu ấy chính là anh em tốt của tôi chúng tôi từ lúc 9 tuổi đã đấu cờ với nhau, cậu ấy tuy chưa có thắng qua tôi một ván dù người ta cũng là trình độ chức nghiệp kỳ thủ, cũng chưa từng như anh đây mới thua một ván cờ liền nói không chơi cờ nữa, hơn nữa anh cũng chỉ hơn chúng ta có 2 tuổi thôi, mặc dù tuổi tác cùng dáng vóc không giống lắm”
Thời Quang Nhìn Du Lượng tư thế tiêu chuẩn lạc tử, cảm thấy kiếp trước truyền thông nói cái gì mà ‘Kỳ Đàn quý công tử’ quả thật vô cùng thích hợp.
“Thật hay giả? Cậu lừa dối tôi, phải không?”
Từ Tuấn Lãng có chút bán tín bán nghi.
“Làm sao có thể, cậu ấy nhìn tôi này~”
Quả nhiên lúc này Du Lượng đang chờ đối thủ hạ xuống vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía sau, sau đó liền nhìn thấy Thời Quang treo trên người một người thoạt nhìn không dễ chọc, lông mày lại hung hăng nhíu lại, mà Thời Quang lại không để ý giơ tay về phía cậu.
“Thấy chưa? Anh đừng có không tin nữa, đợi bản tái đấu tiếp theo liền biết”
Thời Quang thấy người cũng bình tĩnh rồi liền buông tay xoay người dùng nắm đấm nên lên vai Từ Tuấn Lãng cuối cùng tổng kết.
“Có điều với tiền đề là anh phải thắng liền 3 trận, cái này tôi cảm thấy anh không thành vấn đề gì đâu”
“Đối với tôi tự tin như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi nhìn người vẫn luôn rất tốt! Nếu thật như vậy thì nhớ mang tôi đi cưỡi xe máy của anh một hồi, thế nào?”
Thời Quang xác nhận cuối cùng cũng khuyên được người trở về liền cầm lấy bút, ngay khi hắn đang xù lông viết lên dãy số điện thoai của chính mình
“Đây là số của tôi 68853978, có vấn đề gì về cờ vây anh có thể điện hỏi tôi, bản tái chờ anh.”
Vào lúc này Thời Quang cảm thấy mình quả thật là vô cùng lợi hại, còn đắc ý nhìn Từ Tuấn Lãng, đột nhiên phía sau vang lên âm thanh bình tĩnh.
“Thời Quang, cậu làm gì ở đây?”
“Ai nha, không phải chứ Du Lượng cậu bước đi đều không có phát ra âm thanh sao, dọa chết tôi rồi”
Thời Quang tiện tay vứt bút,khoát tay choàng cổ Du Lượng, hướng Từ Tuấn Lãng khoe khoang
“Thế nào? Không lừa anh chứ? chúng ta chính là anh em tốt~”
“Được rồi, tôi đã biết, vậy tái bản gặp lại”
Từ Tuấn Lãng nhìn hai người bọn họ một chút, gật gật đầu, đi ra ngoài.
Du Lượng không biết tại sao bỏ qua hành động của Thời Quang chỉ nhìn theo bóng lưng của Từ Tuấn Lãng truy hỏi một cậu.
“Cậu biết hắn?”
“Ai, là đấu thủ ngày hôm qua, không cẩn thận đem hắn đánh vỡ ý chí, thực sự không đành lòng liền an ủi hắn một chút.”
Thời Quang dửng dưng như không có việc gì kéo Du Lượng đi Ra ngoài.
“À~ tôi trước nay còn không biết cậu có lòng trắc ẩn như vậy đó”
Du Lượng cuối cùng cũng đem cánh tay đang gác trên vai mình của cậu gạt xuống.
“Ai nói! Tôi là lúc trước đem cậu hạ đến khóc, còn đem đồng hồ điện tử quý giá nhất trên người cho cậu rồi, hiện giờ cũng không có cái thứ hai có thể cho, an ủi hắn vài câu thì có làm sao? Cậu nếu như không thừa nhận vậy đem đồng hồ đeo tay trả lại đây, tôi đem cho Từ Tuấn Lãng hiệu quả còn tốt hơn một chút.”
“Đồ chơi của trẻ con đó, hiện tại không biết là ném ở chỗ nào rồi”
Du Lượng cau mày trả lời.
“Há, ném rồi?! Ném rồi thì thôi”
Thời Quang nghĩ đến Du Lượng đến khuyên mình chơi cờ lần đó, lấy ra một cái đồng hồ thiếu nhi được bảo quản sạch sẽ, vui vẻ cười cũng không có vạch trần hắn.
Có điều Du Lượng nghĩ đến ván cờ 6 năm trước lại tình cờ đi ngang qua khu trải nghiệm Vi Đạt, bất thình lình hỏi một câu
“Chử Doanh là ai?”
“A? Cậu nói cái gì?”
Vốn là đang trong đắc ý lại bị câu hỏi của Du Lượng dọa sợ hết hồn.
[Tiểu Quang! Sáng sớm hôm qua tiểu Lượng gọi em rời giường lúc đó em gọi sai tên rồi!]
Chử Doanh cũng sợ hết hồn liền nhớ đến ngày hôm qua.
[Sao anh không nói sớm]
Thời Quang cắn chặt răng hàm.
“Cậu ngày hôm qua gọi danh tự này”
Du Lượng nhìn dáng vẻ vặn vẹo trước mắt, dừng bước chờ cậu trả lời.
“Này không thể, tên là gì? cậu không nghe nhầm chứ?”
Thời Quang chuyển động con ngươi, hoang mang hoảng loạn kéo Du Lượng về phía trước.
“Tôi đột nhiên nhớ ra thuốc trưa nay còn chưa có uống, có chút đau đầu, chúng ta nhanh về uống thuốc đi~”
Du Lượng cũng không có truy hỏi tiếp.
[Tiểu Quang à như vậy cũng giả quá đó.Chúng ta còn ở trên internet dùng tên Chử Doanh đánh cờ đó].
Chử Doanh nhìn không nổi.
“Đừng nói nữa, lí do em dùng để lừa gạt Bạch Xuyên lão sư còn được, dù sao cũng chỉ là giải thi đấu thiếu nhi, thế nhưng cùng Du Lượng hạ hai ván cờ nói cái gì cũng giải thích không rõ, chúng ta cứ như vậy đi, chờ em về lại nghĩ cách tiếp.”
Ngày hôm sau, Thời Quang nghĩ đến biện pháp chính là, vừa rời giường liền thu thập đồ đạc bỏ vào trong túi sách, cùng Du Lượng đến phòng thi sau đó nhanh chóng hoàn thành trận đấu, cuối cùng gửi tin nhắn cảm ơn Du Lượng rồi bỏ chạy....
TBC.
***************