- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
- Chương 29
Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
Chương 29
Quả nhiên khi hai người đến phòng thi thì đã muộn.
Du Lượng đứng trước cửa thi đấu, nhìn con mắt đỏ ngầu cùng đôi môi xám trắng của Thời Quang thực sự có hỏa mà không phát ra được. Chỉ đè lại vai cậu, một lần nữa xác nhận
“Thời Quang cậu xác định tình trạng bây giờ đi thi đấu không có vấn đề gì chứ, bằng không thì trở về đi, dựa vào thực lực của cậu mất một trận cũng không sao?”
“Ai nha, một đường đến đây cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi nha, hơn nữa đến cũng đến rồi còn có thể không thi sao? Cậu đừng quên mặc dù tôi phát sốt nhưng mà còn thắng cậu một ván đó, cuộc thi dự tuyển này còn có thể không qua được sao?”
Thời Quang đúng là có chút hỗn loạn, cậu cũng không có chấp nhất với việc dùng thực lực của mình thông qua cuộc thi, vì vậy cậu định nhường ván kế tiếp cho Chử Doanh, vì vậy trái lại không hề lo lắng.
“Cậu còn không ngại nói ván cờ đó!, hạ xuống có bao nhiêu quá đáng? Quên đi, vậy cậu liền vững vàng không nên gấp gáp, tôi nhanh chóng hoàn thành phần thi ở ngoài đợi cậu!”
Du Lượng nghĩ đến trình độ ván cờ đó của Thời Quang Không biết mình có nên hay không nên yên tâm, chỉ là vẫn nhịn Không được dặn dò thêm vài câu.
“Biết rồi, trận đấu đã bắt đầu rồi, cậu lại nói hai chúng ta đều phải bị phán thua.”
Thời Quang không muốn Du Lượng lo lắng, trực tiếp đẩy cửa phòng thi ra, lôi kéo Du Lượng đi vào xem bảng đối đầu.
Thời Quang vừa nhìn danh sách trận đấu thì rất vui vẻ, cư nhiên là Từ Tuấn Lãng a, quay đầu lại nhìn phát hiện lúc này đại ca này vẫn là trang phục kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, lúc này ngược lại không có trễ, đã quy củ chờ ở chỗ ngồi, hơn nữa rõ ràng chính là đang nhìn về phía này, suy đoán hai người bọn họ có phải là đối thủ của mình hay không.
“Tôi tìm được rồi, đi qua trước đây.”
Thời Quang vỗ vỗ bả vai Du Lượng, thấy Du Lượng gật gật đầu với cậu, liền vui vẻ đi qua, cảm thấy mình đúng thật trùng hợp, chỉ là lần này đổi thành mình đến trễ.
Ban nãy bọn họ đẩy cửa phòng thi ra hấp dẫn ánh mắt của không ít người, Thời Quang cũng không hoảng hốt, hùng dũng hiên ngang theo thông đạo giữa phòng thi đi về phía trước, còn một bên cùng Chử Doanh lẩm bẩm
[Từ Tuấn Lãng này là bạn cũ, lần trước chính là người đầu tiên gặp được, anh một hồi nhìn thấy liền biết, bộ dạng hung dữ không nói còn có đủ loại ám chỉ tâm lý, lúc trước em vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi, nếu không phải anh nghĩ hết biện pháp giúp em xây dựng lòng tin, không chừng em liền thất bại ở vòng loại đầu. Cho nên Chử Doanh anh phải hảo hảo hạ, chúng ta cũng không thể thua hắn nữa.]
[Lại là ngoại chiêu sao? Em cũng quá coi thường anh, loại tiểu nhân này làm sao có thể thắng anh được?!]
Chử Doanh cầm quạt bày tỏ quyết tâm.
“Thật ngại quá, tôi đến trễ, buổi sáng có chút không thoải mái,”
Thời Quang cầm lấy bộ đếm thời gian lên nhìn một chút, sau đó đưa cho trọng tài đi tới, hướng Từ Tuấn Lãng lộ ra một nụ cười hoạt bát, “Còn kém 2 phút, kịp.”
“Không quá 15 phút, có hiệu lực đối với cục diện, đến trễ trừ đi gấp đôi thời gian.” Trọng tài điều chỉnh bộ đếm thời gian và đặt nó trên bàn.
“Chỉ có cậu như vậy, đạo tràng nào a, lão sư ở đạo trường chưa từng dạy cậu sao, sinh bệnh thì đến bệnh viện sớm một chút, đừng cố gắng chống đỡ.”
Từ Tuấn Lãng vốn tưởng rằng mình có thể không chiến mà thắng, kết quả vẫn là môi trắng bệch, rắm thối ngậm nước mắt, liền có chút khó chịu.
“Năm đầu tiên tôi tham gia, còn chưa có đạo trường, chúng ta bắt đầu đi.”
Thời Quang lúc này không biết là thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, hay là bởi vì hệ thống sưởi ấm trong phòng, ấm áp mà có chút buồn ngủ, cũng lười nói nhiều với hắn, lấy tay chống đầu lên bàn, nháy mắt với Chử Doanh
[Em không muốn động não, đều dựa vào anh a ~].
[Ván cờ này khẳng định không thành vấn đề, nhưng anh hơi lo lắng cho thân thể của em.]
Chử Doanh nhìn bộ dáng Thời Quang, lo lắng đến cúi người quan sát trạng thái .
[Sao anh lại dong dài giống như Du Lượng vậy? Hẳn là tác dụng của dược hiệu nên hơi mệt mỏi, không có gì đáng ngại. Nhanh lên, xong là có thể trở về ~]
Thời Quang không kiên nhẫn lật lật mắt.
[Được rồi, anh hiểu rồi,4-6, sao.]
Chử Doanh đứng dậy gật đầu.
Vì thế Thời Quang vừa mệt mỏi vừa máy móc hạ cờ, đến khi phản ứng lại, Từ Tuấn Lãng sắc mặt tái nhợt Đình Chung nhận thua. Thời Quang nhìn kỹ Từ Tuấn Lãng bị Chử Doanh trực tiếp gϊếŧ một con rồng lớn, râu ria đều không che được sắc mặt khó coi của hắn, quả thực không phân biệt được hai người trước bàn cờ này ai đang phát sốt.
[Không phải chứ Chử Doanh anh cũng quá tàn nhẫn rồi?]
Thời Quang nhìn thế cục có chút ngẩn người.
[Không phải là em nói nhanh lên sao?Em mau trở về nghỉ ngơi đi ~]
Chử Doanh vung quạt, vẻ mặt thản nhiên.
[Nhưng có phải hơi quá tay hay không..]
Thời Quang còn chưa nghĩ ra có muốn nói gì đó, Từ Tuấn Lãng liền xách mũ bảo hiểm không nói một lời rời đi.
“Vậy được, chúng ta trở về.”
Thời Quang mơ mơ màng màng như ngủ không ngủ mất hơn một giờ, đầu óc mơ hồ cũng nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể tìm trọng tài xác nhận kết quả trận đấu trước.
Kết quả chờ Thời Quang vừa ra khỏi cửa phòng thi, liền đột nhiên vỗ đùi “Xong đời! Thẻ phòng ở chỗ Du Lượng!”
[Hả? Không, phải không?]
“Sao lại không thể, phòng là do Du Lượng người ta mở a~, hơn nữa em cũng không nghĩ anh nhanh như vậy phong bàn đều thắng, làm cho Từ Tuấn Lãng cơm trưa cũng đều chưa kịp ăn đã thua.Thời Quang ấn ấn đầu mình, phi thường bất đắc dĩ.
[Xin lỗi, Tiểu Quang... Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?]
Chử Doanh lúc này mới có chút áy náy cùng luống cuống.
Nhìn cửa phòng thi đóng chặt thở dài, “lúc này đi vào cũng không thích hợp, chúng ta cũng đừng quấy rầy Du Lượng nữa, cậu ta tức giận lại ảnh hưởng phát huy thì làm sao. Chỉ còn lại mười mấy phút, chúng ta ở cửa chờ một lát đi. ”
[Ai, vậy cũng được.]
Chử Doanh cũng không còn cách nào khác, cùng Thời Quang ở ngoài cửa chờ.
Vì thế chờ Du Lượng từ cửa đi ra, liền nhìn thấy người vốn tưởng rằng đã trở về ngồi xổm ở cửa co lại thành một đoàn quen thuộc, cậu cảm thấy hôm nay mình nhịn giận lại nhịn đến xông thẳng vào ót, một tay xách cổ áo Thời Quang, xách cậu lên, quả thực không thể tin được!
“Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu nên quay trở về rồi sao?”
“Tôi không có thẻ phòng? Đang chờ cậu ra ngoài.”
Thời gian vô tội mở to đôi mắt cẩu ngập nước của mình nhìn Du Lượng, một bộ nắm giữ thiên địa chí lý.
“Cậu không thể tìm tôi đi lấy hay sao? Cần gì phải ngồi đây đợi?”
Du Lượng quả thật tức đến thực không biết phải nói gì, lại thuận tay sờ sờ trán Thời Quang.
“Tôi không phải chỉ là không muốn quấy rối cậu chơi cờ à? Cậu hung dữ như vậy làm gì?”
Thời Quang lí lẽ hùng hổ nhìn Du Lượng nhẫn nhịn tức giận.
“Tôi hung dữ.. Cậu còn bị sốt đây này, còn hỏi tại sao?!”
Du Lượng sờ sờ cảm thấy còn có chút nóng thu tay về nhẫn nhịn, nặn nặn mi tâm, hít sâu một hơi khống chế ngữ khí của mình. “Bỏ đi, cậu ăn cơm chưa?”
“Còn chưa có ăn, hay là cậu chia một nửa phần cơm của mình cho tôi đi?”
Đầu óc Không quá nhạy bén Thời Quang cho rằng sự tình đã qua, vui vẻ hớn hở đùa giỡn Du Lượng một chút.
“Bữa ăn tiện lợi này là lạnh, cậu bây giờ có thể ăn lạnh sao?”
Du Lượng rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh rống lên, ôm lấy vai Thời Quang đem cậu ra ngoài:
“Thời Quang tôi sớm muộn gì cũng bị cậu chọc cho tức chết! Cậu hiện giờ mau mau quay lại khách sạn đem thuốc uống đi, sự tình buổi trưa hôm nay tôi sẽ giải quyết cho cậu, hiểu rõ chưa?”
“Không phải cậu làm gì dữ vậy?”
Thời Quang bị đẩy ra khỏi trung tâm cửa lớn, còn cố xoay người lại cùng Du Lượng nói lí.
“Cậu câm miệng!”
Du Lượng vẫy vẫy một chiếc xe taxi đem Thời Quang nhét vào, còn không quên hướng tài xế bàn giao, “sư phụ, trung tâm thành phố quán rượu lớn, phiền ngài mở nhiệt độ xe lên lớn một chút.”
“Cậu tốt nhất là ở trong phòng đợi tôi trở về, cậu làm gì tôi mặc kệ, nhưng nếu để tôi gặp lại cậu mà cậu vẫn còn bị sốt, vậy cậu chờ đi đến bệnh viện tiêm đi”
“Du Lượng móc Ra thẻ phòng ném cho Thời Quang, cũng không đợi cậu trả lời, liền đùng một tiếng đóng cửa xe lại, nhìn xe taxi chạy đi mới mở điện thoại ra gọi:
“Xin chào, phiền ngài nửa giờ sau đưa đến một phần cơm trưa và một bình nước nóng đến phòng 3006.. Vâng tôi biết là phòng có nước nóng, nhưng vẫn phiền ngài đưa đến một bình, cảm ơn”
Mà bọn họ cũng không chú ý tới bên cạnh có hai người hoàn chỉnh vây xem toàn bộ quá trình tán gẫu.
“Hai người này đúng là có chút đặc biệt nha, cậu xem cái người gọi là Thời Quang kia đúng là tiểu đáng thương, mới lúc đến muộn dáng vẻ không phải như vậy đâu, kết quả thi xong liền ra cửa đợi đến phát ngốc, bị bệnh còn bị bằng hữu mắng đến thảm như vậy, chậc chậc chậc.”
“Nếu mình là cậu, mình sẽ không cảm thấy cậu ta là tiểu đáng thương.”
“Ôi, tâm địa sắt đá như thế không phải phong cách của Thẩm đà chủ nha?”
“Đó là bởi vì mình vừa vặn ngồi tương đối gần với cậu ta, lại vừa vặn nhìn thấy kết quả bọn họ đấu cờ, vị này không phải đi ra sớm vì phát sốt nên thua cờ mà là cậu ta sớm đã ở trung bàn giành thắng lợi.”
“Cậu không nhìn lầm chứ? Cậu ta còn đến muộn 10p đó”
“Đương nhiên rồi, cậu không tin một hồi trở lại nhìn một chút, tuy rằng không biết thực lực của đối thủ ra sao nhưng mà ở tình huống như vậy còn nhanh chóng giành thắng lợi, quả thật rất lợi hại.”
“Cậu nói vậy cũng đúng~ quan tâm người không bằng quan tâm mình, buổi sáng đúng là hạ có chút phiền muộn”
“Được rồi được rồi đừng buồn bực nữa đi ăn cơm, cũng không thể để bụng đói đi tham gia cuộc thi”
“Không đi đâu, vừa nãy mình nhìn thấy khu trải nghiệm Vi Đạt, đến tìm đại thần Chử Doanh an ủi một chút.”
“Phương thức an ủi của cậu là đi chịu ngược một sao?”
“Bị nam thần ngược được kêu là ngược sao? Mình đây chính là tiếp thu chỉ dạy của đại thần, bằng vào duyên phận của chúng ta, sớm muộn gì cũng đạt được chân truyền a~”
“Nhắc tới cũng thật lạ, cậu lần nào hướng về hắn xin đấu cờ đều thành công, hắn còn thường đánh cờ hướng dẫn cho cậu. Duyên phận thật là có nhưng mà chân truyền thì.. Mình nhìn không ra nha.”
“Đây chính là đại thần nhìn ra mình có thiên phú không ai bằng, còn đối với mình đặc biệt ưa thích, đây là quan hệ khiến người ta phải đố kị đó nha”
“Hai người lời qua tiếng lại với nhau đi tới khu trải nghiệm, thiếu niên mắt híp híp thông thạo đăng nhập tài khoản, nhưng đáng tiếc vẫn là không được toại nguyện.
“Ai? Đại Thần sao lại không online, mỗi ngày hắn đều online mà”
“Chử Doanh? Làm phiền rồi, các cậu là đang thảo luận về Chử Doanh sao?”
Du Lượng sau khi đưa Thời Quang đi thì đi bưng cơm vừa vặn ngang qua nghe được cái tên Chử Doanh liền nhanh chóng phản ứng lại.
“Đúng vậy, làm sao?”
“Tôi không biết rõ, cậu có sơ lược nói về người này một chút được không?”
“Cậu lại không biết cờ vây Vi Đạt đứng đầu tên Chử Doanh sao? Hiện tại toàn thắng, các cao thủ căn bản đều toàn quân bị diệt sạch, thủ pháp cổ điển yêu thích cổ kỳ, cục bộ cắn gϊếŧ hung ác, thế nhưng vẫn giữ được hình kỳ hoàn mỹ, phát huy ổn định, đúng là quá hoàn mỹ rồi!”
Thiếu niên mắt híp nói về thần tượng của mình nói đến thao thao bất diệt.
“Yêu thích cổ kỳ, Bạch Tử Cù sao?”
Du Lượng nghĩ đến điều gì đó.
“Đúng vậy, xác thực rất giống với Bạch Tử Cù, hiện tại thủ pháp cũng dần dần thay đổi, thế nhưng kỳ lực càng ngày càng cao, làm sao vậy cậu cũng từng đánh với hắn sao?”
“Không có, chỉ là có nghe qua tên hắn, cậu có thể cho tôi xem kỳ phổ của cậu đánh với hắn Không?”
“Được đó, tôi cho cậu xem, nhưng mà nhanh một chút, còn thi đấu buổi chiều nữa!”
“Được rồi cảm ơn cậu, cậu có biết hắn là ai không?”
“Cái này thì không biết, hắn trước nay đều không có lộ diện, hiện nay cũng không ai biết hắn là ai, khả năng là nghề nghiệp đại thần nào ấy chứ?”
................
“Thế nào? Lợi hại không?”
“Hắn xác thực rất mạnh, thế nhưng cũng không phải nghề nghiệp kỳ thủ, nghề nghiệp kỳ thủ sẽ không thể đến những nơi thi đấu như vầy”
“Không phải, cậu chỉ đến đây hỏi dựa vào cái gì nói hắn như thế?”
“Hồng Hà cậu bình tĩnh chút!”
“Ha, thật biết điều, hắn làm như đều hiểu hết mọi thứ vậy. Anh em cậu tên là gì, nói chuyện ngông cuồng như vậy?
“Tôi tên Du Lượng”
“Há, Du Lượng... Du Lượng thì làm sao, Du Lượng thì không xem ai ra gì à?”
“Hồng Hà! Đi thôi, buổi chiều còn thi đấu đó, chúng ta đi ăn cơm đi” Đồng bạn đeo kính bên cạnh rốt cuộc cũng kéo được thiếu niên mắt híp, đem người rời đi.
Chỉ còn lại Du Lượng đứng ở đó tự lẩm bẩm “Chử Doanh.. Sao?”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành
- Chương 29