Chương 107

Sáng sớm, Du Lượng cầm một chuỗi chìa khóa trong tay đứng ở hành lang giữa hai gian phòng trọ khó có chút do dự, cả đêm cậu cũng không ngủ ngon, hai quầng thâm thật lớn treo trên mặt, trong đầu đều là những lời kinh thiên động địa nghe được tối hôm qua. Nhưng sáng nay khi cậu không nhịn được gọi điện thoại cho Phương Tự, lại phát hiện vẫn đang ở trạng thái bận, mà bây giờ bấm chuông cửa mấy lần cũng không đợi được có người mở cửa.

Du Lượng do dự nhiều lần vẫn là từ trong chuỗi chìa khóa phương Tự đưa cho cậu ngày hôm qua lục lọi một hồi, tìm ra mấy cái chìa khóa quen mắt, thay phiên nhau thử, rốt cục cũng mở được cửa phòng.

Phòng khách vẫn giống như tối hôm qua đầy hỗn độn nhưng không có ai, phòng ngủ chính và cửa thư phòng đều đóng chặt, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của Phương Tự từ thư phòng truyền đến, Du Lượng hiển nhiên sẽ không có hành động nghe lén gì, thậm chí còn lui về phía sau vài bước tìm một vị trí cách thư phòng xa nhất ngồi xuống, nhìn chằm chằm bình rượu đầy đất nhíu mày.

Thư phòng lần này rất nhanh liền an tĩnh lại, nhưng một lát sau Phương Tự mới vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa ra, anh nhìn thấy Du Lượng trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng.

“Vừa rồi anh đã nói chuyện điện thoại với lão sư.”

Thân thể Du Lượng đều căng thẳng, theo bản năng đứng lên: “Sư huynh...”

“Đáng lẽ anh đã không còn là sư huynh của em nữa, anh đã thử cố gắng nhưng cuối cùng...”

Phương Tự thở dài thật sâu, cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng kết quả này vẫn khiến anh tràn ngập cảm giác thất bại.

“Bởi vì anh quyết định vẫn sẽ kiên trì vận hành chiến đội Vi Đạt, cho nên thầy không nhận anh nữa.”

“Sư huynh, em nhận anh.”

Du Lượng kiên định nhìn chăm chú vào Phương Tự.

“Anh biết, không nói những thứ này nữa.”

Phương Tự vỗ vỗ bả vai Du Lượng, vừa rồi hắn đã bình phục lại tâm tình, chuẩn bị trả tiền cho việc trốn tránh hiện thực ngày hôm qua, bắt đầu tiến hành công tác giải quyết hậu quả của dư luận.

“Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho bộ phận tiếp thị, trước tiên niêm phong bài viết trước đó, sau đó bảo bọn họ viết một bài thông báo... Đúng rồi, tình huống của Thời Quang bên kia thế nào rồi ? Bây giờ trận đấu vẫn chưa bắt đầu, phải không? Bây giờ gọi điện thoại cho em ấy cũng không biết có kịp hay không.”

Phương Tự nói xong liền cầm lấy điện thoại di động tìm số điện thoại của Thời Quang, nhưng rất nhanh đã bị Du Lượng ngăn lại.

“Tối hôm qua em đã gọi điện thoại cho Thời Quang, nói với cậu ấy tình huống đại khái, cũng nói với cậu ấy anh sẽ tiếp tục kinh doanh Vi Đạt.”

“A?” Dù hiểu lòng người như Phương Tự, nhưng khi nghe được cách làm này của Du Lượng cũng không khỏi ngẩn người.

“Tiểu Lượng làm sao em biết anh sẽ lựa chọn Vi Đạt? Tại sao lại tin tưởng anh như vậy, hay là vì để cho Thời Quang thi đấu tốt nên em lừa gạt nó?”

“Em đương nhiên biết!”

Du Lượng cũng không muốn thảo luận đề tài này, mà cái cớ cũng là có sẵn: “Sư huynh, ngày hôm qua Long Ngạn bảo em nói cho anh biết, mấy kỳ thủ bọn họ đều đã thương lượng xong, nếu như tình huống Vi Đạt gian nan, bọn họ nguyện ý chủ động giảm lương.”

Phương Tự quả nhiên bị dời đi lực chú ý, động tác của hắn dừng lại một chút, mới nhìn như bất mãn không quan tâm trả lời: “Chậc, Vi Đạt làm không nổi cũng không thiếu chút tiền của bọn họ.”

“Vậy em một hồi gọi điện thoại nói tình huống cho bọn họ, nhưng sư huynh, vấn đề kinh doanh của Vi Đạt, anh định làm sao bây giờ?”

“Dưới danh nghĩa anh còn có mấy phần bất động sản, có thể thế chấp ra ngoài, còn lại trước tiên xem có thể đem cuộc thi kì vương tranh bá trực tuyến năm nay bán với giá tốt hay không.”

Phương Tự nói xong, nhìn thấy Du Lượng vẻ mặt vẫn nặng nề, cười trấn an cậu.

“Yên tâm, sư huynh của em thân gia so với em nghĩ phong phú hơn nhiều lắm, đủ chống đỡ một thời gian.”

“Ừm.” Du Lượng tâm sự nặng nề đáp ứng.

“Nếu như có cái gì sư huynh cần giúp đỡ nhất định phải nói cho em biết.”

“Đương nhiên, sẽ không để em trốn một bên nhàn rỗi đâu.”

Phương Tự nói xong ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Thời Quang thi đấu mấy giờ, sắp bắt đầu đi?”

Du Lượng nhìn theo ánh mắt Phương Tự, trả lời hắn: “Vâng, tính toán chênh lệch thời gian bắt đầu lúc 8 giờ hiện tại còn thiếu vài phút, nhưng livestream hẳn là sẽ sớm...”

“Phương Tự! Cậu có phải lại tắt chuông báo thức của tôi không?”

Du Lượng còn chưa nói hết lời, trong phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến thanh âm của Bạch Xuyên.

“Không phải tôi đã nói sáng nay sẽ bắt chuyến bay sớm đến Hàn Quốc rồi sao? Khi nào cậu mới có thể thay đổi tật xấu thay tôi quyết định làm chủ đây?”

Bạch Xuyên nói xong liền đẩy cửa phòng ngủ chính ra, áo sơ mi của anh khoác lên người, vừa mới mặc một tay áo, cúc áo lại càng không có gài hết, nửa người loang lổ vết đỏ nhìn không sót chút gì, nhưng Du Lượng còn chưa kịp nhìn thấy rõ cái gì, Phương Tự đã đột nhiên vọt tới, thoáng cái liền nhào tới trên người Bạch Xuyên, thân ảnh cao lớn che người kín mít, lại đẩy người trở về phòng ngủ.

“Sư huynh, Tiểu Lượng còn ở bên ngoài!”

Sau đó cửa bị đóng sầm một tiếng, chỉ để lại một mình Du Lượng lúng túng đứng tại chỗ.

Du Lượng yên lặng mở TV, đi vào thư phòng gọi điện thoại cho Long Ngạn, cậu thật sự không muốn nghe được thứ gì đó không nên nghe nữa.

Được rồi, tín hiệu bên Hàn Quốc đã chuyển tiếp tới, chúng ta hiện tại có thể nhìn thấy tình huống hiện trường, hôm nay vẫn là Tào Minh Huân cửu đoạn đến trước một bước, hắn đã ngồi vào vị trí, bất quá nói thật Tào Minh Huân cửu đoạn hôm nay thoạt nhìn đúng là có chút tiều tâm a.

『Đó quả thật là, ván cờ ngày hôm qua đánh thành bộ dạng như vậy, buổi tối hắn có thể ngủ ngon mới kỳ quái. 』

『Tang, Tang Nguyên lão sư ... 』

『Có chuyện gì vậy, tôi nói gì sai à? Hơn nữa cậu xem hôm nay Tào Minh Huân ăn mặc ít đi rất nhiều, xem ra là chủ nhà Hàn Quốc rốt cục sửa xong điều hòa?』

『Cái này, khụ khụ, chúng ta có thể liên hệ với nhân viên hiện trường xác nhận một chút, nhưng nếu Thời Quang còn chưa có mặt, vậy chúng ta trước tiên đọc vài tin nhắn của khán giả đi...』

Lúc Du Lượng cúp điện thoại trở về phòng khách, Tiểu Phạm lão sư trong TV đang cố gắng cắt đứt âm dương quái khí của Tang Nguyên, cậu nhìn thấy bóng dáng Thời Quang còn chưa xuất hiện trên màn hình, vì thế dời tầm mắt đến phòng khách lộn xộn khiến cậu chịu đựng đã lâu, bắt đầu bất đắc dĩ thu dọn.

Mà truyền hình trực tiếp vẫn đang tiếp tục, Tiểu Phạm lão sư hiển nhiên không nghĩ tới không hiểu người dẫn chương trình cờ vây chọn để lại bình luận lại càng là đề tài nguy hiểm.

『Có khán giả hỏi liệu Thời Quang có thể bị vây quanh hay không ảnh hưởng đến trạng thái của trận đấu ngày hôm nay ... Vấn đề này, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cậu ấy chắc chắn là một cầu thủ vững vàng, chúng tôi tin rằng cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài sân vì vậy tất cả mọi người nhất định có thể hưởng thức một trận đấu tuyệt vời. 』

『Người Hàn Quốc đã làm gì? 』

Tang Nguyên tuổi này hiển nhiên không có thói quen chú ý tin tức trên mạng, còn đối với Huyết Vũ Tanh Phong trên mạng ngày hôm qua hoàn toàn không biết gì cả, Du Lượng nghe cậu truy vấn, không nói gì nhìn thoáng qua cửa phòng còn đang đóng chặt, cảm thấy sư huynh thật sự nên tự mình tới đây cảm thụ một chút cái gì là công khai xử phạt.

Du Lượng thở dài, tạm thời không còn chú ý đến việc Tiểu Phạm lão sư trên TV khó khăn kiềm chế lòng hiếu kỳ tràn đầy của Tang Nguyên, một lần nữa dẫn dắt đề tài, rất nhanh liền thu dọn chai rượu rải rác, rửa sạch ly rượu, còn từ trong đồ đạc lộn xộn trên bàn trà đào ra một cái laptop, sau đó chính là không biết là áo khoác, áo khoác tây phục, cà vạt cùng giấy chứng nhận làm việc bị ném trên sô pha từ khi nào.

Du Lượng có chút kỳ quái, Bạch Xuyên vẫn luôn là người làm việc rất có trật tự, văn phòng cũng luôn chỉnh tề, rất ít khi thấy hắn tùy ý ném đồ đạc lung tung như vậy, nhưng Du Lượng rất nhanh đã bị TV một lần nữa hấp dẫn lực chú ý.

『Trận đấu còn 5 phút nữa là bắt đầu, Thời Quang còn chưa tới sao?』

『Ừm, chúng ta cắt vào video trực tiếp xem một chút, trước mắt trên sân quả thật vẫn chỉ có một mình Tào Minh Huân cửu đoạn, bất quá chúng ta cũng không cần quá gấp gáp, kỳ thủ bình thường sẽ ở cùng một khách sạn tổ chức thi đấu, Thời Quang rất có thể sẽ ở trên lầu trên, hẳn là sẽ không xảy ra tình huống đến trễ. 』

『 Hôm qua còn nói Thời Quang còn nhỏ, buổi sáng có chút tham ngủ, Thời gian Hàn Quốc lại sớm hơn một tiếng... A, Thời Quang đã đến, nhìn bộ dạng này hình như thật sự còn chưa tỉnh ngủ, hy vọng cậu ấy nhanh chóng điều chỉnh lại để không làm ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu. 』

Mà lúc này Du Lượng đã cứng đờ, Thời Quang trên TV, mắt và mũi đều đỏ bừng, còn đội mái tóc rối bời, thậm chí đã nhìn không ra bộ dáng hăng hái ngày hôm qua.

Người không quen thuộc Thời Quang quả thật sẽ lầm tưởng cậu chỉ mới tỉnh ngủ, nhưng Du Lượng cũng đủ hiểu rõ Thời Quang, bao gồm cả trạng thái thân thể cậu, cái nhìn kinh hồng trên màn hình cũng đủ để cậu phán đoán.

Thời Quang lại bị bệnh.

Trái tim Du Lượng đều muốn đập nhanh hơn hai nhịp, thần kinh lập tức khẩn trương lên, nhưng cậu vẫn theo thói quen tìm kiếm sự trợ giúp của Phương Tự, cậu lớn tiếng hô to: “Sư huynh!”

“Làm sao vậy?”

Thanh âm của Phương Tự truyền ra từ cửa, rất nhanh anh liền đẩy cửa đi ra, phía sau là Bạch Xuyên đã thay một chiếc áo len cổ cao màu đen, chiếc áo len này rõ ràng không vừa người, Bạch Xuyên còn đang không khỏe điều chỉnh cổ áo.

“Trận đấu bắt đầu chưa?”

Phương Tự còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng giọng Du Lượng đã mang theo vài tia run rẩy.

“Thân thể Thời Quang không đúng lắm.”

“Cái gì?”

Bạch Xuyên nghe vậy lập tức đi nhanh vài bước, đẩy Phương Tự trước người ra, đứng trước TV, tinh thần Thời Quang rõ ràng uể oải khiến anh cũng không tự chủ nhấc lên vài tia cảnh giác.

Chỉ có Phương Tự là không nhìn ra cái gì, vẻ mặt mê mang.

“Em từ đâu nhìn ra được, không khác biệt lắm?”

“Bởi vì loại tình huống này em đã gặp qua quá nhiều lần, mỗi buổi sáng Thời Quang như vậy đều phát sốt...”

Du Lượng mím chặt môi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Là như vậy sao?”

Phương Tự cũng nhíu mày, nhưng anh vẫn bình tĩnh phân tích tình huống: “Hai người cũng đừng quá khẩn trương, lần này có Mẹ của Thời Quang đi theo, nếu có tình huống gì xảy ra, dì ấy sẽ không để Thời Quang lên sân đấu đâu.”

“Để tôi gọi điện hỏi xem chuyến bay gần nhất hôm nay là khi nào, tôi phải trở về xem xem như thế nào.” Bạch Xuyên đã không thể ngồi không yên, rất nhanh đưa ra quyết định.

“Ai, không phải, sư huynh.”

Phương Tự bị đánh trở tay không kịp, nhưng hắn quả thật cũng không muốn Bạch Xuyên trở về Hàn Quốc lăn qua lăn lại một vòng.

“Mẹ Thời Quang bao nhiêu năm rồi, còn có Trương phiên dịch cũng không phải là để trưng, y tế cùng ngôn ngữ đều có người chăm sóc, anh cũng đừng bận tâm.”

“Phương Tự, cậu còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải buổi sáng cậu tắt chuông báo thức của tôi, bây giờ tôi đã ra sân bay rồi.”

Mà tinh thần trách nhiệm cực mạnh của Bạch Xuyên vốn khiến anh đối với chuyện tối hôm qua một mình về nước trong lòng có chút áy náy, hiện tại Thời Quang lại xảy ra chuyện, càng làm cho người khởi xướng như Phương Tự không có sắc mặt tốt.

“Ai không phải, sư huynh, em không phải muốn anh nghỉ ngơi một chút thôi sao?”

Phương Tự cực kỳ ủy khuất: “Hôm qua anh vốn đã không ít lần giày vò, hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt”

“Câm miệng đi.”

Lời này của Phương Tự nói thế nào cũng cảm thấy có ý chỉ, mặt Bạch Xuyên có chút đỏ lên, đã không muốn phản ứng với hắn nữa, đưa lưng về phía Phương Tự lấy điện thoại di động của mình chuẩn bị gọi điện thoại cho hãng hàng không.

Mà Phương Tự còn không cam lòng tiến lại gần bên tai hắn lẩm bẩm.

“Sư huynh, bằng không em gọi điện thoại cho Trương phiên dịch hỏi tình huống?”

Bạch Xuyên quấy nhiễu không sao, lần này ngay cả lời cũng không muốn nói, trực tiếp xoay người đi vào thư phòng, trở tay đóng cửa lại, nhốt Phương Tự đi theo phía sau mình ở ngoài cửa.

Mũi Phương Tự thiếu chút nữa bị cửa đυ.ng trúng, cả người đều cực kỳ buồn bực, hắn quả thực hoài nghi sư huynh ngày hôm qua đối với hắn cầu xin kia là ảo giác hay chăng.

Kết quả hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy sư đệ nhà mình đang lặng lẽ bỏ giấy chứng nhận làm việc cúp LP ngày hôm qua ở trong phòng khách vào trong túi.

Phương Tự nhất thời cảm thấy mình nhất định là do say rượu ngày hôm qua còn chưa tỉnh, đầu cũng bắt đầu đau.

Thời Quang lúc này cũng rất đau đầu, cậu đã quen với những ngày không có điện thoại thông minh, tối hôm qua cũng không nhớ tới đi diễn đàn xem đến cuối cùng, vì thế chờ cậu và Chử Doanh qua bàn chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Du Lượng, mới biết được tất cả sự tình.

Nhưng việc này đối với hắn mà nói đã lắng xuống, Thời Quang lúc này thậm chí có chút mê tín dị đoan cảm thấy hôm nay hết thảy đều hoàn mỹ chấm dứt như vậy, ngày hôm sau thi đấu nhất định sẽ thuận lợi giống như nhau.

Ai biết sáng nay vừa tỉnh lại đã cảm giác được cảm giác mệt mỏi quen thuộc, cậu sờ sờ cái mũi không thở nổi, chậm lại mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, mà dị thường của cậu cũng không có khả năng giấu được mẹ đã trải qua sa trường lâu năm, rất nhanh bị phát hiện.

Vì thế, khi thời gian thi đấu chuẩn bị bắt đầu vẫn còn chưa nhìn thấy Thời Quang,Trương Phiên Dịch liền đi vào phòng tìm cậu, kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Thời Quang đang ngồi trên giường ôm một cái chăn cùng mẹ cậu tranh đấu.

“Mẹ, con thật sự không sao! Mẹ tin con đi, mẹ!”

“Trương phiên dịch, để ngài che cười rồi.”

Mà tống Thiến phu nhân sau khi mở cửa cho Trương phiên dịch, ngay cả ánh mắt cũng không chia cho Thời Quang một cái liền nói.

“Câm miệng, chờ nhiệt độ cơ thể ổn định lại rồi nói sau.”

“Ài.” Thời Quang ủy khuất khuất đáp ứng, một chữ cũng không dám nói nhiều.

Mà Chử Doanh đã sớm gấp đến độ xoay quanh bên cạnh cậu, nước mắt đều muốn chảy ra.

【Tiểu Quang, làm sao bây giờ, có phải em lại bị sốt rồi không? Em có phải nên đến bệnh viện không?】

【Chử Doanh anh không được khóc!】

Thời Quang cảm thấy mình đau đầu nhất định không phải vì sinh bệnh, mà là bị Chử Doanh khóc gây nên.

【Em khẳng định không sốt, cũng căn bản không cần đi bệnh viện gì.】

【Thật sao?】

Chử Doanh cùng Thời Quang đối mặt, cẩn thận quan sát.

Thời Quang giương lên khuôn mặt tùy ý để Chử Doanh đánh giá, dựng thẳng lỗ tai nghe Trương phiên dịch cùng mẹ nói chuyện.

“Chị Tống, Thời Quang đây là?”

Trương Phiên Dịch nhìn ra không khí giữa hai mẹ con khẩn trương, lên tiếng hỏi thăm.

“Thời Quang có chút không thoải mái, hẳn là ngày hôm qua có chút lạnh, tôi trước tiên cho nó thử nhiệt độ cơ thể.”

Mẹ Thời bình tĩnh trả lời, nội tâm cũng đang cân nhắc: “Trận đấu hôm nay nhất định phải tiến hành sao?”

“Trên lý thuyết, loại kỳ thủ thi đấu này bị bệnh có thể xin gia hạn, chúng ta sẽ tranh thủ thời gian, nhưng có thể thành công hay không còn phải xem thái độ của đối thủ và ban tổ chức, mà lần này người Hàn Quốc dù sao cũng...”

Trương Dịch từ ngữ cẩn thận, nhưng người trong phòng đều có thể hiểu được ý của hắn.

Thời Quang nháy mắt mấy cái, không đợi hai người lại nói cái gì từ dưới nách lấy ra nhiệt kế, liếc mắt một cái mở miệng: “Mẹ, con không sao, không sốt nha!”

Tống Thiến đi tới, cầm lấy nhiệt kế cẩn thận xác nhận, Thời Quang rình mò nhìn thần sắc của bà, cẩn thận khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ xem nhiệt độ cơ thể con bình thường, có phải có thể đi thi đấu rồi không? Con không bị sốt, người Hàn Quốc sẽ không đồng ý với việc gia hạn, nếu con không đi, trận đấu hôm nay rất nhanh sẽ bị phán thua.”

“Điều đó cũng không có nghĩa là phải mạo hiểm sức khỏe của con!” Thái độ của mẹ vẫn kiên định.

“Nhưng mẹ, mẹ có biết con vì ván cờ này mà cố gắng bao nhiêu không? Mỗi ngày con đều luyện cờ, một năm này đối thủ so với kỳ thủ bình thường vài năm, mà bây giờ con chỉ cách nhà vô địch thế giới có một bước, mẹ cũng thấy được, Tào Minh Huân hắn căn bản không phải là đối thủ của con, con ngày hôm qua đều sắp đánh hắn đến sụp đổ, không chừng hôm nay hắn không xuống được mấy bước liền đầu hàng!”

Thời Quang mắt đỏ hồng nhìn mẹ mình, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt, giống như một con vật nhỏ không nơi nương tựa, đáng thương hề hề.

Mẹ Thời mím môi không nói gì, bà đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy Thời Quang nhìn bà như vậy, Thời Quang phản nghịch chỉ biết cãi nhau với bà, mà kể từ một năm nay bắt đầu chơi cờ đến nay đã nhu thuận và hiểu chuyện hơn rất nhiều, bà quả thật cũng cảm nhận được Thời Quang thật sự đối với cờ vây yêu thích đến mức nào. Hơn nữa tuy rằng bà không hiểu cờ vây, nhưng cũng biết Thời Quang chỉ mất hơn một năm đã có thể đạt được vị trí mà biết bao kỳ thủ chuyên nghiệp dùng cả đời cũng không thể chạm đến, tuyệt đối không chỉ đều dựa vào thiên phú, bà có vô số lần ở ca đêm về nhà, còn có thể nghe được thanh âm quân cờ trong phòng Thời Quang đang rơi xuống.

Cho nên bà rốt cuộc vẫn mềm lòng, luyến tiếc hài tử của mình phải lộ ra thần sắc thất vọng.

Mà Thời Quang cũng nhạy cảm nhận ra sự dao động của mẹ: “Mẹ, thật sự, mẹ để con thử đi! Con chỉ là có một chút nghẹt mũi và chảy nước mắt, con bị bệnh rất nhiều lần, nếu con bị sốt bản thân con sẽ có cảm giác được!”

“Con còn rất kiêu ngạo cái gì?” Giọng nói của mẹ có chút nghẹn ngào.

“Không! Con không có ý này.” Thời Quang lập tức sửa miệng.

“Ý con là con có thể cảm giác được mình phát sốt, sau đó lập tức gọi trọng tài, con sẽ tự mình nhận thua!”

Mẹ nhìn Thời Quang thật lâu không trả lời, lâu đến mức đã bắt đầu có chút tuyệt vọng, lại đột nhiên xoay người đi về phía vali.

“Mẹ?” Thời Quang thăm dò hỏi.

“Mẹ mang theo ống nghe, phải nghe nhịp tim và hô hấp của con, nếu như không thành vấn đề thì uống hết thuốc cảm trước.” Tống Thiến quay lưng lại len lén ấn vào mắt mình, cố gắng bình tĩnh trả lời cậu.

“A!” Đôi mắt của Thời Quang sáng lên.

Trương Dịch giả vây xem toàn bộ hành trình không mở miệng đúng lúc đưa lên trợ công cuối cùng.

“Tôi đã xuống xem rồi, hôm nay ban tổ chức rốt cục cũng sửa xong điều hòa, nhiệt độ sân thi đấu vẫn rất cao, không cần lo lắng cái này nữa.”

“Ừm!” Thời Quang gật đầu, thấy mẹ không lên tiếng phản đối, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Chử Doanh vẫn có chút bất an.

【Tiểu Quang, em thật sự không thành vấn đề sao?】

【Tất nhiên rồi!】 Thời Quang nhanh chóng trả lời, nhưng ánh mắt cậu vừa chuyển lại có chủ ý mới.

【Chử Doanh à, tuy rằng thực lực của Tào Minh Huân bình thường, nhưng lo lắng đoạn thời gian trước hắn ta dù sao cũng thắng được Du Hiểu Dương, cùng ông ta ván tiếp theo cũng rất có ý nghĩa, lần trước anh cầu xin em lâu như vậy, em có thể cân nhắc để cho anh một cơ hội ~】

【Không!】

【Hả?】

Thời Quang nghe Chử Doanh cự tuyệt cả người đều ngây ngẩn, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Chử Doanh cư nhiên sẽ cự tuyệt chơi cờ, còn là cùng Tào Minh Huân loại cao thủ cấp bậc này chính thức đối cục.

【Lần trước trong phòng bệnh của em đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ chơi cờ khi em bị bệnh nữa!】

Mà Chử Doanh lại kiên định trước nay chưa từng có.

【Nếu thân thể em không chống đỡ được, vậy nhận thua là được rồi!】

【A, được rồi được rồi, em vốn cũng không nỡ cho anh cơ hội này, một Tào Minh Huân mà thôi làm sao có thể thua được!】

Thời Quang vừa cứng miệng, vừa len lén ấn cái trán có chút đau, nghĩ nghĩ có lẽ mình ít nhất cũng có thể ra sân thi đấu.

Editor: Cảm ơn những bạn đọc giả đã yêu thích và theo dõi bộ truyện này ủng hộ mình, mình cũng rất xin lỗi vì không thể lên chương nhanh cho mọi người đọc vì dạo này mình cũng bận quá, à mà có một tin buồn mình muốn nói với mọi người là từ chương này trở đi mình cũng không biết sẽ lên chương khi nào nữa bởi vì tác giả của bộ truyện này đã ngưng không ra chương từ tháng 8 năm rồi í, có điều theo tui biết thì tác giả đã chắc chắn và nói rằng sẽ không bỏ truyện, cho nên bây giờ tui cũng ngồi lót dép hóng chung với mọi người đây, thiệt ra tui thích bộ truyện này cực luôn nên mới muốn dịch ra cho mọi người xem chung với tui á, và tui sẽ cập nhật bộ truyện này nhanh nhất khi tác giả tiếp tục ra chương mới! Tiếp theo chương này nếu rảnh tui sẽ dịch cảm nghĩ với ý kiến của tác giả cho mọi người có động lực đợi (nếu không rảnh thì thôi nhé), nghe đâu cũng gần kết thúc rồi á, vậy thôi tui cảm ơn nhiều nhen!