Chương 103

Thời Quang sau khi nghe được vấn đề này thân thể cứng ngắc trong chớp mắt, theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Xuyên bên cạnh, Bạch Xuyên cũng đồng dạng vẻ mặt mờ mịt, bất quá mặc dù như vậy, trong nháy mắt hai người nhìn nhau Thời Quang cũng nhanh chóng có quyết định.

“Tôi chưa từng nghe tin đồn nào như vậy cả, và tôi nghĩ rằng các câu hỏi của các phóng viên nên được thực hiện dựa trên thực tế.”

Thời Quang vừa dứt lời liền nhấc chân rời đi, Bạch Xuyên thuận thế ngăn cản phóng viên còn muốn đuổi theo, hai người ăn ý xem nhẹ thanh âm cuối cùng của phóng viên.

“Thời Quang sơ đoạn, đề nghị cậu xem kỹ “Cờ vây” phát hành hôm nay, đến lúc đó cậu sẽ biết có phải là sự thật hay không.”

---

Rầm rầm! Tay Phương Tự run lên, bật lửa trong tay liền rơi xuống đất, chỉ nghe thanh âm này là có thể biết cái bật lửa giá trị không nhỏ này hiển nhiên bị ném đi không nhẹ, nhưng lúc này anh căn bản cũng không có ý liếc mắt nhìn một cái, mà là không thể tin nhìn về phía màn hình máy tính trước mắt.

Anh bất quá là sau khi cảm thấy mỹ mãn nhìn thấy Thời Quang thuận lợi thắng trận livestream, lại chưa thỏa mãn mở trang web của Hàn Quốc, muốn xem có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp sau trận đấu hay không, ai ngờ vừa mới mở trang web, liền nhìn thấy bí mật của mình cứ như vậy bại lộ trước mặt mọi người, trong đầu nhất thời trống rỗng.

Phương Tự cứ như vậy ngơ ngác ngồi trên sô pha, TV và laptop đều đang tự mình tiếp tục phát nội dung trình chiếu, nhưng những thứ này hình như đều không có tiến vào thế giới của Phương Tự.

Anh một lát sau mới giống như phục hồi tinh thần lại, một lần nữa lấy ra hộp thuốc lá không còn lại mấy điếu thuốc, dùng tay run rẩy đổ ra một điếu thuốc lá, lại mờ mịt một lát mới nhớ tới đi nhặt bật lửa vừa rồi rơi xuống. Nhưng cái bật lửa này hết lần này tới lần khác lại ngã vào trong cùng sô pha, Phương Tự không thể không chật vật đến nửa quỳ trên mặt đất đưa tay ra, nhưng ngón tay anh hoàn toàn không cách nào dùng lực trên lớp vỏ ngoài bóng loáng, mắt thấy chỉ thiếu một chút, lại chỉ có thể lần lượt thất bại, cái bật lửa màu vàng nho nhỏ này lóe sáng dưới sofa tối tăm, giống như là thứ Phương Tự vẫn luôn cầu mà không được.

Đợi đến khi Phương Tự rốt cục lấy lại bật lửa kia, chân cơ hồ đều chết lặng, anh lảo đảo đứng vững thân thể, mới bắt đầu trượt bánh xe bật lửa, nhưng tay anh run rẩy càng thêm mãnh liệt, thử vài lần cũng chỉ là bắn tung tóe ra mấy ngọn hỏa tinh, anh thầm mắng một tiếng rốt cục mất kiên nhẫn, một lần nữa ném mình trở lại sô pha.

Lúc này Phương Tự hoàn toàn không có ý chí ở trước mặt người ngoài, tóc mềm nhũn rối tung nằm úp sấp trên đỉnh đầu còn dính bụi bặm trên mặt đất, quầng thâm dưới đôi mắt hoa đào cũng càng thêm nồng đậm, ngay cả bộ râu trước sau như một của anh cũng được không sửa soạn sạch sẽ toát ra tinh tế, cơ hồ là trải trên sô pha, cả người đều lộ ra một cỗ suy sụp.

Từ khi anh thiên nguyên chiến bán kết thất bại, liên tục nhận được điện thoại của lão sư cùng phụ thân liền hầu như không có ngủ một giấc ngon.

Phụ thân anh thậm chí không đợi anh đưa ra quyết định, cũng đã uy hϊếp chặt đứt nguồn tài chính của anh, sau đó thủ đoạn tiếp theo như sấm sét cũng nối tiếp mà đến, làm cho anh sứt đầu mẻ trán, lo lắng được lo mất.

Nhưng lúc ấy Phương Tự nhất định phải một mình gánh vác tất cả, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thử đem hết thảy nguy cơ đều che lấp dưới hoa đoàn gấm vây, cõng trên lưng tất thẩy đi tìm nguồn đầu tư khác, thậm chí là ý đồ tìm kiếm người mua nguyện ý tiếp nhận Vi Đạt.

Anh cái gì cũng không thể nói, ít nhất bây giờ không thể, Thời Quang đang hướng về phía nhà vô địch thế giới đầu tiên của cậu phát động trùng kích, hăng hái giống như là chính mình nhiều năm trước, đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng khinh suất dễ giận, Phương Tự không muốn để cho những chuyện lộn xộn này ảnh hưởng đến Thời Quang, anh tận khả năng muốn con đường Thời Quang đi thuận lợi một chút, giống như như vậy có thể bù đắp cho sự tiếc nuối trước kia của mình.

Kết quả là tất cả mọi thứ đã bị phá hủy.

Ánh mắt Phương Tự ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, lý trí của anh nói cho anh biết, lúc này anh có quá nhiều công việc hậu sự để làm, Bạch Xuyên và Thời Quang ở Hàn Quốc xa xôi đang chờ anh giải thích. Sau khi tin tức truyền về trong nước, cũng có quá nhiều người chờ anh trấn an cùng câu thông, thế nhưng anh cái gì cũng không muốn làm.

Thẳng đến khi điện thoại di động điên cuồng vang lên, mới đánh thức anh, Phương Tự quay đầu đi lần đầu tiên bị hai chữ Bạch Xuyên trên màn hình điện thoại đâm đến đau mắt. Điện thoại di động vang lên không ngừng, Phương Tự tự ngược không để ý , đứng dậy lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, hung hăng uống một ngụm.

Anh nghe tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên dừng lại, sau đó liền im lặng, lại không cảm thấy một chút thoải mái nào, thậm chí ngược lại so với lúc điện thoại đổ chuông càng thêm khó chịu, chỉ có thể lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, một lần nữa ném mình trở lại sô pha.

Cứ như vậy đi, đối anh với lúc này mà nói tất cả nỗ lực cùng giãy dụa đều đã không còn ý nghĩa.

Phải, anh có thể làm gì? Vận mệnh luôn thích cùng anh đùa giỡn, luôn ở thời điểm anh hăng hái nhất, nói cho anh biết hết thảy bất quá chỉ là bong bóng trong mộng. Anh không dám đối mặt với Bạch Xuyên, không dam nói với hắn, sợ Bạch Xuyên mắng chửi càng sợ Bạch Xuyên thất vọng, nhưng anh thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa, đây là tuyệt vọng cùng vô lực sâu sắc hơn cả lúc trước Bạch Xuyên bị bệnh nặng, anh không thể không chỉnh đốn lại vòng vây càng sâu sắc tuyệt vọng cùng vô lực.

Vì vậy, thực sự phải từ bỏ sao? Thời Quang lúc này nắm trong tầm tay nhà vô địch thế giới đầu tiên của em ấy, Du Lượng dẫn dắt chiến đội liên tiếp dành được thắng lợi, còn có Bạch Xuyên.... Năm nay anh và Bạch Xuyên thân mật như vậy, thật giống như trở lại lúc trước, anh cũng biết tầm nhìn của Bạch Xuyên, cũng biết Bạch Xuyên vì thế mà nỗ lực, bọn họ đều đang chờ đợi làn sóng cờ vây Trung Quốc mới có thể quét qua toàn thế giới.

Nhưng cũng chính vào lúc này, anh lại phải buông bỏ nỗ lực cùng chờ mong của tất cả mọi người trong năm nay, một lần nữa trở thành một kỳ thủ chưa từng đoạt được danh hiệu cùng quán quân, trở thành một kẻ đào binh khϊếp nhược sao?

Anh không cam lòng như thế, cũng là bất lực như thế.

Phương Tự không dám nghĩ mình sẽ cùng sư phụ cùng phụ thân tôn kính nhất giống nhau xa lạ, vứt bỏ huyết nhục thân tình ba mươi năm, từ đó trở thành một người vứt bỏ sư môn cùng bất hiếu tử, cũng không dám nghĩ sau khi mất đi sự che chở của gia tộc cùng sư môn, mình nên làm thế nào để xoay chuyển vì người khác chống đỡ một mảnh thi triển tài hoa thiên địa, đây là chuyện mình có thể làm sao?

Trong đầu Phương Tự suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, nghĩ không ra người thân nhất của anh vì sao lại đối đãi với anh như vậy, giống như là anh cũng không biết trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy mình nên đi đâu.



“Phương Tự không nghe máy! Lúc này cậu ấy đang làm cái gì vậy?”

Bạch Xuyên cố nén tức giận ném điện thoại di động lên bàn, có chút nôn nóng đi tới đi lui trong phòng Thời Quang. Trước khi Bạch Xuyên xuất ngoại đã biết trong khoảng hời gian này tâm tình Phương Tự không đúng, những mánh khóe nhỏ của cậu giấu được người khác, lại không thể gạt được Bạch Xuyên đã từng sớm chiều ở chung với nhau, nhưng lúc đó đang là thời khắc mấu chốt của lần đầu tiên xuất chinh tham gia trận chung kết đại tái thế giới, anh vẫn cố ý vô tình giảm bớt sự chú ý của đối phương, chỉ nghĩ có chuyện gì cũng có thể chờ về nước rồi nói sau, ai biết Phương Tự lại gạt anh làm ra một chuyện lớn như vậy. Bây giờ sự hối tiếc đủ đầy gần như nhấn chìm tất cả.

Một lát sau Bạch Xuyên mới ý thức được sự thất thố của mình, cố nén bất an trong lòng, lại quay đầu sang an ủi Thời Quang.

“Thời Quang, chuyện này em đừng quản, trước tiên chuẩn bị đối cục ngày mai đi, trước khi thầy xuất ngoại chưa từng nghe thấy tiếng gió về chuyện Phương Tự muốn bán Vi Đạt, tám phần là người Hàn Quốc muốn ảnh hưởng đến trạng thái đối chiến của em, tung ra tin tức giả.”

“Bạch Xuyên lão sư không sao, em tin tưởng Tự ca sẽ không làm như vậy đâu.”

Lúc này ngược lại Thời Quang thoạt nhìn bình tĩnh hơn một chút, cậu nhét nước ấm mẹ đưa cho mình vào tay Bạch Xuyên.

“Thầy uống chút nước trước, lát nữa gọi điện thoại cho Tự ca, thầy cũng đừng vội vàng nói với anh ấy.”

【Tiểu Quang, Phương Tự thật sự muốn bán trang web và chiến đội sao?】 Ngay cả Chử Doanh cũng tò mò hỏi.

“Em cũng không biết a, kiếp trước Vi Đạt quyền khống chế vẫn luôn ở trong tay Tự ca, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy tin tức sẽ chuyển dời? Không đúng, hình như lúc này Du Hiểu Dương không biết vì sao đuổi Phương Tự ra khỏi sư môn】

Thời Quang đột nhiên ý thức được cái gì đó.

【Hai chuyện này sẽ không có quan hệ gì chứ?】

【Phương Tự làm gì, Du Hiểu Dương sao còn có thể trục xuất cậu ấy ra khỏi sư môn?】

Chử Doanh lần đầu tiên nghe được Thời Quang nói về chuyện này.

【Cụ thể em cũng không biết, lúc đó em đang bận chuẩn bị cho trận đấu, sự tình vừa qua em cũng không thể túm lấy vết sẹo của người ta hỏi được? Hơn nữa rất kỳ quái chính là một bên Du Hiểu Dương đuổi Phương Tự ra khỏi sư môn, một bên Du Lượng lại đồng thời gia nhập chiến đội Vi Đạt của Phương Tự, giống như Phương Tự còn trả cho Du Lượng không ít tiền vi phạm hợp đồng!】

Lông mày Thời Quang cũng nhíu lại, có chút hối hận lúc trước mình như thế nào lại không hỏi thăm rõ ràng.

Bạch Xuyên uống cạn nước trong ly, tâm phiền ý loạn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại di động xoay người rời đi.

“Thời Quang em phải chuẩn bị thi đấu thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều, thầy có tin tức sẽ nói cho em biết.”

Bạch Xuyên vừa dứt lời, cửa phòng Thời Quang đã bị gõ, Bạch Xuyên thuận tay mở cửa, phát hiện ngoài cửa là hai người Trương phiên dịch và phóng viên Trần, còn không đợi Bạch Xuyên lên tiếng hỏi thăm, phóng viên Trần liền khẩn cấp mở miệng.

“Thời Quang, thầy Bạch, các người đọc báo Hàn hôm nay chưa?”

“Cái gì?”

Thời Quang lúc này mới ý thức được mình cư nhiên lại quên câu cuối cùng của phóng viên kia.

Bạch Xuyên cũng ý thức được điểm này, anh nghiêng người cho hai người tiến vào, lại một lần nữa đóng cửa lại, nghe phóng viên Trần giải thích: “Vừa rồi hai người đi phóng viên kia cũng không yên tĩnh, tôi thấy anh ta mang theo mấy phóng viên Hàn Quốc đi mua quyển tạp chí này, liền cùng nhau mua về, còn trên đường gặp trương phiên dịch.”

“Là như vậy, đây vốn là tạp chí hàng tháng “Cờ vây” của Hàn Quốc phát hành hôm nay, tôi đại khái đọc một chút phóng viên kia nói hẳn là bài viết này.”

Trương Phiên Dịch nói xong mở tạp chí ra, đưa tới trước mặt mọi người, đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là một tấm ảnh Phương Tự lúc đàm phán với người khác, nhưng tấm ảnh này rõ ràng là chụp lén, góc độ và ánh sáng đều rất tệ, duy chỉ có một gương mặt cau mày của Phương Tự lại đặc biệt rõ ràng.

“Cái gì đây, tạp chí lớn như vậy còn để lên trang bìa ảnh chụp lén? Cái này là giả đi?”

Thời Quang cắn răng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào ít nhất ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận

“Thật hay giả không biết, nhưng văn chương viết rất rõ ràng, thời gian, địa điểm đều có, nói là Phương Tự tuần trước bắt đầu tiếp xúc với công ty cũng làm cờ vây trên mạng này, tiết lộ ý nguyện muốn đem Vi Đạt chuyển tay, vốn hết thảy đều là lén lút tiến hành, chẳng qua công ty này kỳ thật có bối cảnh hàn tư, cho nên mới bị nhân viên Hàn Quốc bên trong truyền tin tức tới đây.”

Trương phiên dịch giải thích, anh do dự một lát vẫn là hỏi Thời Quang cùng Bạch Xuyên.

“Hai người đều không biết chuyện này sao?”

“Không biết.” Tay Bạch Xuyên nắm chặt điện thoại di động, cứng rắn trả lời.

Bạch Xuyên đã sớm phát hiện Phương Tự có việc gạt anh, vừa nghe phóng viên kia nói liền theo bản năng cảm thấy rất có thể là sự thật, lúc trước vì an ủi Thời Quang, hoặc là nói là vì an ủi mình, mà không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại bằng chứng sắt như núi, ảo tưởng cuối cùng của anh cũng tan biến.

“Ừm, chúng ta cũng không biết chuyện này.”

Thời Quang trả lời, trấn định không hoảng hốt, cho dù lúc này cậu đã tin bảy tám phần, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra bất kỳ khẩu phong nào trước mặt người ngoài, huống chi còn có một phóng viên ở trong phòng.

“Phóng viên Hàn Quốc vì ảnh hưởng đến trận đấu của tôi mà bịa ra đủ chuyện thật, ban ngày làm điều hòa còn chưa đủ sao?”

Nói đến đây, Thời Quang chuyển đề tài, Đồ Cùng Chủy Kiến chỉ thẳng vào phóng viên Trần.

“Phóng viên Trần, cám ơn anh đã thông báo cho tôi tin tức này, chúng tôi sẽ thông báo cho Tự ca tin đồn, chỉ là tôi cảm thấy loại tin tức giả này nhất thời không cần phải truyền về trong nước được chứ “

“Cậu yên tâm, truyền thông chính thức như chúng tôi khẳng định sẽ không truyền bá tin tức giả mạo.”

Phóng viên Trần trả lời không chút do dự, lúc này Thời Quang quật khởi đã là thế không thể ngăn cản, hắn đã cùng Thời Quang thiết lập quan hệ cá nhân tốt, đương nhiên sẽ không vì chút lợi ích nhỏ nhặt này mà phá hư, còn thiện ý nhắc nhở một câu.

“Nhưng trên mạng thì không nhất định, cuộc phỏng vấn hôm trước cậu ở sân bay truyền về trong nước đã thu hút sự chú ý rộng rãi, đang ở đầu sóng ngọn gió, hơn nữa hôm nay cậu dễ dàng thủ thắng, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, Hơn nữa mấy năm nay Internet càng ngày càng phát triển, tin tức như vậy vô luận là thật hay giả đều sẽ rất nhanh truyền về trong nước, khẳng định là không giấu được.”

“Tôi hiểu, còn chưa cảm ơn anh đã giúp đỡ trong cuộc phỏng vấn hôm nay.”

Thời Quang không nghĩ tới phóng viên Trần dễ dàng như vậy, lập tức đầu đào báo lý.

“Còn có lần trước phỏng vấn về tôi và Chử Doanh, cũng không đến cảm ơn anh, mấy tháng gần đây tôi không phải bị bệnh chính là chuẩn bị thi đấu, chờ tôi sau trận đấu về nước nhất định phải cùng anh hảo hảo tán gẫu.”

“Đây đều là chuyện trong phân nội chúng ta, không cần khách khí như thế.”

Phóng viên Trần nghe hiểu lời hứa của Thời Quang, mắt thấy vào thời khắc mấu chốt như vậy có thể nhận được một bài phỏng vấn, không kiềm chế được mặt mày hớn hở.

“Chúng ta là bạn cũ, tôi cũng hy vọng có thể cho cậu một ít trợ giúp trong khả năng của mình, sớm nhìn thấy cậu giành chức vô địch thế giới.”

“Mượn cát ngôn của ngài.” Thời Quang mỉm cười.

Trương phiên dịch ở một bên chứng kiến hai người giao phong, nhướng mày, hắn lần đầu tiên tiếp xúc Thời Quang, không nghĩ tới cậu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cách xử thế lại khéo léo như vậy. Bất quá hắn là người thông minh, thấy Thời Quang đã đem ánh mắt chuyển dời đến trên người mình, liền hiểu được vô luận Thời Quang nói như thế nào hắn đều phải cùng Bạch Xuyên Phương Tự thương lượng chuyện hôm nay, lúc này lưu lại đã không còn thích hợp.

“Vậy tôi cũng xin phép đi trước tôi còn phải cùng ban tổ chức thực hiện nói qua vấn đề điều hòa, vô luận như thế nào một cái điều hòa nếu như có thể hỏng hai ngày cũng thật quá đáng.”

“Vậy chúng ta cùng nhau đi đi, trận đấu hôm nay thật đặc sắc, tôi muốn sớm viết xong bản thảo để phát huy trong nước, Thời Quang chúc cậu ngày mai thi đấu thuận lợi.” Phóng viên Trần cũng nhân cơ hội này để cáo từ.

“Vậy không tiễn hai vị.”

Thời Quang nói xong đưa hai người đến cửa, quay đầu lại liền thấy Bạch Xuyên lại một lần nữa gọi điện thoại cho Phương Tự.

Nhưng vẫn không có ai nghe máy, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên làm người nghe được lòng không yên ổn.

Thời Quang nhìn ra được Bạch Xuyên lúc này rõ ràng là quan tâm tất loạn, trước khi điện thoại tự động ngắt kết nối đã cướp lấy điện thoại của anh cúp máy.

“Nếu Tự ca không muốn bắt máy thì gọi bao nhiêu lần cũng vô dụng.”

“Thầy, thầy chỉ không tin Phương Tự sẽ làm như vậy, làm sao cậu ấy có thể, làm sao có thể quay lưng lại với giấc mơ của chúng ta...”

Đả kích cực lớn khiến Bạch Xuyên tâm đã rối loạn, anh suy sụp ngồi trên ghế giống như bị rút hết tinh thần, trong thanh âm thanh thậm chí mơ hồ mang theo nức nở.

“Bạch Xuyên lão sư, thật ra thầy cũng là tin tưởng Tự ca có phải hay không? Vậy thầy bình tĩnh ngẫm lại, Tự ca có thể có cái gì khó nói hay không?”

Thời Quang an ủi Bạch Xuyên, đột nhiên ném ra một đề nghị.

“Nếu không thầy về nước đi?”

“Cái gì?”

Thời Quang nói xong cũng loáng thoáng chải ra một ít đầu mối.

“Chúng ta đều biết Tự ca không phải người như vậy, vậy anh ấy làm như vậy khẳng định có nguyên nhân của mình. Đã như vậy, chúng ta thay vì ngồi ở chỗ này suy đoán lung tung, không bằng thầy trực tiếp về nước hỏi anh ấy một chút.”

“Vậy trận đấu của em phải làm sao đây?” Bạch Xuyên rõ ràng do dự.

“Không sao không phải còn có mẹ em bên cạnh chăm sóc sao? ~”

Thời Quang nói xong hướng về phía người mẹ vẫn vây xem không nói gì ném một nụ hôn gió, đổi lấy một cái liếc mắt.

“Hơn nữa không phải còn có một phiên dịch viên sao? Tình huống hiện tại, rõ ràng là bên Tự ca càng cần thầy hơn, huống chi nếu như không có kết quả, em cũng không yên lòng tham gia thi đấu...”

“Vậy tối nay thầy trở về một chuyến, nếu như thuận lợi, ngày mai lại trở về.” Bạch Xuyên cắn răng hạ quyết tâm.

“Này, còn giày vò cái gì nữa?”

Thời Quang ngược lại rất lạc quan.

“Nếu em thắng ba ván liên tiếp, vậy ngày mai thầy lại đây, ngày mốt lại trở về, thật mệt mỏi a!”

“Ừm, lại xem tình huống đi, thầy đi đặt vé máy bay trước.” Bạch Xuyên cũng bị cảm xúc của Thời Quang ảnh hưởng, dần dần bình tĩnh lại.

Thời Quang nhìn Bạch Xuyên xoay người bắt đầu gọi điện thoại đặt vé, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, do dự một lát vẫn là gọi điện thoại cho Du Lượng, đầu dây bên kia rõ ràng không biết gì về chuyện này, giọng nói Du Lượng sung sướиɠ.

“Thời Quang, chúc mừng cậu, trận đấu hôm nay thắng vô cùng đặc sắc!”

“Đúng vậy, tôi là ai chứ, một Tào Minh Huân nho nhỏ có thể làm gì tôi?”

Trong lòng có nhiều chuyện hơn nữa, nghe Du Lượng nói như vậy, Thời Quang vẫn khó tránh khỏi có chút đắc ý, cậu nghe được thanh âm ồn ào bên Du Lượng hỏi: “Cậu ở đâu vậy? Sao lại ồn ào như thế?”

“Ở phòng huấn luyện Vi Đạt, mọi người vừa rồi cùng nhau nhìn thấy trận đấu của cậu, đều vì cậu chúc mừng.” Du Lượng giải thích.

“Vậy sao? Vậy cậu phải giúp tôi cảm ơn bọn họ a.”

Thời Quang suy nghĩ một chút nói: “Du Lượng, cậu xem cửa phòng làm việc của tôi hẳn là không khóa đi, cậu đi vào giúp tôi tìm một thứ được chứ?”

“Tìm cái gì? Thời Quang cậu đều sắp giành được vô địch thế giới rồi, như thế nào còn tùy hứng lung tung như vậy?” Du Lượng không nghi ngờ, vừa nói vừa đi vào văn phòng Thời Quang.

“Vào chưa? Cậu khóa cửa lại trước, quay lưng lại với phòng huấn luyện, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Thời Quang không nói tiếp.

“Sao vậy?”

“Cái này, hôm nay cậu có thấy Tự ca không?”

Thời Quang có chút không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể khơi dậy một đề tài liên quan trước.

“Cậu muốn tìm sư huynh sao? Hôm nay tôi cũng không thấy anh ấy.” Du Lượng nghi hoặc.

“Vậy cậu cũng không biết Tự ca muốn bán trang web của Vi Đạt cùng chiến đội?” Thời Quang nuốt nước miếng, vẫn lấy dũng khí trực tiếp hỏi ra.

“Làm sao có thể? Thời Quang cậu từ đâu biết được?”

Du Lượng quả thực không thể tin được, thanh âm của cậu cũng vang lên.

“Du Lượng! Cậu bình tĩnh một chút, cậu cũng nhỏ giọng một chút, cậu vừa rồi tiến vào rốt cuộc đóng cửa chưa? Đừng để người bên ngoài nghe thấy.”

Thời Quang biết chắc Du Lượng sẽ là loại phản ứng này, chỉ có thể quan tâm dặn dò.

“Cậu trước tiên nói rốt cuộc chuyện gì xảy ra!”

Du Lượng theo bản năng lại nhìn đội viên còn đang cuồng hoan trong phòng huấn luyện, thanh âm rốt cuộc hạ thấp vài phần.

“Hôm nay có một phóng viên hỏi tôi nói, tôi vốn cũng không tin, nhưng chuyện này ở Hàn Quốc còn lên tạp chí gì của bọn họ? Nhìn cũng rất thật, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên có chút lo lắng cho Tự ca.”

Thời Quang cuối cùng không còn che giấu nỗi lo lắng của mình.

“Tạp chí hàng tháng của “Cờ vây”?”

Du Lượng ở Hàn Quốc sáu năm nhanh chóng phản ứng lại.

“Cậu đem tấm ảnh chụp trang kia gửi cho tôi, tôi xem nói thế nào.”

“Được.” Thời Quang đáp ứng, chụp ảnh lại nhịn không được hỏi Du Lượng.

“Tự ca có phải gặp phải chuyện gì không? Cậu có tìm thấy gì không?”

“Tôi...” Du Lượng cẩn thận nhớ lại.

“Thiên Nguyên Chiến sau khi anh ấy thua quả thật có chút sa sút, nhưng chúng ta không phải còn cùng anh ấy hồi phục sao? Khi đó còn không có vấn đề gì, bất quá gần đây sư huynh xuất quỷ nhập thần, số lần đến phòng huấn luyện rất ít, tôi đã mấy ngày cũng chưa gặp qua rồi.”

“Vậy xem ra thật đúng là có việc, Tự ca không phải phú nhị đại sao? Gia đình anh ấy sẽ không phá sản chứ, phải không?” Suy nghĩ của Thời Quang đúng là thiên mã hành không.

“Đừng nói bậy, tập đoàn Phương thị là thương nhân bất động sản lớn nhất thành phố, làm sao có thể tùy tùy tiện liền phá sản?”

Du Lượng phủ nhận suy đoán vô cớ này, cẩn thận đọc ảnh Thời Quang gửi tới.

“Quả thật đúng như lời cậu nói, bài viết này viết rất chi tiết, logic cũng không có sơ hở gì.”

Du Lượng nhíu mày: “Cậu đã gọi điện thoại cho sư huynh chưa? Anh ấy đã nói gì? Tôi vẫn không tin sư huynh sẽ làm ra loại chuyện này.”

“Gọi rồi nhưng anh ấy không ghe máy.”

Thời Quang thở dài: “Bạch Xuyên lão sư đã định về nước hỏi rồi.”

“Bạch lão sư muốn trở về? Còn cậu thì sao? Còn có tôi vừa rồi chưa tới hỏi cậu, hôm nay thi đấu lạnh như vậy, thân thể cậu có vấn đề gì không, tôi làm sao nghe cậu nói chuyện còn mang theo âm mũi đây?”

“Lấy đâu ra âm mũi! Du Lượng đã bảo cậu đừng đoán mò rồi!”

Thời Quang nói xong còn chột dạ hít hít mũi: “Yên tâm đi, chính là lúc đầu có chút lạnh, về sau không phải liền đem quần áo dày thay rồi ? Tôi làm sao có thể yếu ớt như vậy, huống chi đây không phải còn có mẹ tôi sao? Tôi có cái gì gió thổi cỏ lay làm sao tránh được tuệ nhãn của lão nhân gia bà? “

“Thật sao?”

Du Lượng vẫn nhịn không được quan tâm.

“Vậy buổi tối trước khi đi ngủ cậu vẫn phải chú ý, mỗi lần như vậy cậu đều là lúc rạng sáng sẽ sốt lên.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy đi, Tào Minh Huân thật sự không trượng nghĩa sau trận đấu cũng không cùng tôi xem lại, tôi còn phải tự mình nghiên cứu, thời gian không còn sớm, cậu mau về nhà đi.”

Thời Quang vừa nghe thấy sốt liền theo thói quen chuyển đề tài.

“Xảy ra loại chuyện này, tôi làm sao yên tâm được, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm sư huynh hỏi rõ ràng.” Du Lượng cũng thở dài.

“Cậu nghiên cứu thi đấu thật tốt có tiến triển gì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Được, vậy cậu trên đường cẩn thận.”

Những lời này Thời Quang hôm nay nghe qua vô số lần, nhưng cậu cũng biết Bạch Xuyên có thể về nước, nhưng mình phải ở lại Hàn Quốc điều chỉnh tâm tính chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, đây mới là chuyện cậu nên làm, mà chuyện trong nước cậu chỉ có thể coi như không .

“Thời Quang, chuyến bay gần nhất cất cánh còn chưa đầy một giờ, thầy phải nhanh chóng rời đi, thầy còn đặt vé máy bay sáng mai, tận lực sẽ trở về trước khi trận đấu bắt đầu.”

Bạch Xuyên một bên bước chân vội vàng đi ra ngoài, một bên lo lắng dặn dò, khi anh rốt cục sửa sang lại tâm tình, bắt đầu suy nghĩ bình tĩnh một lần nữa, cũng trở về Bạch Xuyên lão sư cẩn thận chu đáo kia.

“Lần thi đấu này người Hàn Quốc động tác nhỏ quá nhiều, em cẩn thận không nên chạy lung tung, còn có hôm nay em đang ở sân thi đấu bị cảm lạnh…”

Bạch Xuyên nói xong nhìn về phía mẹ Thời Quang.

“Chị Tống, lúc này rời đi thật sự rất ngượng ngùng, đêm nay còn phải vất vả chị chú ý tình hình sức khỏe của Thời Quang.”

“Không có việc gì, tôi tuy rằng nghe không hiểu chuyện của các thầy, nhưng vẫn có thể lý giải, về phần Thời Quang, tôi nhất định sẽ trong chừng nó, thầy không cần lo lắng, trên đường qua lại cũng phải chú ý an toàn.”

“Được, cám ơn chị.” Bạch Xuyên áy náy hướng Thời Quang ma ma hơi khom người

Thời Quang đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

“Bạch lão sư, Du Lượng đã đi tìm Tự ca rồi, thầy đến Phương Viên có thể gọi điện thoại cho cậu ấy, trực tiếp đi qua.”

“Thầy biết rồi.” Bạch Xuyên hướng Thời Quang gật gật đầu, xoay người đẩy cửa rời đi.

Mà lúc này bọn họ cũng không biết, tất cả những chuyện phát sinh hôm nay cũng gây ra sóng to gió lớn trên mạng.