Chương 99

“Thời Quang, em bị sao vậy?”

Thời Quang vừa cúp điện thoại không bao lâu, Phương Tự liền đi vào, còn thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.

“Vừa rồi thầy gọi điện thoại cho anh nói muốn anh hẹn một chỗ, thầy muốn lấy trạng thái thi đấu chính thức cùng em chơi cờ?”

Thời Quang nghe vậy sửng sốt, cậu không nghĩ tới động tác của Du Hiểu Dương lại nhanh như vậy, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận.

“Đúng vậy, ván cờ này là em vừa mới cùng thầy Du Hiểu Dương ước định.”

“Không phải, em nghĩ cái gì a? Lần sau có loại chuyện này, em phải hỏi qua anh trước chứ, để anh chuẩn bị tâm lý?”

Phương Tự nhịn không được gõ gõ bàn, anh lại một lần nữa cảm thấy từ sau khi quen biết Thời Quang chưa từng có một ngày nào là an ổn.

“Tự ca, anh đừng nóng vội, anh ngồi xuống trước chúng ta chậm rãi nói chuyện”

Thời Quang chỉ chỉ bàn cờ còn chưa được thu dọn xong”

Vừa rồi em đang luyện cờ nên có bài ra cùng Du Lượng, em phát hiện cảm xúc sợ hãi của cậu ấy đối với Du lão sư quá nặng, chơi cờ có chút nôn nóng, như vậy khẳng định không được.”

“Vậy sao?”

Phương Tự cúi đầu nhìn bàn cờ, do dự ngồi xuống.

“Có vấn đề gì sao? Lão sư trước kia thường nói "Lấy thân run rẩy đuổi theo, hoài kính sợ chi tâm khiêu chiến", Tiểu Lượng lần đầu tiên cùng lão sư chính thức đối cục, có lòng kính sợ không nhất định là chuyện xấu, chẳng lẽ em còn cảm thấy lần này Tiểu Lượng có thể thắng hay sao?”

“Không phải, Tự ca.”

Thời Quang nghe không nổi những lời mà Phương Tự nói chút chán nản.

“Kính sợ chi tâm cùng sinh lòng sợ hãi là hai chuyện khác nhau, kỳ thủ chuyên nghiệp chúng ta có thể bởi vì thực lực không đủ mà thua trận, nhưng không thể bởi vì sợ hãi mà không phát huy đúng thực lực nên thua được, em cùng Du Lượng gặp phải ba lần trong các trận đấu chính thức lớn nhỏ, nhưng vô luận cục diện bất lợi như thế nào, Du Lượng cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến thoái lưỡng nan như vậy.”

“Làm sao không giống nhau? Em biết Tiểu Lượng nhiều năm như vậy vẫn luôn đuổi theo em, nhưng cho dù là em bây giờ có thể nói là tương đương với kỳ lực của lão sư, nhưng đối với lúc đánh cuộc tâm tính biến hóa cũng không phải chỉ bị kỳ lực cao thấp ảnh hưởng, điểm này còn cần anh dạy em sao?”

Phương Tự nhìn Thời Quang giống như đang nhìn một tiểu hài tử không phục.

“Tiểu Lượng đối mặt với những thứ này anh đều đã trải qua, anh biết lần đầu tiên gặp được lão sư trong cuộc đối đầu chính thức, sẽ đối mặt với cái gì, sẽ chịu bao nhiêu áp lực.”

Thời Quang giống như lần đầu tiên quen biết Phương Tự nghiêm túc đánh giá hắn, lúc này Thời Quang rốt cục mơ hồ hiểu được vì sao Phương Tự rõ ràng thực lực đủ nhưng nhiều năm như vậy đều không thể thành công lêи đỉиɦ, vấn đề cũng bén nhọn lên.

“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ anh cũng vậy à?”

Phương Tự nghe vậy cả người đều cứng đờ, hắn theo bản năng lảng tránh vấn đề này.

“Rất nhiều thứ không thể dễ dàng thay đổi như vậy, lão sư cũng không phải đối với tất cả mọi người đều giống như đối với em hiền ái, ông ấy là một người đối với người của mình phi thường nghiêm khắc, là một kỳ thủ thuần túy, vô luận lúc nào anh cũng đều luôn tôn kính thầy ấy.”

Thời Quang cắn răng nghe hắn trả lời xong, kiềm chế nói ra câu: ‘Cũng bởi vì tự ca anh cẩn thận như vậy, nên mới sợ hãi không thể tiến lên, không có tín niệm tất thắng, cho nên đến bây giờ cũng chưa lấy được quán quân cùng danh hiệu’ ở trong miệng xoay ba vòng mới nuốt xuống.

“Cho dù là em, khi em học cờ đối mặt với lão sư kỳ lực cao siêu hơn mình...”

Mà Phương Tự còn đang theo bản năng tìm điểm tựa cho mình, nhưng nói một nửa mới nhớ tới Thời Quang đã từng phản nghịch sư môn không giống với người bình thường, anh chính là nghe nói qua câu chuyện Chử Doanh lúc trước vì sửa chữa kỳ phong của Thời Quang mà tiến hành đối đánh trên mạng, mà Thời Quang trong mối quan hệ thầy trò này rõ ràng là người chiếm ưu thế, trong lúc nhất thời cảm thấy nói cái gì cũng trở nên vô nghĩa, anh thở dài một tiếng, ý đồ giảm bớt bầu không khí.

“Anh thấy, chính là Chử Doanh tính tình quá tốt, em đối với lão sư của mình một chút kính sợ chi tâm cũng không có, cho nên cùng em nói cái gì cũng vô dụng.”

【Đúng vậy, Tiểu Quang, em nhìn Phương Tự và Du Lượng người ta đi, đối với anh một chút kính sợ cũng không có ~】

Nhưng trêu chọc như vậy chỉ có hiệu quả với Chử Doanh, quỷ hồn vui vẻ không đồng ý cũng không hề ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Thời Quang nhìn hai người này chỉ cảm thấy khí lực tràn đầy đều không có chỗ để sử dụng, đối thoại tiến hành đến mức này, Thời Quang đương nhiên hồi tưởng lại kiếp trước Phương Tự bị Du Hiểu Dương trục xuất khỏi sư môn, cho dù đến nay cậu vẫn chưa biết chi tiết về chuyện kia, về sau cũng nghe nói hai người lại một lần nữa chữa trị quan hệ, nhưng nhìn Phương Tự như vậy vẫn nhịn không được muốn nhắc nhở một hai câu.

“Tự ca, vô luận tôn kính lão sư như thế nào, chúng ta cũng không có khả năng làm được mọi việc đều thuận theo tâm ý bọn họ, anh đã nghĩ qua chưa, nếu có một ngày xuất hiện bất đồng gì không thể hòa giải, vậy anh nên làm làm sao?”

“Sẽ không có một ngày như vậy.”

Phương Tự không để ý đến manh mối mình đã sớm phát hiện ra, tự lừa mình dối người trả lời, thậm chí đã đứng lên chuẩn bị chấm dứt đối thoại rời đi.

Mà Thời Quang lại không chịu buông tha cho anh.

“Tự ca sau khi anh đã hẹn xong thời gian và địa điểm thì nói cho em biết một tiếng, em sẽ mời Du Lượng đến xem trận chiến.”

“Thời Quang, em điên rồi? Em nhất định phải ở trước mặt Tiểu Lượng, để cho nó trơ mắt nhìn phụ thân cao như núi của mình thua em ? Em không nghĩ chuyện này hơi tàn nhẫn sao?”

Phương Tự rốt cục không thể nhịn được nữa, ấn bàn gầm nhẹ.

“Hơn nữa, em lấy đâu ra tự tin liền xác định mình nhất định có thể thắng? Tiểu Lượng truy đuổi em nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả em cũng thua, vậy tâm tính của nó sẽ càng thêm tồi tệ!”

“Núi cao thì làm sao, núi thì không thể trèo qua được à? Làm sao anh biết Du Lượng không muốn đánh bại Du lão sư? Em bất quá là đi trước một bước, vô luận thắng hay thua đều phải để cho hai người các anh xem dũng khí của em!”

Thanh âm Thời Quang cũng cao vυ"t, cậu đứng lên cùng Phương Tự trợn mắt, trong lúc nhất thời hai người ai cũng không chịu nhượng bộ.

Đúng lúc này, cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, Bạch Xuyên gõ cửa cũng không có ý chờ đợi trả lời trực tiếp đẩy cửa mà vào, đứng lối ra nhìn như bình tĩnh hỏi: “Hai người các người làm gì vậy? Một là ông chủ đội cờ vây, người kia là huấn luyện viên, cãi nhau có thể phân chia trường hợp hay không?”

Bầu không khí khẩn trương trong phòng lập tức tan thành mây khói, hai người đều bắt đầu ý đồ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Phương Tự theo bản năng sửa sang lại cà vạt của mình, thăm dò thái độ của Bạch Xuyên.

“Bên ngoài đều nghe thấy?”

“Vậy thì chưa, bên ngoài nghe không rõ hai người đang nói cái gì, nơi này cách âm không tệ, nhưng chức năng khác thì không có.”

Bạch Xuyên chỉ chỉ vào bức tường bên ngoài do thủy tinh tạo thành trong phòng làm việc này, Thời Quang lập tức có chút bối rối nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy có mấy kỳ thủ trẻ tuổi bởi vì nhìn thấy trạng thái hai người vừa mới giương cung bạt kiếm đang ghé tai, không cẩn thận cùng ánh mắt Thời Quang đối diện lại lập tức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu, Thời Quang cảm thấy may mắn duy nhất chính là Du Lượng đưa lưng về phía cậu ngồi, còn đeo tai nghe, cũng không ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

“Cho nên, hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Bạch Xuyên thấy không ai trả lời có tiếp tục truy vấn.

Thời Quang cùng Phương Tự liếc nhau, lúc này hai người ngược lại ăn ý ở phương diện gạt Bạch Xuyên đạt thành nhất trí, vì thế Phương Tự tránh nặng liền nhẹ.

“Thời Quang qua hai ngày cùng thầy em có một trận đấu cờ cá nhân, chúng ta đang thảo luận về chuyện này.”

“Thời Quang cùng Du lão sư đối cục? Đây rõ ràng là chuyện có ích cho Thời Quang chuẩn bị chiến đấu, có cái gì để cãi nhau?”

Bạch Xuyên không rõ nguyên nhân, suy nghĩ của anh rõ ràng không giống hai người này.

“Thời gian như thế nào? Đã quyết định rồi sao?”

“Lão sư nói ông ấy cũng cần thời gian điều chỉnh trạng thái, cho nên nhất định là ngày mốt.” Phương Tự trả lời.

“Ngày mốt?” Bạch Xuyên nhíu mày.

“Đã xác định rồi? Nhưng ngày mốt là ngày thi đấu vây B a?”

“Cái gì?”

Vừa rồi hai người thế nhưng đều không ý thức được điểm này.

“Hai người sẽ không quên chuyện thi đấu đó chứ?”

Bạch Xuyên hồ nghi nhìn hai người rõ ràng không đáng tin cậy này.

“Làm sao có thể?”

Phương Tự lập tức phản ứng lại, ánh mắt đều sáng lên.

“Chỉ là thời gian này không có cách nào điều chỉnh, lão sư rất coi trọng lần đối đầu này, với tính cách theo đuổi cảm giác nghi thức của ông ấy, khẳng định sẽ không tùy tiện chen lấn một mảnh vụn thời gian. Nếu ngày mốt không được, thầy sẽ sang Hàn Quốc tham gia hội thảo, chờ ông ấy trở về chính là trận bán kết của Thiên Nguyên, đến lúc đó... e là hơi trễ, phải không?”

Thời Quang lập tức hiểu được ý tứ của Phương Tự, hận không thể cắn anh một cái, mà Bạch Xuyên hoàn toàn không biết gì về dòng nước ngầm giữa hai người bọn họ vẫn còn một lòng suy nghĩ cho Thời Quang.

“Vậy không còn cách nào khác, đúng là đối cục với Du lão sư tương đối quan trọng, cũng may hai vòng đấu đầu tiên của Vi Ất chúng ta đều thắng, đối thủ vòng này cũng không có mạnh, trình độ của Du Lượng đủ để gánh vác trách nhiệm chủ tướng, nếu như Thời Quang tiếp tục vắng mặt cũng không thành vấn đề.”

“Tự ca...”

Thời Quang còn cố gắng giãy dụa một chút, nhưng Phương Tự cũng không có ý định cho cậu cơ hội.

“Đúng vậy, anh đã nói Tiểu Lượng nhất định không thành vấn đề. Thời Quang em yên tâm đi đối cục là được! Vậy cứ quyết định như thế đi, gần đây U Huyền cũng không có thi đấu, anh đi gọi điện thoại hỏi một chút có thể mượn một ngày hay không, em xem anh đây chính là dựa theo quy cách cao nhất chuẩn bị cho hai người a.”

Thời Quang trơ mắt nhìn Phương Tự bước đi thoải mái ra ngoài, tức giận cắn răng, Bạch Xuyên nhìn biểu tình của cậu, không rõ nguyên nhân.

“Thời Quang, làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Không có, không có”

Thời Quang thấy sự việc đã đến nước này cũng không giãy dụa nữa, thay đổi đề tài.

“Chỉ là lần này vi ất thi đấu em lại không thể đi, mẹ em thật vất vả mới bởi vì lần thi đấu này ở thành phố lân cận, giao thông tương đối thuận tiện mới đồng ý cho em tham gia.”

“Sau này cơ hội còn rất nhiều, không cần gấp gáp, hiện tại vẫn là trận chung kết LP Cúp tương đối quan trọng hơn.” Bạch Xuyên an ủi cậu.

“Em biết, Bạch Xuyên lão sư. Nếu không có gì xảy ra, em tiếp tục làm việc đây.”

Thời Quang đã không còn tâm tình nghe Bạch Xuyên đang nói cái gì nữa rồi.

“Ừm, vậy thầy không quấy rầy nữa, em cố lên a.”

Bạch Xuyên xoay người rời đi, còn thân mật đóng cửa lại.

【Chử Doanh, anh nói xem đây là chuyện gì a!】

Thời Quang thấy kế hoạch tốt của mình biến thành cực kỳ buồn bực như vậy liền có chút khó chịu.

【Tiểu Quang, không sao, cho dù Tiểu Lượng không tận mắt nhìn thấy bàn cờ này, nhưng chờ em ấy nhìn thấy kỳ phổ cũng sẽ hiểu được tâm ý của em.】

Chử Doanh cũng không có lĩnh hội được tình cảm phức tạp của Thời Quang, ngược lại ctrong lòng còn có chút tính toán.

【Đạo lý em đều hiểu, chỉ là có chút khó chịu...】

【Tiểu Quang vậy ~】

Chử Doanh lại kề sát lại vài phần, cẩn thận thăm dò.

【Đã như vậy, dù sao Tiểu Lượng cũng sẽ không đi xem, vậy ván cờ này nhường cho anh thế nào? Phương Tự nói muốn hẹn thi đấu ở U Huyền Kỳ Thất!】

【Chử Doanh! Đã là lúc nào rồi, anh không an ủi em cư nhiên còn thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc!】 Thời Quang quả thực muốn tức chết.

【Được rồi, được rồi, em xuống em xuống, gọi cái gì, anh chính là hỏi một chút thôi, hỏi một chút ~】



“Được rồi, không thành vấn đề, tôi sẽ nộp đơn lên kỳ viện.”

Lúc Bạch Xuyên trở lại phòng làm việc của mình, vừa lúc nghe được điện thoại của Phương Tự gọi đến cuối.

“Bất quá, chuyện này, lão sư cũng không muốn cho quá nhiều người biết, cho nên còn phải nhờ anh giúp giữ bí mật, ừm, ừm, vất vả cho anh.”

“Như thế nào, mượn được chưa?”

Bạch Xuyên chờ Phương Tự cúp điện thoại xong mới thuận miệng hỏi thăm, thấy đôi môi khô ráo nứt nẻ của Phương Tự còn cầm lấy ly nước đưa cho hắn.

“Đó là tất nhiên! Em là ai chứ, chút chuyện nhỏ này còn không dễ như trở bàn tay?”

Lúc này Phương Tự không tức giận cũng thuận theo, ngữ khí tự nhiên mang theo vài phần đắc ý, tiếp nhận ly nước liền uống một hơi cạn sạch.

“Đúng vậy, nào có chuyện gì là Phương Tự cửu đoạn không giải quyết được? Lớn như vậy rồi, sao còn so đo với Thời Quang một đứa trẻ như vậy?”

Bạch Xuyên biết rõ Phương Tự không thích nghe, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói đến.

“Ai, sư huynh, anh nói như vậy em liền không vui a, anh có chút chuyện gì liền vĩnh viễn đứng ở bên kia của Thời Quang, chúng ta mới là sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên có được không?”

Phương Tự nói xong thuận tay móc ra một điếu thuốc, vốn định đốt rồi lại nhớ tới cái gì đó sau đó dừng lại, cất điếu thuốc đi.

“Vậy Thời Quang cũng là tôi từ nhỏ nhìn thấy lớn lên a?”

Bạch Xuyên cũng phát hiện gần đây Phương Tự vẫn luôn tranh cao thấp với Thời Quang trước mặt anh, nhưng hành vi ngây thơ của đối phương như vậy lại chẳng thể làm gì được, thấy Phương Tự nghe được những lời này của anh liền mở to mắt đào hoa muốn giận dỗi, liền cầm túi đồ từ trên sô pha nhét vào trong ngực Phương Tự.

“Được rồi, Thời Quang vắng mặt trong trận đấu, tôi còn phải căn cứ vào trạng thái gần đây của đội viên điều chỉnh đội hình một lần nữa, rất bận rộn, nếu Phương Tự Cửu Đoạn ngài không có việc gì thì trở về luyện kỳ đi, đừng quấy rầy tôi.”

“Cho nên em chính là nói Thời Quang đứa nhỏ này...”

Phương Tự quả thật không có ý định từ bỏ ý đồ như vậy, cũng không có ý định bỏ qua cơ hội chửi bới Thời Quang, nhưng chờ anh mở bao bì ra nhìn rõ đồ vật bên trong, liền rốt cuộc không để ý đến Thời Quang gì nữa.

“Sư huynh, cái này, bộ âu phục này anh có ý gì a? Đây không phải là bộ lúc đầu em phối trong cửa hàng sao? Lúc ấy anh không phải nói cùng bộ kia của anh quá giống không cho em làm, cuối cùng em mới thay vải và phong cách, sư huynh anh đổi chủ ý? Sư huynh, đây là đưa cho em đúng không? Phải không!?”

“Là tặng cậu.”

Bạch Xuyên đứng đắn giải thích.

“Bộ âu phục kia của cậu lúc ấy là tôi làm chủ cho Thời Quang mượn khẩn cấp, lấy tính cách của cậu cho dù Thời Quang giặt khô xong còn mang trở về cậu khẳng định cũng sẽ không mặc nữa, tôi lại bổ sung cho cậu một bộ, tôi lại không hiểu đặt hàng âu phục, đành phải chọn theo kiểu dáng ban đầu.”

Phương Tự mặc kệ những lý do này, cả người hắn bị kinh hỉ thật lớn đập trúng, nhìn âu phục yêu thích không buông tay.

“Tóm lại sư huynh anh chính là tặng em, lần sau thi đấu em liền mặc bộ này có được không? Ừm, không được, lần sau danh hiệu Thiên Nguyên bất quá chỉ là bán kết, sư huynh tặng âu phục nhất định phải mặc ở trận chung kết, sư huynh, đến lúc đó anh cũng mặc bộ kia chúng ta cùng mặc đi! Em cam đoan đến lúc đó nhất định sẽ thắng cờ, nói không chừng danh hiệu đầu tiên của em sẽ rơi vào bộ âu phục này của anh nha sư huynh!”

“Mau câm miệng đi, đều nói tôi còn có công việc bận, cậu còn ở đây quấy rối.”

Bạch Xuyên bị anh nói đến lỗ tai có chút đỏ lên, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách.

“Cầm đồ rồi thì nhanh đi đi!”

“Ai nha, xếp hàng đối trận mà thôi, sư huynh em giúp anh!”

Phương Tự làm sao có thể rời đi lúc này được, ngược lại còn tiến lại gần.

“Không cần, cậu đi ra ngoài cho tôi!”



Trong trận đấu Vi Ất, Du Lượng trước sau như một ngồi ở vị trí chờ bắt đầu trận đấu, chẳng qua hôm nay tâm tình của cậu cũng không bình tĩnh như thường lệ, đây không chỉ bởi vì mấy ngày sau cùng cha đối đầu cục diện càng ngày càng khó bỏ qua lo âu cùng bất an, cũng bởi vì cậu lo lắng Thời Quang sẽ nhạy cảm phát hiện cậu yếu đuối cùng sợ hãi.

Cho nên Du Lượng mới có thể trực tiếp tránh trao đổi khi Thời Quang muốn nói lại thôi, thậm chí khi sư huynh nói cho cậu biết Thời Quang sẽ vắng mặt trong trận đấu hôm nay, cậu chỉ là xác nhận Thời Quang không phải vì nguyên nhân thân thể mà an tâm, loại trốn tránh theo bản năng này cũng khiến cậu bỏ lỡ cơ hội nhận được tin tức trước trận đấu hôm nay.

“Xin chào.”

Thẳng đến khi đối thủ của Du Lượng ngồi vào chỗ, có chút câu nệ chào hỏi, cậu mới cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Du Lượng cúi đầu đáp lễ, muốn tập trung lực chú ý vào trận đấu sắp tới, cố gắng kiềm chế sự bất an mơ hồ trong lòng.

Mà lúc này Thời Quang cũng đi vào U Huyền Kỳ Thất, trong phòng lớn như vậy lại chỉ có Du Hiểu Dương cùng Phương Tự hai người, nhưng Thời Quang rất nhanh liền phản ứng , xoay người đóng cửa lại.

Du Hiểu Dương đã ngồi xuống đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía cậu, bình tĩnh hỏi: “Cậu không mời Du Lượng sao?”

Thời Quang bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía Phương Tự đã ngồi sẵn tại vị trí ghi chép, Phương Tự vẻ mặt cũng mê mang nhưng vẫn phản ứng nhanh hơn, giải thích.

“Lão sư, hôm nay Tiểu Lượng có trận đấu Vi Ất.”

“Ồ? Vậy cũng có chút đáng tiếc”

Du Hiểu Dương cũng không cố chấp, ngược lại ý vị thâm trường nhìn Thời Quang.

“Mặc kệ cậu là vì cái gì mà khởi xướng khiêu chiến, tôi đều hy vọng đây là một trận đấu đặc sắc.”

Vẻ mặt Thời Quang nghiêm túc, vài bước đi tới trước mặt Du Hiểu Dương, hơi khom lưng hành lễ.

“Du lão sư, cám ơn thầy đồng ý cùng em tiến hành trận đối đầu này, em sẽ toàn lực ứng phó, sẽ không để thầy thất vọng.”

“Tôi rất chờ mong”

Du Hiểu Dương hài lòng gật gật đầu, khó có được lộ ra vài phần bộ dáng cười.

“Còn chờ cái gì nữa, ngồi vào chỗ ngồi đi?”

Thời Quang ngoan ngoãn kéo ghế ra ngồi, Du Hiểu Dương chờ Thời Quang điều chỉnh trạng thái xong liền mở miệng: “Thời gian không sai biệt lắm, vậy chúng ta bắt đầu thôi?”

“Vâng Du lão sư.”



Trong khi đó, sân đấu Vây B cũng vang lên tiếng của trọng tài.

“Tôi tuyên bố, giải đấu cờ vây quốc gia hạng B năm 2004, vòng thứ ba chính thức bắt đầu!”

Gần như cùng một lúc, bốn kỳ thủ của hai ván đấu cùng đối thủ của mình hành lễ chào hỏi.



“Tôi nhận thua.”

“Nhường rồi.”

Du Lượng thở ra một hơi thật dài, thực lực đối thủ hôm nay của cậu cũng không mạnh, cho dù hôm nay bản thân cũng không thể phát huy toàn bộ thực lực, vẫn là sau giờ nghỉ trưa không bao lâu chờ đối thủ dứt khoát ném cờ nhận thua.

Du Lượng chờ trọng tài xác nhận kết quả với bọn họ, đứng lên nhìn quanh bốn phía, lúc này ngoại trừ cờ nhanh đã chấm dứt ra, hai ván đấu còn lại đều đang tiến hành, cậu do dự một chút, vẫn là đi tìm Bạch Xuyên đứng ở một bên trên sân thi đấu.

“Thắng?” Bạch Xuyên thấy Du Lượng tới, nhẹ giọng xác nhận thành tích với cậu.

“Vâng” Du Lượng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Tình huống hiện tại thế nào rồi?”

“Cờ nhanh của chúng ta thua, bất quá cũng may chủ tướng em thắng, hiện tại kết quả cuối cùng phải xem hai người còn lại, Long Ngạn cùng Chu Tư Viễn chỉ cần có thể thắng một vòng là được.”

Lông mày Bạch Xuyên theo thói quen nhíu lại.

“Nhưng thầy đoán đối phương có thể lo lắng vòng này Thời Quang sẽ dự thi, vì tránh né nên dùng sách lược đua ngựa Điền Kỵ thực lực kỳ thủ hai ba đài rõ ràng mạnh hơn chủ tướng, chúng ta muốn thắng lợi cũng không dễ dàng gì.”

Du Lượng hiểu rõ nhướng mày, “bảo sao hôm nay kỳ lực đối thủ yếu như vậy, ý chí chiến đấu cũng không phải rất mạnh, thì ra là như vậy.”

“Ừm, bất quá em có thể thắng nhanh như vậy cũng là biểu hiện thực lực của em.”Bạch Xuyên vỗ vỗ bả vai Du Lượng

“Vừa lúc thời gian còn sớm, bây giờ em về Phương Viên có lẽ còn kịp, nhớ kỹ trở về sớm một chút, trận đấu ngày mai không được đến trễ.”

“Trở về phương viên? Tại sao bây giờ em phải quay lại Phương viên?”

Du Lượng nghi hoặc khó hiểu, nhưng giác quan thứ sáu của cậu hình như đã đoán trước được điều gì đó, tim đã bắt đầu không tự giác được đập nhanh lên.

“Em không biết sao?”

Bạch Xuyên kinh ngạc nhìn Du Lượng hoàn toàn không biết gì cả, kéo cậu đi về phía góc không có người hai bước, mới hạ thấp giọng nói.

“Thời Quang hôm nay cùng Du lão sư có một trận đối đầu cá nhân chính thức, Phương Tự còn vì thế mà đi mượn U Huyền kỳ thất, hai người bọn họ cư nhiên không ai nói cho em biết?”

Hô hấp Du Lượng trở nên khó khăn, trái tim nhảy lên càng thêm kịch liệt, cậu không chút do dự xoay người muốn rời đi, lại bị Bạch Xuyên một phen giữ chặt.

“Gấp cái gì, em cứ như vậy đi à? Ít nhất cũng mang theo cái túi đi.”

Du Lượng lúc này mới phản ứng lại, lúc này đầu óc cậu trống rỗng, chỉ là nghe lời đi lấy ba lô đặt ở chỗ ngồi trước trận đấu, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của đồng đội cùng lời dặn dò của Bạch Xuyên bảo cậu chú ý an toàn, cơ hồ là lao ra khỏi sân thi đấu.

Du Lượng rất nhanh đã tìm được một hai chiếc taxi bên ngoài, không chút nghĩ ngợi liền mở cửa ngồi vào.

“Sư phụ, sân cờ thành phố Phương Viên.”

“Cậu bé à, ta không ra khỏi thành phố, nếu không cậu thử hỏi người khác đi?”

Du Lượng lấy ví tiền ra, chính mình cũng không chú ý rốt cuộc lấy mấy tờ tiền liền trực tiếp đưa qua.

“Tôi thêm tiền.”

Người lái xe nhận lấy tiền và nhìn thoáng qua, không nói gì nữa liền khởi động xe.

Du Lượng cũng không để ý tới hắn nữa mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Thời Quang và Phương Tự, nhưng mấy lần sau cũng không nghe máy, lông mày cậu nhíu càng lúc càng sâu, tâm phiền ý loạn nhắm mắt tựa vào ghế xe, trong tay còn vô ý thức nắm chặt điện thoại di động.

Du Lượng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ cậu đã thản nhiên tiếp nhận sự an bài của cha đối với vận mệnh của cậu, cậu bắt đầu từ khi mới ba tuổi khai sáng học cờ, liền đem tất cả tinh lực đều đầu nhập vào cờ vây, từ nay về sau cậu không cần bạn chơi cùng giải trí nữa, đương nhiên điều đó là vì để làm cho cờ vây trở thành tất cả của cậu. Khi đó cậu ngưỡng mộ phụ thân mình, ngây thơ hy vọng sau này lớn lên có thể trở thành kỳ thủ thuần khiết mà cường đại như phụ thân, cậu khao khát cũng chờ mong, cho đến khi Thời Quang làm cho cậu nhìn thấy một loại khả năng khác. Vì thế Du Lượng bắt đầu có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình, may mắn bất kể là đi Hàn Quốc hay là trì hoãn đăng ký thi đấu, dưới sự trợ giúp của sư huynh cùng mẫu thân, cậu luôn có thể như ý nguyện.

Thẳng đến khi trong bệnh viện, lần đầu tiên cậu xuất hiện ý nghĩ ‘không muốn chơi cờ’ như vậy, khi sư huynh cũng đứng về phía phụ thân, khi cậu lần đầu tiên một mình đối mặt với áp lực của phụ thân, cậu mới phát hiện mình vô lực nhường nào.

Cũng thẳng đến lúc này cậu đã phát hiện mình đã sớm không cam lòng sống trong khung hình cha vẽ sẵn, cậu loáng thoáng ý thức được nội tâm mình có một loại dã vọng từ Thời Quang mà âm thầm sinh sôi nảy nở, mặc dù lúc này còn không rõ đây rốt cuộc là cái gì, nhưng trực giác của cậu nói cho cậu biết đây sẽ là thứ phản nghịch phụ thân không bao giờ cho phép. Dự cảm như vậy cũng làm cho Du Lượng tràn ngập cảnh giác, lúc này đây cậu không thể không rời khỏi Thời Quang đi tham gia cũng không muốn đi thi đấu, nhưng lần sau thì sao? Nếu lần sau cậu còn phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, cậu còn phải khuất phục ý chí của phụ thân sao?

Du Lượng ép buộc mình phải đối mặt với nghịch cảnh như vậy, nhưng vô luận cậu thôi diễn như thế nào cũng không thể đạt được kết quả thỏa đáng, phụ thân vô luận là khống chế cuộc sống của cậu hay là nghiền ép kỳ lực của cậu, đều chỉ có thể làm cho cậu sinh ra tuyệt vọng, mà khi cậu đưa mắt nhìn xung quanh lại phát hiện mình bị cô lập vô viện, cho dù có gian nan đến đâu cậu cũng không thể không thừa nhận mình không có lực lượng phản kháng, mà kết luận như vậy càng làm cho cậu cảm thấy xấu hổ, vì vậy cho nên cậu cố gắng che giấu.

Nhưng đến bây giờ Du Lượng mới hiểu được, nỗi sợ hãi của mình đối với cha đã sớm bị Thời Quang phát hiện, cái gọi là che giấu bất quá chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, Thời Quang quá hiểu cậu, bất kỳ kỳ lộ cùng biến hóa tình cảm nào của cậu đều không thoát khỏi ánh mắt Thời Quang, Du Lượng vốn tưởng rằng mình sẽ bởi vậy mà cảm thấy khó chịu, nhưng trên thực tế khi cậu nghe được Thời Quang đã hướng phụ thân khởi xướng khiêu chiến, ngược lại ở đáy lòng lại dâng lên một cỗ mừng như điên, Thời Quang sẽ cùng cậu cùng nhau sao?

Du Lượng dọc theo đường đi mạnh mẽ đè lại nội tâm rục rịch, cậu bức thiết muốn biết kết quả, xe taxi thậm chí còn chưa dừng lại đã vọt xuống, bậc thang thật dài trước phòng cờ U Huyền cũng không thể tạo thành trở ngại của cậu, khi cậu thở hổn hển đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy cha mình đặt hai quân cờ lên bàn cờ.

“Ta thua.” Du Hiểu Dương hơi cúi đầu.

“Ba!”

Du Lượng kinh hô thành tiếng, thậm chí không cho Thời Quang cơ hội trả lễ, liền bước nhanh về phía bàn cờ, nhìn về phía bàn cờ như muốn biết rõ hướng đi của ván cờ.

“Ván cờ này phi thường đặc sắc, là kỹ năng của ta không bằng cậu.”

Du Hiểu Dương thần sắc lại rất bình tĩnh, ông liếc mắt nhìn Du Lượng ngẩng đầu khϊếp sợ nhìn ông, lại nhàn nhạt bổ sung một câu.

“Nếu muốn biết chi tiết cụ thể, để Thời Quang phục bàn cho con đi. Phương Tự, ta mệt rồi, đưa ta trở về.”

“Vâng.”

Phương Tự lo lắng nhìn Du Lượng đang sửng sốt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thời Quang, một câu cũng không dám nói nhiều theo Du Hiểu Dương rời đi, thanh âm của bọn họ đứt quãng truyền vào phòng cờ.

“Phương Tự, ván cờ này cậu thấy thế nào?”

“Cái này ... Kỳ thật trận này lão sư trước sau như một tư duy kín đáo, chính xác vô cùng, toàn cục đều không có sơ hở gì, chẳng qua là Thời Quang lần này ngay từ đầu lại sử dụng một biến hình định thức quái gở…”

Phương Tự nhanh chóng chuyển động đại não, nhưng mặc dù thông minh như cậu, đối mặt với loại vấn đề chịu chết này cũng không tìm được đáp án có thể làm cho Du Hiểu Dương hài lòng, anh cẩn thận quan sát sắc mặt Du Hiểu Dương trả lời thanh âm cũng càng ngày càng không có sức lực.

“Phương Tự, ta không phải muốn cậu đến vỗ mông ngựa ta! Cậu chỉ thấy cái này thôi sao?”

Ngữ khí Du Hiểu Dương mang theo vài phần sắc bén.

“Ván cờ này có hàm nghĩa sâu sắc hơn, cậu suy nghĩ kĩ ràng khi nào có đáp án rồi, thì qua tìm ta phục bàn.”

“Vâng, lão sư.”

Nhưng hai người trong phòng cờ đều không chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ, Du Lượng bình tĩnh nhìn Thời Quang, trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu.

“Ván cờ này là chơi cho tôi xem sao?”

“Đúng vậy.”

Thời Quang thản nhiên thừa nhận, đứng dậy nhìn thẳng vào Du Lượng, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phía sau Thời Quang chiếu lên người, làm cho cả người cậu đều được bao bọc trong ánh sáng, giống như thần minh giáng xuống từ trời cao, cậu ngẩng đầu lên, thanh âm kiêu ngạo quanh quẩn trong phòng cờ trống trải.

“Du Lượng, tôi muốn thông qua ván cờ này nói cho cậu biết, trên thế giới này cậu không nên e ngại cờ của bất luận kẻ nào, nếu như nhất định phải có người như vậy, người kia hẳn phải là tôi mới đúng.”