Chương 1

Chiều, ngày 30 tháng 5 năm 2017.

"Tôi thua." Thời Quang thở dài, đặt 2 quân cờ trắng trên bàn cờ và chấp nhận sự thật rằng tất cả ba bàn cờ với AlphaGo đều thất bại.

Nhưng cậu nhất thời còn có chút không đi ra được, một bên nằm sấp trên bàn một bên nhịn không được túm tóc, tiếc nuối cùng tuyệt vọng ở trong lòng điên cuồng sinh trưởng, lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng chênh lệch thật lớn giữa nhân loại và AI.

"Mau đi an ủi Thời Quang ..." Thanh âm của Tang Nguyên Cửu Đoạn từ trên đài chủ tịch truyền đến.

Thời Quang vừa ngẩng đầu liền thấy Du Lượng đã kéo chiếc ghế trống đối diện ngồi xuống, "Còn đang nhìn hai bước sai lầm 28, 30 này?”.

"Tôi sẽ cố gắng đuổi kịp cậu." Thời Quang nhìn Du Lượng không biết vì sao lại cảm thấy một trận ủy khuất, trong giọng nói đều mang theo nức nở, cơ hồ lại thất thần thêm một hồi.

"Tôi thấy, bước 32 bước đυ.ng vào thời cơ vừa vặn."

"Chỉ là cảnh đẹp không dài..." Thời Quang nhụt chí như bị rút xương ngả người về ghế sau.

"Đừng như vậy, không có con người nào có thể hoàn toàn suy đoán ra nước cờ của AI, đây là một bước phản kích phi thường hữu lực vào lúc đó, là ứng đối tốt nhất." Du Lượng lập tức cắt đứt lời cậu, vốn không thể xem được dáng vẻ thời Quang như vậy , lúc này cũng không đành lòng trách móc cậu, chỉ là vụng về cố gắng an ủi.

"Đúng vậy, Thời trưởng lão cửu đoạn của chúng ta chính là sư di trường kỹ để chế di, tinh vị đυ.ng Tiểu Mục này vốn là sáng tạo đầu tiên của AlphaGo." Hồng Hà từ phía sau Thời Quang đi tới, vừa ăn đồ vừa dựa vào, tay vịn ghế , dáng vẻ cà lơ phất phơ tuyệt đối không giống một kỳ thủ chuyên nghiệp bát đoạn.

"Đúng vậy, 34, 36 sau đều là hảo thủ, giữ lại góc sống bên phải." Du Lượng đưa tay chỉ về phía bàn cờ, khó có được dùng sức khen ngợi Thời Quang.

"Vấn đề là nước 40 đúng là quá đơn giản, nếu lúc đó tôi không quá vội vàng..." Thời Quang giật mình ngồi dậy, đẩy quân cờ trên bàn cờ ra, cố gắng suy diễn một chút biến hóa.

"Ừm, chính là từ lúc này hình thức bắt đầu xấu đi, cậu muốn chiếm tiện nghi mà không chiếm được, Hắc thủ 41 vừa ra, cơ bản không có kịch." Nhạc Trí vĩnh viễn cũng không nói nên lời tốt đẹp.

"Được rồi được rồi, cậu nói cái này không bằng nói đối sách đi."một người tốt tính như Thẩm Nhất Lãng cũng không nghe được nổi chuyện này nữa.

"Không cần cậu nói, tôi đang nghĩ..." Thời Quang dần dần cảm thấy không khó chịu như vậy, được những bằng hữu này vờn quanh làm cho cậu khôi phục một ít ý chí chiến đấu, dần dần đắm chìm trong phục bàn.

"Phương Tự." Trên đài chủ tịch, Tang lão cười tủm tỉm nhìn những kỳ thủ hàng đầu trong nước trước mắt, bắt đầu gọi Phương Tự ở dưới đài đang cùng ban tổ chức đối nói về quy trình thủ tục.

"Tang Nguyên lão sư, ngài gọi tôi?" Phương Tự ngoan ngoãn đi qua nghe phân phó. "Cậu cũng đừng để ý những thứ kia nữa, mau đi qua cùng bọn họ phục bàn đi, chỉ thiếu mỗi cậu.” Phương Tự gật đầu, đi đến bên cạnh Du Lượng, bắt đầu chăm chú lắng nghe mọi người phục bàn.

"Nhìn xem, ai nói thua AI sẽ không còn hy vọng nữa, hy vọng không phải đều ở đây cả sao?" Tang Nguyên mím môi híp mắt giơ điện thoại di động lên, lặng lẽ đem tình cảnh trước mắt chụp lại.

Vào buổi tối, sau khi kết thúc cuộc thi.

"Thời Quang, hội nghị thượng đỉnh cờ vây lần này đã kết thúc, tất cả mọi người đều ở đây, hôm nay vừa vặn là tết Đoan Ngọ, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Phương Tự vẫn thích tổ chức các bữa tiệc như thường.

"Đúng rồi, hôm nay là Đoan Ngọ." Thời Quang một trận hoảng hốt, "Xin lỗi anh Tự ca, hôm nay có chút mệt mỏi, em không có tâm tình.”

"Em đó, cũng đừng nghĩ quá nhiều, em đây cũng là mặc dù bại vẫn vinh quang, buổi chiều đã phục bàn qua, phản ánh cũng không phải vào ngày này, mọi người khó có được một ngày gom góp đủ mặt như vậy, như thế nào cũng không thể thiếu Thời Quang kỳ thánh đệ nhất thế giới của chúng ta nha!" Phương Tự ôm lấy bả vai Thời Quang, tiến lại gần cười tủm tỉm.

"Thật sự không được, Tự ca, em muốn nghỉ ngơi..." Thời Quang nhớ tới hôm nay là đoan ngọ bắt đầu có chút bối rối, đẩy cánh tay Phương Tự ra định đi.

"Cậu chờ một chút, kỹ thuật lái xe của cậu cũng không tốt lắm, trễ như vậy không an toàn, tôi đưa cậu về." Du Lượng thấy tình huống này lập tức đuổi theo.

"Không cần." Thời Quang theo bản năng né tránh, ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay Du Lượng duỗi tới, ngẩn người, nhưng lúc này cậu không để ý nhiều như vậy.

"Xin lỗi, xin hãy để tôi một mình yên tĩnh." Cầm lấy chìa khóa xe liền vội vàng đi ra ngoài.

"Thời Quang..." Du Lượng ở phía sau cậu vẫn cố gắng giữ lại.

"Làm sao vậy? Không phải vừa rồi tất cả đều đang tốt sao?” Phương Tự cảm thấy rất khó hiểu.

"Để cậu ấy đi đi, từ khi cậu ấy bỏ thi đấu nửa năm, mỗi năm Đoan Ngọ đều biến mất một mình, hơn mười năm qua cũng không nói với ai, nếu không phải lần này hoạt động đối đầu alphaGo phải cân nhắc lịch thi đấu của kỳ thủ chuyên nghiệp, Thời Quang không thay đổi được, khẳng định vẫn sẽ không gặp được cậu ấy." Hồng Hà ở bên cạnh khuyên một câu.

"Nhưng mà..." Du Lượng đang nhìn bóng lưng Thời Quang, luôn cảm thấy bất an, nếu như lúc này cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì chỉ sợ liều cả tính mạng cũng muốn giữ Thời Quang lại.

. . .

Thời Quang một mình lái xe trên đường cao tốc bên hồ, trên ghế phụ là một bàn cờ cổ xưa, trên bàn cờ đặt một cái hộp, bên trong chứa một chiếc quạt gấp cổ kính. Lúc này trên đường cũng không có xe nào đi cùng, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn đường hai bên cũng không sinh ra bao nhiêu tác dụng, đèn xe cũng chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ phía trước xe, giống như tùy thời đều có thể bị bóng tối xung quanh nuốt chửng.

Rời khỏi bạn bè quen thuộc, cả ngày hối hận, mệt mỏi lại bắt đầu vây quanh Thời Quang, vừa rồi có phải quá hung dữ với Du Lượng rồi không? Kỳ thật cậu chỉ là theo bản năng trốn tránh tiếp xúc với Du Lượng, khống chế tình cảm của mình, không dám đối mặt với sự thân cận và truy đuổi của Du Lượng, bởi vì luôn nhịn không được cảm thấy Du Lượng tốt như vậy hẳn đều là dành cho Chử Doanh, dù sao ngay từ đầu Du Lượng hướng tới cũng chính là Chử Doanh, cậu không thể đánh cắp những thứ này được.

Nhưng Chử Doanh lại biến mất.

Được rồi, em chợp mắt một chút, anh xong rồi thì gọi em chúng ta cùng nhau hoàn thành ván cờ? Nói muốn đi xe đạp với nhau thì sao? Chử Doanh còn chưa tìm được nước đi thần thánh, cờ vây mấy năm gần đây phát triển thay đổi từng ngày, hiện tại AlphaGo đã mở ra cánh cửa thế giới cờ vây mới, mà Chử Doanh lại không nhìn thấy những thứ này, chỉ bởi vì một lần đối đầu với Du Hiểu Dương liền hài lòng rời đi, thật đáng tiếc.

Thời Quang càng nghĩ càng buồn.

Chính mình cố gắng, cố gắng như vậy để hoàn thành một chuyện, nhưng thiên địa vạn vật đều không có trợ giúp cậu. Dưới tàng cây cổ thụ của Ô Lộ Sơn không có, trong Tàng Kinh các của Lan Nhân Tự không có, trong gác mái nhà ông nội cũng không có, cậu nhảy hồ, cưỡi xe đạp, chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được anh.

Từ đó về sau mỗi năm đoan ngọ Thời Quang đều ở nhà ôm bàn cờ khổ sở chờ đợi, hi vọng xa vời thấy được Chử Doanh trở về, cho đến hôm nay cậu cũng không cam lòng đem bàn cờ mang theo bên người, nhưng kỳ tích vẫn không phát sinh. Thời Quang liếc mắt nhìn bàn cờ trên ghế phụ, ‘nước mắt’ vẫn không xuất hiện. Nhưng cậu vẫn muốn trước nửa đêm trở về nhà, trở lại nơi Chử Doanh biến mất, thử lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Chử Doanh vẫn còn?

Nếu như có thể cùng anh điều chỉnh trạng thái giống như lúc thi đấu đoạn, có phải sẽ không thua thảm như vậy hay không?

Không đúng, nếu Chử Doanh còn ở đây, làm sao có thể là mình đối đầu với AlphaGo, Chử Doanh nhất định sẽ sử dụng đủ loại cách làm nũng để đổi lấy cơ hội đi, mình làm sao có thể nhẫn tâm làm cho anh ấy thất vọng đây? Nếu như anh ấy muốn, thậm chí có thể cùng ban tổ chức xin ở U Huyền kỳ thất chơi ba ván cờ này, vậy anh ấy sẽ có bao nhiêu cao hứng a! Có thể giống như trận đấu với Du Hiểu Huyên lúc trước mới 4 giờ sáng liền gọi mình dậy đi?

Kết quả của trận đấu cũng sẽ thay đổi... Sức tính toán của anh ấy tốt như vậy, ván thứ hai khẳng định sẽ không tính sai quan tử, ván thứ ba cũng nhất định sẽ không liều lĩnh, không, bố cục Chử Doanh cũng rất mạnh, nếu như mấy năm nay đều theo sự phát triển của cờ vây không ngừng tăng lên kỳ lực, vậy ngay từ đầu sẽ không giống như mình ở bàn mở đầu liền rơi vào hạ phong…

Thời Quang mông lung suy nghĩ, trước mắt bởi vì nước mắt mà bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu óc cũng bắt đầu hoảng hốt, cho nên khi cậu phát hiện ra chiếc xe tải đi ngược chiều ở phía trước, đã không còn kịp nữa, theo bản năng đánh bánh lái sang một bên, lại làm cho thân xe không thể khống chế một đầu đâm thẳng vào trong hồ nước...

Không ai nhìn thấy, sau khi chiếc xe rơi xuống hồ, ánh sáng lập lòe lóe lên từ ghế phụ ....

-----------------------------------

Một chút ngược ~, phía sau chính là xuyên việt trở về rồi~

Đây là lần đầu tiên tôi viết với đồng nhân văn, bút lực có thể sẽ không được tốt lắm, nếu có bất kỳ vấn đề nào, xin vui lòng thảo luận văn minh.

Ban đầu bài viết này là để hoàn thành giấc mơ của chính mình, nhưng vì tình yêu phát điện, ngoài tình yêu dành cho vở kịch gốc còn phải dựa vào tình yêu của mọi người, tâm lý của tôi không tốt là loại cần được khuyến khích, nếu có nhiều trao đổi sẽ có nhiều động lực hơn! (Quang Minh chính đại phản hồi)

Lưu ý 1: Nội dung trận đấu thảo luận về trận đấu thứ ba của Kha Khiết với AlphaGo vào tháng 17 năm 5, kha khiết trắng trong cờ trắng thua; Cảnh sau trận đấu là cảnh Kha Khiết nhận thua trận thứ hai với AlphaGo, mọi người an ủi anh, nhưng không có mối quan hệ tương ứng cũng không nên tăng lên đến người thật, viết không đúng chính là nồi mà bút lực của tôi không đủ. Đính kèm liên kết trạm B, thực tế tốt hơn so với tạo ra một loạt các:

https://www.bilibili.com/video/BV1Qx411Y7bk?p=1&share_medium=android&share_plat=android&share_source=COPY&share_tag=s_i×tamp=1607603212&unique_k=LRlXB9

Lưu ý 2: Thời gian thực tế của ba trận đấu của Kha Khiết với AlphaGo là từ ngày 2017 đến ngày 5 tháng 23 năm 27, sau khi cốt truyện được chuyển vài ngày, trở thành kết thúc vào ngày 30 tháng 5 tết Đoan Ngọ.

Lưu ý 3: Trong thực tế, Kha Khiết nhân cơ sau khi đánh cờ không bị ảnh hưởng quá lâu, ngày thứ ba đã ngược đãi kỳ thủ Hàn Quốc, sau đó bắt đầu kỷ lục 20 trận chiến thắng liên tiếp, hơn nữa còn cho biết vẫn là cùng nhân loại đối chiến tương đối vui vẻ. (Thời Quang: Tác giả bạn còn là con người sao, cả ba trận đều thua cẩu, người ta thì liên tục thắng còn tôi phải rơi xuống hồ?) Tác giả: cậu có bất mãn với việc gặp lại chử doanh à? Thời Quang: Không! Tôi có thể nhảy thêm một lần nữa! )

PS: Bởi vì kỳ hồn chỉ mới bắt đầu học cờ vây, chưa nghiên cứu hiểu được, về cơ bản tương đương với con số không, cho nên đối với cục diện có vấn đề hoan nghênh chỉ ra, thế giới quan là phiên bản kịch kỳ hồn + thế giới thực kết hợp, tất cả đều lấy phục vụ cốt truyện làm chủ đạo.