Phó Khâm Hoàn đã đi công tác được khoảng một tuần nhưng thật ra Lục Gia Văn cũng chẳng có cảm giác gì. Ngoại trừ những lúc tan tầm thỉnh thoảng sẽ suýt chút đi nhầm đường về nhà cũ thì còn lại cũng không khác mấy so với khi anh sống một mình lúc trước.
Sách của Lục Gia Văn rất nhiều, nào là chuyên ngành nào là văn học, một đống thượng vàng hạ cám gì cũng có. Anh hỏi Phó Khâm Hoàn xem có thể mượn kệ sách trong phòng làm việc của hắn để đặt được không. Phó Khâm Hoàn trả lời thẳng rằng đồ dùng trong nhà tùy anh sử dụng.
Trừ điều này ra hai người cũng không trao đổi thêm gì khác, khách sáo tôn trọng nhau như khách.
Sau khi được cho phép thỉnh thoảng Lục Gia Văn sẽ dùng phòng bếp. Nấu ăn là sở thích của anh, đáng tiếc là đồ dùng nhà bếp của Phó Khâm Hoàn thì đầy đủ mà tủ lạnh thì trống trơn, trông có vẻ còn mới tinh. Cũng may nơi này cách siêu thị không xa lắm nên mua sắm cũng thuận tiện.
Trong nhà của Phó Khâm Hoàn có một phòng chiếu phim nhỏ, nó khiến cho Lục Gia Văn trông mà thèm. Anh thích xem phim điện ảnh, trước đây cũng đã muốn mua một chiếc máy chiếu, chỉ tiếc còn chưa thực hiện đã phải vội kết hôn. Hiện giờ nhìn thấy phòng chiếu phim này thì quả thật thèm muốn vô cùng, tuy Phó Khâm Hoàn đã nói để anh dùng tùy thích nhưng Lục Gia Văn vẫn cảm thấy tự tiện sử dụng thì không tốt lắm, cho nên đã nhắn một tin cho hắn để hỏi ý kiến.
Một lúc lâu sau Phó Khâm Hoàn trả lời lại: "Được."
Sau đó đối phương lại nhắn thêm một tin, "Sau này mấy chuyện đấy không cần hỏi lại tôi."
Lục Gia Văn nghĩ một lúc rồi trả lời hắn: "Được. Cảm ơn."
Có lẽ đối phương ghét anh thật nhỉ, liệu có phải còn chê anh phiền phức không? Lục Gia Văn thở dài, cũng không muốn phỏng đoán đối phương nghĩ thế nào nữa. Anh ở trong phòng chiếu phim nghĩ ra tất cả những bộ phim mà mình muốn xem, sau đó ngồi vùi trên chiếc sô pha êm ái xem thích thú.
Làm chồng thì quả thật Phó Khâm Hoàn chẳng ra sao nhưng làm bạn cùng phòng thì kể ra cũng không tệ lắm. Trước khi Lục Gia Văn ngủ đã thầm bình luận ở trong lòng.
Một tuần làm việc này rất thuận lợi, đến thứ sáu văn phòng luật đề nghị liên hoan. Lục Gia Văn suy nghĩ một lát thì đồng ý, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình chẳng bằng ra ngoài hít thở không khí.
Trong lúc liên hoan điều mà mọi người tò mò nhất không gì ngoài chuyện Lục Gia Văn đã kết hôn.
Lục Gia Văn là một người ôn hòa dễ nói chuyện, ở văn phòng luật anh là sếp nhưng ra khỏi văn phòng luật thì anh chẳng còn uy quyền gì nữa, ai cũng thích đùa giỡn với anh.
"Thẳng thắn thì được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!".
TruyenHD"Anh có thể không nói nhưng mỗi một câu anh nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!"
"Còn không chịu nói thật?"
Lục Gia Văn giơ tay lên ý bảo mọi người bình tĩnh lại. Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cả đám mấy người cùng lên là muốn hỏi tôi cái gì?"
Thực tập sinh Cindy dũng cảm giơ tay lên nói, "Bọn em muốn hỏi rốt cuộc Kevin kết hôn lúc nào ạ? Nam thần số một của Văn phòng luật Hành Văn chúng ta sao đột nhiên còn trẻ đã kết hôn sớm thế?"
"Kết hôn thì đại khái là tuần trước." Lục Gia Văn cười nói, "Nam thần số một thì không dám nhận, luật sư Phùng còn nam thần hơn anh."
Phùng Hành đang hùa theo đám đông bày trò đột nhiên bị cue không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì nghẹn đậu phộng. Anh ta vội vàng xua tay, "Tôi đã hơn bốn mươi rồi, nhà có sư tử hà đông không so được với đám trẻ các cậu."
Mọi người cười ầm lên rồi lại có người hỏi: "Thế nửa kia của Kevin là ai vậy?"
"Là kiểm sát trưởng khu phía đông à? Tuần trước tôi thấy họ đi ăn với nhau."
"Tôi đoán là luật sư Liêu bên Hoằng An á, vừa xinh vừa cao. Tài tử xứng với giai nhân mà."
"Đều không phải, các em đừng đoán mò." Lục Gia Văn lắc đầu nói, "Người đó làm về thiết bị gia đình, không cùng ngành với chúng ta."
Mọi người "Ồ" một tiếng rồi lại hỏi: "Trông thế nào ạ? Đẹp không ạ?"
Lục Gia Văn trả lời khẳng định: "Đẹp."
"Hai người quen nhau thế nào ạ? Chưa gì đã kết hôn, chẳng lẽ là tình yêu sét đánh?"
Lục Gia Văn hơi nheo mắt lại, cười nhẹ nói: "Có lẽ vậy."
Mọi người cảm thán: "Oa, lãng mạn ghê." Lục Gia Văn nghe xong thì cười cười không nói gì.
Mọi người đã nói chuyện phiếm đủ rồi, ăn xong cũng đến lúc nên giải tán. Lục Gia Văn phải lái xe nên không uống rượu, anh tiện đường đưa mấy đồng nghiệp về nhà.
"Kevin, tuần sau gặp lại nha!"
Lục Gia Văn gật đầu chào tạm biệt mọi người sau đó thì lái xe đi về hướng Ninh Hạc Vân Phủ.
Ninh Hạc Vân Phủ là khu dân cư cao cấp nhất của thành phố này, nằm ở trung tâm thành phố nơi tấc đất tấc vàng. Lúc trước Lục Gia Văn tiện tay tra xét thử giá trung bình của một căn hộ thì không khỏi thầm líu lưỡi. Chỉ riêng một cái nhà vệ sinh cũng không biết anh phải cãi bao nhiêu vụ kiện mới có thể mua nổi.
Phó Khâm Hoàn ra tay rộng rãi đã mua luôn một căn hộ lớn. May mà Lục Gia Văn và hắn đã công chứng tài sản trước hôn nhân nên không đến mức khiến đối phương cho rằng anh ham tiền tài.
Nhưng mà căn nhà quá rộng, giá đất lại cao, một người ở cứ có cảm giác trống trải. Lục Gia Văn về nhà trong tình trạng mệt mỏi, vừa mở đèn lên thì đã nhạy cảm phát hiện có gì đó bất thường.
Ban đầu anh tưởng là trộm cắp nhưng nơi này bảo an nghiêm ngăt khả năng có kẻ trộm rất nhỏ, bấy giờ anh mới nhận ra, Phó Khâm Hoàn về nhà.
Đây là nhà anh ta, Phó Khâm Hoàn về là chuyện đương nhiên. Lục Gia Văn thầm mắng bản thân hồ đồ, mới ở hơn một tuần mà đã thật sự coi nơi này là nhà mình.
Vậy có cần qua chào hỏi một câu không? Người sống chung về mà không chào hỏi thì có cảm giác không lễ phép lắm nhỉ? Chỉ là liệu có quấy rầy đối phương không?
Lục Gia Văn chần chừ tại chỗ trong chốc lát rồi vẫn quyết định tới chào một tiếng. Cửa phòng ngủ chính đang đóng, anh gõ nhẹ, "Anh Phó, anh về rồi à?"
Một lát sau cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai xuất hiện trước mặt anh. Ánh mắt lạnh nhạt của hắn đảo qua Lục Gia Văn, giọng điệu không tốt lắm: "Có chuyện gì?"
Lục Gia Văn bị khí thế dữ dội của hắn làm cho giật mình, hơi hé miệng nói: "Tôi...... tới chào một tiếng."
Phó Khâm Hoàn liếc nhìn anh, "Tôi bị lệch múi giờ. Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi."
Vừa dứt lời thì cửa phòng đóng "sầm" một tiếng, gió thổi bay phần tóc mái trên trán của Lục Gia Văn rũ xuống.
Lục Gia Văn sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Xấu hổ thật đấy. Anh nghĩ thầm.
Lâu lắm rồi đại luật sư khôn khéo mới có lúc bối rối như hôm nay.