Chương 3: Rơi Xuống Nước

Loan Diệu từ trong hồ bơi chui ra ngoài, nhấc tay lên vuốt mặt. Hắn chống tay lên mép hồ, dùng sức nhảy một phát lên trên bờ, kéo khăn lau mặt, ừng ực uống nước. Lão Trương cầm đồng hồ bấm giờ đi tới, sắc mặt xem như là hài lòng: "Một phút năm mươi sáu giây, phát huy như thường. Vào nước cần nhanh hơn chút nữa, bây giờ đang trong thời kỳ chững lại, không nên gấp gáp."

Loan Diệu gật đầu, nghiêm túc nghe hắn phân tích, chờ hắn nói xong mới xoay người đi về phòng thay quần áo. Đi tới một nửa bị người ngăn lại, Loan Diệu nhíu mày nhìn một cái, là Tịch Nguyên.

Anh hẳn là tắm rồi mới tới, đã thay quần áo khác. Áo ngủ vàng nhạt lỏng lẻo phủ lên trên người, cổ áo mở rộng, lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp. Trong tay xách túi nilon, Loan Diệu chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Tịch Nguyên hơi sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Đây đã là lần thứ hai Loan Diệu hỏi câu tương tự như vậy rồi, lần đầu tiên hỏi anh có chuyện gì, lần thứ hai hỏi anh vì sao tới, thật ra anh rất muốn nói, các cặp đôi đang yêu đương muốn gặp nhau cũng không có nhiều lý do chính đáng như vậy, muốn gặp thì gặp thôi. Nhưng Tịch Nguyên nghĩ đến bọn họ vốn cũng không phải là yêu nhau thật, Loan Diệu không thích anh, thậm chí ngay cả hứng thú với con trai cũng không có, trái tim lại đập rộn lên, cảm thấy mình tựa hồ đã làm sai chuyện, giải thích: "Sợ em buổi tối đói bụng, mang cho em chút đồ ăn đêm."

Loan Diệu không quá để ý, "À" một tiếng, trong giọng nói không có cảm xúc đặc biệt gì, tiếp tục đi về phòng thay quần áo.

Huấn luyện ban đêm là trạng thái bình thường, toàn đội đều ở đây. Thấy một nam sinh ngăn lại Loan Diệu, những người khác giống như xem náo nhiệt mà vây lại, trong đó có một nam sinh mặt chữ điền giọng như chuông lớn, cao giọng chế nhạo: "Người bạn nhỏ, anh Diệu của cậu phiền nhất đồng tính luyến ái, bây giờ cút vẫn còn kịp."

Mọi người xung quanh cười ầm lên.

Có một nam sinh da trắng nhìn ngắm thật kỹ, "Uầy" một tiếng, nhận ra Tịch Nguyên: "Ơ, anh là, là Tịch gì đó của viện y học..."

Tịch Nguyên không có hứng thú để ý đến người khác, bị điểm danh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì. Loan Diệu rất không thích bị người ta vây quanh như xem xiếc khỉ, còn đùa một vài chuyện hắn không thích, đẩy tên mặt chữ điền ra đi về phía trước: "Tôi đi tắm."

Trong đội, Loan Diệu là người có thành tích huấn luyện tốt nhất, bề ngoài xuất chúng nhất, những người khác ít nhiều cũng có chút sợ hắn, thấy Loan Diệu không nhịn được rời đi, cũng không dám trêu chọc nữa. Nhưng bất kỳ ai có mắt cũng có thể nhìn ra Loan Diệu không thích Tịch Nguyên, luồng cảm xúc tồi tệ trên người bọn họ dù sao cũng phải tìm một chỗ phát tiết, nam sinh mặt chữ điền giơ tay cản Tịch Nguyên lại: "Này, anh Diệu của cậu phải đi tắm, cậu cũng muốn đi theo cơ à?"

Tịch Nguyên nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Ánh mắt kia thật ra thì không có ý gì cả, nhưng người của viện thể dục hay bị nhạy cảm thái quá, chịu không nổi tư thái từ trên cao nhìn xuống của sinh viên giỏi ở các viện khác, giống như trong mắt đang viết mấy từ châm chọc "Đầu óc ngu si tứ chi phát triển" vậy. Nam sinh mặt chữ điền nổi cáu, đẩy bả vai anh một cái: "Cậu con mẹ nó cao ngạo cái gì?"

Lý Vĩnh Dương cũng vô cùng chán ghét Tịch Nguyên, ở trong lòng hắn, Tịch Nguyên chính là cao dán chó dính thật chặt, quăng cũng quăng không hết. Nhưng hắn từng nhìn thấy dáng vẻ lúc ăn cơm của Tịch Nguyên, nhìn ai cũng là biểu tình lạnh như băng, biết là nam sinh mặt chữ điền hiểu sai, cau mày khuyên một câu: "Quách Quyền, đủ rồi."

Tịch Nguyên bị hắn đẩy một cái lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, ngẩng đầu lên hướng về phía Lý Vĩnh Dương, nói: "Có thể phiền cậu chuyển lời cho Loan Diệu được không? Nói tôi ở cửa Đông của nhà thi đấu chờ em ấy."

Quách Quyền thấy anh căn bản không để ý tới mình, nhất thời cảm thấy mất mặt, cây đuốc trong lòng cũng bùng cháy, đột ngột đá một cước vào bắp chân của Tịch Nguyên, miệng còn chửi kháy: "Ẻo lả!"

Tịch Nguyên vốn đứng gần bể bơi, thân thể lại đơn bạc, sao có thể chịu được công kích của vận động viên chuyên nghiệp, bị hắn nặng nề đá một cước vào bắp chân lập tức lảo đảo hai bước, rơi vào trong hồ. Rầm một tiếng, nước văng khắp nơi, Quách Quyền giơ tay ngăn nước văng lên, sau đó ngồi xổm xuống bờ hồ cười lạnh: "Mau chóng rửa sạch mùi vị buồn nôn trên người cậu đi."

Lý Vĩnh Dương cũng cảm thấy Quách Quyền quá đáng, nhưng hắn cũng chỉ đứng xem trò vui. Chung quanh một đám người nhìn Tịch Nguyên té xuống cũng cười ầm lên, lão Trương mới vừa cúp điện thoại, từ bên ngoài nhà thi đấu đi vào, nghe được động tĩnh mới đến gần: "Lại làm cái gì?"

Hắn đến gần mới nhìn rõ người trong nước không phải đội viên của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Lý Vĩnh Dương vốn định chuồn đi, ánh mắt quét qua bể bơi mới phát giác không đúng, theo bản năng hô lên một tiếng: "Con bà nó!"

Tịch Nguyên ở trong nước vùng vẫy, chìm chìm nổi nổi không ít lần, trong mắt viết đầy sợ hãi, miệng hé mở, uống vào không ít nước. Vào lúc này ai cũng nhìn ra Tịch Nguyên căn bản không biết bơi, lão Trương cũng không để ý mình đang mặc đồ khô ráo, lập tức nhảy xuống hồ, vừa túm vừa ôm mới kéo được người lên. Tịch Nguyên giống như kiệt sức nằm trên đất, kịch liệt ho khan, mắt đỏ ửng, vải thưa băng bó trên đầu cũng ướt cả, mơ hồ lại rỉ ra vết máu.

Lão Trương giúp anh đè lưng, nhìn anh nôn ra không ít nước, cả hội đều biết mình đã gây ra tai họa, nửa chữ cũng không dám nói. Lúc này Loan Diệu đã từ trong buồng tắm ra ngoài, trên người mặc quần áo thể thao đen sọc trắng, tóc vẫn còn ướt. Hắn đi nhanh tới, thấy rõ người trên đất là ai, lập tức nhăn mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Lão Trương nhìn Tịch Nguyên không có gì đáng ngại mới đứng lên, sắc mặt tái xanh: "Ai đẩy?"

Quách Quyền đã bị dọa sợ, quả thực sửng sốt một lúc lâu mới run run thừa nhận: "Báo cáo, là em."

Lão Trương lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Giải đấu sắp tới đừng tham gia nữa."

Quách Quyền suýt chút nữa cho là mình nghe lầm, lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, thậm chí còn có chút vặn vẹo, thanh âm cũng lập tức giương cao: "Dựa vào cái gì?"

"Cậu còn hỏi tôi dựa vào cái gì?!" Lão Trương tức giận giọng cũng khàn đi, "Chuyện này nói nhẹ là không tuân theo quy định của đội, quy định của nhà trường, phải xử phạt; nói nặng chính là cố ý gϊếŧ người, không tuân theo luật pháp, phải ngồi tù! Đừng nói giải đấu tiếp theo, cấm cậu thi đấu cả đời cũng có thể! Ngày mai nộp bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho tôi, tuần này cũng không cho phép tới cung thể thao huấn luyện."

"Những người khác xem trò vui," lão Trương dùng ánh mắt nghiêm nghị quét hết một vòng, "Cũng nộp bản kiểm điểm ba nghìn chữ cho tôi."

Lão Trương vỗ đầu che mặt mắng một trận, toàn đội đều ỉu xìu, im lặng không lên tiếng đi tắm. Lão Trương lúc này mới chuyển sang vẻ mặt ôn hòa, ngồi xổm xuống hỏi Tịch Nguyên: "Bạn học, em ở viện nào? Thật xin lỗi, để em phải chịu uất ức lớn như vậy."

Tịch Nguyên lắc đầu một cái, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, giống như nghĩ đến lại thấy sợ mà mở to miệng hít thở: "Viện y học ạ."

Viện y học gần như là học viện giỏi nhất trường, lão Trương nghe xong trong lòng trực tiếp chửi một tiếng mẹ nó, ngoài mặt vẫn rất hiền hòa: "Đừng để trong lòng nhé, tôi đã mắng mấy đứa nó rồi, cũng phạt chúng nó rồi. Em cũng biết vận động viên phải huấn luyện rất khổ cực, một khi làm lớn chuyện, mười mấy năm nỗ lực trước đó của họ cũng vô ích, cho nên tôi thay mấy đứa nó xin lỗi em, chuyện này bỏ qua có được không?"

Cách xử lý này, Lão Trương người tốt, người xấu đều làm đủ cả, nói cho cùng vẫn là bảo bọc đứa trẻ nhà mình, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện. Lỡ như Tịch Nguyên là người chiếm lý không tha, báo cáo với trường học, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, một khi bị xử lý thành sự kiện ác ý gây hại, đừng nói con đường vận động, cả đời Quách Quyền cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tịch Nguyên biết những đạo lý này, thực ra là bởi vì tính cách tốt, rất nhiều chuyện cũng không có tâm tư so đo, huống chi anh cũng không muốn để Loan Diệu ở trong đội phải khó xử, gật gật đầu đồng ý.

Lão Trương vô cùng cảm kích, nói không ít lời an ủi, hắn vốn muốn mời Tịch Nguyên ăn cơm tối, thế nhưng điện thoại di động lại vang lên. Lão Trương liếc nhìn di động, nhíu mày lại, đi ra ngoài nhận điện thoại.

Loan Diệu lúc này mới đưa tay ra, đỡ Tịch Nguyên ngồi xuống băng ghế, đối phương vẫn còn ho khan, Loan Diệu lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh: "Sao lại không biết bơi?"

Tịch Nguyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi còn có chút run rẩy: "Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho em rồi."

Loan Diệu còn chưa từng thấy người nào dễ bắt nạt như thế, bị người ta hại thành thế này còn hòa nhã nói xin lỗi với mình. Hắn vươn tay lau đi giọt nước còn vương lại hai bên chân mày của Tịch Nguyên, nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ ửng của anh, giọng rất bình tĩnh: "Sau này đừng tới đây nữa, đám người kia ra tay không biết nặng nhẹ."

Nhưng Tịch Nguyên lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, tựa hồ muốn đứng lên, mà hai chân vẫn còn nhũn ra, rất nhanh lại ngã ngồi xuống. Loan Diệu đỡ anh một cái, hỏi: "Làm sao thế?"

Tịch Nguyên có chút gấp gáp: "Cơm, rơi xuống rồi, vẫn còn ở trong bể."

"Anh ngồi đây đi, em lấy cho." Loan Diệu nói xong đã muốn đi, lại bị Tịch Nguyên kéo lại ống tay áo. Hắn cúi đầu nhìn sang, nhìn thấy Tịch Nguyên đang dùng một cái tay khác chống lên ghế cố gắng đứng dậy, "Quần áo của em mới vừa thay xong, để anh đi lấy."

Tịch Nguyên đứng lên mới phát hiện chân trái của mình còn hơi chuột rút, từng trận từng trận buốt nhức, vừa đau lại vừa trướng. anh cắn răng nhịn xuống, lảo đảo muốn chạy đến bên cạnh hồ bơi, bị Loan Diệu kéo lại: "Được rồi, anh không biết bơi làm sao mà lấy? Sẽ có người quét dọn, không quan tâm đến nó nữa."

Tịch Nguyên ngẩn ra, ngay sau đó hiện ra thần sắc chán nản, anh giống như là đã làm sai chuyện, ướt như chuột lột đứng dậy, cúi thấp đầu.

Loan Diệu lấy khăn tắm từ trong cặp phủ lên người anh: "Mua cái gì? Chờ lát nữa mua lại một phần là được."

Tịch Nguyên im lặng một lúc mới khẽ nói: "Là anh tự làm."

Loan Diệu dừng lại động tác một chút, mà không có tiếp lời, chỉ nói: "Lúc này trong phòng tắm đều là người, em đưa anh về ký túc xá đi."

Tâm tình của Tịch Nguyên đang rất chán chường, anh lại quay đầu nhìn hồ bơi một lần nữa mới trả lời: "Được, cảm ơn em."

Loan Diệu đưa người đến dưới lầu ký túc xá, Tịch Nguyên cả người ướt đẫm thu hút không ít ánh mắt. Có nam sinh đeo kính nhìn thấy, đi tới nói: "Anh Tịch Nguyên? Sao anh lại thành như thế này?"

Tịch Nguyên vốn còn muốn nói thêm gì đó với Loan Diệu, bị hắn cắt đứt cũng chỉ đành đáp lại: "Không sao, vô tình rơi xuống nước thôi."

Nam sinh kia lại đưa ánh mắt nhìn về phía Loan Diệu, hắn không nhớ tên Loan Diệu, nhưng hắn lại rất có ấn tượng với gương mặt này, là người trong đội bơi của trường, được không ít nữ sinh phong làm hot boy trường. Hắn có chút nghi ngờ, không hiểu Tịch Nguyên sao lại quen biết với người của viện thể dục, mà cũng chỉ lễ phép nói: "Mau đi tắm nước nóng đi, chịu gió đêm dễ cảm lạnh lắm."

Tịch Nguyên gật đầu một cái, lại ngửa đầu nhìn gương mặt Loan Diệu. Loan Diệu chú ý tới tầm mắt của anh, vươn tay ra dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước còn sót lại trên trán, ánh mắt thâm thúy: "Đi đi."

Tịch Nguyên giống như có chút không nỡ, nhìn hắn thêm mấy lần mới ngoan ngoãn xoay người lên lầu.

Loan Diệu vốn định trực tiếp về ký túc xá, thời điểm đi ngang qua cung thể thao không biết nghĩ như thế nào, bước chân dừng một chút lại chuyển phương hướng, đi vào khu vực hồ bơi. Nhân viên vệ sinh quả nhiên đã đang dọn dẹp rồi, thấy hắn đi vào còn lên tiếng chào hỏi: "Tiểu Loan, huấn luyện thêm à? Lập tức phải đóng cửa rồi."

Loan Diệu nói: "Đánh rơi đồ vào trong bể ạ."

Nhân viên nghe vậy vội vàng lấy công cụ làm sạch đáy hồ tới, hỏi: "Rơi xuống chỗ nào?"

Loan Diệu dẫn bác trai tìm được vị trí đại khái, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy đáy ao có một túi nilon. Bác nhân viên vớt lên đưa cho hắn: "Sao lại rơi xuống thế, đồ gì vậy?"

Loan Diệu chỉ nói: "Không cẩn thận." Hắn nhận lấy túi, miệng túi bị buộc lại, mở ra thấy bên trong có một hộp đồ ăn trong suốt. Loan Diệu mở nắp, bên trong là món mì đã đổ nghiêng, còn có bò bít tết cùng trứng ốp la. Hắn nhìn một lúc, đậy nắp lại, đi về phía thùng rác.

Loan Diệu dừng lại trước thùng rác, đang muốn vứt túi đi, điện thoại di động lại rung lên. Hắn đặt túi lên trên thùng rác, vươn tay mò điện thoại.

Là tin nhắn của Tịch Nguyên: "Sau này anh sẽ không đến hồ bơi quấy rầy mọi người huấn luyện nữa, thật xin lỗi, em đừng tức giận."

Loan Diệu tạm ngừng lại, không trả lời. Hắn đứng đó một lúc lại xách túi lên, đi về ký túc xá.

Tịch Nguyên tắm xong, cũng giặt xong quần áo mang đi phơi rồi. anh mở điện thoại di động, Loan Diệu chưa trả lời tin nhắn WeChat của anh. Tịch Nguyên hít sâu một hơi, ôm lấy mặt, lẳng lặng ngồi một lúc, chỉnh đốn lại cảm xúc mới mở laptop viết nốt luận văn còn dang dở.

Nửa tiếng sau, Tịch Nguyên nhận được Loan Diệu đáp lại, đối phương không để ý tới lời xin lỗi anh, chỉ đơn giản nói: "Mì ngon lắm."