Chương 4

Sau khi quân đội triển khai ứng cứu, hệ thống phòng ngự của học viện Turan được khởi động lại, một mạng lưới trong suốt nhanh chóng bao quanh học viện rồi biến mất.

Kỳ Ngôn ngồi xổm đến tê chân, khi đứng lên được Lục Phong Hàn đỡ nên mới không ngã.

Lục Phong Hàn nhìn chung quanh, cây cối xanh tươi, điêu khắc màu trắng, cột nước trong đài phun nước phun theo đúng thứ tự bình thường, hoàn toàn không nhận ra nơi này mới có một trận tập kích.

Anh hỏi Kỳ Ngôn: "Giờ đi đâu?"

"Tôi muốn đến xem hiệu trưởng." Lúc nãy chỉ biết ông bị gãy tay, không biết có bị thương chỗ khác hay chăng.

Tại phòng hội nghị được sắp xếp tạm, hiệu trưởng thấy Kỳ Ngôn đến, lo lắng hỏi: "Trò có sao không?"

Nói xong liền thấy người đi theo sau cậu, suy đoán chắc đây là bảo vệ của Kỳ Ngôn.

Thanh niên nhìn ung dung, khí thế nội liễm, thân mình cao lớn, sau khi vào cửa luôn đứng cách Kỳ Ngôn hai bước chân – nếu có tình huống phát sinh bất ngờ, dù là gì thì anh ta cũng có thể phản ứng ngay lập tức.

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Em không sao, thầy bị thương nghiêm trọng hơn."

"Không phải chuyên gì lớn, robot trị liệu báo thầy chỉ bị gãy xương cùng bầm tím, chờ xem tình hình được xử lí xong thầy sẽ về nhà nghỉ ngơi hai ngày là sinh hoạt bình thường ngay." Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước đây là một kiến trúc lịch sự, thanh lịch giờ chỉ còn phế tích.

"Văn phòng còn có thể xây lại, sách của thầy coi như xong rồi. Tất cả đều là hàng giới hạn!" Ông đau lòng, "Sớm biết mọi chuyện diễn ra như thế này, thầy đã sớm ôm chúng bỏ vào tủ sắt!"

Ai mà nghĩ đến hệ thống phòng ngự của học viện bị mất hiệu lưc, hoặc là, không ai nghĩ đến quân phản loạn sẽ hành động tại Leto.

Kỳ Ngôn không biết an ủi, chỉ đành đứng yên.

Ngoài hành lang có nhân viên của quân đội di lại, mơ hồ nghe thấy: "Đã xác nhận vị trí phóng của đạn quang áp."

Thương khóc cho đống sách quý báu của mình xong, hiệu trưởng nhìn Kỳ Ngôn hỏi: "Sợ hãi à?"

Cậu nhớ lại tình cảnh lúc nãy, lắc đầu: "Không ạ."

Ông hỏi tiếp: "Tại sao? Nếu chúng ta ngồi gần tường kính thêm chút, nổ mạnh như vậy dù không chết ngay cũng bị mấy mảnh kính vỡ làm mất máu mà chết."

Ông lặp lại: "Thật sự không sợ?"

Kỳ Ngôn vẫn lắc đầu: "Em luôn chuẩn bị tâm lí, nên không có gì sợ hãi."

Lúc này, bên phía quân đội có người đi đến báo cáo: "Vấn đề ngài mới hỏi đã có đáp án.", biểu tình người này nghiêm túc, "4 khu lớn của Liên Minh, cùng lúc có 21 vụ tập kích."

Vẻ mặt hiệu trưởng nghiêm túc hẳn: "Cụ thể là?"

"Có 3 vị nhân viên nghiên cứu bị thương nặng, 5 vị bị thương nhẹ, may mắn."

May mắn không có tử vong.

Hiệu trương thở phào nhẹ nhõm. Khi đám người rời đi, ông cười khổ: "Quân phản loạn đi nước cờ này đẹp đấy. Phạm vi tập kích lớn nên không thể giấu được. Truyền thông cùng mạng tinh hệ sẽ lại sôi trào."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, phạm vi lớn khiến độ chú ý càng cao càng tốt."

Hiệu trưởng thong thả gật đầu: "Trò nói xem, hiện giờ "nhân viên nghiên cứu = tử vong" – khái niệm này có phải chăng đã thành lập trong lòng phần lớn mọi người?"

Cậu không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Nhưng có một số việc, không thể vì sợ cái chết mà không làm."

Ngữ khí bình đạm nhưng kiên định.

Nãy giờ vẫn đứng dựa tường nghe bọn họ trò chuyện, Lục Phong Hàn nâng mí mắt liếc Kỳ Ngôn một cái.

Sau khi rời hỏi học viện Turan, không lâu sau trên [Nhật báo Leto] đăng tin nóng hổi về việc tập kích của quân phản loạn với cái tiêu đề thật lớn.

Liên tiếp mấy ngày không ra cửa, Kỳ Ngôn không đọc sách thì là ngồi phát ngốc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.

Lạc Phong Hàn lo lắng, có phải mỗi ngày đều phải ở nhà làm cho bạn nhỏ này buồn chết rồi? Trước kia hắn ở tinh hạm, phiêu đãng hơn nửa năm cũng phải tìm cơ hội đáp xuống một tinh cầu nào đó, hóng gió chút.

Anh rót một ly nước ấm cho Kỳ Ngôn, đề nghị: "Tối nay ra ngoài ăn cơm nhé? Có muốn ăn gì không?"

Sau vài giây, cậu nhận ly nước của anh đưa, rồi nói: "Ngày đầu tiên về Leto, tôi gặp được anh."

Cho nên tôi không biết nơi này có gì ăn ngon.

"Vậy cậu có yêu cầu gì không?"

Kỳ Ngôn nghĩ: "An tĩnh, ít người, không ồn ào."

Dựa vào kết quả quan sát mấy ngày nay, Lục Phong Hàn tìm nhà hàng có nguyên liệu nấu ăn luôn tươi mới, đồ ăn ngon, hoàn cảnh lịch sự, phục vụ không phải robot. Sau một hồi chọn lựa, chỉ được vài nhà hàng đạt tiêu chuẩn – giờ này mà tìm nhà hàng không cho robot phục vụ chỉ được mấy cái.

Anh chọn nơi gần nhất: "Đi, ăn cơm."

Chiếc xe màu đen nhanh chóng lướt trên đường. Vừa đến nơi thì Kỳ Ngôn nhìn thấy một chiếc xe huyền phù đỏ rực quen thuộc đậu cạnh.

Cửa xe mở ra, cậu vừa đặt chân xuống liền nghe thấy có người gọi: "Kỳ Ngôn?"

Cậu liếc qua liền thấy một người mặt áo khoác màu đỏ, quần màu đen, vành tai có ba chiếc hoa tai bạc hình xương khô.

"Hạ Tri Dương."

Hạ Tri Dương tươi cười đến gần: "Mới này tui còn cùng bạn nói ai chạy xe nhanh thế, khi dừng lại còn có kĩ thuật quá đẹp. Cố ý ngồi đợi xem là ai, không nghĩ tới lại gặp ông."

Sau lại thấy Lạc Phong Hàn xuống xe, liền hỏi Kỳ Ngôn: "Hai người cũng tới dùng bữa?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ."

Hạ Tri Dương gãi đầu: "Tui cùng bạn cũng thế, nếu ông không ngại thì mọi người đi chung nha, cậu ta cũng là học ở Turan." Vừa nói cậu ta vừa chỉ người vừa bước xuống xe đỏ.

Kỳ Ngôn cũng không quan tâm, với cậu thì hai người hay bốn người đều là đi ăn cơm.

Đoàn người đi vào phòng riêng, bên trong trang trí độc đáo bằng hình chiếu thực tế ảo, vô số ngọn nến chiếu sáng màn đêm, vừa lãng mạn vừa yên lặng.

Hạ Tri Dương mở miệng trước: "Đây là Kỳ Ngôn, Kỳ trong kỳ nguyện, Ngôn trong ngôn ngữ, cùng là học viên năm 2 học viện Turan giống chúng ta."

Người kia nghe xong liền hiểu, đây chính là vị Kỳ thiếu gia rời Leto mười mấy năm trước về Messier với ông bà ngoại.

Hạ Tri Dương tiếp tục: "Đây là Trần Minh Hiên, huynh đệ tốt của tui, học cùng chuyên ngành trí tuệ nhân tạo năm 2."

Trần Minh Hiên là con lai, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười, biểu tình ôn hòa, thoạt nhìn là người dễ chịu.

Kỳ Ngôn chào hỏi.

Khi đồ ăn chưa bưng lên, mọi người cùng nhau nói ít chuyện phiếm, Hạ Tri Dương hỏi Kỳ Ngôn về Messier, nhưng dù hỏi gì thì cậu cũng chỉ trả lời ngắn gọn. Trần Minh Hiên nhìn ra Kỳ Ngôn tính tình hơi lãnh đạm, để biểu hiện tốt tình nên cũng không lôi kéo cậu. Một hồi nói chuyện phiếm liền kéo tới việc học viện Turan mới bị nổ mạnh.

"Lúc vừa nổ tin, mạng tinh tế liền sụp! Tui đang chơi game thì màn hình đều nói là hiệu trưởng bị thương, văn phòng của thầy ấy bị nổ tan tác luôn." Hạ Tri Dương thổn thức, "Nghe nói từ đây về sau, hệ thống phòng vệ của Turan sẽ được nâng cấp, chờ hiệu trưởng quay trở lại trường thì đã an toàn hơn rồi."

Trần Minh Hiện gật đầu: "Hiệu trưởng sẽ quay lại, nếu ông ấy sợ hãi không lộ diện thì mặt mũi Liên Minh cùng quân đội biết giấu ở đâu?"

"Lần này tâp kích hơn 20 nơi, các khu lớn đều bị thủng lỗ chỗ, quân đội Liên Minh còn mặt mũi hả?" Hạ Tri Dương thở dài, "Quân phản loạn đáng ghét! Bảng Đen mấy vị trí đầu đều là biệt danh, có ai biết tên thật đâu, bọn chúng tìm không thấy người liền quậy lật trời."

Trần Minh Hiên: "Hầy, nghe nói bên trong có phản đồ, sự tình quậy đυ.c nước vậy nên quân đội nhất định kiểm tra gắt gao từ trên xuống dưới."

Hạ Tri Dương lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi: "Không biết bao giờ quân đội mới có thể toàn diệt cái đám phản loạn đó. Lúc đó nhất định tui phải biết rõ Bảng Đen top 1 – Y thần là một người hay một đám người!"

Vừa nhắc tới top 1, biểu tình của hắn liền kích động, ngồi thẳng: "Cái chữ Y này bình thường thôi nhưng mà không ai dám dùng nó làm biệt hiệu! Người thường làm sao dám đọ với thần? Ba năm trước, "Y" xuất hiện liền đứng đầu Bảng Đen, sau ba năm vẫn luôn top 1. Lúc trước tui cắn răng cầu xin ba tiêu tiền nhét tui vào Turan chỉ là vì muốn đến gần Y thần một bước!"

"Nhắc tới Y thần cái là nổi điên, cậu nghĩ coi tình huống ở tiền tuyến đi." Trần Minh Hiên khuấy ly nước, nhớ tới "Hai người trước, ba tôi lại khuyên tôi đổi chuyên ngành, ổng bảo làm nghiên cứu khoa học bây giờ nguy hiểm quá, sơ sẩy cái là thăng thiên luôn."

Hạ Tri Dương cười to, ghế dựa cũng suýt ngã: "Không phải nói nha Minh hiên, cậu nhìn cái thành tích cuối kì coi, dù cho cả đời cậu nghiên cứu khoa học miệt mài cũng không vào Bảng Đen được đâu! Nói với ba ông là ổng lo lắng thái quá rồi!"

Trần Minh Hiên cười mắng: "Phắn!"

Kỳ Ngôn cầm ly nước uống, đầu ngón tay nhiễm hơi lạnh, câu biết rằng y như lời của thầy hiệu trưởng "Làm nhân viên nghiên cứu = tử vong" – công thức này đã thành lập rồi.

Hạ Tri Dương cùng Trần Minh Hiên liên tiếp chuyển đề tài, từ nơi ăn nhậu chơi bời ở Leto, tới tin tức mới nhất, rồi tới dưa lê dưa muối trong cái vòng xã giao của họ.

"À đúng, hai ngày trước tui nhận được thư mời của Kỳ gia nói là làm yến tiệc chúc mừng." Hạ Tri Dương biết Kỳ Ngôn không ở đó, cẩn thận hỏi: "Ông có đi không?"

Kỳ Ngôn nhớ là Kỳ Văn Thiệu có nhắc, không hứng thú đáp: "Không đi."

"Tui cũng không đi." Hạ Trị Dương dùng khuỷu tay chọt bạn thân, "Còn ông thì sao Minh Hiên?"

Trần Minh Hiên nâng mi: "Chúc mừng Giang Khải đậu Turan? Làm như có mình cậu ta đậu? Không đi, chơi game."

Bọn họ nói thế chủ yếu muốn tỏ thái độ trước mặt Kỳ Ngôn.

Theo con mắt của họ, Kỳ Ngôn trước đây không ở Leto, Giang Vân Nguyệt gả cho Kỳ Văn Thiệu mang theo Giang Khải vào Kỳ gia, miễn cưỡng cũng có thể gọi một tiếng Kỳ tiểu thiếu gia. Giờ thiếu gia chính quy người ta quay lại, Giang Khải là cái thứ gì?

Xác định bản thân đứng về phía Kỳ Ngôn, Hạ Tri Dương thanh giọng, nhìn không được hỏi: "Kỳ Ngôn, đó là?" Ánh mắt cậu chỉ hướng Lục Phong Hàn.

Lúc này ở bãi xe, cậu luôn chú ý tới thanh niên này luôn theo sát Kỳ Ngôn, hoàn toàn không muốn chào hỏi bọn ho.

Vào phòng riêng, Kỳ Ngôn không nói cậu cũng ngại hỏi. Hiện tại cảm thấy, quan hệ cũng gần chút rồi, không hỏi thì kì lắm.

Kỳ Ngôn nghiêng đầu nhìn Lục Phong Hàn. Anh ta ngồi thoải mái, tay đút túi, nâng cằm về hướng "ông chủ", cười cười: "Tôi phụ trách an toàn của cậu ấy."

Hạ Tri Dương kêu to: "Ông tìm vệ sĩ ở đâu thế Kỳ Ngôn?"

Thân cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai, khí thế áp người, cơ bắp không quá vạm vỡ nhưng rõ ràng chứa sức lực mạnh mẽ. Trên người còn có khí tức khiến Hạ Tri Dương co rúm, hơi sợ hãi.

Kỳ Ngôn đáp: "Nhặt ở ven đường."

Cho rằng Kỳ Ngôn không muốn bàn lai lịch của người này, chỉ tùy tiện quăng lí do nên Hạ Tri Dương không hỏi tiếp, Trần Minh Hiên tinh ý chen vào: "À, nghe nói lần này ở tiệc mừng nhà họ Kỳ có mời Mông Cách."

Hạ Tri Dương: "Mông Cách? Giúp cho đứa con không chút máu mủ tạo thanh thế mà chú Kỳ bỏ vốn gốc nha!"

Nghe thấy cái tên "Mông Cách" này, Kỳ Ngôn để ý thấy bảo vệ của mình nâng mắt, biểu tình khẽ thay đổi, rồi lại che giấu gì đó mà ra vẻ không quan tâm.

Kỳ Ngôn hỏi: "Mông Cách là ai?"

Hạ Tri Dương trả lời: "Là người của quân đội, lúc trước phụ trách liên lạc với tiền tuyến, nghe nói không lâu nữa sẽ thăng chức."

Nói xong, cậu sợ Kỳ Ngôn sẽ buồn. Trong nhà bất công tới vậy cũng hiếm thấy. Hắn tính ngày đó sẽ cùng bạn Trần dắt Kỳ Ngôn đi giải sầu.

Trần Minh Hiên thấy Kỳ Ngôn có hứng thú với người tên Mông Cách này, liền tiếp lời: "Tuy vậy từ khi tiền tuyến bại trận, vị trí của hắn ta ở Leto có chút... nói chung có thể thăng chức hay không thì hên xui lắm."

Lục Phong Hàn im lăng, không chen miệng.

Quân đội ở tiền tuyến không thuộc quân đoàn Đệ Tứ của Liên Minh mà trực thuộc quân đoàn Trung Ương, phiên hiệu là Quân Viễn Chinh. Vì thế nên Leto có một bộ chuyên môn liên lạc với tiền tuyến. Nhưng mà bộ ngành này có vị trí hơi xấu hổ.

Với Quân Viễn Chinh, bọn họ chỉ tuân lệnh quân đoàn Trung Ương. Đối với quân đoàn Trung Ương, hắn là người phát ngôn, lập trường hoàn toàn bên phía quân Viễn Chinh. Nếu thắng thì tốt, thua một cái là bị người ta cho sắc mặt kém ngay.

Mà Lục Phong Hàn sỡ dĩ có ấn tượng với Mông Cách là do phó quan của anh từng nhắc đến người này vài lần.

Nghĩ đến đây, bên tai là vang lên tiếng phó quan trước khi chết, giong nói thảm thiết: "Chỉ huy, có vấn đề....Nơi chiến đấu của chúng ta bị bại lộ, bên địch không thể nào biết trước, nhưng bọn chúng đã mai phục!"

Đúng vậy, sao địch lại biết trước?

Chỉ có một khả năng duy nhất, nội gián.

Trong nháy mắt, Kỳ Ngôn cảm thấy khí thế của Lục Phong Hàn trở nên lạnh lẽo, nhưng mãnh thú trong rừng sâu, ẩn nấp nơi tối tăm chờ lúc nhảy ra vồ con mồi.

Cậu rũ mắt, suy tư, xong đáp: "Tôi sẽ đi."

Ánh mắt Lục Phong Hàn nhắm vào cậu.

Hạ Tri Dương sửng sốt: "Tiệc chúc mừng?"

"Ừ, tiệc chúc mừng."

Hạ Tri Dương cùng Trần Minh Hiên liếc nhau. Kỳ Ngôn vừa về đến, còn phải đi vào hang ổ của kẻ địch. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tri Dương dâng lên ý thức trách nhiệm mãnh liệt: "Bọn tôi đi với cậu! Thuận tiện nếm thử tay nghề đầu bếp của Kỳ gia."

Bàn cơm mười mấy món ăn, Kỳ Ngôn chỉ miễn cưỡng ăn hai món, dừng đũa đầu tiên. Lúc này Lục Phong Hàn lại ghi nhớ thêm về tính cách của cậu: Rất là kén ăn.

Quá ngọt, không ăn. Quá cay, không ăn. Quá đắng, không ăn. Quá chua quá mặn, không ăn. Đồ ăn thanh đạm quá hả? Không ăn nốt.

Lục Phong Hàn tò mò, suốt18 năm Kỳ Ngôn sống bằng cách nào? Không thể trách cổ tay cậu nhỏ yếu thế. Trướckhi đi thấy cậu ăn cơm chiên nhiều chút, anh liền gọi phục vụ làm thêm một phầnmang về. Lạc Phong Hàn đoán là buổi tối cậu có thể đói, xách hộp cơm này về làmbữa khuya cho ông chủ nhỏ vậy.