Chương 2

Trong phòng, Kỳ Ngôn rũ mi, cúi đầu tập trung viết. Lục Phong Hàn nhìn hai giây liền liếc sang đánh giá căn phòng. Vật dụng chỉ có ba màu: trắng, đen, xám chẳng có gì đáng khen. Thứ đáng chú ý trừ cái khoang trị liệu thì là sách, đủ loại sách chật ních trên kệ. Anh cảm thấy lạ lạ.

Lịch hành tinh cũng hơn 200 năm, sách giấy hiện tại đều rất quý giá, có người cả đời còn chưa thấy một lần nơi này lại một đống, còn có dấu vết lật xem. Phục cổ hả?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì anh nghe thấy âm thanh gõ bàn "cốc cốc" liền nhìn qua, Kỳ Ngôn đưa anh một xấp giấy rồi bảo: "Nhìn đi."

"Nãy giờ cậu viết cho tôi xem hả?" – Lục Phong Hàn đến gần cầm lấy xấp giấy, đập vào mắt anh là những con chữ được viết rất đẹp.

"Đơn giá trị liệu: 84 giờ xài khoang trị liệu: 7,87 triệu tinh tệ; dịch chữa trị: 1,62 triệu tinh tệ; bảo trì khoang trị liệu: 800 ngàn tinh tệ; tiền điện: 5000 tinh tệ." – vừa nghe Lục Phong Hàn niệm xong, Kỳ Ngôn liền chỉ tay vào eo anh, tổng kết: "Trị thương cho anh, đắt thiệt."

Lục Phong Hàn nghĩ thầm đúng đắt, cộng lại 10 triệu tinh tệ rồi. Sờ sờ cằm, Lục Phong Hàn nhớ tới tài khoản trống không của mình: Chắc đủ trả cái lẻ.

Chữa xong thấy cái hóa đơn này coi như may mắn, chứ không anh cảm thấy mình chẳng dám nằm vào khoang trị liệu.

Kỳ Ngôn thấy anh ngừng lại, nhắc nhở: "Đọc tiếp đi."

"Hiệp ước?.... 29/7/216 lịch hành tinh: Bất kể thời gian, địa diểm bên B phải bảo vệ bên A trong hai năm. Thù lao 10.295.000 tinh tệ."

Lục Phong Hàn đọc xong liền cười: "Bảo vệ cậu? Cậu nhìn tôi chỗ nào có thể bảo vệ cậu?"

Kỳ Ngôn nhấc mí mắt hỏi ngược: "Anh cảm thấy chỗ nào của anh không thể?"

Lục Phong Hàn nhận ra nói chuyện với bạn nhỏ này hơi vui, như hiện tại rõ ràng anh hỏi cậu, cậu lại hỏi ngược. Anh gập ngón tay, gõ lên mặt giấy: "Này bạn nhỏ, chưa biết tôi có đáng tin hay không thì cậu đã làm xong một phần hiệp ước rồi, cậu có thấy thiệt không? Hai năm 10 triệu tinh tệ, cậu đi thuê cũng có 1 đoàn bảo vệ đứng top ở Liên Minh. 10 người 1 đội thay phiên mỗi ngày, vây quanh 360 độ không góc chết còn ngon hơn mỗi tôi chứ?"

"Tôi có tiền, tôi thấy anh được." Kỳ Ngôn lời ít ý nhiều, đối với đề cử mỗi ngày một đoàn bảo vệ không có hứng thú.

Lục Phong Hàn thầm nghĩ hàng này chắc hơi ngốc, chưa trải qua chuyện xấu thế gian, tuy vậy lại chọn trúng mình coi như ánh mắt không kém. Anh đọc một câu trong hiệp ước: "Giải thích xíu, bất kể thời gian, địa điểm là sao?"

Mấy lời này trên giấy thì thấy bình thường, đọc ra miệng thì thấy sai sai. Nhưng anh nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Ngôn thì tự mắng chính mình một đầu phế liệu bị bọn thủ hạ đầu độc. Nếu mà có mấy cái chuyện đó không biết ai hại ai.

Kỳ Ngôn rất phối hợp: "Tức là tùy thời tùy chỗ anh đều phải bảo vệ tôi." Dừng hai giây lại tiếp tục. "Hiện giờ tôi đang gặp nguy hiểm."

Lục Phong Hàn nhướn mày: "Trình độ cỡ nào?"

Kỳ Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, báo: "Tùy thời sẽ chết."

Nói vậy chứ nhìn không ra à, nhìn như cậu đang giỡn.

Lục Phong Hàn nhìn cậu, xác nhận: "Hai năm?"

Kỳ Ngôn im lặng vài giây, rồi gật đầu: "Ừm, hai năm."

Đáp xong thì thấy bút trong tay mình bị Lục Phong Hàn cầm lấy, kí tên lên giấy rồi đưa lại cậu: "Tới cậu."

Kỳ Ngôn cầm lấy, nhìn thấy chỗ bên B có thêm ba chữ "Lục Phong Hàn" được viết tùy tiện, nhìn sơ thế chứ lại có cảm giác rất bức người. Cậu thận trọng viết tên mình lên giấy.

Lục Phong Hàn đứng cạnh, thấy cậu viết liền cúi dầu quan sát: "Kỳ Ngôn? Họ này hiếm, cậu cùng Kỳ gia ở Leto là gì?"

Kỳ Ngôn đem giấy xếp lại, bỏ vào một cái hộp mật mã, vừa trả lời Lục Phong Hàn: "Cha tôi là Kỳ Văn Thiệu."

Nghe xong thân phận của cậu, Lục Phong Hàn nhanh chóng nhập vai: "Giờ làm gì? Cậu có an bài gì không?"

Bên cạnh nhiều thêm một người làm Kỳ Ngôn không quen, cậu dựa theo thời gian biểu bản thân: "Hiện tại tôi sẽ đọc sách khoảng 3 tiếng, không ra cửa, anh muốn làm gì thì tùy ý."

Thấy Kỳ Ngôn đi về phía bàn học ngồi xuống, giở sách ra đọc, Lục Phong Hàn đi về phía sô pha ngồi xuống, tận chức tận trách làm thực hiện "bất kể thời gian, địa điểm".

Mặt trời bên ngoài sáng ngời, thi thoảng sẽ có tiếng tàu tuần tra truyền đến. Tiếng nổ mạnh của chiến hạm, vô số điểm định vị trên radar biến mất, trên eo bị bắn, vượt qua khoảng cách năm ánh sáng trở lại Leto, anh đều phải tự mình đoán mò.

Kỳ Ngôn dừng bút, ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Hàn.

Anh ngồi thoải mái, rũ mắt, không chút biểu cảm, không biết suy nghĩ gì mà cả người áp suất thấp.

Cậu không nhìn nữa.

Qua một giờ, cậu dừng bút, nhẹ chân đến phía trước Lục Phong Hàn, đứng yên.

Khoang trị liệu tuy có thể trị thương nhanh chóng, nhưng vẫn ảnh hưởng thân thể. Như lúc này, môi Lục Phong Hàn trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, dựa vào sô pha ngủ mất, tính cảnh giác cũng sụp luôn. Kỳ Ngôn đánh giá anh.

Mặt mày như điêu khắc, mũi thẳng, đường nét cứng rắn. Lúc tỉnh thì như thổ phỉ, ngủ rồi thì môi mím chặt, hiện ra lệ khí. Kỳ Ngôn nâng tay, cách mặt anh một khoảng, dùng ngón tay miêu tả mày, mắt, mũi, miệng người ta.

Khuôn mặt lãnh đạm của cậu tan biến, môi cười nhẹ, mắt lấp lánh.

Cậu không phát hiện ra ngón tay của Lục Phong Hàn lúc cậu đến gần từ căng chặt rồi chậm rãi thả lỏng.

Xác định anh ngủ say, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh. Kỳ Ngôn chần chờ chớp mắt, cắn môi, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, trong phạm vi hơi thở của Lục Phong Hàn, tham lam hít lấy không khí, cuộn thân thể lại, ôm gối, ánh mắt giãn ra rồi nhắm lại.

Hai mươi phút sau, thấy người bên cạnh hô hấp đều đều, Lục Phong Hàn mở mắt nhìn cậu. Anh cảm giác người này có chút kì lạ nhưng tạm thời không đoán được. Tuy vậy, anh cười cười – trò chơi đã mở màn, thế nào cũng lộ manh mối.

Khi Lục Phong Hàn tỉnh lại dùng tay chạm vết thương, tuy rằng nó đã khép lại nhưng lâu lâu vẫn có cơn đau truyền đến. Người cần bảo vệ không biết đi đâu rồi, anh đứng dậy mở cửa. Đi dọc theo cầu thang đi xuống, liền nghe thấy phát thanh:

".... Tin mới nhất từ quân đội Liên Minh: 22/7/216 lịch hành tinh, từ khi quân viễn chinh tan tác ở tiền tuyến, chiến sự giữa các bộ đội còn lại cùng quân phản loạn càng lúc càng giằng co..."

Nghe thấy câu này, chân Lục Phong Hàn cứng lại nhưng nhanh chóng hồi phục như thường.

Trong phòng bếp.

Kỳ Ngôn lấy một quả mận đỏ từ đám trái cây mới giao đến.

Thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay vang lên, cậu cúi đầu nhìn rồi nhấn nhận. Sau một khoảng im lặng thì bên kia truyền đến một giọng nam trung tuổi: "Ba ngày trước đã về Leto, sao mày không về nhà?"

Cậu nhìn quả mận trong tay, ước chừng vỏ nó khá dày bèn tìm dao, vụng về gọt vỏ. Lại nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Phong Hàn đã tỉnh.

Người nam kia mất kiên nhẫn: "Mười mấy năm không về, giờ đến Leto cũng khinh thường ở cái nhà này à? Trong mắt mày có ba không? Vả lại..." Ông ta kiêu ngạo nói tiếp: "Em trai mày thi đậu học viện Turan, chắc mày không biết đó là cái trường tốt nhất Leto nhỉ? Thành tích của nó lúc nào cũng tốt. Mấy ngày nay ba đang chuẩn bị một bữa tiệc mừng nó thi đậu, nếu trở lại rồi thì nhớ về tham gia, chúc mừng cho em trai mày."

Đợi nửa phút mà không nghe trả lời, Kỳ Văn Thiệu lại nghiêm túc: "Sao không nói lời nào?"

Cậu tự hỏi vài giây rồi tự thuật: "Không có gì để nói với ngài."

Như chạm vào một cọng dây thần kinh nào của Kỳ Văn Thiệu, ông ta mắng: "Mày y hệt mẹ mày, đều là quái vật!"

Tay cậu run lên, dao cứa qua đầu ngón tay, một cơn đau từ tay truyền đến tim. Hai giọt máu rỉ ra, cùng lúc đó trò chuyện bị cắt đứt.

Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vết thương, xuất thần.

Cùng mẹ giống nhau.... Quái vật à?

Đến khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu buông dao và mạn xuống, xoay người tìm Lục Phong Hàn.

Trên tin tức, phát ngôn viên của quân đội mặc tây trang thẳng thớm đang nhận phỏng vấn, khi bị hỏi đến quân phản loạn, người này nghiêm túc nói: "Hai ngày trước, danh sách ám sát của bọn họ đổi mới, tuyên bố khắp mạng – đây đúng là khıêυ khí©h Liên Minh! Quân đội thề sẽ đảm bảo sinh mệnh từng cá nhân, ngăn chặn mưu đồ âm hiểm của chúng..."

Thấy Kỳ Ngôn từ phòng bếp đi ra, Lục Phong Hàn nhướng mày: "Mới làm gì đó?"

"Tôi bị thương."

Lục Phong Hàn nhíu mày.

Từ trên lầu đi xuống, anh không nghe thấy âm thanh đánh nhau, trừ tiếng nước cũng không nghe thấy gì thêm. Nơi anh đứng cùng phòng bếp cách nhau có vài bước chân, anh không tin có người dưới mí mắt mình tập kích Kỳ Ngôn.

Anh chưa vô dụng tới vậy.

"Ai làm?"

Kỳ Ngôn đưa ngón tay bị thương tới trước mặt Lục Phong Hàn, trần thuật: "Gọt trái cây, dao gọt cứa tay, yêu cầu băng bó."

"Gọt trái cây? Sao không dùng robot giúp việc?" Anh vừa hỏi vừa nhíu mày nhìn tay cậu.

Tay đẹp thiệt, như một tác phẩm điêu khắc, khớp xương cân đối, da trắng, ngón tay mảnh dài lại xuất hiện một vệt máu nhỏ chói mắt.

Hiếm khi chần chờ, anh hỏi: "Băng bó?"

Kỳ Ngôn kỳ quái: "Đổ máu, muốn băng bó."

Lục Phong Hàn ngớ người, tự nhiên nghi ngờ cái trình độ "tùy thời sẽ chết" của Kỳ Ngôn.

Hắn biết vết thương chảy máu phải băng bó. Nhưng mà cái này, má, cũng kêu là bị thương hả? Chớp mắt là nó lành rồi!

Thấy Kỳ Ngôn trông mong nhìn mình, lại nhớ cái hợp đồng lương 5 triệu một năm, anh thỏa hiệp: "Thuốc cùng băng cá nhân để chỗ nào?"

"Cái tủ kia, ngăn kéo thứ ba bên phải."

Vốn dĩ có robot giúp việc nhưng mà cậu không thích sử dụng nó, Lục Phong Hàn lại nhiều năm ăn dầm nằm dề ở tiền tuyến, đi theo tinh hạm bay tới bay lui cũng chẳng có phúc lợi xài robot nên cũng quen thói tự làm mọi việc.

Trong ngắn kéo có rất nhiều thuốc, hay xài, hiếm xài, cứu mạng cấp tốc cũng có, trên lầu còn có cả khoang trị liệu, anh nghĩ người này chuẩn bị cũng đầy đủ ghê, sống an toàn đấy.

Cũng yêu mạng nữa.

Phun một ít thuốc lên miệng vết thương của Kỳ Ngôn, anh lấy ra trăm phần trăm kiên nhẫn giúp cậu băng lại. Vừa làm vừa chửi thầm, cuối cùng còn khuyến mãi thêm cái nơ con bướm.

Lục Phong Hàn thưởng thức thành quả lao động bản thân: "Thế nào?"

Kỳ Ngôn rút tay lại, ngắm nhìn cái nơ trên đầu ngón tay, lật qua lật lại mới khen: "Rất đẹp."

Lục Phong Hàn vô ý thức nắn nắn đầu ngón tay mình, nhớ lại xúc cảm khi cầm tay Kỳ Ngôn: mềm mại, nhỏ nhắn, rồi nhận ra tay mình vừa cứng, vừa thô, toàn vết chai.