Chương 6

Để dành nhiều thời gian hơn với mẹ, Mã Gia Kỳ mấy ngày nay đặc biệt vội vã chạy về nhà - - cũng bất quá là đem tăng ca chuyển sang hôm khác.

Sau khi xem xong vở kịch tình yêu đêm sâu thẳm cùng với Mã ma ma xong, Đinh Trình Hâm thở dài, vịn cầu thang chậm rãi lên lầu, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi ngủ.

Mã Gia Kỳ cũng ngồi ngay ngắn trước bàn mà gõ máy tính. Ánh sáng màu be của chiếc đèn được tỏa ra từ tay trái của hắn, làm dịu đi đôi lông mày lạnh lẽo lúc ban đầu.

A, xém chút nữa quên mất, là anh đang cùng hắn ở chung với nhau được một thời gian rồi. Cầm quần áo lên, anh thản nhiên hướng đến phòng tắm mà đi, còn quay lại lén nhìn người kia một chút.

Khó trách có người nói nam nhân chăm chỉ làm việc là nam nhân đẹp trai nhất. Anh âm thầm cảm thán một tiếng.

Tám phần là vì thay đổi một mặt nào đó nên tính thẩm mỹ liền thay đổi rồi.

Anh lắc lắc đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút, nhanh chóng bác bỏ.

Không thể bị sắc đẹp dụ hoặc!

Đinh Trình Hâm dùng gối đem giường lớn chia làm hai, thoải mái nằm xuống bên cạnh.

“Không nghỉ ngơi sao?”

Hai người cứ tiếp tục duy trì bầu không khí nói chuyện một cách ngại ngùng, trước khi ngủ Đinh Trình Hâm vẫn lễ phép hỏi một câu.

“Có chút việc với Trương tổng.”

Công việc kinh doanh này dường như không mấy suôn sẻ, Mã Gia Kỳ nhíu chặt lông mày:

“Anh ngủ đi, không cần chờ tôi.”

Anh không trả lời lại nữa, yên tâm thoải mái mà nhắm mắt.

Rạng sáng, anh mơ mơ màng màng cảm giác được phần đệm bên cạnh mình nặng nề lún xuống, sau đó nhiệt độ của cơ thể người kia được truyền đến.

Ngủ một mình là một trải nghiệm tuyệt vời.

Đêm nay, có một sự an tâm mà anh không thể giải thích.

Ngủ ngon mà không mộng mị.

Tính tính thời gian, em bé đã được hơn ba tháng, lại đến ngày đi kiểm tra thai nhi.

Bởi vì dần dần lộ bụng, quần áo anh mặc càng ngày càng rộng rãi hơn.

Đã đến tháng mười, anh mỗi ngày đều bấm đốt ngón tay tính toán thời gian khi nào bắt đầu mùa đông.

Trưa hôm nay Mã Gia Kỳ không quay về nhà ăn cơm, nói là có chút việc với Trương tổng cần qua đi.

Mã ma ma cùng Đinh Trình Hâm ngồi đối mặt nhau, đột nhiên thở dài, khuôn mặt âu sầu nói:

“Đáng tiếc quá đi, bụng của tiểu Đinh một mực cũng không có động tĩnh gì… lúc nào mẹ mới có cháu trai để ẵm a.”

“Khụ khụ.” Đinh Trình Hâm thình lình nghe được, bị sặc một ngụm, để đũa xuống, cười khan nói:

“Mẹ , loại chuyện này không thể ép buộc được. Mẹ cũng đừng sốt ruột quá.”

“Hai đứa cũng phải làm việc chăm chỉ hơn đi.”

Mã ma ma gắp cho anh một miếng cá lớn, lẩm bẩm: “Mẹ thừa biết là không có điểm gì để hy vọng rồi.”

“Cảm ơn mẹ.”

Đinh Trình Hâm nhếch khóe miệng, mỉm cười với bà, nhìn con cá trong bát, lại yên lặng cúi đầu xuống.

Sau khi ly hôn, làm như thế nào mà đối mặt mẹ đây?

Thừa dịp Mã ma ma đi ngủ trưa, Đinh Trình Hâm lặng lẽ ra khỏi biệt thự không một tiếng động, đi đến bệnh viện.

Hôm nay trợ lí xin phép nghỉ, thế là anh đi đăng ký một mình. Đây là một thời khắc hiếm hoi. Xung quanh không có sự ghen tị, xao nhãng. Cho dù được khen ngợi hay chửi rủa như thế nào cũng không thể nghe thấy được.

Nắm lấy tờ đơn, anh nhắm mắt lại, gáy chạm vào bức tường trắng của bệnh viện, tự thả lỏng bản thân.

Mệt mỏi quá… có cần thiết phải cho mình một kỳ nghỉ dài không…?

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, vang vọng khắp hành lang. Trong lòng đếm ngược ba giây, anh lấy điện thoại ra xem đó là ai.

Là Mã Gia Kỳ.

Bình thường rõ ràng là rất ít khi gọi điện thoại tới, chắc là muốn tìm Mã ma ma đi.

Đinh Trình Hâm nghĩ như vậy, một tay cầm giấy khám bệnh, một tay ấn nút nghe.

“Alo, Mã Gia Kỳ?”

“Anh đang ở đâu?”

Anh chần chừ nửa giây:

“Ở đâu là sao? Tôi đang… ở nhà mà.”

Mã Gia Kỳ trầm thấp nói “Ừm” Một tiếng , lại hỏi:

“Mẹ đâu? Tôi không gọi điện được cho bà ấy.”

Lúc này trong phòng khám cô y tá nhỏ nhô đầu ra, hướng ra phía ngoài nhìn quanh:

“Số 23, vào đi.”

Đinh Trình Hâm giơ tay lên một cái ra hiệu, đứng dậy đi đến phòng khám

“Mẹ đang ngủ trưa. Chờ mẹ tỉnh dậy tôi bảo mẹ gọi cho cậu. Ừm… bên này tôi có chút việc, cúp máy trước.” Anh vội vàng nhấn nút đỏ, lưu lại một chuỗi âm thanh ồn ào.

Cánh cửa phòng khám nhẹ nhàng khép lại.

Và chỉ trong bóng tối của một góc cách xa chục mét, một nam nhân chậm rãi bước ra với bóng lưng thẳng tắp.

Tay phải của hắn vẫn còn tư thế giữ điện thoại ở bên tai, toàn thân phát tán ra khí tức nguy hiểm không hề tương thích với bệnh viện một chút nào.

Mã Gia Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc, trầm thấp, nhẹ nhàng đọc dòng chữ màu đỏ được in trên tường:

“Khoa… sản.”