*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Báo cáo Nhị Gia Tam Gia, chúng tôi đã lục soát hết trên dưới Đinh gia, không còn thứ gì giá trị nữa!" một trong ba tên thuộc hạ báo cáo.
"Ah"
"Vậy làm sao đây? Lấy mạng bọn họ? Mạng của bọn họ đáng giá bao nhiêu đây? Vậy chẳng phải bọn họ có chết thì tôi vẫn không có tiền sao?"
Thiếu niên áo đen nói một cách tiếc nuối, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó quay qua nhìn cả nhà Đinh Kiến Nhân.
"Nhị ca, hay là để bọn họ kiếm tiền trả nợ?"
"Em vui là được!"
"Tôi không muốn làm việc!", vợ Đinh Kiến Nhân hét lớn. Kể từ khi kết hôn với Đinh Kiến Nhân, bà ta đã sống một cuộc sống của người nhà hào môn. Kể từ đó bà ta không biết giặt quần áo hay nấu ăn. Tất cả đều do người hầu trong nhà làm, những gì bà ta làm chỉ là trang điểm, làm mặt, làm tóc, đi mua sắm, cùng chị em đánh mạt chược. Bây giờ bắt bà ta đi kiếm tiền trả nợ còn khó chịu hơn cả gϊếŧ bà ta.
"Bà không muốn à? Không sao, bà có thể dùng một quả thận hay một thứ gì đó để trả nợ." Ngao Tử Dật thản nhiên đáp.
"Cậu tên gì?"
Giọng điệu dịu dàng của thiếu niên áo đen vang vọng trong tim Đinh Trình Hâm. Kể từ khi cậu ấy được sinh ra, chưa từng có ai nói chuyện với cậu ấy bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy. Thanh âm dịu dàng của người này thật kỳ lạ, giống như đang ôm cậu ấy vào lòng như sợ cậu ấy không cẩn thận ngã xuống đất vậy. Làm cho trái tim đã đóng chặt của cậu ấy vì anh ta mà mở ra vậy...
"Tôi... Đinh Trình Hâm"
Cậu bé rụt rè đáp, cúi đầu nhìn xuống chân mình, không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu niên áo trắng.
"Có thể đứng lên được không?"
Đinh Trình Hâm cắn lấy môi nhỏ từ từ đứng dậy, đôi chân đã tê rần vì ngồi xổm quá lâu, nghiêng người ngã về phía thiếu niên áo trắng. Vào khoảnh khắc ngã xuống đó, thiếu niên áo trắng vững vàng bắt lấy cậu ấy, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt của thiếu niên áo trắng.
"Xin... xin lỗi!"
Đinh Trình Hâm lập tức giữ vững thân thể, khuôn mặt thanh tú đỏ như máu. Thiếu niên áo trắng còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc Đinh Trình Hâm ngã xuống, độ ấm của đôi môi còn nguyên trên mặt mình. Hắn ta rõ ràng ngửi thấy mùi sữa thơm nồng tỏa ra từ cơ thể cậu bé, làm hắn nhớ tới lúc còn nhỏ mẹ hắn cho hắn cắn một cái núʍ ѵú giả...
Thiếu niên áo trắng cao hơn so với Đinh Trình Hâm một cái đầu, hai người đứng chung một chỗ thực sự rất xứng đôi.
"Ngẩng đầu cho tôi xem!"
Đinh Trình Hâm chậm rãi nâng đầu, nhưng ánh mắt lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu niên áo trắng.
"Một đôi mắt thật xinh đẹp, một đứa trẻ thật tinh tế, cả người đều là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế!"
Đinh Kiến Nhân cũng nhìn ra, thiếu niên áo trắng này có lẽ thực sự thích Đinh Trình Hâm, có thể dùng Đinh Trình Hâm gán nợ, dù sao Đinh Trình Hâm cũng chỉ là đứa con hắn sinh ra trong một lần say rượu mà thôi.
"Như này đi, tôi đe con tôi cho các cậu, các cậu tùy ý xử lý nó như thế nào cũng được, chỉ xin các cậu buông tha cho chúng tôi một nhà già trẻ một con đường sống được không?"
"Xi... Ông cảm thấy cậu ta có giá trị là bao nhiêu tiền?" Thiếu niên áo đen cảm thấy lời nói của hắn ta thật nực cười. Thật sự sẽ có người cha quý hóa có thể đối xử với con trai mình như vậy.
"Đối với tôi mà nói, cậu ấy chính là báu vật vô giá, nếu Đinh tổng muốn tặng cậu ấy cho chúng tôi, vậy chúng ta hãy thu nhận đi, Tam Nhi!"
"Được thôi!"
"Thật tốt quá, tốt quá rồi, cả nhà ta được cứu rồi!"
"Ông nghĩ gì vậy? Cậu ấy cũng không phải vật phẩm, ông nói có thể lấy gán nợ liền lấy gán nợ? Số tiền các ông nợ chúng tôi, vẫn là một phần cũng không được thiếu." Thiếu niên áo trắng không nhanh không chậm đánh gãy tâm trạng vui sướиɠ của ông ta.
"Nghe thấy không? Cho các người một ngày từ giờ chuyển ra khỏi căn nhà này, bất cứ thứ gì cũng không được đem đi, nếu như tôi phát hiện... vậy thì tôi sẽ dùng thứ này phế bỏ bàn tay kia của ông." Thiếu niên áo đen không chút nể tình, ánh nhìn đáng sợ cầm con dao không biết lấy từ đâu nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Nhân.