Chương 9: Hẹn ước

Nhϊếp chính vương phủ ...

Lục Vũ Hoa sau khi xem xong tình hình ở thành Tô Kí thì liền nảy ra một ý định, hắn lập tức cho gọi thuộc hạ của mình vào "Kiên Trạch"

Nam nhân với hai bàn tay bằng sắt, sau khi nghe gọi liền bước vào, ôm quyền "Điện hạ"

Lục Vũ Hoa "Ta đã tìm được người thích hợp để đến Tô Kí trấn thủ rồi"

Kiên Trạch im lặng một lúc, sau đó nói "Người điện hạ muốn nói là Minh vương ?"

Lục Vũ Hoa nhếch môi "Phải, Tô Kí đang có bệnh dịch, không bao lâu nữa ta sẽ cho cô lập nơi đó, như vậy sẽ rất đơn giản để loại bỏ một chướng ngại", sau đó lại có một chút tức giận "Nơi đó cũng là nơi phụ mẫu ta bị Bạch Vũ Đình bức chết, ta cũng nên đưa nhi tử của hắn đến để an ủi vong linh của phụ mẫu ta"

Lục Vũ Hoa chưa bao giờ có thể quên được năm đó, chính mắt hắn nhìn thấy phụ mẫu mình bị ép nhảy vực. Mối thù này, hắn tuyệt đối không cam tâm bỏ qua.

Tuy nhiên, Kiên Trạch có chút lo lắng "E là hoàng thượng sẽ không dễ dàng đồng ý để cho nhi tử của hắn đi mạo hiểm"

Lục Vũ Hoa mỉm cười "Chỉ cần ta nói với hắn, nếu sau một năm, Bạch Vũ Hạ có thể khiến Tô Kí tốt đẹp hơn, thì ta sẽ công nhận nàng là một tài nhân mà ban thưởng cho nàng một vạn binh lính"

Kiên Trạch nghe đến đây, liền yên tâm là kế hoạch lần này sẽ thành công "Điện hạ suy tính thật chu toàn, hoàng đế này chỉ biết lợi ở trước mắt, chỉ cần hắn không biết ở Tô Kí đang có dịch bệnh thì hắn chắc chắn sẽ để cho Minh vương đến đó cai quản"

Năm ngày sau, ngựa nhanh truyền thư, nên ý chỉ của Bạch Vũ Đình đã được đưa đến Minh vương phủ ở phương Đông. Lệnh cho Bạch Vũ Hạ hai ngày sau lập tức lên đường đi Tô Kí, trong vòng hai năm mới được trở về.

Bạch Vũ Hạ sau khi nhận ý chỉ của phụ hoàng mình, nàng lập tức chạy đến phủ quận công để tìm Lâm Tuệ Hân.

Chỉ là, khi nàng vừa đi đến cỏng phủ thì thấy Lâm Tuệ Hân và Lục Nghi Lam đang đi ra.

Lúc này, cả hai người họ cũng đã nhìn thấy Bạch Vũ Hạ.

Lục Nghi Lam liền ôm quyền "Vương gia"

Bạch Vũ Hạ cũng lịch sự đáp lại "Lục thế tử"

Lâm Tuệ Hân nhìn Bạch Vũ Hạ "Ngươi đến tìm ta sao ?"

Bạch Vũ Hạ gật đầu "Ta đến rủ ngươi đi ăn, nhưng hôm nay chắc không tiện ..."

Lâm Tuệ Hân mỉm cười, nàng biết là Bạch Vũ Hạ đang ngại vì có Lục Nghi Lam ở đây "Sao lại không tiện ? Ta và Nghi Lam cũng đang đi tìm gì đó để ăn, hay là cùng đi đi ?"

Lục Nghi Lam cũng tiếp lời "Phải đó, điện hạ cùng đi đi"

Bạch Vũ Hạ tuy muốn có không gian riêng với Lâm Tuệ Hân, nhưng hiện tại nàng không còn nhiều thời gian, cho nên đành đồng ý "Được"

Cả ba người đi đến một xe đẩy bán bánh xếp trong một con hẻm nhỏ. Tuy đây không phải là nhà hàng sang trọng, nhưng nơi đây là nơi Lâm Tuệ Hân đã ăn từ nhỏ cho đến lớn. Nàng cực kì yêu thích hương vị của bánh xếp ở đây.

Lâm Tuệ Hân gắp một cái bánh xếp rồi cho vào chén của Lục Nghi Lam "Năm đó ở phương Bắc, ngươi đã hỏi ta thích nhất món gì, ta cũng từng nói nếu có dịp sẽ đưa ngươi đến dùng thử món bánh xếp ta yêu thích. Không nghĩ rất nhanh đã có thể cùng ngươi đến đây"

Lục Nghi Lam mỉm cười "Thì ra đây là nơi mà sư phụ từng nói", nói xong liền cúi đầu cắn nhẹ một miếng trên cái bánh xếp, sau đó tươi cười đáp "Rất ngon, ta rất thích"

Bạch Vũ Hạ nhìn thấy tự nãy giờ tuy vẫn có nàng ở đây, nhưng trong mắt Lục Nghi Lam và Lâm Tuệ Hân chỉ có mỗi nhau. Trong lòng lại là một trận thương tâm.

Bạch Vũ Hạ đành xen vào câu chuyện của hai người kia "Phải rồi, Tuệ Hân ... hôm nay ta đến tìm ngươi là có chuyện muốn nói"

Lâm Tuệ Hân gật đầu, chăm chú nhìn Bạch Vũ Hạ "Làm gì nét mặt nghiêm trọng vậy ? Ngươi nói đi"

Bạch Vũ Hạ khẽ thở dài, rồi đáp "Ta phải phụng lệnh phụ hoàng đi Tô Kí, ít nhất hai năm mới có thể quay lại"

Nghe đến đây, trong lòng của Lâm Tuệ Hân có chút buồn bả, cũng có một ít mất mát "Vậy ... khi nào ngươi sẽ đi ?"

Bạch Vũ Hạ gượng cười, trả lời "Ngày mai sau khi ta thu dọn xong đồ đạc thì ta sẽ đi"

Lâm Tuệ Hân liền thêm bàng hoàng "Nhanh như vậy ?"

Bạch Vũ Hạ gật đầu "Vì vậy ... Tuệ Hân ... nàng có thể hứa với ta một chuyện ?"

Lâm Tuệ Hân gật đầu "Được, là chuyện gì ?"

Bạch Vũ Hạ hít một hơi sâu để lấy can đảm, vì nếu hôm nay nàng không nói, chỉ sợ hai năm sau sẽ không thể nói.

Cho nên, Bạch Vũ Hạ sau khi lấy tinh thần, nàng lập tức cầm lấy hai bàn tay của Lâm Tuệ Hân, vô cùng thành tâm, nói "Nàng hãy đợi ta vinh quang trở về, lúc đó nàng cũng đã đến tuổi thành thân ... ta khi đó chắc chắn sẽ trở lại để rước nàng về phủ"

Lời tỏ tình bất ngờ của Bạch Vũ Hạ khiến không chỉ Lâm Tuệ Hân ngạc nhiên, mà Lục Nghi Lam nghe xong cũng rất kinh ngạc, chỉ biết im lặng nhìn hai người họ.

Lâm Tuệ Hân có chút bối rối "Nhưng mà chúng ta đang là bằng hữu rất tốt mà ..?"

Lâm Tuệ Hân không biết phải làm sao hay nói cái gì bởi vì nàng biết Bạch Vũ Hạ cũng là nữ nhân ... các nàng làm sao có thể ...

Bạch Vũ Hạ vần đang cầm tay Lâm Tuệ Hân "Ta chỉ muốn biết nàng có thích ta không ? Còn ta vẫn luôn thích nàng"

Lâm Tuệ Hân dĩ nhiên là rất thích Bạch Vũ Hạ bởi vì các nàng là cùng nhau lớn lên, người tốt với nàng nhất cũng chỉ có Bạch Vũ Hạ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng thích ai khác ngoài Bạch Vũ Hạ "Ta cũng thích ngươi"

Nghe đây đây, trong lòng Bạch Vũ Hạ như đã hạ được một gánh nặng, tươi cười nói "Chỉ cần nàng cũng thích ta là được rồi, còn những chuyện khác đừng nghĩ nhiều. Tuệ Hân, tin ta, tình cảm của ta dành cho nàng là thật. Đợi ta lập công, ta lập tức về quận công phủ tìm nàng rồi cầu thân"

Lâm Tuệ Hân trong nhất thời lại không biết phải làm sao, chỉ có thể gật đầu "Vậy ta đợi ngươi về", dù sao Bạch Vũ Hạ cũng phải tìm thê tử, nhưng nếu mình gả cho nàng thì sẽ không phải lo thân phận của nàng bị bại lộ, như vậy cũng sẽ an toàn cho nàng hơn.

Bạch Vũ Hạ thật sự vui mừng khi nghe Lâm Tuệ Hân đồng ý đợi nàng trở về, lập tức nhìn sang Lục Nghi Lam "Mong thế tử làm chứng cho chúng ta hôm nay"

Lục Nghi Lam nghe thấy sự nhờ cậy của Bạch Vũ Hạ, đương nhiên không tiện từ chối, đành phải gật đầu "Ừm"

Sau khi ăn xong, Bạch Vũ Hạ lưu luyến từ biệt Lâm Tuệ Hân, nàng còn phải về phủ để bàn giao lại một số việc cho thuộc hạ trước khi lên đường đi Tô Kí.

Cho nên, trên đường đi, chỉ còn lại Lâm Tuệ Hân và Lục Nghi Lam. Cả hai chỉ biết im lặng mà đi.

Một lúc sau, Lâm Tuệ Hân bất ngờ chuyển hướng, nàng không về phủ mà đi đến Bách Nhi viện.

Lục Nghi Lam cũng buộc phải đi theo "Sư phụ đi đâu vậy ?"

Lâm Tuệ Hân "Ngươi thích trẻ con, có lẽ cũng sẽ thích nơi này"

Nghe đến đây, Lục Nghi Lam tập tức đoán ra "Ta từng nghe nói nhị tiểu thư Lâm gia tự mở một Bách Nhi viện để nuôi dưỡng trẻ mồ côi, và cung cấp lương thực cho dân nghèo ?"

Lâm Tuệ Hân mỉm cười "Ừm, nơi này cũng là nơi ta bí mật luyện binh"

Lục Nghi Lam cười đáp "Sư phụ dùng từ bí mật, mà vẫn nói cho ta biết ... là ý gì a ?"

Lâm Tuệ Hân dừng lại, nhìn Lục Nghi Lam "Nếu ngươi đã đoán ra, vậy có thể giúp hay không ?"

Lục Nghi Lam cười dịu dàng "Giúp"

Lâm Tuệ Hân tuy nói là bí mật duyệt binh, nhưng nàng cần một người có kinh nghiệm để dẫn dắt mọi người.

Cho nên Lâm Tuệ Hân mới nhờ đến Lục Nghi Lam bởi vì Lục Nghi Lam đã từng nhiều lần ra chiến trường cùng Lục trụ quốc, kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn giỏi hơn nàng.

"Đa tạ"

Tuy nhiên, Lục Nghi Lam lại muốn giúp theo cách khác "Đừng đa tạ ta, ta sẽ chỉ giúp họ những bước đánh cơ bản. Còn lại ta sẽ nhờ một người, người này là sư phụ của ta, ta cũng chưa từng đánh thắng người, ta tin người sẽ duyệt binh tốt hơn ta"

Lâm Tuệ Hân "Nếu như vậy thì ta càng phải đa tạ ngươi"

Đi đến Bách Nhi viện, Lâm Tuệ Hân giới thiệu Lục Nghi Lam với mọi người, rồi dẫn Lục Nghi Lam đi tham quan xung quanh. Sau đó cả hai đi đến sảnh chính, cùng nhau ngồi uống trà.

Lúc này, Lam Tuệ Hân lại nghĩ đến khi nãy Bạch Vũ Hạ nói thích nàng, cho nên gương mặt lại rơi vào trầm tư.

Lục Nghi Lam liền quan tâm "Sư phụ đang nghĩ đến Minh vương sao ?"

Lâm Tuệ Hân gật đầu "Ta và Vũ Hạ từ nhỏ đã luôn ở bên nhau, bây giờ phải xa nhau lâu như vậy, ta có chút không quen"

Lục Nghi Lam mỉm cười "Rồi điện hạ sẽ trở lại mà, nếu ngươi cũng thích ngài ấy thì cứ vui vẻ đợi đi, ta tin hai năm sẽ rất mau"

Tới đây, Lâm Tuệ Hân lại ủ rũ "Chỉ là ta không rõ là ta có thật sự thích Vũ Hạ hay không ..."

Lục Nghi Lam có chút khó hiểu "Nếu sư phụ vẫn chưa xác định, vậy tại sao còn cho Minh vương hy vọng ?"

Lâm Tuệ Hân thở dài "Ta chỉ muốn Vũ Hạ yên tâm mà lên đường vui vẻ"

Lục Nghi Lam nghĩ nghĩ gì đó rồi nói "Thật ra mỗi khi Minh Khuê tìm đến ta, nàng đều cho ta niềm vui. Mỗi khi ta cần gì, nàng ấy cũng hiểu mà đáp ứng, thậm chí là làm tất cả vì ta ... vì vậy ta luôn cảm thấy ấm áp khi ở bên Minh Khuê ... và rất biết ơn nàng ấy. Sư phụ à, ta nghĩ nếu ngươi cũng có cảm giác như vậy đối với Minh vương, thì ngươi đã thật sự thích ngài ấy"

Lâm Tuệ Hân im lặng, lắng nghe rồi ngẫm nghĩ những lời Lục Nghi Lam vừa nói. Nếu như vậy là thích, thì có lẽ nàng thật sự thích Bạch Vũ Hạ.

Lâm Tuệ Hân hiện tại đã thật sự có đáp án trong lòng, liền tươi cười nhìn Lục Nghi Lam "Cám ơn ngươi Nghi Lam, ta đã biết phải làm gì rồi"

Trở về quận công phủ, Lâm Tuệ Hân vốn định về phòng, nhưng lại gặp Lâm Vĩ trên hành lang, nàng liền đứng lại "Phụ thân"

Lâm Vĩ mỉm cười nhìn nữ nhi, gần đây lão bận rộn việc triều chính và hôn sự của Lâm Tuyết Mạn cùng thái tử, nên gần như không có cơ hội nói chuyện với Lâm Tuệ Hân "Vừa từ bên ngoài về sao ?"

Lâm Tuệ Hân gật đầu "Vâng"

Lâm Vĩ "Phải rồi, ngươi cùng Từ Đạt gần đây thế nào ? Ta thấy hai đứa rất ít khi gặp mặt nhau"

Lâm Tuệ Hân nghe hỏi đến, nên chỉ biết im lặng. Bản thân nàng ngay từ đầu đã không muốn hôn sự này, nên vẫn luôn tìm cách tránh né. Hiện tại lại có thêm lý do không muốn, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra.

Lâm Vĩ nhìn thấy Lâm Tuệ Hân có ý trốn tránh, lão liền hỏi lại "Tuệ Hân, ta đang hỏi ngươi và Từ Đạt gần đây có tốt không ?"

Lâm Tuệ Hân lúc này mới nhìn Lâm Vĩ, hơi rụt rè đáp "Phụ thân ... ta có thể không lấy ai không ? Ta chỉ muốn ở bên cạnh người"

Lâm Vĩ nhíu mày, rồi như hiểu được tâm tình nhi nữ, nên bước đến cầm tay Lâm Tuệ Hân mà chấn an "Ta biết ngươi rất yêu thương ta, nhưng cũng không thể cả đời ở đây. Tin ta đi, Từ Đạt là một đứa trẻ tốt, nó sẽ không phụ bạc ngươi"

Lâm Tuệ Hân ủ rũ, nhưng dù sao phụ thân nàng cũng không bắt nàng phải thành thân lập tức, cho nên chuyện này cần có kế sách lâu dài để từ chối cho hợp lý, mà cũng không làm hai nhà Lâm - Từ mất lòng nhau.

Ngày hôm sau, Lâm Tuệ Hân cùng Lâm Tuyết Mạn ra ngoài ăn sáng. Tỷ muội họ sau hôm nay sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày được nữa.

Trên đường đi đến quán Cát Lợi, Lâm Tuệ Hân khoác tay Lâm Tuyết Mạn "A tỷ, tỷ thật sự muốn làm thái tử phi sao ?"

Lâm Tuyết Mạn cười đáp "Ta không muốn làm thái tử phi, ta chỉ muốn làm thê tử của Vũ Bình"

Lâm Tuệ Hân "A tỷ và thái tử chỉ gặp nhau không lâu, nhưng đã thật sự thích nhau sao ?"

Lâm Tuệ Hân bật cười "Nha đầu ngốc, yêu thích một người sẽ không cần phân biệt họ có thân phận gì, càng không cần biết vừa gặp hay đã quen lâu. Chỉ cẩn bản thân ta biết là ta thật sự muốn ở bên cạnh người đó, đời đời kiếp kiếp vẫn không muốn li khai"

Lâm Tuệ Hân nghe đến đây, tâm tình liền cảm thấy vui vẻ hơn. Nàng cũng như a tỷ nàng muốn ở cạnh người mình yêu thích, nàng thật sự muốn nàng và Bạch Vũ Hạ mãi mãi tốt đẹp như từ trước đến nay. Cho nên, nàng phải sống thật tốt để đợi Bạch Vũ Hạ trở về, rồi các nàng sẽ lại được ở bên nhau như trước.

Chợt nhớ ra gì đó, Lâm Tuyết Mạn liền nhắc nhở Lâm Tuệ Hân "Tuệ Hân, từ giờ trong phủ không còn ta, nên sau phụ thân là ngươi lớn nhất. Hứa với ta đừng mỗi ngày du ngoạn khắp nơi nữa, hãy giúp phụ thân trông nom quận công phủ cho thật tốt, được không ?"

Lâm Tuệ Hân biết bản thân nàng từ nhỏ luôn được bay nhảy khắp nơi là bởi vì nhờ có a tỷ nàng gánh hết tất cả cho nàng. Hiện tại Lâm Tuyết Mạn sắp phải vào cung, còn có Bạch Vũ Hạ cũng không có ở đây, nên nàng buộc phải có trách nhiệm hơn với quận công phủ và Bách Nhi viện.

Lâm Tuệ Hân cười đáp "A tỷ yên tâm, ta sẽ không làm cho phụ thân và a tỷ lo lắng nữa"