Chương 4: Bám vào nhà giàu thì có gì mà kiêu ngạo

Ung Lẫm bảo Cố Niệm gọi điện cho Trần Trang nhờ cậu liên hệ với mấy thầy bói nổi tiếng trong thành phố. Nhưng không có ngoại lệ, những "đại sư" này đều không thể nhìn ra được những sự việc kỳ lạ xảy ra với Ung Lẫm và Cố Niệm. Hai người lãng phí cả ngày, cuối cùng đành thất vọng ra về.

Ung Lẫm ngồi trong căn hộ của mình, mặc đồ ngủ, không biểu cảm nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng mịn vốn thuộc về Cố Niệm. Nếu đôi chân này không nằm trên cơ thể của anh, có lẽ anh sẽ thấy thích thú hơn.

Ung Lẫm đứng phắt dậy, bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa một cách thiếu kiên nhẫn: "Tắm thôi mà còn muốn ngủ ở trong đó à?"

Căn hộ này đủ rộng để chia ra làm ba bốn phòng, nhưng trước đây Ung Lẫm nghĩ anh chỉ sống một mình, cùng lắm là thêm cô bạn gái thỉnh thoảng đến chơi, nên anh đã cho cải tạo thành hai phòng rộng rãi, chỉ để lại một phòng tắm.

Tiếng hát bên trong dừng lại đột ngột, nhưng tiếng nước vẫn rào rào. Rõ ràng Cố Niệm không nghe thấy anh nói gì, ở bên trong lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Ung Lẫm tức giận nói: "Nhanh lên một chút!"

Cố Niệm: "Mới có mười lăm phút thôi mà, em đang tắm kỹ cho cơ thể của anh đấy, tất nhiên phải tắm cho sạch chứ."

Ung Lẫm càng bực bội hơn. Anh không hiểu tại sao đối với chuyện này Cố Niệm lại có phản ứng bình tĩnh hơn anh rất nhiều, rõ ràng tình cảnh của cô cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Trong phòng tắm, Cố Niệm vừa bôi sữa tắm vừa lè lưỡi nhìn vào gương. Ngoại trừ việc phẫu thuật chuyển giới, trên đời này không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác của các giới tính khác nhau trong cùng một đời. Sau cú sốc ban đầu, Cố Niệm nhanh chóng bình tĩnh lại, đến thì đành chịu, nếu đau khổ cũng chẳng ích gì, trước mắt cứ phải vượt qua khó khăn này đã.

Ung Lẫm thường xuyên đến phòng gym, giữ dáng rất tốt, da bọc trên lớp cơ mỏng, cân đối hài hòa, vai rộng eo thon. Trước đây, cô nhìn từ góc độ của người ngoài, dù đỏ mặt tim đập cũng chỉ vì tình yêu và đam mê, nhưng giờ nhìn vào cơ thể quyến rũ trong gương, Cố Niệm cảm thấy không có lý do gì mà Ung Lẫm không tự yêu bản thân mình chút ít.

Không phải là một thiếu nữ ngây thơ nên cũng chẳng cần phải ngượng ngùng, nhân cơ hội này, Cố Niệm thẳng thắn tự ngắm nghía, tiện thể nghiên cứu kỹ cơ thể đàn ông, tắm rửa thật sạch sẽ rồi mới lau tóc bước ra.

"Em tắm xong rồi!"

Ung Lẫm giật mình, đặt điện thoại xuống: "Em có thể chú ý đến giọng điệu của mình được không, đừng mang thói quen cũ ra nữa, Trần Trang nghe thấy lại tưởng em bị ma nhập."

"Được thôi." Cố Niệm nhún vai, khiêm tốn tiếp thu: "Em tắm xong rồi, đến lượt anh."

Ung Lẫm đứng dậy bước vào phòng tắm. Mấy ngày nay để bàn cách giải quyết, hai người đều nghỉ ngơi ở căn hộ của Ung Lẫm, tất nhiên là ở hai phòng riêng.

Cố Niệm gọi Ung Lẫm lại: "Anh tắm thì đừng . . . kỹ quá."

Ung Lẫm nghĩ cô ngượng nên không để ý.

Cố Niệm thấy anh không hiểu, đành nói thẳng: "Lúc tắm, em phát hiện bên dưới của anh . . . ừm, hình như được chăm chút quá kỹ lưỡng, dù biết anh có ý tốt, nhưng thật sự không cần làm như vậy đâu."

Trước đây hai người không ít lần thân mật, nhưng Cố Niệm không thể nhìn kỹ bên dưới của người ta, vừa rồi tắm cô mới phát hiện ra, hóa ra Ung Lẫm không phải là người bình thường. Nhưng buồn cười thì buồn cười, cô không hứng thú để Ung Lẫm làm điều tương tự cho cơ thể mình.

Ung Lẫm: ". . ."

Anh không biểu cảm nhìn Cố Niệm ba giây, rồi quay vào phòng tắm.

Hai cục mềm mại trước ngực làm Ung Lẫm khó chịu, là đàn ông thì việc xoa nắn là một cảm giác thích thú, nhưng khi hai cục này mọc trên người mình, anh lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Anh tắm qua loa, quên mất tình cảnh của mình, theo thói quen chỉ quấn khăn ở nửa dưới, chuẩn bị ra ngoài mặc áo choàng tắm.

Cố Niệm đang ôm máy tính trong phòng khách làm quen với công việc hàng ngày của Ung Lẫm, thấy Ung Lẫm cởi trần bước ra, lập tức như có hàng ngàn con lạc đà đang chạy qua đầu.

"Anh không thể mặc quần áo vào sao, đó là cơ thể của em!"

Ung Lẫm nhìn cô một cái: "Cơ thể của chính em, ngại gì chứ?"

Cố Niệm tức giận: “Em phải nhắc nhở anh, bây giờ anh đang là Cố Niệm, một phụ nữ bình thường!”

Ung Lẫm không tình nguyện mặc áo choàng tắm vào, nhăn mặt: “Hai khối thịt nặng nề trước ngực này, bình thường em không thấy mệt sao?”

Cố Niệm lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh: “Quen là được rồi!”

Cô ném áo choàng trên ghế sofa cho anh, rồi không biết từ đâu lôi ra một bộ trang điểm, mở ra lần lượt lấy từng lọ giới thiệu cho Ung Lẫm.

“Đây là sữa rửa mặt, đây là nước hoa hồng, đây là kem dưỡng da, còn có kem chống nắng, kem nền, phấn má, phấn mắt, bút kẻ mày, bút kẻ mắt. Bình thường ở nhà, mỗi ngày sau khi tắm xong, phải thoa lần lượt các sản phẩm dưỡng da này, sau đó tốt nhất là massage nhẹ nhàng để chúng thẩm thấu vào da . . .”

Ung Lẫm cuối cùng không nhịn được, ngắt lời: “Anh không biết bôi mấy thứ này đâu!”

Cố Niệm vô tội nói: “Em không phải cố tình làm khó anh, đi làm phải trang điểm, dù chỉ là trang điểm nhẹ, nếu không sẽ bị coi là thất lễ.”

Cô cũng cảm nhận được, hiện tại Ung Lẫm giống như một con mèo lúc nào cũng có thể phát khùng. Có lẽ việc đột ngột biến thành phụ nữ khiến anh khó chấp nhận, dưới vẻ ngoài lạnh lùng gần như thờ ơ, thực ra anh đã đến mức sắp nổ tung.

Tinh thần của Ung Lẫm cứng cỏi hơn Cố Niệm tưởng, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chuyện đã đến nước này, hai người đều không muốn nhìn thấy. Ung Lẫm hiểu rõ, nếu anh không hợp tác, Cố Niệm cũng có thể làm khó anh, kết quả chỉ có hai bên đều thiệt hại.

Nhưng nếu họ mãi không thể lấy lại cơ thể của mình . . .

Ý nghĩ đáng sợ này lóe lên trong đầu Ung Lẫm, anh gần như không muốn tưởng tượng.

“Em bôi cho anh, anh không học.” Đó là giới hạn mà anh có thể chấp nhận.

Cố Niệm mừng rỡ: “Không thành vấn đề! Vậy chúng ta đắp mặt nạ trước nhé, đây là loại làm sạch lỗ chân lông, chỉ cần dùng mỗi tuần một lần, còn đây là loại dưỡng ẩm, còn có . . .”

Ung Lẫm: “…”

Sau chuyện này, Ung Lẫm nghi ngờ liệu sau này anh có thể không còn cảm giác gì với phụ nữ nữa không.

Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy, sau một hồi chuẩn bị lộn xộn, ăn sáng dưới lầu xong, Cố Niệm lái xe đưa Ung Lẫm đến trước trung tâm thương mại nơi cô làm việc, không quên dặn dò: “Anh chắc nhận ra mặt mấy đồng nghiệp của em rồi, Trâu Diễm Hồng có tên tiếng Anh là Ada, cô ấy rất hay buôn chuyện, nói gì cũng phải dè chừng, không cần nói nhiều. Người không quen thì gọi theo bảng tên là được.”

Ung Lẫm hỏi ngược lại: “Công việc của anh chắc em cũng quen rồi chứ?”

Cố Niệm chần chừ một lúc: “Làm giả bộ chắc không vấn đề gì, nhưng Trần Trang thông minh như vậy, em sợ cậu ấy sẽ nhận ra, anh thực sự không định nói với cậu ấy sao, về sau có cậu ấy hỗ trợ che dấu cũng tiện hơn.”

Ung Lẫm liếc cô một cái: “Nếu đổi lại là em, người ta nói với em chuyện này, em có tin không?”

Cố Niệm cứng họng.

Cô chỉ coi người đó là thần kinh.

Trung tâm thương mại mở cửa lúc mười giờ sáng, bây giờ mới chín giờ ba mươi, nhưng đã có người đến sớm hơn Ung Lẫm, thấy Ung Lẫm vào, liền chủ động chào hỏi: “Chào, Nina, cảm ơn cô thứ bảy đã thay ca cho tôi.”

Ung Lẫm không nhớ rõ mặt đồng nghiệp của Cố Niệm, cũng không thể gọi tên người này, chỉ đành gật đầu.

Đối phương không hề để ý đến sự lạnh nhạt của anh, lại tiến gần hơn, hạ giọng nói: “Nghe nói đợt tuyển dụng nội bộ mới rất có khả năng có vị trí cô muốn.”

Ung Lẫm không biết Cố Niệm muốn vị trí gì: “Vậy sao?”

Đối phương cài bảng tên, Ung Lẫm liếc nhìn, hóa ra người này tên Dư Thiên Huệ, tên tiếng Anh là Sunny.

Dư Thiên Huệ nói: “Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, nhưng chắc là thật, cô đừng để lộ ra ngoài nhé.”

Ung Lẫm gật đầu, cùng cô ấy vào phòng làm việc thay đồ.

Sau đó, Ung Lẫm lại phát hiện ra một điều khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu - đồng phục công việc của MJ là váy công sở.

Mấy ngày nay dù đã nhận thức được sự khác biệt lớn về cơ thể giữa hai giới, nhưng khi mặc váy, cảm giác lạnh lẽo bên dưới không được che chắn khiến Ung Lẫm rất bực bội.

“Quần tôi mặc cũng màu đen, hợp với áo khoác, có thể không mặc váy được không?” Anh không nhịn được hỏi đồng nghiệp.

“Đây là đồng phục.” Đối phương không thương tiếc từ chối, còn tốt bụng nhắc anh: “Nina, cô quên đổi giày rồi.”

Ung Lẫm không thể giả vờ không nhìn thấy nữa, đành phải lấy đôi giày cao gót Cố Niệm để trong tủ giày của công ty ra thay.

Cố Niệm làm công việc phải đứng lâu nên giày cao gót không thể quá cao, nhưng cũng không thể hoàn toàn bằng phẳng. Ung Lẫm bước ra ngoài với đôi giày cao bốn, năm phân, phải dồn toàn bộ sự chú ý vào giày mới không bị ngã.

Đồng nghiệp trực ca lục tục đến, may là có bảng tên để nhận ra tên, Ung Lẫm không đến mức làm người khác tưởng mình mất trí nhớ, nhưng nét mặt anh lạnh lùng, khác xa với thái độ tươi cười thường ngày của Cố Niệm, nhiều người nhìn thấy trong lòng không khỏi băn khoăn.

Thấy Sunny đi về hướng cửa, Ung Lẫm theo bản năng muốn đi theo, nhưng bị đồng nghiệp phía sau kéo lại, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.

Nhìn ánh mắt không thiện cảm của Ung Lẫm, Trâu Diễm Hồng có chút hoảng hốt, trong lòng nghĩ liệu Cố Niệm có bị trúng tà gì không, một bên nói: “Cô theo cô ấy làm gì, chúng ta là đối tác mà!”

Ung Lẫm nhớ lại lời dặn của Cố Niệm, không nói gì, đứng cùng Trâu Diễm Hồng ở chỗ cầu thang.

Buổi sáng làm việc không có nhiều khách, lại không được dùng điện thoại, chỉ có thể nói chuyện phiếm để gϊếŧ thời gian.

Trâu Diễm Hồng hỏi Ung Lẫm: “Hôm nay sắc mặt cô không tốt, có phải bị bệnh không? Hay là nói với John một tiếng, xin về sớm?”

Ung Lẫm: “Tôi không sao, cảm ơn.”

Giọng điệu lạnh nhạt xa cách khiến Trâu Diễm Hồng có chút không vui, lập tức cười: “Đừng khách sáo, đều là đồng nghiệp, quan tâm lẫn nhau là chuyện nên làm. Hôm qua không đến lượt cô trực, có thể cô không biết, có một vị khách nữ đến cửa hàng chúng ta mua đồ, cũng nhắc đến cô.”

Thấy Ung Lẫm không đáp lời, Trâu Diễm Hồng tiếp tục: “Vị khách nữ đó họ Trương, hình như là người quen của bạn trai cô. Bà ấy vốn là khách VIP của MJ, không cần phải tự mình đến chọn đồ, lần này hình như nghe nói cô làm việc ở đây nên tiện đường ghé qua.”

Họ Trương?

Ung Lẫm nhíu mày, nhớ ra mẹ mình hình như có một người bạn họ Trương, cũng là thành viên của nhóm các bà vợ nhà giàu.

Trâu Diễm Hồng nói: “Tôi thấy bà ấy có vẻ rất tò mò về cô.”

Ung Lẫm nhớ ra, bà Trương này có một cô con gái nhỏ hơn anh hai tuổi, vài năm trước từ nước ngoài trở về, hai gia đình có ý định se duyên cho hai người trẻ, Ung Lẫm và cô gái có gặp nhau một lần, anh không có hứng thú. Sau đó cô gái hẹn thêm vài lần nữa, nhưng anh không để ý, chuyện này cũng kết thúc từ đó.

Trong giới này không có gì là bí mật cả, rõ ràng bà Trương đã nghe từ đâu đó chuyện Ung Lẫm đã có bạn gái, rất tò mò về Cố Niệm, một cô gái làm việc bình thường, làm thế nào lại có thể thu hút được một chàng rể vàng có gu kén chọn như Ung Lẫm.

Trâu Diễm Hồng nói bóng gió, mong đợi phản ứng của Ung Lẫm, nhưng đáng tiếc người đang ở trong cơ thể của Cố Niệm lại là Ung Lẫm, một người đàn ông không thèm để ý đến tâm tư của phụ nữ, nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, ừ một tiếng.

Không khai thác được chuyện gì thú vị, Trâu Diễm Hồng rất thất vọng, nhìn biểu cảm thiếu vắng nụ cười của Ung Lẫm, âm thầm bĩu môi.

Có gì mà kiêu ngạo? Chỉ là bám vào người giàu, đâu phải tự mình có năng lực?

Ung Lẫm không hứng thú suy đoán tâm tư của cô ấy, chú ý của anh gần như dồn hết vào đôi giày cao gót mình đang đi, cảm thấy gót chân đau nhức từng hồi, tự hỏi người phát minh ra giày cao gót có vấn đề gì về đầu óc, làm sao có thể nghĩ ra thứ hành hạ người như vậy. Cảm giác đi nhón chân không cần phải nói cũng biết khó chịu thế nào!

Anh hoàn toàn quên mất trước đây mình cũng rất thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp với vòng eo thon thả và đôi chân dài đeo giày cao gót.

Khó khăn lắm mới qua được nửa ngày, đến khi tan ca, cúi xuống thay giày trong phòng làm việc, Ung Lẫm cảm thấy thoải mái như vừa ký được hợp đồng trị giá hàng tỷ.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng, đây chỉ là khởi đầu.