Chương 15: Người không liên quan

Tưởng Minh Vũ cáu kỉnh bất an dựa vào tường chờ Kỷ Đào, lưu ý động tĩnh phía bên kia, đại khái là vấn đề riêng tư nào đó hắn không có ý định tìm hiểu, mà quan trọng hơn là hắn càng để ý đến lời mời cuối câu kia của Kỷ Đào. Kỷ Đào vừa nãy mới thuận tay đưa ly trà sữa của bản thân cho hắn cầm. Hơn nửa lượng đá trong ly đã tan sắp hết, bọt nước lạnh lẽo trên thân ly trượt dần xuống lòng bàn tay của Tưởng Minh Vũ.

"Tưởng Minh Vũ?"

Lúc hồi thần đã thấy Kỷ Đào chạy đến trước mặt.

"Bọn họ đi rồi." Kỷ Đào nhận lấy ly trà sữa của mình, nhẹ nhõm thở phào, "Cuối cùng cũng giải quyết xong, sau này hẳn là sẽ không đến nữa."

Tưởng Minh Vũ muốn biết cụ thể đã xảy ra cái gì, không mở miệng, liền nhìn chằm chằm vào Kỷ Đào, cho đến khi cậu thẹn thùng dời tầm mắt trước, phì cười ra tiếng, ánh mắt ngọt ngào như ngâm trong hũ mật trong trẻo, "Đi, đến nhà tớ làm bài tập nhé? Vừa làm vừa kể cậu nghe ngọn nguồn câu chuyện." Bầu trời lúc chạng vạng nhuốm ba màu hồng tím vàng lẫn vào nhau, từng mảng lớn màu sắc nhu hòa như được tùy ý vẩy lên bầu trời. Hai người thuận tay vẫy một chiếc taxi rồi cùng nhau về nhà.

Liêu Kỳ là học sinh dự bị, trung khảo không tốt, không thể thi vào Thập Tam Trung, sau khi khải giảng phải bồi thêm một số tiền lớn mới được nhét vào lớp. Hồi cấp 2 cậu ta học ở một ngôi trường nhỏ ở khu công nghệ cao, học hành không tồi, từ nhỏ cha mẹ đã gửi gắm kỳ vọng rất cao vào cậu ta. Vào đêm có thành tích thi trung khảo, bố cậu ta hút hết hai bao thuốc, giọng nói vang trầm của ông bị khói hun cho khàn khàn đặc sệt, "Bố tìm người giúp anh nộp 5 vạn tệ, sau khi khai giảng có thể học dự bị ở Thập Tam Trung." Ông như được ăn cả ngã về không, hít sâu một hơi, đốm lửa dọc theo đầu lọc đốt đến đầu ngón tay, "Đi học cho tốt, đừng để bố biết anh gây bất cứ chuyện gì ở trường, không thì đừng đi học nữa."

Thập Tam Trung coi trọng thành tích, không phổ biến hình thức giáo dục chất lượng (*), trường có hai loại học sinh điển hình là học sinh thi đậu vào và học sinh mang vốn vào trường, đã là học sinh dự bị thì thường vừa là loại gia đình không có điều kiện, vừa không có thành tích học tập ưu việt, vì thế chẳng ai muốn để ý đến Liêu Kỳ.

Mới đến một tuần, Liêu Kỳ đã bị mấy tên nam sinh cao to chặn ở trong phòng rửa tay.

"Đệt, mày không có mắt hả?!" Mới vừa xả nước xong nam sinh ấy vẫn chưa rửa tay, đã túm lấy cổ áo Liêu Kỳ ấn lên mặt tường bám đầy vết ố vàng cùng nấm mốc, "Đôi giày hơn một vạn của ông! Mày vừa đạp một phát dơ hết giày của ông đây, mày nói xem giờ tính sao?"

"Xin lỗi." Liêu Kỳ cúi đầu, nhìn thấy đôi giày sạch sẽ trắng tinh đến phát sáng của nam sinh. Cậu ta không có đạp dơ, đối phương chỉ là đang muốn làm khó dễ cậu ta.

"Xin lỗi là xong à?" Cánh tay đè ở sau gáy Liêu Kỳ của nam sinh càng dùng sức nhiều hơn, gã hút rất nhiều thuốc, hàm răng ố vàng, giữa hơi thở đều mang cỗ mùi hôi của hắc ín và nicotin.

"Tôi có thể bồi thường cho cậu." Liêu Kỳ mặt không thay đổi, trong lòng lại bi ai nghĩ rằng tiền cơm tuần này sợ là sắp trôi sông rồi. Mẹ cậu ta là nội trợ toàn thời gian, còn bố bất quá chỉ là một công nhân nhỏ trong nhà máy điện.

"Giày tao mua là hàng limited, mày có bồi thường cũng không mua được đâu." Nam sinh hùng hổ hâm dọa, "Không thì mày liếʍ cho sạch đi!" Gã khıêυ khí©h nhếch môi, mấy nam sinh bên cạnh cũng cười ha ha phụ họa. Liêu Kỳ lắc đầu, sống lưng cậu ta vẫn chưa bị đè trật, nên trước hết tự mình thoát ra, cả người mềm nhũn ngã lên sàn gạch lát xanh sẫm dính đầy nướ© ŧıểυ, chờ đợi cú đấm hoặc cái tát giáng xuống.

"Chu Tử Hào, đừng làm khó dễ bạn cùng bàn của tao nữa, chủ nhiệm đang gọi cậu ta kìa."

Đôi mắt Liêu Kỳ bị acid oxalic dùng để lau sàn làm đỏ lên, cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt lá liễu tinh tế ngập nước chứa đầy ý cười.

"Tôi không phải bạn cùng bàn của cậu." Liêu Kỳ sau khi đi ra cửa liền nói.

"Đi, đi tìm chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi," nam hài hoạt bát cười cười, "Một hồi thì cậu chính là thế rồi."

Giữa trưa hai người lên sân thượng, nam hài thuần thục xốc hộp thuốc lá, không nhiều không ít nhảy ra hai điếu, cậu duỗi tay đưa điếu thuốc qua cho Liêu Kỳ.

Liêu Kỳ không biết hút thuốc, sững sờ nhận lấy, đây là một điếu thuốc pha giữa mùi mát lạnh của bạc hà và vị bơ béo ngọt, không giống loại thuốc nhỏ dài Trung Nam Hải của bố cậu ta.

"Ai, không có lửa." Nam hài buồn nản, không chút khách khí đưa tay về phía túi tiền của Liêu Kỳ, Liêu Kỳ hoảng sợ, thân mình cứng còng tùy ý nam hài dùng ngón tay trắng mềm như rắn thò vào túi tiền cậu ta.

"Cậu cũng không có? Vậy hút gì đây." Nam hài ủ rũ lấy ra hộp thuốc, cầm lấy điếu thuốc đã bị cậu ngậm ướt nhem nhét vào lại trong hộp.

Liêu Kỳ xấu hổ kẹp lấy điếu thuốc, như cầm một cây bút lông, lưỡng lự không biết nên trả lại hay không.

"Tôi tên Kỷ Đào, cậu là ờm" nam hài véo véo lông mày nhớ lại một chút, "Cậu là Liêu Kỳ?"

"Đúng." Giọng nói Liêu Kỳ ấm ách, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt cả điếu thuốc.

Hai người lâm vào trầm mặc, Liêu Kỳ lặng lẽ quay đầu, động tác chậm chạp do dự, cảm nhận được âm thanh cồm cộp của khớp sống lưng bị lệch một chút.

Cậu ta nhìn qua Kỷ Đào, nam hài đang ngẩng đầu lên từ từ nhắm hai mắt, sân thượng lộng gió thổi qua mảnh tóc mai bên trán, lộ ra tóc mái ngắn mướt mồ hôi nơi thái dương.

"Tên của cậu, viết thế nào?" Liêu Kỳ nghe thấy bản thân hỏi.

Quan hệ hai người nhanh chóng thân thiết.

Kỷ Đào sáng ngời như vậy nhiệt huyết như vậy, Liêu Kỳ nghĩ bản thân tựa như mảnh thiên thạch đang du đãng, thì tình cờ bị lực hút của Kỷ Đào hút lấy rồi vây lại, cậu ta bị dồn ép từng chút từng chút một, dù giây tiếp theo sẽ bị ép cho nổ tung thành một đám tro bụi, cũng có thể có đủ may mắn mà trở thành vệ tinh của cậu.

Sắp lên lớp 11, bài tập trên lớp càng căng thẳng, nhà Liêu Kỳ xa nên chọn ở trọ ở trường. Giữa hè thời tiết khô nóng, không khí đặc sệt ngưng trệ, cuối tuần có thi tháng, Liêu Kỳ vén chăn lấy điện thoại giảm độ sáng xuống mức thấp nhất học từ đơn, mồ hôi dọc theo trán trượt vào mắt, một đám chữ cái bị nhòe thành từng mảng màu sắc, khi cậu ta cố gắng căng mắt đọc thì những chữ cái đó càng nhòe đi nhiều hơn.

Di động đột nhiên nhảy ra một khung chat, Liêu Kỳ động ngón tay mở ra, lưu lại trên màn hình một vết nước như bị ốc sên bò qua.

Kỷ đào: chờ cậu ở cửa.

Liêu Kỳ trực tiếp nhảy từ trên gường xuống, chiếc giường bằng thép loang lổ vết gỉ sắt phát ra tiếng kẽo kẹt già nua, cậu bạn ở giường dưới nhắc nhở yên tĩnh một chút. Liêu Kỳ hiếm thấy cười xòa, "Ngại quá, buồn tè." Kỷ Đào trốn ở phía sau cổng ký túc xá, nhìn thấy Liêu Kỳ cong người nhảy ra từ cửa thông gió nhà vệ sinh thì cười đến ngửa tới ngửa lui.

Liêu Kỳ nhẹ nhàng tiếp đất, nhanh tay bụm miệng Kỷ Đào không cho cậu kinh động đến quản lý ký túc xá, Kỷ Đào e dè cậu ta còn chưa rửa tay, né ra xong vẫn chưa ngưng cười được, Liêu Kỳ hết cách, đành bất đắc dĩ đứng nhìn cậu cười.

Hai người chạy lên sân thượng quen thuộc, ánh trăng chói lọi treo ở giữa trời, tiết địa lý có nói rằng loại hiện tượng này có nghĩa là ngày mai trời nhiều mây, nhưng mà bọn họ không quá để tâm đến.

Gió trên sân thượng xem như mát mẻ, Kỷ Đào thể lực kém, hếch miệng nhỏ hồng nhuận thở dốc.

Liêu Kỳ từ trong túi lấy ra vài điếu thuốc mà cậu ta lén dành dụm để mua, là vị trà sữa mà Kỷ Đào thường hút, một bao phải hơn năm mươi tệ, gần bằng tiền cơm hai ngày của cậu ta. Cậu ta không còn là tên nhóc mới vừa bắt đầu hút thuốc lá điện tử không hắc ín đã bị sặc đến ho khan nữa, thành thạo xốc ra một điếu, kẹp ở đầu ngón tay châm lửa, sau đó đưa nó cho Kỷ Đào.

Kỷ Đào vừa mới suyễn khí, ngồi bẹp trên đất, vô cùng muốn Liêu Kỳ cũng ngồi xuống theo cậu nên đã túm lấy cổ tay cậu ta kéo xuống.

Liêu Kỳ ngọ ngoậy tượng trưng hai cái, thu chân dài, nằm ngửa trên mặt đất còn dư lại hơi ấm, thậm chí là hơi nóng. Kỷ Đào nằm cạnh cậu ta, khủy tay chống nửa thân người lên, làn da trắng khỏe cùng khủy tay hồng phấn lộ ra ngoài dính bụi, Liêu Kỳ muốn thay cậu phủi đi lớp bụi chướng mắt đấy.

"Bật lửa giống như là hết gas rồi." Liêu Kỳ cắn điếu thuốc của chính mình, ngón tay liên tục ấn vào khóa bật lửa, đốm lửa xoẹt xoẹt hai cái rồi tỏa sáng giữa màn đêm.

"Không sao, đối miệng châm lửa là được." Không đợi Liêu Kỳ trả lời, Kỷ Đào đã sáp qua. Mỗi người đều tự mình ngậm điếu thuốc, cậu chụm tay lại cản gió, cánh tay lung lay hai cái đã chống đỡ thân thể không nổi, Liêu Kỳ nhanh tay đỡ lấy eo cậu.

Sợi thuốc hảo hạng chạm phải ngọn lửa liền cháy, ánh lửa hồng rọi thuận theo nhịp thở phập phồng, giống như ngọn hải đăng trên mặt biển trong màn đêm. Kỷ Đào gẩy gẩy đầu thuốc, tàn thuốc rơi từ cánh tay Liêu Kỳ xuống đất, cậu ta bị nóng đến rụt vai lại, nhưng cũng không động đậy. Kỷ Đào đột nhiên đến gần, cổ tay trắng nhỏ chống bên tai Liêu Kỳ, từng làn khói nhẹ nhàng từng chút một phả ra từ môi răng trắng hồng của cậu, "Liêu Kỳ, cậu thích tôi à."

Đôi môi Kỷ Đào mang theo hơi ấm đυ.ng vào vành tai cậu ta, Liêu Kỳ vốn đang bị ánh trăng chiếu đến mơ hồ, nghe đến câu này thì như bị người dội một xô nước lạnh từ đầu đến chân, đột nhiên tỉnh táo lại.

Ở đằng xa bỗng lóe lên ánh đèn pin sáng chói, "Ai ở đằng kia? Học sinh lớp nào?"

Liêu Kỳ nhảy dựng lên, phía Bắc sân thượng còn có một cánh cửa nữa, cậu ta túm lấy Kỷ Đào chạy qua bên đó.

Kỷ đào cũng có chút khẩn trương, đêm nay là cậu trộm lẻn vào trường, nếu bị bắt quả tang hút thuốc ở trường cậu nhất định sẽ bị phạt. Thể lực cậu không đủ, chạy xuống được một tầng chân đã bắt đầu mềm nhũn.

Bảo vệ tuần tra gắt gao theo sát, ánh đèn pin quơ loạn bốn phía, từng đốm ánh sáng hắt lên vết sơn ảm đạm trên tường xi-măng.

Bảo vệ đột nhiên hét lên với người đang đứng dưới lầu: "Thầy Lý! Bắt được một cặp lén lút yêu đương! Đang chạy đến lầu Bắc kìa! Anh qua kia chặn lại đi!"

Đêm nay là ca tuần của thầy Tổng phụ trách. Bước chân của Liêu Kỳ chợt rối loạn, mồ hôi chảy đầy tay, trơn trượt cầm không được tay Kỷ Đào. "Liêu Kỳ!" Kỷ Đào hụt hơi gọi cậu ta, "Không ấy đừng chạy nữa, nhận đi! Xử phạt mà thôi, cũng không phải đuổi học!" Liêu Kỳ không nhìn cậu, chỉ chừa lại sườn mặt, vẻ mặt vô cùng sốt sắng.

"Tôi không ổn rồi, chạy không nổi nữa" Kỷ Đào dựa người vào tường, tựa như có một ngọn lửa bùng từ phổi thiêu đốt lên cuống họng, cả người đau đớn như muốn vỡ ra.

Liêu Kỳ quay ngoắc đầu qua, chưa bao giờ kích động như vậy nói, "Tôi không thể bị bắt được! Cậu không biết gia cảnh nhà tôi, nếu bị bắt, bố, bố tôi sẽ không cho tôi đi học nữa!" Nói câu này cậu ta gần như là rống lên, rống xong liền cúi đầu lùi vào trong bóng tối, giống như bị lột hết quần áo đứng giữa thanh thiên bạch nhật.

Kỷ Đào ngạc nhiên, cậu biết gia cảnh Liêu Kỳ bình thường, nhưng không hề biết cậu ta sẽ không thể đi học nữa chỉ vì một lần bị phạt.

Bên hông thầy Tổng phụ trách có treo 1 chùm chìa khóa, khi đi đường sẽ vang lên tiếng leng keng leng keng, hiện tại thanh âm đó đã vang đến bên tai.

Kỷ Đào dường như đột nhiên hạ quyết tâm, đẩy Liêu Kỳ vào phòng học bên cạnh, "Nhanh chạy vào trốn đi, thầy sắp đi đến đây rồi!"

Liêu Kỳ cũng kéo cậu, "Cậu cũng vào đi!"

"Không được, thầy đến đây mà không thấy người sẽ vào từng phòng học tìm cho xem. Tôi không sao! Cậu câm miệng! Mau đi trốn đi!"

Cậu không dây dưa mà đóng sầm cửa lại, dựa lên cửa hít sâu hai lần, cậu không sợ thầy giáo, cũng không sợ bị phạt, bình tĩnh đứng chờ ở hành lang.

"Thầy." "Bạn gái nhỏ của cậu đâu?" Bảo vệ túm lấy áo cậu kéo đến trước mặt thầy Tổng phụ trách, "Rõ ràng tôi thấy tận hai bóng người!" Vẻ mặt bảo vệ đắc ý, bộ dáng tựa như tranh công với thầy.

"Thưa thầy, là em gọi cô ấy đến đây, em muốn bày tỏ mà không thành." Kỷ Đào nhếch khóe miệng, bày ra bộ dáng bình chân như vại.

"Kỷ Đào, em ưu tú như vậy, phải nhớ rằng hình phạt dành cho cặp đôi rất nghiêm trọng, đừng biến nó thành trò trẻ con." Thầy Tổng phụ trách có quen biết với mẹ Kỷ Đào nên muốn khuyên cậu.

"Thưa thầy, " Kỷ Đào thần sắc nghiêm túc, cúi người xuống nói, "Em xin lỗi ạ, em sẽ gọi điện cho phụ huynh ngay."

Chuyện này rất nhanh đã giải quyết xong trong đêm, kinh động đến không ít học sinh, tất cả đều thò đầu ra từ cửa ký túc xá hóng hớt.

2h sáng Kỷ Đào rời khỏi trường, buổi đọc sớm ngày hôm sau đi vào lớp thu dọn đồ đạc trước khi tiếng chuông vào học vang lên, xử phạt có thể không ghi chép lại, nhưng quan hệ nam nữ bất chính là tội nặng, Kỷ Đào buộc phải chuyển trường. Thầy dạy văn còn đang giảng bài trên bục giảng, Liêu Kỳ hoảng loạn đá băng ghế ra đuổi theo Kỷ Đào: "Kỷ Đào, tôi.", nhưng lại thấy Kỷ Đào hướng về phía cậu ta lắc đầu, làm một động tác gọi điện thoại để cậu ta an tâm nghe giảng.

Thời tiết tối qua rất tốt, hôm nay quả nhiên là có mây. Những đám mây âm u che khuất một khoảng trời to lớn, buổi chiều hẳn là sẽ có mưa.

Liêu Kỳ lại một lần nữa ngồi một mình một bàn, thế nhưng lần này không giống, sau gần một năm ngồi cùng với Kỷ Đào, cậu ta cuối cùng cũng đã dung nhập được vào lớp học.

Có thể cậu ta không gọi được cho Kỷ Đào, quan hệ của hai người cứ thế bị một dao cắt đứt, cậu ta chỉ có thể nghe ngóng vài tin tức vụn vặt từ bạn học mà biết rằng cậu đã vào tỉnh Thực nghiệm (*), thành tích vẫn tốt trước sau như một.

Kỷ Đào không phải hằng tinh, bọn họ chẳng qua chỉ là hai khối thiên thể nhỏ bé giữa vũ trụ bao la vô tình va phải nhau chỉ với xác suất một phần tỷ vạn. Kỷ Đào dùng tất cả tốc độ tiến lại gần trường hấp dẫn (*) của cậu ta, đợi đến khi ý thức được, Kỷ Đào gần như đã bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, trong lúc xuyên qua bầu khí quyển của cậu ta đã bị thiêu đốt gần như không còn gì cả.

Có lẽ những cư dân tạm trú trên tinh cầu này sẽ được chứng kiến một trận mưa sao băng chỉ đến một lần duy nhất và mãi mãi.

"Sự việc chính là như vậy, thực ra lúc đó tớ chỉ muốn vui đùa một chút, không nghĩ tới cậu ta giống như là rất thích tớ. Gia đình cậu ấy đặt kỳ vọng quá nặng, tớ thay cậu ấy gánh vác trách nhiệm, mà đối với tớ chuyện này cũng không hẳn là trách nhiệm, chỉ hy vọng con đường sau này cậu ấy đi sẽ không quá khó khăn như thế nữa." Hai người đã về đến nhà, Kỷ Đào dựa vào ghế sô pha vải màu be cầm điện thoại chọn món đặt về, vẻ mặt không sao cả cười cười, "Vì vậy chúng tớ chưa hề quen nhau, không biết bạn gái Liêu Kỳ rốt cuộc là đang lo lắng chuyện gì."

Tiểu kịch trường:

Tưởng Minh Vũ: Haha, thật sự không có tôi này, làm phiền rồi =)))

(Tác giả: Cái kết lúc đầu rất xàm, sửa lại xong phát hiện còn xàm hơn cái cũ)