Chương 6
《》
❂❂❂
Từ Diễn bắt đầu dùng ánh mắt trắng trợn nhìn Nhan Khả, chỉ thiếu điều viết lên mặt ba chữ "tôi yêu anh". Chuyện lớn chuyện nhỏ bên cạnh đều để Nhan Khả làm, có cơ hội là giở trò, ngay cả ở trên xe cũng ngang nhiên dám sờ đùi người ta. Cậu chẳng khác gì đoá hoa lài lại cứ đòi cắm vào bãi...
Mấy người chứng kiến ngờ vực có, khó xử có, ghen tị có nhưng tuyệt nhiên không chút hâm mộ nào. Ai mà chả biết Từ Diễn luôn tuỳ hứng, nay thế này mai thế nọ, mới rồi còn đánh chửi Nhan Khả mà giờ tự nhiên liếc mắt đưa tình với người ta, chắc cũng chỉ nồng cháy được dăm ba phút, chẳng hiểu sau đó sẽ đi đến đâu. Không ít người đang ngồi chờ để cười vào mặt Nhan Khả một trận.
Thời điểm du͙© vọиɠ tăng vọt, pheromone trên người bắn tứ tung, Từ Diễn với ánh mắt săn con thú nào đó tự phát ra sức mê hoặc, quanh thân đều là từ trường hấp dẫn, khiến người ngoài vừa gặp hai chân như nhũn ra.
Bị Từ Diễn đột nhiên tập kích, thô bạo ép lên tường hôn hẳn là mơ ước của nhiều người, nhưng đối với Nhan Khả mà nói, việc này chính là nỗi phiền phức của anh. Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh đẩy đối phương ra, cầm ngay đạo cụ sân khấu trong tay là cái côn "bốp" một cái đập vào mặt kẻ đánh úp kia.
"..."
Từ Diễn bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, cực kỳ tự ái. Hơi thở lôi cuốn đầy quyến rũ trước đó vừa lọt vào ống kính giờ biến đâu mất, bả vai dưới lớp áo lông run lên, trông thật đáng thương.
Người bị đánh úp nhìn cậu trong chốc lát, chần chừ rồi xuống nước với kẻ đã đánh úp mình. "Xin lỗi."
"Sao lại đối với tôi như vậy?" cậu thần tượng bị đánh lẩm bẩm trách cứ.
"Cậu... cậu dám làm chuyện này..."
"Vì sao lại không cho tôi hôn?"
"...Tôi không phải đồng tính."
"Hôn thôi chứ có gì đâu." Từ Diễn nói thẳng tưng.
Nhan Khả đã gặp qua đủ loại người, nhưng chưa từng thấy qua ai vừa độc đoán vừa ngang ngược lại ăn nói thiếu suy nghĩ như Từ Diễn, y chang đứa trẻ lúc nào cũng đòi kẹo, chẳng rõ phải dỗ kiểu gì mới nghe. Nhan Khả thật sự không thể thuận theo trò chơi của Từ Diễn. Tuổi trẻ thất thường, nhiệt huyết sôi sục, muốn làm gì thì làm, đâu nghĩ xa được.
Tự dưng "lọt vào mắt xanh" của Từ Diễn, "cơ duyên" này thật sự vắt kiệt sức Nhan Khả. Nếu anh là một thiếu niên xinh đẹp, có qua lại với người nào cũng sẽ chẳng ai thắc mắc cả, nhưng vì anh chỉ là ông chú già chỉ biết hầu hạ người khác nên chẳng chóng thì chầy sẽ bị cười cho thối mũi. Ánh mắt mọi người nhìn anh trở nên phức tạp nhưng có vẻ không phải coi anh như kẻ muốn trèo cao. Đối với quy luật bất thành văn của "nhà buôn", không có vốn liếng gì còn muốn bán sắc thì phải xếp vào cấp thấp nhất. Anh đáng bị những người tự cho rằng mình ở cấp cao hơn anh giễu cợt.
Hứng thú của Từ Diễn đối với anh xuất hiện từ khi nào, chuyện này đã thành đề tài bàn tán nóng hổi nhất, nội dung chủ yếu phỏng đoán là "đũa mốc đòi chòi mâm son", chẳng chút cảm thông. Nhan Khả vốn đã bị rẻ rúng, nay càng bị coi thường gấp nhiều lần. Những người mến mộ Từ Diễn nhìn anh với con mắt thiếu hoà nhã, kẻ thù của Từ Diễn khỏi nói, chủ đã không thể trêu vào thì xuống tay với "chó" của cậu ta vậy.Hôm nay, Nhan Khả bị kêu đi lấy quần áo cho Từ Diễn. Anh chạy thẳng đến khu nhà Từ Diễn sống, cuối cùng cũng kịp với yêu cầu của công ty, trong tay cẩn thận ôm áo khoác cùng đôi giầy đắt tiền của Từ Diễn, đang định đến phòng trang điểm của Từ Diễn thì có người gọi anh lại.
"A ha, đúng lúc quá, đi mua giùm bọn tôi hai cốc cacao nóng."
Người vừa lên tiếng chính là một trong hai trợ lý của thần tượng nam đối đầu với Từ Diễn, một mặt thì bị sai, một mặt lại thích sai người khác, ngụ ý muốn đổ việc lên người anh.
Nhan Khả mọi khi có thể giúp nhưng giờ anh thật sự không rảnh. "Xin lỗi, Từ Diễn đang cần tôi qua gấp."
Người nọ lập tức biến sắc: "Hứ, ra vẻ làm gì!"
Nhan Khả ngớ người.
"Mới hai ngày đã kiêu căng như thế, bán mông cho người ta để được hát đôi ba câu, đây gọi là "lấy thân báo đáp" đó sao? Đừng tưởng như thế có thể vênh mặt, anh còn lâu mới trở thành sao được."
Trợ lý bên cạnh cười hì hì. "Nịnh bợ Từ Diễn không dễ đâu, trước khi hỏng mông thì tranh thủ sủng ái đi, bằng không có hối cũng chả kịp."
"Chậc, chưa nên cơm cháo gì chắc đã nát ra rồi ấy chứ."
Mấy lời gièm pha sau lưng này không ít, nhưng trước mặt câng câng sỉ vả như thế quả hiếm thấy. Nhan Khả lung túng, mặt thoáng ửng hồng, gân xanh trên trán nổi lên.
Thấy sắc mặt anh khó coi, hai kẻ kia đều cười cợt vờ ra vẻ sợ hãi: "Được rồi, đừng nói nữa, anh ta mà đi hớt lẻo với Từ Diễn là chúng ta tới số rồi đấy nha."
Có tiếng cười nhạo: "Cậu sợ gì chứ! Cậu nghĩ anh ta sống sung sướиɠ được mấy ngày? Từ Diễn thượng vài lần thể nào chả chán ngấy ra, cậu ta có mù đâu."
Nhan Khả không khỏi tức giận, mặt đỏ lên, môi phát run. "Các cậu đừng nói bậy."
"Sao, đùa thôi mà? Muốn đánh nhau hả, tôi sợ quá nha!"
"Oai chưa kìa? Có gan bỏ bài hát đó đi."
Tên còn lại cũng hùa theo. "Đúng, giỏi thì để Từ Diễn chọn một lần nữa, chúng tôi mắt thấy tai nghe rồi sẽ xin lỗi anh, thế nào?"
Nhan Khả nặt mũi đỏ bừng, đứng im hồi lâu, tay vẫn ôm quần áo, rồi vội xoay người rời đi. Phía sau văng vẳng tiếng cười: "Tôi đã bảo mà..."
Bước vào phòng hoá trang, nhân viên trang điểm đã không còn ở đây. Từ Diễn trang điểm xong, tóc cũng đã được làm, chỉ chờ đổi giày với áo khoác. Nhan Khả lẳng lặng đưa cái gói to đến, Từ Diễn thừa dịp nắm lấy tay anh, âm mưu kéo anh vào trong lòng. Nhan Khả ngay tức khắc nhảy ra. Từ Diễn bĩu môi bắt lấy cả hai tay anh, Nhan Khả không chịu nhượng bộ bặm môi dùng sức chống cự, cách xa vài bước.
"Ế, keo quá đi!"
Mặc Từ Diễn ở sau lưng làm nũng kêu la, Nhan Khả mệt mỏi đẩy cửa đi ra, vừa hay chạm mặt người đại diện. Người đại diện trắng tròn béo tốt cau mày dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm nhìn anh, lắc đầu ngoày ngoạy, toan mở cửa đi vào rồi lại không nhịn nổi khép cửa lại, ra hiệu Nhan Khả theo mình. Đi được một quãng, thấy chung quanh vắng vẻ liền dừng bước, nghiêm mặt hỏi: "Vừa rồi anh ở bên trong quấy phá cái gì?"Nhan Khả tưởng anh ta trách mình và Từ Diễn gần gũi quá mức, vội giải thích: "Tôi không cùng Từ Diễn làm gì cả, xong việc liền đi ra."
Người đại diện không kiên nhẫn. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bớt cao ngạo đi, ai chẳng biết anh là thế nào. Từ Diễn thích thì cứ chiều cậu ấy, không phải bảo thủ, vờ làm cao."
Nhan Khả cứng miệng.
"Đừng tưởng cố ra vẻ có thể nâng cao giá trị của mình. Từ Diễn vốn chẳng có tính nhẫn nại, nhân lúc cậu ta còn hứng thú, có thể cho anh được cái gì thì nhanh nhanh bám theo. Có thủ đoạn nào thì dùng cả đi, để đỡ phải cuối cùng thành công dã tràng. Đĩa của anh còn lâu mới ra được. Nếu Từ Diễn dùng bài của anh, may ra anh có thể nở mày nở mặt hơn chút đỉnh."
"..."
"Rồi rồi, mau về đi, anh muốn Từ Diễn tự thay giày sao?"
Nhan Khả trở lại phòng trang điểm. Không quan tâm đến vẻ mặt ảm đạm của anh, Từ Diễn chỉ muốn thoả mãn chính mình, nhất quyết phải đạt được mục đích, nằng nặc đòi hôn anh.
Nhan Khả trốn không thoát đành mím chặt môi, mặc cho cậu ta đùa nghịch. Có cảm giác đang bức hôn một khúc gỗ, Từ Diễn căm giận rời ra, trừng mắt nhìn đối phương với cử chỉ khó hiểu. Lại thấy khoé mắt anh hồng hồng, bàng hoàng không biết đang nghĩ gì, trông quả là tội nghiệp. Từ Diễn lập tức chùng xuống, chán nản buông Nhan Khả, quay về chỗ của mình.
Uổng công cậu còn cố tình đuổi những người khác đi, kết quả lại thành thế này. Hôn môi mà còn nước mắt lưng tròng, cùng cậu thân mật chút chút mà cứ như con gái nhà lành bị người ta cưỡng ép, thật mất hứng.
Ngồi một lúc trong phòng, tạm thời chưa có ai tiến vào, hai người mặt đối mặt, không khí nhàm chán, Từ Diễn ngán ngẩm. "Chuyện lần trước anh vẫn để bụng đúng không? Như vậy đi, anh muốn tôi bồi thường gì cứ nói."
Nhan Khả không đáp lại.
"Cứ nói thẳng, đừng nhăn nhó nữa. Tôi biết anh cần nhiều thứ."
"..."
"Muốn gì thì nói, giả bộ làm gì."
Nhan Khả như bị đả kích, miệng khẽ mở, rốt cuộc cũng lên tiếng. "Tôi muốn tham gia cuộc thi ca nhạc TVS, bọn họ giới hạn độ tuổi từ ba mươi trở xuống. Tôi nghĩ, cậu có thể sửa hồ sơ giùm tôi."
Anh vừa mở lời lại đề cập đến chuyện lừa gạt này... Từ Diễn ghét nhất trên đời chính là gian dối, không chút đắn đo ném luôn cái cốc trong tay về phía Nhan Khả. Cái cốc suýt trúng mặt anh, đập lên bức tường phía sau, tan thành từng mảnh nhỏ, bắn tung toé khắp nơi.
"Tham gia thứ đó? Sao không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi? Anh còn biết xấu hổ không hả?"
Từ Diễn cay nghiệt, chán ghét nhìn người đang sửng sốt kia.
"Dọn sạch rồi ra ngoài!"
Đôi khi Từ Diễn cũng sẽ nghĩ mình đúng như lời Đỗ Du Dư chọc ngoáy, cậu vừa muốn chà đạp Nhan Khả, vừa chê Nhan Khả ti tiện. Bản thân quả thực mâu thuẫn. Nhưng cậu không hiểu đến tột cùng cảm giác của mình đối với anh là gì. Không hẳn là chán ghét, càng không phải là yêu thương, vậy mà lại có thể sinh ra du͙© vọиɠ. Ở bên cạnh anh, tâm tình khá lên nhiều nhưng cũng vì lý do vớ vẩn nào đó lại bị anh chọc giận. Dẫu cho đó là loại tình cảm gì, nói cho cùng cậu đều dành cho anh một sự quan tâm. Nhan Khả chẳng biết hận ai bao giờ, cho dù có bị đối xử như vậy, cũng sẽ không chưng ra vẻ mặt "cậu nợ tôi". Anh sẽ cứ bình thản làm việc như trước, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.Từ Diễn không hiểu vì sao hình ảnh những mảnh cốc vỡ vụn, vết xước nhỏ trên mặt cùng biểu cảm thảng thốt sa sầm của người kia cứ lởn vởn trong đầu cậu.
Mini album qua một thời gian mới có thể chính thức đem bán, ca khúc chính đã được tuyên truyền rầm rộ trên các phương tiện truyền thông trước. MV của Từ Diễn luôn được hào hứng đón nhận, ca khúc trên cả tuyệt vời. Các nhà đài mới quảng cáo được vài ngày, số lượng đơn đặt hàng cho album đã tăng nhanh như gió. Trước buổi ra mắt album, cậu sẽ có tiết mục ở mấy live show ca nhạc cỡ lớn, là át chủ bài trong chương trình của người ta, sân khấu đều do những người nổi tiếng dàn dựng, chưa bắt đầu đã tràn đầy khí thế. Bóng dáng Từ Diễn vừa thấp thoáng, tiếng hò hét dưới sân khấu đã vang lên chói tai, khi đến màn cao trào, khung cảnh như chấn động một vùng. Tuy cũng mất công sức thật đấy nhưng so với nỗ lực đã bỏ ra, Từ Diễn vẫn cảm thấy mình quá dễ dàng thành công. Đúng lúc này, lại nhớ đến con người đã luống tuổi còn muốn tham gia cuộc thi ca nhạc xa vời, lại nhớ đến dáng lom khom của anh khi nhặt những mảnh vụn.
Tâm trạng Từ Diễn không ngừng xao động.
Từ Diễn không thấy mình làm sai, cậu vẫn cho rằng Nhan Khả thật thấp hèn. Nhưng cậu cứ nghĩ về anh, trong đầu toàn là chuyện liên quan đến anh. Người kia không bị cái chén tàn nhẫn đó xoá đi mà hình ảnh anh càng khắc sâu trong đầu cậu. Ở trên giường xoay ngược xoay xuôi, càng nghĩ càng buồn bực, đã lâu cậu chưa thấy Nhan Khả mỉm cười, lại nhớ cái lần anh giúp cậu lau khô tóc, khi đó dường như anh thật vui vẻ khiến cậu cũng thấy vui lây. Mà hiện tại khuôn mặt Nhan Khả lúc nào cũng u ám, anh buồn bã cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của cậu, thậm chí còn có thể khiến cậu thấy nhói đau. Rõ ràng người kia có một cuộc sống riêng, hoàn toàn không liên can đến cậu, vậy mà cảm xúc của cậu cũng dần dần bị anh chi phối. Nhan Khả hạnh phúc, cậu cũng hạnh phúc, Nhan Khả khó ở, cậu ngủ cũng không ngon. Đối với sợi dây cảm xúc này, Từ Diễn chỉ có thể cho là mình bị ma ám. Không biết chừng Nhan Khả ở sau lưng nguyền rủa cậu hoặc hạ cổ trùng gì đó, không thì sao lại có triệu chứng như bị bệnh vậy?
Để khống chế căn bệnh này, khi song ca với Nhan Khả, vốn sẽ thu âm như bình thường, Từ Diễn giờ quyết định chọn bài hát đó làm hậu tục khúc*, còn phải được quảng bá không thua title theme. Điều này khiến người kia rất cao hứng.
"Hậu tục khúc? Quảng bá? Quay MV? Tôi?" Nhan Khả mặt "xoẹt" cái liền trắng bệch, chi phí không nhỏ, đại não anh như ngừng hoạt động. "Ngay... ngay bây giờ?
"Đúng thế." Nhan Khả khoanh tay ngồi đối diện Nhan Khả, nghiêng người dựa vào tay vịn của chiếc ghế rộng rãi, biếng nhác nói: "Tức là khi quảng bá, anh sẽ cùng tôi đi tuyên truyền, vừa lòng chứ?"
Nhan Khả bất động nhất thời nói lắp, liên tục xua tay: "Không... không cần. Tôi... tôi được hát là tốt rồi, những chuyện khác tôi đâu ham."
Anh không trông mong có thể nhanh chóng xuất hiện trên màn ảnh, so với anh nghĩ, thế này đã nhanh hơn rất nhiều rồi. Lập tức cảm thấy như một giấc mơ khó tưởng.
"Sợ cái gì? Máy quay sẽ tập trung vào tôi, anh cũng không phải nhân vật chính, cùng lắm là vài cảnh trực diện thôi. Có tôi bên cạnh, anh còn gì mà lo nữa!"Từ Diễn đứng lên tiến lại gần, Nhan Khả thoáng lui ra sau. Đối với lòng tốt đột nhiên thừa thãi của Từ Diễn, anh đâu dám quá tin tưởng. Người này vui buồn biến hoá không cần lý do, mới một giây trước cho anh mật ngọt, một giây sau có thể cho anh một cái tát. Anh tuy đã không còn biết đau nhưng vẫn cảm thấy sờ sợ cái tát đang chực chờ kia.
"Sao? Không muốn à? Anh nói xem." Từ Diễn hai tay xỏ túi, đứng trước mặt anh, dáng vẻ lẫn giọng điệu đều tự tin như nắm chắc câu trả lời.
Nhan Khả ngập ngừng một lúc, dẫu biết có thể bị ăn tát nhưng mật ngọt này anh vẫn muốn nếm thử. Nhìn vào con ngươi Từ Diễn, anh có thể thấy khát vọng hiện lên trên mặt mình.
"Vậy có được không?"
"Ừm, cám ơn cậu."
Dù đã từng ra sức nói với mình rằng đừng ôm quá nhiều chờ mong, anh vẫn thấy mất bình tĩnh. Anh nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, ngay cả máu cũng vì vận may bất ngờ này mà sôi trào. Ai mà ngờ may mắn lại đến với anh.
Kể cả có bị tát mạnh anh cũng không sợ, anh chỉ e Từ Diễn sẽ đổi ý, coi sự thèm khát của anh như trò hề, không cho anh mật ngọt, giống như những lần trước.
Nhưng mà lần này hình như là thật sự. Bọn họ quả đã sửa chữa, trau chuốt bài hát kia, thu âm tỉ mỉ. Anh cũng được sắp xếp cho đi tập luyện trong thời gian ngắn để nắm rõ vị trí trên sân khấu, đứng như thế nào, đi như thế nào, ánh mắt nên ra làm sao, tư thế cần có dáng gì.
Những chuyện này kỳ thật anh từng rất quen thuộc, chỉ là nhiều năm đã qua, phần hồi ức kia không biết đã mất đi tự bao giờ, cả rất nhiều thứ trong quá khứ cũng theo cơ thể anh mà hao mòn đi từng ít một. Nhan Khả nỗ lực hết mình, cầm chặt tờ yêu cầu, học thuộc chỉ lệnh trong từng giây. Nhưng đứng trước ống kính, anh vẫn rất gượng gạo, động tác có tập đi tập lại vẫn y như người máy, mà đây còn là chưa trực tiếp ghi hình. So với Từ Diễn, đâu phải kém đôi chút, anh quả thực chậm tiêu. Sự nóng vội khiến anh càng phạm nhiều sai lầm. Tất cả mọi người đều khó có thể kiên nhẫn, dù sao anh khác với Từ Diễn, chẳng là cái đinh gì. Cuối cùng họ cắt tất cả động tác của anh, để anh ngồi trên ghế còn có phong thái hơn.
Lúc thu hình, nhìn vẻ mặt nghiêm trang thật sự chăm chú hát của Nhan Khả, Từ Diễn thấy tức cười. Tuy nhiên, khi biên tập cắt ghép lại đem lại, hiệu quả ngoài dự kiến. Cử chỉ tao nhã, linh hoạt, cú đấm vỡ thuỷ tinh của Từ Diễn đối lập hoàn toàn với hình ảnh người kia lặng im suy tư, vô cùng ấn tượng. Từ Diễn thậm chí cảm thấy có khi Nhan Khả còn diễn khiến người ta dễ đồng cảm hơn cả cậu. Cậu thì đương nhiên diễn quá hay, trông cứ như thật. Còn Nhan Khả không hề diễn. Con người ngốc nghếch kia căn bản đâu có hơi sức mà điều khiển cơ mặt của mình, gương mặt cứng đờ bi ai ấy chân thực đến kỳ lạ.
Toàn bộ bản thu được Từ Diễn đem về nhà xem lại một lần, thỉnh thoảng nhấn nút dừng hình, tua lại. Từ Diễn thầm nghĩ cậu chưa từng trải qua sóng gió nên chắc không thể hiểu được.
Là chương trình chỗ đứng nhất định, tiết mục đầu tiên trong live show này đã diễn ra hai mươi năm về trước. Nhan Khả không hề lạ lẫm với nó, năm đó anh đã gần như có thể lên sân khấu, anh còn cùng Nhan Văn và người chế tác ăn một bữa.Nhưng hiện giờ toàn là những khuôn mặt cùng cách bố trí, những quy tắc, các khâu trong chương trình hoàn toàn xa lạ, ngay cả sân khấu cũng thay đổi. Điều duy nhất vẫn như xưa chính là vị đạo diễn chính trực đứng tuổi. Chỉ là ngày hôm nay của mười năm sau đó, ông đã không còn nhớ Nhan Khả là ai.
Khi Nhan Khả ngồi xuống, chân bất giác run lên.
Thời gian như bị gián đoạn, hai thời khắc cùng dừng lại ở một điểm.
Anh biết bên mình còn có một người đang ngồi cạnh, tự cao tự đại, xấu tính, tài hoa hơn người, đã nhận lấy tất cả tình cảm cùng chờ mong của anh, rồi sau đó, hết thảy đều tan vỡ.
Nhan Khả vô thức ngồi dịch sang bên Từ Diễn, dựa sát vào người cậu.
Phần talk đều do Từ Diễn ứng phó, việc của anh chỉ là ngồi ngẩn ngơ.
"Hôm nay tôi đẹp trai lắm hay sao mà anh hồi hộp vậy?"
Nhan Khả hơi giật mình. "Tôi... lần đầu tiên biểu diễn..."
Câu trả lời thành thật khiến người ta bật cười. Nhan Khả căng thẳng ngay cả nụ cười cũng méo xệch, Từ Diễn thì lại thấy anh rất đáng yêu. Thân mật kéo vai Nhan Khả lại gần, Từ Diễn ngoảnh về phía chọc cười nữ MC: "Nhan Khả là người hay mắc cỡ. Hôm nay tôi sẽ theo sát anh ấy, không được bắt nạt ảnh nha."
"Lần này hai người hợp tác định tạo một bước ngoặt à?"
"Việc này do tôi đề nghị. Nhan Khả là trợ lý của tôi, khả năng ca hát miễn chê, khi nghe giọng hát của anh ấy tôi đã quyết tâm đưa nó đến với các bạn."
Nhan Khả hết hồn quay đầu lại nhìn Từ Diễn.
Từ Diễn thầm nghĩ ánh mắt kia của Nhan Khả mang hàm ý — ngôi sao ở trước mặt công chúng mà nói dối trơn tru ghê chưa!
Thật ra tuy không hẳn là nói dối, nhưng với cái miệng dẻo như kẹo của cậu, mấy lời kia cứ như có ma lực. Trước giờ Từ Diễn chưa từng phải chiều theo người khác, dù có mềm lòng vẫn mạnh miệng. Không rõ lý do nhưng cậu muốn giúp Nhan Khả.
Sau màn biểu diễn của nhóm nhạc nữ mới là đến phiên bọn họ. Giai đoạn chờ đợi này chính là để khảo nghiệm thần kinh người ta, mắt Nhan Khả mở lớn, mặt trắng bệch, khoé miệng hơi giật giật. Từ Diễn nhờ có quần áo che chắn, lựa theo góc chết của máy quay, cậu vươn tay cầm lấy tay Nhan Khả. Anh cực kỳ căng thẳng, rồi như người đi giữa sa mạc tìm thấy nguồn nước, theo bản năng nắm chặt lấy tay Từ Diễn. Bàn tay Nhan Khả lần đầu tiên nằm gọn trong tay Từ Diễn, run rẩy, lạnh như băng, ngón tay thô ráp. Cảm giác tay trong tay còn chưa kịp thấy hài lòng đã khiến Từ Diễn cảm thấy thương xót. Cậu lưu luyến không muốn buông tay, kích động muốn đưa tay anh vào trong túi áo, còn nghĩ cho dù người này có quên mất ca từ, hại mình xấu mặt, cậu cũng sẽ chẳng gào toáng lên hay nổi đoá đập phá các thứ. Nhưng Nhan Khả rất nhanh hoà mình vào màn biểu diễn, trong mắt anh đã chẳng còn Từ Diễn nữa. Dường như nơi tim anh chỉ còn bài hát, một lòng hướng về bài hát.
Ở buổi phỏng vấn quảng bá cho ca khúc mới nãy anh hãy còn mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc như người mộng du; nhưng khi tiếng nhạc vừa vang lên, thời điểm đối diện với micro anh cảm thấy thoả mãn, trên mặt như có hào quang, hạnh phúc khôn xiết. Thanh âm theo sóng điện truyền ra, Nhan Khả ở bên cạnh Từ Diễn dần đi vào cõi mộng, khiến Từ Diễn có cảm giác như thực như mơ. Trên sân khấu, Nhan Khả chẳng màng gì cả, hết sức ăn ý với cậu, một cách tự nhiên Nhan Khả hoà vào biểu diễn của hai người. Bài hát này, có lẽ ngay từ đầu đã được viết cho hai người. Trong vài giây, Từ Diễn tưởng như không còn là chính mình mà đã trở thành một người khác.Ca khúc mới rất có tiếng vang, chí ít giữa chừng xuất hiện một khuôn mặt lạ hoắc lạ huơ cũng không làm giảm sự đón nhận của mọi người dành cho sản phẩm của Từ Diễn. Trên mặt Nhan Khả cũng thấp thoáng hi vọng, các chương trình dồn dập mời anh, anh không phải lo hậu cần cho Từ Diễn nữa, trong khoảng thời gian này anh đi theo Từ Diễn chủ yếu để song ca. Phải đi tuyên truyền khiến người người mất ăn mất ngủ, với tính cách thường thấy ở những ngôi sao lớn, Từ Diễn quăng hết mọi chuyện cho người khác lo. Nhan Khả vẫn là trợ lý của Từ Diễn, cùng biểu diễn với Từ Diễn chỉ là tạm thời, đối đãi chỉ dừng lại ở vai trò trợ lý, nên so với Từ Diễn anh càng mệt hơn.
Nhưng dù có như vậy, anh ngược lại phấn chấn hơn hồi trước nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng sáng ngời, ánh mắt lấp lánh. Hai người hợp tác ngày một thân thiết, nhưng ít khi trò chuyện, quan hệ lại càng thêm khách sáo. Nhan Khả hết mực tôn kính, e ngại Từ Diễn, anh lo Từ Diễn sẽ không cho anh hát nữa. Anh biết cậu nhóc bốc đồng này bản chất không xấu nhưng sớm nắng chiều mưa, có thể ngẫu nhiên hiền hoà, nhẫn nại, yếu đuối, mấy giây sau nhảy dựng lên đập phá. Anh có làm sai hay không đối với cậu ta cũng thế thôi. Thật vất vả trong khoảng thời gian ngắn mới chạm được vào giấc mơ của mình, anh rất sợ chẳng mấy chốc sẽ bị kéo về thực tại.
Cả chương trình tổng hợp cũng mời Nhan Khả, nhờ có dạo này thơm lây từ Từ Diễn, nhân vật vô danh tiểu tốt như anh đột nhiên như sét đánh giữa ban ngày. Anh luôn theo sát bên cạnh Từ Diễn nên đôi khi tình cờ lọt vào mắt vài người, biểu hiện lại không tồi, số người đón nhận và hỏi thăm về anh càng ngày càng tăng. Đại khái là đối với những thần tượng của giới trẻ xuất hiện muôn hình vạn trạng trong thị trường ngày nay, chợt có một người với gương mặt và giọng hát như anh sẽ đem đến cảm giác mới mẻ, để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Từ Diễn ít khi nhận lời mời kiểu này, cậu không dư thời gian như vậy, quay tiết mục đó tổn hao rất nhiều sức lực, ảnh hưởng đến những hoạt động khác, huống hồ cậu coi mấy trò chơi trong đó thật trẻ con. Nhưng nếu không có cậu, Nhan Khả liệu có cơ hội lên hình không?
Nhan Khả chùn lại, vừa nghe nói không được hát liền thất vọng. Anh hiển nhiên không có khả năng tham mấy trò chơi giải trí quái dị này, tuổi anh đã lớn mà anh vốn đi chậm với thời đại, không rõ người ta bày trò gì, trong đó có rất nhiều từ khó hiểu, anh cũng chẳng hề biết mua vui.
"Chưa gì đã thất vọng như thế, biết hát thôi thì có lợi gì?" Từ Diễn khuyên nhủ. "Thử nghĩ xem, lên hình cho thành quen mặt, dần dần tích góp tiếng tăm, chứ chỉ hát đôi ba câu đâu thể ra đĩa được?!"
Bị nói đến mức này, Nhan Khả nghẹn cổ, liền chấp nhận. "Ra đĩa" — hai chữ này quả thực còn có hiệu quả hơn câu niệm chú vòng kim cô của Tôn Ngộ Không.
Chỉ là ngay từ đầu khi quay, Từ Diễn đã hiểu mình đã tính sai một nước. Để Nhan Khả tham gia tiết mục này đúng là làm khó anh, anh hoàn toàn không hiểu gì, dù có cố gắng muốn hoà nhập nhưng vẫn lóng ngóng như trước. Ví như cái trò chơi tính toán, đơn giản chỉ kiểm tra tốc độ phản ứng, Nhan Khả ngốc nghếch liên tục phạm lỗi bị đánh. Cuối cùng mọi người mất tinh thần không muốn chơi nữa, vì vừa đến lượt Nhan Khả là y như rằng anh sẽ tính sai, người xem sẽ được nghe bình luận về màn trừng phạt vui mắt nhất.Số lần anh bị đánh tăng lên theo cấp số nhân, hai lần, bốn lần, tám lần, mười sáu lần...
Trong những kẻ ngốc Từ Diễn từng gặp qua, thật chưa gặp ai ngốc như Nhan Khả. Tiếng búa đồ chơi đập vào đầu anh phát ra âm thanh ngộ nghĩnh, Nhan Khả bị đánh xong còn mang vẻ tức cười làm khán giả sôi nổi hẳn lên, cười vang vọng, cười nghiêng ngả. Anh không có khí chất của thần tượng thì tất yếu sẽ có khí chất của thằng hề. Từ Diễn biết biểu cảm tức cười kia của anh không phải là làm bộ, chắc bị đánh đau quá. Chẳng hiểu nghĩ gì mà cậu muốn cho ai đó một trận.
"Để tôi thay anh ấy."
Tất cả mọi người sững sờ kêu lên đầy kinh ngạc, cùng nhìn về phía khuôn mặt đang trầm xuống của Từ Diễn, nhóm nữ thần tượng chụm đầu xì xào. Chưa từng có tiền lệ chịu phạt thay thế này, nhưng có cơ hội tăng tỷ suất người xem thì nhất định phải nắm lấy, kể cả khi fan của Từ Diễn chính thức tẩy chay cũng không sao. Đạo diễn vội nháy mắt ra hiệu đồng ý.
Bọn họ không dám dùng sức đánh Từ Diễn, nhưng phải làm ra vẻ thật tự nhiên, không thể giả tạo. Bị mấy chục cú giáng xuống, đầu không thấy đau mới lạ. Từ Diễn nghĩ đến cảnh Nhan Khả bị đánh, đánh cho càng đần hơn, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn con người đang ngơ ngác đứng một bên ngó cậu. Chờ Từ Diễn bị búa đồ chơi đánh xong, mọi người lập tức vỗ tay rào rào cổ vũ, mấy bé gái thấy tự nhiên xuất hiện "anh trai oai phong khí khái", má hơi ửng hồng, mắt long lanh nhìn ai đó. Từ Diễn vốn không có ý khoe mẽ, đối với ống kính lại xụ mặt như trước. Cậu muốn thì làm, không quan tâm đến người khác coi cậu như thế nào.
"Cám ơn cậu."
Được rồi, thú thật thì cậu có để ý đến cái nhìn của Nhan Khả đối với mình.
Sau khi thu hình linh tinh gì đó xong, chỉ còn lại trò chơi tình nhân. Vị khách được mời đến xưa nay đều là nam nhiều nữ ít, chắc chắn sẽ dôi ra một đôi nam nam. Loại trò chơi ghép đôi như thế này, mỗi lần chọn được nữ ngôi sao mà phát chán, tuy tiết mục nói chung sẽ có kịch bản trước cho họ, nhắc khéo họ nên chọn ai nhưng mấy người đẹp kiểu này Từ Diễn thật sự không muốn. Cậu đâu có thích phụ nữ, mượn trò chơi mà thừa dịp ôm ôm ấp ấp bọn họ chẳng vui chút nào, có khi còn bị sàm sỡ. Phá lệ, chủ động chọn một nghệ sĩ nam, Từ Diễn càng không cam tâm, đâu thể để đối phương nghĩ cậu có tình ý gì với mình. Lúc này may đỡ phải suy nghĩ nữa, hai bên nam nữ đã được chỉ định ngay từ đầu, Từ Diễn vờ như tự động nhường cho người khác mà kiên quyết chọn Nhan Khả. Về phần Nhan Khả, Từ Diễn đã cứu anh một bàn thua trông thấy, anh cảm kích còn chả kịp, có cho vàng cũng không dám cự tuyệt Từ Diễn. Vì thế cặp đôi thứ nhất được chọn ra với vận tốc ánh sáng, lại còn vô cùng "mặn nồng", xem chừng "dính nhau như sam", chung quanh tiếng hò hét vang lên đầy kích động.
Lựa chọn này là tốt nhất, Từ Diễn hiện giờ rất nổi, dù là trò chơi giả định nhưng vì trêu đùa nên cứ như thật, nếu lựa chọn một ngôi sao nữ, fan sẽ phản ứng mãnh liệt, mà các ngôi sao nữ khác cũng sẽ bớt phải cạnh tranh. Không có Nhan Khả, mọi người càng dễ lựa chọn đối tượng hợp ý mình. Chả có ngôi sao nữ nào chọn bạn cùng giới làm một đôi. Thế là trong khi những đôi khác như đôi đũa lệch, Nhan Khả và Từ Diễn lại thật tâm đầu ý hợp. Máy quay vẫn theo sát hai người, Nhan Khả càng lúng túng, tay chân vụng về bám sát gót Từ Diễn.Rốt cuộc lần đầu tiên Từ Diễn lại thấy cái tính chậm chạp của người này cũng có ích. Vì Nhan Khả rất ngốc nghếch nên trong trò chơi này đã dăm bảy lần cậu bế Nhan Khả, tay nắm chặt tay cũng không bị mắng, còn có cơ hội cao nhất đạt được ngôi vị đứng đầu (cuộc chiến tranh giành trong trò tình nhân lần đầu tiên có ngoại lệ, dầu gì MC bật đèn xanh cho bọn họ là được rồi). Đã lâu chưa chơi vui vẻ, thoải mái hư thế, trước kia Từ Diễn thấy nó nhàm chán nên toàn bỏ qua. Nay được tận mắt chứng kiến, đem Nhan Khả lăn qua lăn lại chọc ghẹo, cuối cùng Từ Diễn mới thấu hiểu vì sao đơn vị chế tác để khách mời nam nữ có thể "củi khô gần lửa" (điểm nhấn là đây), lại mất nhiều công sức đến thế. Không thể không ca ngợi trò này đúng là đầy tinh tuý.
Trò cuối là "chạy trốn đi, em yêu" từng bị Từ Diễn phỉ nhổ vô số lần cho là ấu trĩ thế còn làm màn cuối. Nhóm nữ ngôi sao phải ăn mặc thật đẹp, trong lúc hỗn loạn cướp bóng bay, đâm thật mạnh qua chướng ngại là trái cây để gây cười, sau đó chạy phối hợp với bên kia, từ trên cao nhảy vào lòng người đó.
Từ Diễn mỗi lần thấy trò này đều chán đến mức buồn ngủ, chẳng buồn xem tiếp. Lúc này lại háo hức đầy hưng phấn. Mấy nữ ngôi sao lẫn lượt chui gọn vào lòng bạn nam, "bùm" một cái nổ vỡ quả bóng, hét lên một tiếng bám chặt lấy người ta, không khí đầy mờ ám. Từ Diễn nóng lòng, cậu biết Nhan Khả nhất định sẽ ga lăng mà nhường các chị em nên mới lề mề chưa đến. Ngay cả nghệ sĩ hài cũng đã nhảy xong, tuy trong đó có người hình như bị đè cho bẹp ruột.
Người kia dám làm cho cậu đợi lâu nhất... Từ Diễn trong lòng mắng chửi không ngừng, tay ngứa ngáy. Nhan Khả tới cái bục còn phân vân một hồi khiến Từ Diễn giận nổ đom đóm mắt. Mặt Nhan Khả tái nhợt, anh sợ độ cao dù thật ra cái bục cũng không cao lắm. Nhưng phải biểu hiện thật tốt. Nhan Khả chựng lại trong một giây rồi nhảy xuống, Từ Diễn lanh lẹ đưa tay thận trọng ôm trọn anh vào lòng. Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, vì quả bóng nổ to mà cả hai đều nhắm mắt run lên, đến khi mở ra ánh mắt chạm nhau. Trong mắt Từ Diễn chỉ có vẻ kinh hoàng của Nhan Khả. Nếu không phải vì đang thu hình, Từ Diễn thật sự muốn kịch liệt hôn anh một phen. Con người ngu ngốc, rề rà này khiến cậu phải lo lắng muốn chết. Ông chú già đã đần độn còn hăng hái có thừa, tuy không hẳn đáng khen nhưng lại khơi dậy khao khát muốn hôn anh của Từ Diễn. Mặc kệ xung quanh, cậu cực kỳ muốn hôn người kia.
Từ Diễn từ trước đến nay nghĩ là làm, khi thu xong chương trình liền đè luôn Nhan Khả ở phòng thay đồ. Nhan Khả bị cậu tập kích, vừa kinh ngạc, vừa giãy giụa, cuối cùng tức tối cam chịu. "Cậu thật là..."
Nói còn chưa hết câu, môi đã bị phủ lên, khoang miệng nhanh chóng bị xâm nhập, cả người áp lên tường, nằm gọn trong cái ôm nóng rực. Anh không thấp hơn Từ Diễn bao nhiêu nhưng sức lực kém xa, bị Từ Diễn đẩy hai hàm ra, dùng sức mυ"ŧ lấy đầu lưỡi. Anh chỉ có thể run lẩy bẩy trong ngực đối phương, gắng chống cự mà không đẩy ra được. Nụ hôn dữ dội kéo dài, khi hai người tách khỏi nhau, còn có cảm giác lưu lại rõ rệt. Nhan Khả không biết có phải nổi giận hay không mà mặt đỏ bừng, môi nhè nhẹ run, chẳng nói được câu nào. Vẻ mặt nhẫn nhịn này khiến Từ Diễn muốn hôn anh nữa. Đến khi mạnh mẽ cuốn lấy môi anh, hôn cuồng nhiệt như thế nào nhưng vẫn chưa thấy đủ, chưa thể thoả mãn cậu. Điều này làm Từ Diễn rối bời.
Khi có người gõ cửa phòng thay đồ, Từ Diễn mới tiếc nuối rời khỏi Nhan Khả, nhay nhay đôi môi vì hít thở không thông mà mấp máy, kết thúc nụ hôn dài áp đảo người kia. Tim đập thình thịch, ánh mắt Nhan Khả khiến cậu thật hồi hộp. Sợ bị kẻ nào khác nhìn thấy vẻ mặt thất thố này của mình, Từ Diễn vội đứng dậy, lạnh lùng dùng sức chà sát miệng, ra vẻ bất cần trấn định phong lưu đẩy cửa ra. Nhan Khả bị bỏ rơi ở bên trong còn chưa kịp hoàn hồn, hoảng hốt run rẩy. Những người khác tiến vào phòng thay đồ, họ ngạc nhiên quan sát anh, anh mới vội tỉnh lại, chỉnh trang quần áo rồi xấu hổ cúi đầu đi ra ngoài.
_____________________________
*Hậu tục khúc (后续曲/follow-up song): các album hoặc các bài hát nối tiếp nhau, tương tự như phim truyền hình mà có phần một, phần hai,... Ví dụ cho hậu tục khúc như loạt ca khúc Miracle — Marry U — It's you — No other của Super Junior.
(Nguồn: baidu)