Chương 10
《》
❂❂❂
Tiết trời ấm dần lên, đúng là thời điểm thích hợp để mở party bên bể bơi chào đón những ngày hè sắp tới. Có một người bạn mới được tặng cả đống rượu ngon liền ở nhà mở một bữa tiệc nhỏ, mời những người quen đến. Từ Diễn dẫn theo Nhan Khả. Đỗ Du Dư và Sisera cũng nhận lời mời. Tổng cộng có khoảng mười người, ngồi rải rác dưới mấy cái ô che nắng xung quanh bể bơi uống rượu, cười nói ầm ĩ cả ngày.
Đỗ Du Dư cởϊ áσ lộ ra nước da trắng loá như phản quang dưới ánh nắng, anh nằm một chỗ, mơ mơ màng màng phơi làn da vĩnh viễn không bị sạm đi. Từ Diễn đeo kính râm, cởi trần nằm trên ghế tắm nắng. Nhan Khả gầy gò mặc một cái quần bãi biển rộng thùng thình trông quê nhất ở đây. Từ Diễn mặc cùng kiểu với anh, dù rộng nhưng vẫn gợi cảm, không phải cứ bó sát mới phô ra được. Sisera ăn mặc nổi bật, khá mát mẻ, dáng người chuẩn không chút khiếm khuyết, miệng cùng Nhan Khả nói chuyện mà mắt nhịn không được cứ liếc sang phía Từ Diễn.
Một lát sau cô mới đi đến bên cạnh Từ Diễn, cố hết sức giữ giọng thật tự nhiên hoà nhã: "Này, chúng ta bôi kem chống nắng cho nhau được không?"
Từ Diễn uể oải. "Tôi bảo Nhan Khả giúp là được."
Sisera có vẻ mất mặt, bĩu môi. "Hứ, ai thèm anh, tôi cũng nhờ Nhan Khả bôi giúp. Nhan Khả..."
Nhan Khả đang định đưa tay nhận lấy cái bình nhỏ màu vàng kia lại bị Từ Diễn chộp lấy.
"Đúng là đại tiểu thư, để tôi hầu hạ cô vậy."
Sisera vô cùng cao hứng, nằm sấp xuống, Từ Diễn tỉ mỉ giúp cô bôi lên tấm lưng ong một lần, ngay cả đùi cũng bôi, còn khen một câu: "Dáng người không tồi."
Sisera ngồi dậy, mặt hơi hồng. "Tôi đi lấy rượu."
Từ Diễn nằm trên ghế, ưỡn lưng ra. "Mang giùm tôi một ly đến đây."
"Muốn loại nào?"
Từ Diễn chớp chớp mắt: "Giống của cô là được."
Đỗ Du Dư không biết đã tỉnh lại từ khi nào, thấy Sisera vừa đi xa, liền vừa cười vừa nói với cậu em: "Làm gì thế? Không lẽ có hứng thú với cả nữ giới?"
Từ Diễn cười. "Chỉ là ban phát tình yêu thôi."
"Không thích thì đừng đùa người ta, nhỡ người ta yêu cậu, cậu tính sao?" Đỗ Du Dư lo xa. "Cậu chẳng nghiêm túc gì cả."
"Em không định làm gì nha," Từ Diễn đùa cợt. "Đẹp không phải là một cái tội."
"Cậu dụ dỗ những người xung quanh như thế, làm tổn thương người ta thì đáng tự hào lắm sao?"
Hai người cả kinh đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng — Nhan Khả.
"Muốn nhiều người yêu cậu để làm gì? Cậu đã có đủ rồi. Cậu vốn không định đáp lại người ta thì vì sao muốn đoạt lấy tâm của họ? Có còn là trẻ con nữa đâu, sao lại có thể ấu trĩ như thế?"
Từ Diễn không ngờ Nhan Khả lại có thể mạnh miệng với mình, nhất thời cứng họng, ngay cả tức giận cũng quên mất. Một lát sau mới lấy lại tinh thần chỉ vào Nhan Khả: "Anh có quyền nói tôi sao? Anh cho tôi là em trai anh chắc? Còn lâu mới đến lượt anh lên mặt dạy đời!"Nhan Khả trong phút chốc xúc động, lời đã nói ra, cũng vì sự vô ý của mình mà đỏ mặt, ấp a ấp úng liên tục nói "Xin lỗi" rồi sau đó mới bỏ đi.
Cho dù Nhan Khả đã xin lỗi, Từ Diễn vẫn thấy khó tin. "Đầu óc anh ta sao vậy? Dạo này anh ta là lạ. Dám nói với em như vậy."
Đỗ Du Dư mỉm cười. "Có khi anh ấy thích ai đó rồi."
Từ Diễn tức khắc quay đầu nhìn chằm chằm Đỗ Du Dư. "Anh cũng nhìn ra?"
"Anh thấy có kẻ luỵ vì tình rồi."
Từ Diễn cãi lại. "Em không phải..."
"Nếu không phải, sao lại phản ứng mạnh mẽ vậy nha?"
Từ Diễn lập tức nheo mắt, nhìn Sisera đang cầm hai ly rượu từ khu đồ ăn đã trở về, Đỗ Du Dư nhắc đến chuyện đáng lo nhất: "Hay anh ấy thích Sisera?"
Từ Diễn ngay cả rượu cũng quên không uống, nhảy dựng lên đi tìm Nhan Khả.
"Nhan Khả!"
Người kia đang cầm đĩa đồ ăn chất đống, có vẻ là lấy vội.
Từ Diễn đứng sát ngay cạnh anh, sờ soạng tấm lưng gầy guộc một phen. "Hôm nay sao anh phản ứng thái quá như thế?"
Nhan Khả cúi đầu lấy thêm salad, trên mặt vẫn một mạt hồng. "Xin lỗi cậu."
"Tôi đoán, anh đang ghen đúng không?"
Nhan Khả kinh hãi, vội giải thích: "Không phải."
"Đừng giả bộ," Từ Diễn nửa thật nửa đùa nhướn nhướn mày. "Tôi còn biết người anh thích là ai."
Mặt Nhan Khả nhanh đỏ lên, anh bối rối không biết phải làm sao, liên tục xua tay. "Không, không có đâu..."
"Từ hồi xảy ra vụ cháy tôi đã biết."
Trong thoáng chốc cả tai cũng đỏ ửng, anh thất kinh, muốn xoay đi nhưng lại không dám cử động.
Từ Diễn đưa tay ôm lấy bả vai anh, kéo anh về phía mình, nhìn gần đôi mắt kinh hoàng của anh, hạ giọng nói: "Nói thật đối với anh thì không thể được đâu."
Vẻ mặt Nhan Khả cứng đờ, muốn đỡ ngượng ngùng định cười mà cười không nổi.
"Anh như thế chẳng khác nào cóc đòi ăn thịt thiên nga."
"..."
"Anh phải biết rằng địa vị hai người cách nhau quá xa, với điều kiện của anh, người ta có thể để mắt đến anh sao?"
Nhan Khả bị giáo huấn liền cúi gằm mặt, lúng búng nói không nên lời.
Từ Diễn ôm siết anh lại, độc miệng nói: "Dù người ta có đối tốt với anh, cũng chỉ là đùa giỡn thôi. Anh đừng ngây thơ cho là thật chứ?"
Nhan Khả đỏ bừng mặt, mấp máy: "...Tôi biết."
Từ Diễn vỗ vỗ vai Nhan Khả. "Biết là tốt rồi, sau này phải cố mà giữ khoảng cách với người ta. Đừng trách tôi nói khó nghe, tôi lo cho anh thôi."
Nhan Khả ậm ừ hai tiếng, vội bưng khay rồi rời đi.
"Nhan Khả xin thôi việc rồi, nghe nói anh ta chuyển đến công ty Cany."Ngày hôm sau nghe tin từ miệng người đại diện, Từ Diễn suýt nữa phun trà trong miệng ra: "Cái gì?!"
"Anh ta ở đây không có tương lai, bên kia lại lấy hợp đồng phát hành đĩa để dụ, anh ta sao có thể không đi. Nên cần phải tuyển trợ lý mới, cậu có yêu cầu gì thì nói để tôi giúp cậu tìm."
Từ Diễn mặt biến sắc nhưng không hề nổi giận cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi cười lạnh.
Đúng lúc ấy Nhan Khả từ ngoài cửa bước vào, như muốn nói gì đó với cậu, vừa bắt gặp sắc mặt cậu liền hơi chần chừ, ngập ngừng trong giây lát mới lại gần. "Từ Diễn, bao giờ hết hợp đồng với bên này, tôi sẽ sang Cany làm việc..."
Từ Diễn không nhìn anh. "Thật không? Chúc mừng anh."
"Sau này, ừm, chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc... Nếu thiếu người, việc gì tôi có thể giúp tôi sẽ giúp..."
"Không cần," Từ Diễn giận dữ cười cợt. "Chúng tôi ở đây không có chuyện dây dưa lằng nhằng, người thì đầy ra đấy, anh cứ việc đi. Không tiễn."
Nhan Khả hơi ngại, cúi đầu cười.
Trước khi hết hợp đồng, Nhan Khả muốn làm một chút việc cho công ty nên vẫn tiếp tục ở nhà Từ Diễn. Từ Diễn đối với anh rất lãnh đạm xa cách, vốn tưởng anh sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài, nhưng nhìn bề ngoài thì đúng là da mặt dày, tạm thời chắc sẽ không chủ động đi.
Tới khi Nhan Khả ký kết với Cany xong, anh lại nói bên kia trong một thời gian nữa mới có thể sắp xếp chỗ ở cho anh, chuyển nhà thật phiền toái, đành mong Từ Diễn cho ở nhờ vài ngày. Từ Diễn bàng quan, đợi xem đến khi Nhan Khả đã có chỗ rồi thì anh còn lấy cớ gì nữa.
Nhưng trước khi Nhan Khả kịp sống những tháng ngày êm ả, Sisera bỗng xảy ra chuyện.
Sisera đắc tội với kẻ nào đó, kéo theo một đống ảnh mờ ám chụp cô cùng người đàn ông khác thân mật. Hình ảnh vừa phát tán, một số tấm có thể nói là khó coi. Đối với giới trẻ, Sisera thuộc mẫu thần tượng thánh thiện như thiên sứ, những tấm ảnh này khiến người ta ồ lên, gây chấn động dư luận. Tất cả những người đàn ông có liên quan đến Sisera đều bị liên luỵ, trong đó có cả Từ Diễn và Nhan Khả.
Thế lực đứng đằng sau Từ Diễn các nghệ sĩ khác không thể so được, bởi vậy rất nhanh mọi việc được sáng tỏ, đặt mình ra khỏi vòng nghi vấn. Không có ai đưa tay cứu giúp Nhan Khả, anh liền bị cuốn theo. Anh vào Cany là do Sisera dẫn dắt, giao tình của hai người xưa nay rất tốt, hơn nữa khi anh cứu Sisera từ trong đám cháy ở khách sạn, cô đang mặc áo trong phòng tắm, "nội tình" quan hệ của hai người bị phơi bày, thêm mắm dặm muối rất khó nghe.
Những lời đồn đại này có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, công ty quyết định cờ bí dí tốt, một mực khẳng định Sisera còn vị thành niên, trong toàn bộ sự việc đều không có chủ động, khăng khăng bảo vệ hình tượng của Sisera. Khả năng vùi giập của dư luận quả thực đáng sợ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nhan Khả từ người hùng biến thành nghi can quấy rối, hình tượng hiền lành an phận đã bị sụp đổ bỗng chốc trở thành kẻ đáng phỉ nhổ, gian trá, là lão dê già háo sắc đang tâm lợi dụng một thiếu nữ trẻ tuổi non dạ.Nhan Khả bước chân ra đường phải đeo kính râm che kín nửa mặt, hoàn toàn không phải dáng vẻ như các ngôi sao mà lo ngay ngáy như chuột chạy qua đường.
Từ Diễn chiến tranh lạnh với anh. Nhan Khả ở nhà cũng không than phiền điều gì, chỉ giữ im lặng. Hai người không nhìn mặt nhau như trước. Chẳng để tâm đến chuyện thanh danh Nhan Khả bị bôi nhọ, Từ Diễn vẫn bận bịu với bộ phim tới đây của mình.
Hôm nay không biết có thiếu ngủ hay không mà mí mắt Từ Diễn giật liên hồi. Vừa mới quay xong phân đoạn trong buổi sáng, Từ Diễn chợt hay tin Nhan Khả gặp chuyện dữ. Nhan Khả đang đi trên đường, bị fan dùng bình thuỷ tinh đập nát kính, có mảnh nhỏ chui vào trong mắt. Từ Diễn bỏ lại cả đoàn làm phim chạy vắt giò đến bệnh viện, kể cả bị chửi là kiêu ngạo hay làm chậm tiến độ công việc cậu cũng không quan tâm. Có là gì, thời gian quay vẫn còn vài tháng nữa, trong khi Nhan Khả chỉ có một đôi mắt.
Qua cánh cửa trong suốt của phòng bệnh nhìn vào, người nằm trên giường vẫn không hề nhúc nhích, tựa như đang say ngủ.
Từ Diễn nhìn nửa ngày mới đẩy cửa đi vào ngồi bên giường quan sát Nhan Khả kỹ hơn. Người kia trên mặt không biểu cảm, nhìn qua cứ tưởng anh đang ngủ.
"Nhan Khả."
Không có tiếng đáp lại, Từ Diễn đưa tay khẽ chạm lên mặt anh. "Mấy ngày tới tôi không có việc, tôi sẽ ở bên anh."
"..."
"Anh ổn chứ? Có đói không?"
Nhan Khả vẫn nhắm nghiền mắt. Từ Diễn biết anh vờ ngủ, không muốn đối diện với ai.
Từ Diễn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài chăn. Bàn tay anh thật lạnh, thật nhỏ nhắn, và cũng thật run.
Lúc ra bên ngoài, vẫn còn không ít phóng viên vây quanh. Từ Diễn nghe được tiếng rì rầm của những kẻ đó.
"Đúng là sao quả tạ."
"Còn phải nói..."
Dù có gặp bất cứ chuyện gì, Nhan Khả trong mắt người khác nhiều nhất cũng là "sao quả tạ". Anh đã nỗ lực nửa đời người, rốt cuộc chỉ có thể nhận lấy ba chữ này.
Nhan Khả yêu cầu được xuất viện, bệnh viện đối với sự ngang ngạnh của anh cũng đành hết cách. Từ Diễn đi đón anh, Nhan Khả tái nhợt, gầy rạc đi nhiều, nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường, khi vào trong xe còn lên tiếng cám ơn cậu. Anh là người cứng cỏi, như ngọn lửa vĩnh viễn không bị dập tắt.
Về đến nhà, Nhan Khả vẫn cố gắng làm việc như trước, chỉ khác là trên một mắt vẫn còn băng lại nên hoạt động khá chậm chạp. Vì chuyện này, anh muốn cầm gì đó cũng phải tần ngần, thường xuyên bị lệch về bên trái. Nếu Từ Diễn đứng ở phía bên phải, anh sẽ không phát hiện ra, chỉ nghe thấy tiếng Từ Diễn nói bên cạnh, phải xoay người mới nhìn thấy cậu. Sau lần đó, Từ Diễn chỉ toàn đứng phía bên trái. Anh rất cảm động trước sự săn sóc chu đáo của cậu.
Ăn xong cơm chiều, anh rửa bát rồi chuẩn bị đi ngủ. Tối nay phải ngủ sớm, vì hôm sau anh sẽ chuyển đi. Nhan Khả nhắm mắt, chờ giấc ngủ ập đến. Hành lý lớn nhỏ đã được sắp xếp đâu vào đấy, đặt ở góc tường. Đèn tắt, căn phòng chìm vào lặng yên, chỉ có thanh âm "tích tắc" của đồng hồ báo thức nơi đầu giường.Trên đời này, chuyện đáng sợ nhất chính là có quá nhiều chờ mong.
Từ Diễn không hiểu sao lại mất ngủ. An ủi là chuyện vô duyên, từ đầu đến cuối cậu không nói nửa câu với Nhan Khả, cũng không muốn tỏ ra thương hại anh, càng không muốn dùng ánh mắt "anh thật đen đủi" để nhìn anh.
Nhớ tới sau hôm nay sau khi xuất viện, Nhan Khả nói anh sắp chuyển nghề rồi. Cany đã phá hợp đồng với anh, chuyện đến nông nỗi này sẽ không có một công ty giải trí nào muốn dung nạp anh. Anh định đi đến một nơi hẻo lánh làm giáo viên dạy nhạc. Từ Diễn hơi bất ngờ vì người kia tính toán đường lui cho mình nhanh như vậy. Nhưng cậu biết Nhan Khả là người mạnh mẽ, dù lâm vào hoàn cảnh sống dở chết dở cũng rất kiên cường. Nếu khóc lóc sướt mướt thì thật chẳng giống anh. Nhan Khả đã có kế sinh nhai của mình, Từ Diễn tự nhiên sẽ không ngăn cản. Dù tuỳ tiện như thế nào, cậu cũng thấu hiểu Nhan Khả không phải đồ vật, lại càng không phải món đồ chơi của cậu. Có cố gắng cả đời cũng không thể lay chuyển được anh, dùng mấy từ "hoài bão", "đeo đuổi" chọc anh tuy cũng đáng cười đấy nhưng Từ Diễn không nhẫn tâm động vào nỗi đau của anh.
Để Nhan Khả đi qua đời mình, vậy là được rồi. Đôi mắt Nhan Khả từ nay về sau cũng chỉ như thế này, hỏng một bên thật khó coi. Từ Diễn chắc mẩm bản thân sẽ không còn hứng thú gì với anh nữa.
Anh và cậu, chỉ là cuộc hạnh ngộ ngắn ngủi, cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Tưởng chừng như đã suy nghĩ thông suốt, Từ Diễn lăn qua lăn lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Trong đầu tràn ngập hình bóng của Nhan Khả, cùng khát khao được ôm anh vào trong lòng. Cửa phòng Nhan Khả vẫn theo thói quen của anh không khoá trái, Từ Diễn vặn nhẹ cái tay nắm rồi bước vào. Một khối chăn trên giường hiện lên trong làn ánh sáng ảm đạm.
Lặng yên, hơi run rẩy.
"Nhan Khả."
Người trên giường không đáp. Từ Diễn ngồi bên cạnh, kéo chăn xuống dưới, chỉ nhìn thấy bả vai và gáy Nhan Khả. Vươn tay chạm vào, cảm giác rung động khiến cậu thấy đau lòng.
Nhan Khả sắp tới giới hạn của mình. Dẫu không thể bị dập tắt, nhưng anh cũng biết đau.
Từ Diễn nhấc chăn lên, chui vào. Tay chân Nhan Khả đều lạnh, Từ Diễn kéo anh vào l*иg ngực, sờ hết tay đến lưng của anh, giúp anh sưởi ấm. Cậu đặt môi lên má anh, anh không phản kháng.
"Anh có lạnh không?"
Nhan Khả nhìn cậu, một bên mắt ngập sũng nước mắt.
"Lạnh không?"
"..."
"Đừng lo, có tôi ở đây rồi."
Từ Diễn ôm lấy anh, hôn lên bên mắt nguyên vẹn của anh, rồi sau đó thật bình thản hôn lên đôi môi khô khốc đang hé ra kia. Dịu dàng hôn, cơ hồ muốn xoa dịu vết thương của người này.
Trong chốc lát, kinh ngạc phát hiện ra anh đáp lại cậu.
Con người đang cơ khổ kia ôm cậu, như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ. Anh cất giọng khàn khàn. Từ Diễn không rõ anh muốn nói gì, chỉ là càng ngày càng ôm chặt anh hơn. Lần này hai người cứ thế mà làm, một cách tự nhiên. Từ Diễn lần đầu tiên hoan ái kích động như thế, cũng không hẳn vì kɧoáı ©ảʍ, cũng không phải vì nɧu͙© ɖu͙©. Cậu thầm nghĩ phải thật dịu dàng tiến vào trong người đàn ông bé nhỏ trong lòng này, dịu dàng thương yêu anh, sưởi ấm trái tim của anh. Nhan Khả có vẻ như rất đau, nhưng tay không ngừng ôm lấy lưng Từ Diễn. Từ Diễn cắn nhẹ môi anh, đem anh quay qua quay lại, anh cũng không chống cự.Lần đầu tiên đem Nhan Khả vùi vào l*иg ngực mình đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, Nhan Khả vẫn nằm trong ngực cậu không nhúc nhích. Từ Diễn không nhịn được mà hôn lên trán anh rồi đến hai má. Ánh sáng tràn ngập trong phòng, hình ảnh rõ mồn một nhưng đầu óc lại hỗn loạn, cậu không muốn đến trường quay mặc kệ điều này trái với nguyên tắc của cậu.
Khi Nhan Khả tỉnh giấc, ngây ngốc mở to mắt, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, ngó lên trần nhà rồi lại quay sang nhìn cậu, khe khẽ lên tiếng: "Hôm nay cậu không cần đi làm à?"
Từ Diễn đăm chiêu nhìn anh. "Buổi chiều tôi mới phải đi."
Nhan Khả quay đầu muốn nhìn giờ nhưng chợt nhớ ra mắt bên trái không còn nhìn đươc nữa, đành chậm rãi xoay người rồi thấp giọng nói: "A, đã giữa trưa rồi."
"Ờ."
"Cậu đi đi."
"Ờ."
"Tôi đã gọi xe từ công ty chuyển nhà đến, họ tới thì sẽ đi."
"Ờ."
"Hẹn gặp lại."
"Ờ."
Trong đầu Từ Diễn vẫn quay mòng mòng, Từ Diễn ngồi bất động. Điện thoại vang lên, người đại diện gọi đến nhà giục đi làm, Từ Diễn máy móc trả lời, ngay cả lời từ biệt với anh cũng quên chưa nói. Cậu đứng dậy trở về phòng thay quần áo, rồi xuống lầu lái xe.
Xe lao nhanh trên đường, Từ Diễn đặt tay lên vô lăng, cảm thấy hồn phách đang phiêu ở nơi nào. Hôm nay xong việc về nhà, sẽ không thấy người kia nữa, Từ Diễn chợt thấy nhói đau, đau đến khó hiểu. Cậu lưu luyến người kia. Bất luận là khi anh có bị tổn thương hay muốn rời đi, trong lòng cậu đều như bị đâm xuyên.
Đi được nửa đường Từ Diễn gọi điện báo cho người đại diện nói không đến được, bỏ lại tiếng la hét từ đầu dây bên kia, tắt máy, tìm chỗ quay đầu rồi trở về.
Vừa về đến nhà, đã thấy xe của công ty vận chuyển đang chờ ở dưới, Từ Diễn không kịp đưa xe vào bãi đậu, vội vàng xuống xe, chạy như bay đập vào cửa kính, nói với lái xe đang quay đầu lại nhìn mình: "Các anh đừng chờ nữa, anh Nhan hôm nay sẽ không đi..."
"A? Nhưng ngài ấy vừa mới gọi điện bảo chúng tôi đến..."
Từ Diễn rút một ít tiền đưa qua. "Thật ngại quá, đã làm phiền các anh. Phí tổn tôi chịu, các anh giờ có thể đi được rồi."
Lên trên, cửa phòng mở ra, Nhan Khả nghe thấy tiếng bước chân liền cúi đầu, l*иg ngực như nghẹn lại. "Hành lý ở kia, chỉ có chừng này..."
Ngẩng lên thấy Từ Diễn đang thở hồng hộc đứng trước mặt, Nhan Khả lập tức ngốc lăng, hai người ngơ ngác nhìn nhau nửa ngày trời mới hồi phục tinh thần. Nhan Khả vội đem thứ trong tay nhét vào, càng hấp tấp lại càng nhét không được, đành rút ra giấu sau lưng.
"Cậu về rồi?" thoáng xấu hổ.
"Ừ." Từ Diễn nhìn anh, trong lòng vừa chua xót vừa thương cảm, nhất thời không biết nên mở miệng nói với anh điều gì, đành thuận miệng nói: "Anh cầm cái gì đó?"Nhan Khả căng thẳng: "Không có, là đồ của tôi."
"Hả?" Từ Diễn hồ nghi, hơi nghiêng đầu, muốn nhìn vật sau lưng anh lại bị anh tránh đi, cậu liền vươn tay: "Có gì mà quý thế, cho tôi xem đi."
Nhan Khả sững lại, mặt đỏ bừng, nửa ngày mới lên tiếng: "Tôi không trộm gì của cậu."
"Biết mà," Từ Diễn mềm giọng, vẫn với tay theo. "Cho tôi xem nào."
Nhan Khả một mực không chịu, Từ Diễn nhìn bộ dáng lúng túng của anh, dù chính cậu cũng bối rối nhưng vẫn cảm thấy anh thật đáng yêu, bèn cứ thế mà sấn tới, ôm cổ Nhan Khả, giữ chặt cổ tay anh, ngoan cố muốn xem cái tập đang được anh giữ.
Nhan Khả ra sức vùng vẫy muốn giằng ra, bị nắm chặt cũng không lơi tay. Từ Diễn ôm anh vào trong lòng, đối với thứ kia rất tò mò, nhìn Nhan Khả khổ sở giãy giụa như thế, không cầm nổi lòng bèn cúi đầu hôn anh. Nhan Khả chỉ kịp nhấp một ngụm khí, hai hàm răng đã bị mở ra, đầu lưỡi bị mυ"ŧ lấy. Nụ hôn bất ngờ khiến anh sửng sốt, Từ Diễn ôm cứng anh, vừa nhiệt liệt lại vừa từ tốn hôn hết lần này tới lần khác, hôn anh đến đầu óc trống rỗng.
"Bộp."
Tiếng động khẽ vang lên, hai người dừng ngay tức thì. Cái tập kia từ trong tay Nhan Khả rơi xuống sàn nhà, mép không được dính lại, những thứ bên trong đó rơi ra toàn bộ.
Trên mặt đất tản ra những thanh nho nhỏ đủ màu sắc, Từ Diễn cúi xuống nhìn, không nghĩ ra đó là gì, khom người muốn xem. Nhan Khả xấu hổ, hoảng hốt ngồi xuống muốn cướp lấy nhưng do thị lực không tốt đã chậm hơn một bước, bị Từ Diễn giành lấy.
Từ Diễn vớ được một ngọn nến đã cháy dở, đúng là loại cắm trên bánh sinh nhật lần trước, còn lộ ra mặt sau một tấm ảnh, không cần xem Từ Diễn cũng biết đó là gì, trên đó là bút tích của mình. Từ Diễn nhận ra trong những thứ Nhan Khả mang theo lại có đồ vật liên quan cậu.
Thảng thốt ngây người, cậu chưa từng nghĩ đến mặt này. Bình thường cậu hay nói với anh "Yêu tôi đi" chẳng qua chỉ đơn giản là mặt dày mày dạn. Từ Diễn nghĩ tình cảm của anh dành cho mình, cùng lắm chỉ đến mức "cảm kích", hoặc là "cậu giống em trai của tôi", có khi còn không thân tình bằng người đại diện béo ú của cậu.
Thật không ngờ anh cũng để tâm đến cậu.
Nhan Khả giống như người mặc cảm vì mang quá nhiều vết sẹo, không dám ngẩng mặt nhìn Từ Diễn, cứ giữ nguyên tư thế ngồi chồm hỗm như vậy. Cảm giác Từ Diễn đang nhìn mình, anh liền đưa tay che mặt.
Từ Diễn kêu tên anh: "Nhan Khả."
Anh không đáp. Từ Diễn ngồi xuống trước mặt anh, muốn đối diện với anh. Anh vội đưa tay che che đi khuôn mặt anh cho là xấu xí.
Từ Diễn muốn kéo tay anh xuống, lại bị anh cự tuyệt, khó khăn lắm mới kéo được hai tay anh ra. Chợt thấy hai hàng nước mắt tuôn rơi.
"Nhan Khả..."
Anh vẫn cúi đầu như có hòn đá đè nặng lên người.
"Nhan Khả..."Từ Diễn cũng ấp úng không nói nên lời, chỉ nắm lấy tay anh, hai người cứ ngồi đối diện với nhau như thế.
"Hôm nay anh không được chuyển đi, xe đã rời đi rồi."
"..."
"Anh ở đây luôn nhé."
"..."
"Chuyện công việc đừng lo, có tôi rồi."
"..."
"Tôi sẽ đưa anh đến gặp những bác sĩ tốt nhất."
"..."
Trong phòng một lần nữa tràn ngập không khí ngượng ngùng trầm lặng. Từ Diễn cầm chặt đôi tay ướt đẫm mồ hôi của anh, chính cậu cũng như thấy có gì đó nghẹn ngào khó nói.
"Tôi thích anh."
Hết nói mấy câu bậy bạ, cuối cùng câu muốn nói cũng đã được nói ra.
Cậu hồi hộp nhìn anh chăm chú, Nhan Khả cũng nhìn lại cậu, trông anh càng ngốc nghếch hơn bình thường, dường như đã rơi vào trạng thái choáng váng.
"Tôi yêu anh."
Từ Diễn kề sát môi Nhan Khả, anh vẫn không có phản ứng, môi khẽ hé để mặc cậu tấn công, không chút phản ứng. Kỹ thuật hôn của Từ Diễn thì khỏi phải nói, thậm chí còn lướt nhẹ qua răng của anh. Hai người nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay trong tay, môi kề môi, cảm giác ngây ngô như học sinh trung học. Từ Diễn mặt đỏ bừng. Khi cả hai tách ra, cả mũi lẫn mắt của Nhan Khả đều hồng cả lên, Từ Diễn còn quan sát anh, kích động không biết làm sao che giấu được sự bẽn lẽn của mình.
"Anh có muốn nói gì với tôi không?"
Nhan Khả cúi đầu, một lát sau, nói lắp bắp: "Cám ơn cậu."
"Không phải câu này!" Từ Diễn siết chặt tay anh. "Chẳng phải anh không thích người cùng giới sao?"
"..."
"Anh có thích tôi không?"
"..."
"Vẫn coi tôi như em trai?"
Nhan Khả mặt đỏ đến tận mang tai, mồ hồi rịn ra trên trán, đưa mắt nhìn Từ Diễn. "Tôi... tôi muốn... ở bên cậu."
Ông nói gà, bà nói vịt. Từ Diễn lặng im trong phút chốc, sau đó thẳng tay bế anh lên.
"Thực xin lỗi."
Mấy giờ sau, Từ Diễn hơi áy náy giải thích với người đang kiệt sức nằm sõng soài trên giường. Trên chiếc giường lộn xộn như bãi chiến trường, Nhan Khả hổn hển bất động nằm úp mặt xuống, thân sũng mồ hôi.
"Còn đau sao?"
Nhan Khả ngập ngừng, sau mới thì thào: "Vừa nãy... lúc xoay lưng..."
Từ Diễn nhớ lại cái tư thế kịch liệt kia, mặt lập tức đỏ lên, vội đi tìm thuốc mỡ, tay vụng về giúp Nhan Khả xoa xoa thắt lưng. Thật kỳ lạ, giờ lại dễ thấy ngượng như vậy.
Nhan Khả cắn răng chịu đau, không rên lên một tiếng, để mặc cho cậu mát xa. Đến khi da anh nóng lên, Từ Diễn mới dừng tay, đóng cái nắp tuýp thuốc lại, Nhan Khả bỗng nhiên lên tiếng: "Những người ở cạnh tôi, đều sẽ gặp xui xẻo."
Từ Diễn hiểu ý anh.
"Không sao, dù anh có là "sao quả tạ", với vận may của tôi, cũng đừng lo. Anh chỉ cần ở với tôi là sẽ gặp may."
"Thật chứ..."
"Được người như tôi yêu, anh bắt đầu đổi đời rồi đó."
Nhan Khả bị chọc, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Anh nằm trên giường không cử động được. Từ Diễn thay anh xuống giường dọn dẹp các thứ, đem hành lý với quần áo của anh đi xử lý.
Khi sắp xếp lại Từ Diễn thấy một cái CD, trên đó không có tên ca sĩ.
"Đây là thứ gì?" Từ Diễn đã hỏi như thế. "Bản demo của anh?"
Nhan Khả "ừm" một tiếng không vui. Từ Diễn nhìn album chưa kịp ra mắt, giật mình. "Tôi có thể nghe thử không?"
Nhan Khả lại "ừm" một tiếng, kéo cao chăn lên, che kín đầu. Bộ dáng bất an này khiến Từ Diễn lại nổi máu muốn trêu một trận, cậu nói mát từ bên ngoài chăn: "Có khó nghe tôi cũng không ghét anh đâu."
Âm hưởng vang lên, mở đầu là một đoạn kèn harmonica tựa như một khúc đồng dao, sau đó là một đoạn diễn tấu mang sắc điệu cổ xưa dung dị vang lên trong giây lát rồi dừng lại khiến người ta chợt ngỡ ngàng, rồi kết thúc là tiếng guitar róc rách chảy.
Từ Diễn đứng lặng người cho đến khi nghe xong.
Không hề u ám, giai điệu thật nhẹ nhàng mà lại khiến nước mắt như chực trào. Từ Diễn hiểu Nhan Khả, không phải cứ khóc rống lên mới là bi thương. Sự mờ mịt thấp thoáng kiên cường ấy cũng có khả năng rung động lòng người.
"Từ Diễn?"
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, tiếp đó là một mảnh tĩnh lặng, Nhan Khả từ trong chăn ló đầu ra hơi lo lắng.
"Tôi sẽ giúp anh ra đĩa," Từ Diễn quay đầu nhìn anh. "Tôi cũng sẽ không để anh chỉ nhìn bằng một mắt."
Nhan Khả giật mình, khuôn mặt không giấu được vẻ cảm động, nụ cười thoáng qua chất chứa chút âu lo.
Từ Diễn biết anh không dám mong đợi quá nhiều. Anh vốn có thói quen nhẫn nhịn, có chịu khổ cũng không sao. Điều khiến anh sợ hãi chính là hy vọng, hy vọng có thể khiến lòng người bị thương tổn. Tựa như thời khắc ấy của Nhan Văn, tựa như cuộc đời anh về sau.
Mong chờ quá lớn, để rồi sau đó đều chỉ là nhọc lòng.
Nhớ lại từng mang đến hy vọng cho anh rồi ngay sau đó là thất vọng cùng cực, trái tim Từ Diễn quặn lại, cậu muốn ôm chầm lấy anh. Môi Nhan Khả man mát, nhưng khi hai người trao nhau nụ hôn, độ ấm dần tăng lên. Từ Diễn ngay sát cạnh anh, thì thầm: "Anh yên tâm đi."
Nhan Khả im lặng nhìn cậu. Từ Diễn cụng đầu vào trán anh, đối diện với ánh mắt đỏ hoe của anh. "Tôi sẽ không khiến anh thất vọng nữa."
Cậu muốn người này tin mình, anh sẽ gặp may khi ở bên mình. Dẫu nghe qua có giống truyện cổ tích, nhưng bóng tối qua đi, đến một ngày nào đó cuối cùng chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Cậu muốn anh biết dù sẽ đau lòng nhưng vẫn nên có hy vọng. Giống như cậu, chẳng điềm đạm, tính lại trẻ con, chơi đùa tuỳ hứng, luôn ra vẻ đại thiếu gia, tính cách tệ hại nhiều như thế, nhưng tự tin chắc chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho anh.
"Thật đó, anh có thể mong chờ ở tôi."
Trước khi người kia kịp mở miệng, Từ Diễn đã ôm lấy anh, hôn lên con mắt đang sũng nước kia, rồi đến đôi môi đang nhè nhẹ run của anh.
-HOÀN-