Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ký Chủ Vừa Đẹp Lại Vừa Điên

Chương 32: Alpha hàng đầu vườn trường (15)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Trừng lúc này không hề sợ hãi, ngược lại còn cười nói với Tạ Ngọc: "Muốn chơi nữa không?"

Tạ Ngọc hung dữ trừng anh ta một cái, giơ tay đoạt lấy tay cầm của anh ta, đập vỡ nó.

Liễu Trừng bị hành động trẻ con của hắn chọc cười: "Như vậy đi, nếu cậu đồng ý với hai yêu cầu của tôi thì tôi sẽ dạy cho cậu chơi game."

Tạ Ngọc hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới anh ta.

Liễu Trừng cười nói: "Yêu cầu đầu tiên, cậu phải làm xong toàn bộ bài tập."

Tạ Ngọc nhìn bài tập anh ta đưa tới, hơi do dự: "Vậy yêu cầu thứ hai thì sao?"

"Thứ hai, tôi là thầy của cậu và cũng lớn hơn cậu, cậu phải gọi tôi một tiếng anh." Liễu Trừng luôn bị Tạ Ngọc trêu đùa, chịu thiệt nhiều trong tay thằng nhóc này, khó tránh khỏi muốn đòi lại chút ít.

Tạ Ngọc cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ "anh".

Trên mặt Liễu Trừng lộ ra nụ cười đắc ý.

Nhan Thất nhìn đống bài thi trước mắt với vẻ mặt phiền muộn.

[Nhan Thất: Ký chủ, rõ ràng là anh đồng ý với anh ta, sao lại giao cho tôi?]

[Tạ Ngọc: Tôi sẽ không làm đâu.]

Nhan Thất nhìn vẻ mặt đương nhiên của ký chủ mà tức giận đến bốc khói, nếu như cậu có thực thể thì cậu rất muốn tẩn tên này một trận ngay và luôn.

Sau khi kỳ thi kết thúc, Mạc Nguyệt và Đan Hàn đang bàn xem ngày nghỉ sẽ đi đâu chơi.

"Hình như gần đây thành phố A mới mở một khu vui chơi với chủ đề thám hiểm nhà ma, hay là chúng ta đến đó đi?" Mạc Nguyệt đề nghị.

"Được đó." Đan Hàn nhìn Tạ Ngọc: "A Ngọc, cậu thấy thế nào?"

[Nhan Thất: Đến rồi, ký chủ, đây là thời khắc quan trọng, anh mau đồng ý đi.]

"Tôi không có ý kiến gì, nhưng tôi muốn dẫn theo một người." Tạ Ngọc thản nhiên nói.

"Chắc là dẫn Liễu Trừng nhỉ." Mạc Nguyệt trêu đùa: "A Ngọc, lẽ nào cậu nghiêm túc với Beta đó?"

Tạ Ngọc phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường, không nói gì nữa.

Vào hôm đến nhà ma, có sáu người đến.

Cố Thần cũng đưa Liễu Mặc đi cùng.

"A Ngọc." Cố Thần nhìn Tạ Ngọc, vừa định mở miệng thì đã bị Liễu Trừng cắt ngang.

Liễu Trừng kéo cánh tay Tạ Ngọc, cười nói: "Chúng ta vào thôi."

Bộ dạng này giống như xem Cố Thần thành không khí.

Tạ Ngọc cũng không nói gì, tùy ý Liễu Trừng kéo tay hắn.

Sắc mặt Cố Thần hơi trầm xuống, Liễu Mặc ở bên cạnh cũng có vẻ không vui.

Cố Thần đã muốn ở bên cậu ta nhưng lại không nỡ bỏ Tạ Ngọc, đây giống như là một tảng đá nặng trịch đặt ở trong lòng Liễu Mặc.

"Ting ting —" Nhan Thất nghe thấy tiếng nhắc nhở, là Ô Lục đề nghị cuộc gọi từ xa.

Nhan Thất thầm nghĩ rằng Ô Lục tám phần đã tìm được tư liệu của Tạ Ngọc, nhưng bây giờ cậu hiển nhiên không thích hợp để rời đi.

Tuy nói cậu đã chỉ cho Tạ Ngọc toàn bộ kế hoạch, nhưng tình tiết quan trọng này lỡ như Tạ Ngọc xảy ra sai lầm gì thì hỏng bét luôn.

Cậu vẫn nên nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc thì hơn.

Về phần tư liệu, chờ nhiệm vụ lần này thành công rồi xem cũng không muộn.

Thế nên Nhan Thất không nghe máy.

Đoàn người tiến vào nhà ma.

Ánh đèn lờ mờ, ma quỷ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện khiến cho người ta thấy hơi sợ hãi.

Cố Thần vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Tạ Ngọc, lúc đi qua cầu, người qua lại dần dần nhiều hơn, Cố Thần tìm đúng cơ hội để lôi kéo Tạ Ngọc cùng xuống dưới vòm cầu.

[Nhan Thất: Cơ hội đến rồi!]

Trong cốt truyện gốc, nhà ma là bước ngoặt quan trọng. Liễu Trừng vì có được Cố Thần mà làm hại Liễu Mặc 𝔥𝔬̂𝔫 𝔪𝔢̂ bị thương, đồng thời giá họa cho Tạ Ngọc.

Chuyện này đã phá hủy hoàn toàn chút tình cảm cuối cùng mà Cố Thần dành cho Tạ Ngọc.

Nhan Thất quyết định lợi dụng lúc này, dùng thủ đoạn tương tự để Liễu Trừng giúp Tạ Ngọc diễn một vở kịch, Tạ Ngọc giả vờ bị thương rồi giá họa cho Liễu Mặc.

Cứ như vậy, sẽ có thể phá hỏng tình cảm mà Cố Thần dành cho Liễu Mặc, còn có thể ép Cố Thần phải đưa ra lựa chọn.

"A Ngọc, tại sao em vẫn ở bên tên Liễu Trừng đó?" Cố Thần chất vấn.

"Có liên quan gì đến anh?" Tạ Ngọc thản nhiên nói, ánh mắt không chút gợn sóng.

"Em... em vốn không thích anh ta, anh biết là em dùng anh ta để chọc tức anh thôi, đúng không?" Cố Thần có hơi sốt ruột: "Chúng ta đừng so đo chuyện lúc trước nữa, làm lành nhé."

Tạ Ngọc nhìn thoáng qua Liễu Mặc ở cách đó không xa, ánh mắt hơi tối: "Vậy Liễu Mặc phải làm sao đây? Không phải anh thích cậu ta à?"

"Anh chưa bao giờ thích cậu ta cả, anh chỉ thương hại cậu ta mà thôi, anh —"

"Anh Thần!" Một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Cố Thần quay đầu nhìn Liễu Mặc, Liễu Mặc chăm chú nhìn anh ta, khuôn mặt trắng nõn đẫm nước mắt.

Cố Thần không chịu nổi bộ dạng khổ sở của Liễu Mặc, trong lòng không kìm được mà co rút đau đớn, muốn tiến lên an ủi nhưng lại kiêng dè Tạ Ngọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »