Sắc mặt của Liễu Trừng hết xanh rồi lại trắng, bị những học sinh nhỏ tuổi hơn mình quấy rối ở một nơi như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Anh ta xoay người muốn chạy đi, lại bị Đan Hàn ngăn cản.
Đan Hàn vươn cánh tay ra chặn anh ta lại, cảm giác áp bức mạnh mẽ bẩm sinh của Alpha khiến Liễu Trừng không còn nơi nào để trốn.
“Qua đây.” Tạ Ngọc lạnh nhạt nói ra hai chữ, nhưng lại là giọng điệu ra lệnh.
Liễu Trừng nhìn về phía Tạ Ngọc, có một loại sợ hãi theo bản năng mà lùi bước, không dám đi qua.
Đan Hàn duỗi tay đẩy thẳng anh ta, Liễu Trừng ngã xuống dưới chân Tạ Ngọc, anh ta cố gắng chống đỡ để đứng lên nhưng áp lực mà Alpha phía sau phát ra khiến toàn thân anh ta mềm nhũn.
Tạ Ngọc liếc xéo anh ta, không hề có ý định đưa tay ra đỡ anh ta dậy.
Liễu Trừng cắn răng, ngón tay run rẩy nắm lấy ống quần Tạ Ngọc, vất vả lắm mới chống đỡ đứng lên được.
Đột nhiên anh ta cảm thấy trước mắt choáng váng, bước chân Liễu Trừng lảo đảo, anh ta nghiêng người về phía trước và vô thức nắm lấy thứ gì đó có thể chống đỡ mình. Sau đó, anh ta bắt được cánh tay của Tạ Ngọc, cả người cũng ngã vào vòng tay Tạ Ngọc.
“Nhào vào trong lòng, hóa ra thầy thích kiểu này.” Mạc Nguyệt ở bên cạnh trêu ghẹo.
Mặt Liễu Trừng đỏ bừng, anh ta muốn đứng dậy nhưng thân thể hoàn toàn không khống chế được, tay chân mềm nhũn không thể động đậy.
Pheromone của Tạ Ngọc ngay cả một Alpha bình thường còn khó có thể chống lại, chứ đừng nói đến một Beta như Liễu Trừng.
“Đi thôi, Mạc Nguyệt, chúng ta đừng cản trở chuyện tốt của A Ngọc nữa.” Đan Hàn có mắt nhìn lên tiếng nói.
Mạc Nguyệt cười cười, ôm người đẹp rời đi.
Quản lý cũng dẫn người lui ra ngoài, trong phòng VIP chỉ còn lại hai người Liễu Trừng và Tạ Ngọc.
Cánh tay Liễu Trừng khoác trên vai Tạ Ngọc, anh ta ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen thăm thẳm và khuôn mặt tuấn tú sắc bén của hắn. Trong đầu nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên không vui vẻ gì trên đường ngày đó, dáng vẻ lạnh lùng và ngầu lòi của người thiếu niên lái xe thể thao.
“Còn muốn ôm bao lâu nữa?” Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng khiến Liễu Trừng tỉnh táo lại.
“Tôi... tôi... xin lỗi...” Liễu Trừng đỏ mặt, luống cuống tay chân muốn thoát khỏi Tạ Ngọc.
Nhưng sau hai phút vùng vẫy, anh ta vẫn không đứng dậy.
“Không dậy được?” Tạ Ngọc nhướng mày.
Liễu Trừng cắn môi: “Cậu có thể thu bớt pheromone Alpha trên người mình lại không?”
Tạ Ngọc không trả lời mà đột nhiên nắm lấy cổ tay của anh ta, Liễu Trừng kinh ngạc kêu lên một tiếng. Tạ Ngọc cúi người đè anh ta xuống ghế sô pha, hắn cởi cúc áo sơ mi, cụp mắt xuống tiến lại gần.
Sắc mặt Liễu Trừng tái nhợt, tay chân run rẩy, anh ta sợ tới mức nhắm mắt lại, hàng mi mảnh khẽ run dường như đang cực kỳ hoảng loạn.
Khi Tạ Ngọc tới gần, anh ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, khiến tay chân anh ta cuộn tròn lại run lên.
Sau một lúc lâu, tiếp xúc thân mật như trong dự đoán lại không đến.
“Phì ~” Bên tai vang lên một tiếng cười nhạo: “Anh còn muốn giả vờ tới khi nào nữa?”
Liễu Trừng mở to mắt, nhìn nụ cười nghiền ngẫm và mỉa mai của Tạ Ngọc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.” Liễu Trừng tức giận giãy giụa.
Lần này Tạ Ngọc không bắt lấy anh ta nữa mà buông lỏng tay ra, Liễu Trừng đẩy Tạ Ngọc ra, vốn định chạy nhanh ra ngoài, nhưng thấy Tạ Ngọc không có ý ngăn cản mà còn bày ra vẻ mặt xem kịch vui thì anh ta lại hơi ngơ ngác.
“Đi đi, sao còn không đi?” Tạ Ngọc nhướng mày nhìn anh ta.
Sắc mặt Liễu Trừng trầm xuống: “Cậu nhìn ra từ khi nào?”
Tạ Ngọc đã nhìn ra anh ta đang giả bộ, còn cố ý trêu chọc anh ta.
“Thầy à, thủ đoạn quyến rũ của thầy quá ấu trĩ rồi. Đầu tiên, thầy cố ý thu hút sự chú ý của tôi ở trường, sau đó lại tới đây giả vờ làm nhân viên phục vụ. Tôi đã gặp loại âm mưu này rất nhiều, nhưng kỹ thuật diễn xuất của thầy vẫn còn non lắm.”
“Cậu!” Liễu Trừng tức đến sắc mặt đỏ bừng, tất cả đều là sự bực bội sau khi bị người ta vạch trần.
“Ở thời đại này, một Beta muốn gả cho Alpha cấp quý tộc quả thực là rất khó.” Tạ Ngọc còn đang nói kháy: “Nhưng mà, cũng không phải là không có cơ hội.”
“Hừ.” Bị người ta vạch trần, Liễu Trừng cũng lười giả vờ tiếp: “Loại thiếu gia Alpha như cậu thì biết cái gì, hôm nay coi như tôi nhìn lầm người, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Nói xong, Liễu Trừng muốn rời đi.
Không ngờ rằng lại bị Tạ Ngọc kéo tay lại.
Liễu Trừng tức giận nói: “Cậu còn muốn thế nào?”
Tạ Ngọc nở nụ cười: “Cho anh cơ hội làm bạn trai của tôi.”
Vừa dứt lời, cả người Liễu Trừng đều ngẩn ra, anh ta dùng ánh mắt nghi ngờ và phòng bị nhìn về phía Tạ Ngọc: “Cậu lại muốn giở trò gì?”