Chương 15: Thế thân của ánh trăng sáng trong giới giải trí

Mùi máu tanh trên cây gậy xộc vào khoang mũi, đồng tử Triệu Sâm co rụt lại, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, anh ta nói với vẻ mặt đầy khϊếp sợ: “Cậu… cậu không phải là Tạ Ngọc, cậu là ai?”

Tạ Ngọc không thể có vẻ mặt như vậy, không thể nào đánh gãy chân người ta mà không chớp mắt, vẫn một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Tạ Ngọc nhìn anh ta, nghiêng đầu nói: “Tôi chính là Tạ Ngọc”

Mùi máu tanh khiến Triệu Sâm cảm thấy buồn nôn: “Cậu không phải! Cậu giả mạo Tạ Ngọc tiếp cận tôi là có mục đích gì? Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn theo đuổi anh.” Vẻ mặt Tạ Ngọc đầy thâm tình, thậm chí còn đưa tay sờ lên mặt anh ta.

Triệu Sâm nhìn Tạ Ngọc như thể anh ta đang nhìn một tên biếи ŧɦái, anh ta nghiêng đầu đi để tránh sự đυ.ng chạm của Tạ Ngọc, chán ghét nói: “Cút ngay!”

Tay Tạ Ngọc rơi vào khoảng không, hắn không những không khó chịu mà còn nở nụ cười: “Hình như anh vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình lắm.”

Triệu Sâm nghe xong lời này thì đại não lập tức tỉnh táo lại: “Là cậu bắt cóc tôi?”

“Ừ.” Tạ Ngọc vốn dĩ không có ý định giấu giếm, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.

Sắc mặt Triệu Sâm lập tức thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc với ánh mắt giận dữ, căm thù và căm hận: “Cậu muốn bao nhiêu tiền thì mới bằng lòng thả tôi ra?”

Tạ Ngọc cười nói: “Tôi không cần tiền, tôi cần người.”

Triệu Sâm sững người nhìn Tạ Ngọc, sắc mặt anh ta vừa xanh vừa đỏ, nỗi sợ hãi chiếm lấy anh ta nhiều hơn là xấu hổ, như thể anh ta chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày mình sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị hϊếp.

Nhan Thất cảm thấy hướng đi của cốt truyện thật má nó, hình tượng nhân vật của ký chủ đã bị phá vỡ rồi.

Vốn dĩ là thế thân nghịch tập, khiến tra công quay đầu theo đuổi vợ, nhưng hiện tại lại biến thành bệnh kiều quỷ súc công hắc hóa muốn nhốt tra thụ vào phòng tối, sau đó tiến hành vài cảnh không thể miêu tả được.

Cái gì mà nam phụ tốt bụng và dịu dàng trong ngôn tình? Nhan Thất nhìn vị ký chủ trước mặt, hắn còn công hơn tất cả những người mà cậu từng gặp trong các thế giới nữa. Má! Chọn sai thế giới rồi.

Ký chủ này hẳn phải đi công lược các bé thụ mới đúng.

“Cậu… có chuyện gì thì từ từ nói…” Triệu Sâm nhìn cây gậy trượt từ khóe miệng đến xuống cổ anh ta, sau đó nó tiếp tục di chuyển xuống, chạm vào cúc áo sơ mi của anh ta.

“Đừng!” Triệu Sâm sợ hãi hét lên.

“Phụt~” Đột nhiên Tạ Ngọc nở nụ cười, hắn nhìn Triệu Sâm: “Chỉ đùa chút thôi mà, anh căng thẳng gì chứ? Tôi không có hứng thú với cơ thể của anh, thứ tôi muốn là trái tim anh.”

Triệu Sâm vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, anh ta nhìn theo phía cây gậy mà hắn dời xuống, cây gậy chạm vào trái tim anh ta, hô hấp của anh ta cũng dần trở nên dồn dập.

“Chờ khi nào anh yêu tôi, tôi sẽ để cho anh đi.”

Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài nhà kho số bốn ở ngoại ô, xung quanh không một bóng người, những chú chim lặng lẽ đậu trên ngọn cây.

Bên trong nhà kho, không khí ngưng đọng thành băng, có một sự im lặng chết chóc.

Khói trắng bay lên và lan rộng ra khoảng không, giống như những sợi dây leo cùng với những tia lửa đỏ bốc cháy, ngày càng điên cuồng và dữ dội.

Khói thuốc giữa các ngón tay sắp cháy hết, Tạ Ngọc nhìn đồng hồ, đã sắp mất kiên nhẫn.

Tạ Ngọc nhấc mũi giày lên dập tắt tàn thuốc, sau đó cầm cây gậy đi về phía Triệu Sâm một lần nữa.

[Nhan Thất: Ký chủ, anh lại muốn làm gì?]

[Tạ Ngọc: Tiếp tục làm nhiệm vụ.]

Nhiệm vụ? Nhan Thất không nói nên lời, nếu đánh tiếp như vậy nữa trừ khi Triệu Sâm bị bệnh thần kinh nếu không thì làm sao anh ta có thể yêu Tạ Ngọc được chứ.

[Nhan Thất: Chúng ta thương lượng một chút đi, còn có cách nào khác không?]

[Tạ Ngọc: Cậu còn có cách khác à?]

[Nhan Thất:...] Triệu Sâm đã bị tra tấn thành ra như vậy thì còn có thể cứu vãn lại như thế nào.

[Tạ Ngọc: Nếu đã như vậy thì cứ dựa theo cách của tôi đi.]

Sau đó, Nhan Thất trơ mắt nhìn ký chủ đánh gãy chân còn lại của Triệu Sâm.

Triệu Sâm đau đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó, hơi thở đã gần như thoi thóp: "Tên điên này, chờ tôi ra ngoài rồi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Tạ Ngọc nhìn anh ta rồi thở dài: "Tôi cũng muốn nhanh thả anh ra, cho nên anh phải mau chóng yêu tôi nhé."

"Cậu!" Triệu Sâm tức đến hộc máu: "Có quỷ mới yêu đồ biếи ŧɦái như cậu!"

Tạ Ngọc nhấc chân giẫm lên miệng vết thương còn đang chảy máu của anh ta, Triệu Sâm đau đến sắc mặt trắng bệch, hét thảm thiết ra tiếng.

"A!”

Tạ Ngọc giơ ngón trỏ lên đặt giữa môi: "Suỵt, đừng kêu to như vậy."

“Cậu sợ à?" Đau đớn ngược lại khiến cho đầu óc của Triệu Sâm trở nên tỉnh táo hơn, anh ta nghiến răng, cười lạnh: "Sợ bị người ta phát hiện? Rất nhanh thôi sẽ có người phát hiện ra tôi mất tích rồi báo cảnh sát, cậu cho rằng cậu có thể nhốt tôi được bao lâu?"

Tạ Ngọc nhìn chằm chằm vào anh ta, chậm rãi nâng cổ tay, kim đồng hồ trên đồng hồ đeo tay đang từ từ nhích lên: “Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”