Một giờ sau, Lạc giản đang ngủ nướng thì bị người Lạc gia đánh thức.
Cô ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn mấy người xông vào trong phòng, thần sắc có chút đờ đẫn.
Lúc này chữ " buồn ngủ" cứ lởn vởn trong đầu cô.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng cúi xuống nhẹ giọng hỏi thăm gì đó bên tai cô.
"Lạc tiểu thư, cô có thấy khó chịu ở đâu không? Thí dụ như chóng mặt, đau đầu?"
Thấy cô không nói gì, bà khó xử nhìn người Lạc gia đứng phía sau.
Có được sự cho phép của họ, bà cẩn thận vươn tay, thử sờ lên trán Lạc giản, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
Cha Lạc và Lạc lễ hồi hộp mà nhìn bác sĩ tới gần cô, sợ cô tức giận hoặc chống cự.
Nhưng không ngờ là, Lạc giản không có chống cự cũng không lộ ra cảm xúc sợ hãi, ngược lại mở một đôi mắt to mơ màng mà nhìn bọn họ.
Có lẽ là mới từ trong ổ chăn ấm áp bò dậy, khuôn mặt trắng nõn của cô lấm tấm một vệt ửng hồng.
Bọn họ có chút kinh ngạc.
Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô lại quan sát một lát, sau đó xoay người nói cho bọn họ kết quả: "Lạc tiểu thư không có triệu chứng cảm lạnh hay sốt, cảm xúc cũng rất ổn định.
Cha Lạc liên tục gật đầu: "Vậy thì tốt vậy thì tốt."
Lạc lễ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc hắn đi học về, theo thói quen đi xem Lạc giản, không ngờ lại nhìn thấy bảo mẫu vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui ở cửa phòng cô.
Lạc giản có quy luật làm việc và nghỉ ngơi rất mạnh, buổi sáng luôn luôn là 8 giờ dậy.
Nhưng mà hôm nay bảo mẫu đi lên đưa bữa sáng, gõ cửa rất nhiều lần, cô lại không mở cửa theo thường lệ.
Người tự kỷ có ý thức lãnh địa rất mạnh, bọn họ ghét người khác tự tiện đi vào không gian ăn toàn của họ vạch ra, nếu có người cưỡng ép xông vào, thì bọn họ sẽ có phản ứng vô cùng kích động.
Bảo mẫu không dám tùy tiện xông vào, đành phải gọi cho cha Lạc ở công ty, sau đó vẫn luôn đợi ở cửa.
Kết quả sau khi đi vào phát hiện, Lạc giản yên tĩnh mà nằm ở trên giường chưa dậy, còn tưởng rằng thân thể cô khó chịu, cho nên vội vàng gọi bác sĩ tới, mới có tình cảnh này.
Lạc giản vẻ mặt vô tội.
Cô bạch: Không nghĩ đến phải không, ký chủ nhà tôi chính là một con cá mặn.
- -
Ở vị diện nhỏ không cần cầu ký chủ bảo trì nhân thiết, nhưng hiển nhiên, thân là con hồ ly ung thư lười thời kì cuối quả thật so người bệnh tự kỷ còn tự kỷ hơn.
Mỗi ngày trừ bỏ ăn thì là ngủ, sắp nửa tháng, đến cửa phòng cũng chưa ra.
Cô bạch không thể không nghi ngờ, nếu không phải không ăn cơm sẽ đói chết, thì cô sẽ trực tiếp hôn mê không dậy nổi!
Đối với nhiệm vụ quan trọng tiêu trừ giá trị tội nghiệt giá trị này, cô một chút đều không hứng thú!
Mắt thấy thời gian đều qua đi một nửa, quả thật là hoàng đế không vội thái giám gấp.
【 đại nhân, cô nên đi làm nhiệm vụ! 】
Bởi vì khát nước Lạc Giản từ trên giường bò dậy uống nước nghe vậy à một tiếng, ùng ục uống nước xong, lại chậm rì rì mà chui vào ổ chăn.
Cô bạch: "......"
Không được, còn như vậy tiếp tục nó sẽ bị tức chết.
......
Cổng trường.
Nan sinh ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn đang mặc đồng phục xanh trắng, rũ mắt đứng ở hàng cây bên đường, mái tóc đen bị gió thổi rối tung, dáng người mảnh khảnh.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, hình như là đám người chờ có chút không kiên nhẫn, hắn hơi hơi ngửa ra sau, một tay đút túi quần dựa vào thân cây, trên vai khoác một cái balo màu đen, cả người lười nhác lại tà tứ.
Rất bắt mắt.
Lạc lễ vừa ra cổng trường đã thấy hắn.
Sau khi đi tới cười với hắn một cái, "Xin lỗi, vừa rồi chủ nhiệm lớp tìm tôi có việc, đi thôi."
Lâm Vân lơ đãng mà ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp.