Chương 14.1: Có phải tôi đã nói sai rồi không?

Khi 013 trở lại lều, Lê Đàn đã đi rồi, cậu cảm nhận được vị trí của đối phương nên đi ra ngoài.

"Thập Tam đại nhân."

013 quay đầu lại nhìn Vưu Nhĩ, cậu có chút lo lắng Lê Đàn sẽ làm chuyện cực đoan, cho nên chỉ hơi cúi đầu rồi vội vàng rời đi.

Đôi mắt xanh của Vưu Nhĩ tối sầm lại một chút trong đêm, mãi cho đến khi bóng dáng của 013 khuất khỏi tầm mắt, cậu ấy mới đi về cùng một hướng.

013 tìm thấy Lê Đàn bên một dòng suối, người kia đang nằm trên bãi cỏ, mắt mở to nhìn bầu trời.

013 đứng yên và hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

Giọng nói của Lê Đàn từ trong đầu cậu truyền đến: "Lợi dụng sự mát mẻ, ở trong lều quá nóng."

013 quên mất mình là điều hòa di động trong mắt Lê Đàn, cậu đi tới ngồi bên cạnh anh, thả khí lạnh ra và nói: "Anh đã bao giờ nghĩ cách làm cho chỉ số linh hồn của cậu ấy đạt 100 chưa?"

"Không khó để đạt đến 100, điều duy nhất có chút phiền phức là làm cho cậu ấy tự nguyện dâng linh hồn lên." Lê Đàn nói thật, dâng linh hồn tương đương với hiến mạng, có chút không thể hiểu nổi ai sẽ đặt tính mạng của mình cho người khác.

013 nhổ nước bọt vào nỗi sợ chết của Lê Đàn, cậu nói một cách vô cảm: "Chỉ cần có tình yêu, anh có thể làm được."

Lê Đàn chế nhạo, thế giới cuối cùng có thể hoàn thành nhanh hơn mà không cần 013 gây rắc rối: "Anh vẫn khăng khăng tin theo thuyết vô dụng đó sao?"

Vưu Nhĩ đã bí mật theo dõi 013, những gì có thể thấy là hình ảnh hai người ngồi im lặng bên dòng suối, một người vô cảm và người kia mỉm cười, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự hài hòa chút nào.

Vưu Nhĩ thực sự không hiểu, tại sao Thập Tam Kỵ Sĩ lại có thái độ không tử tế, nhưng rất nhiều người vẫn tranh giành để làm hài lòng cậu, thích cậu chẳng lẽ chỉ vì đối phương mạnh sao?

Cậu ấy nắm chặt hai tay rồi lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cậu ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn, thay thế người đó trở thành người mạnh nhất, sau đó đứng bên cạnh Giáo hoàng.

Chỉ số linh hồn Vưu Nhĩ: 35.

013 và Lê Đàn, với tư cách là lực lượng vũ trang của thế giới này, tất nhiên từ lâu đã biết rằng Vưu Nhĩ đang bí mật quan sát, họ là nói chuyện với nhau ở trong đầu nên họ không bận tâm đến việc cậu ấy theo dõi.

013 không biết tại sao chỉ số linh hồn của Vưu Nhĩ lại tăng lên, có lẽ thật sự là với những gì Lê Đàn nói, tuổi dậy thì sắp đến?

"A” tiếng hét thảm trong không gian yên tĩnh vang lên.

013 cau mày, cậu cầm chuôi kiếm đứng dậy: "Đó là giọng hét của Vưu Nhĩ, tôi đi xem một chút."

Trước khi Lê Đàn kịp trả lời 013, cậu đã biến mất, vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh chậm rãi đứng dậy đi tới.

Cảnh tượng trước mắt đã trở thành cơn ác mộng của Vưu Nhĩ trong một thời gian dài, mọi căn lều đều nhuốm máu, những người bạn đồng hành của cậu ấy, những người đã chiến đấu bên cạnh nhau vào ban ngày, nằm bất động trên mặt đất, vết thương ghê tởm trên cổ của họ vẫn đang chảy máu.

Vưu Nhĩ nhìn thoáng qua đầu La Bố, chỉ có thi thể La Bố bị cắt đứt, anh ta ôm đầu, miệng và mũi đầy máu, đầu cậu ấy trở nên ngây ngốc.

013 cũng cảm thấy rất tồi tệ khi nhìn thấy cảnh này, dù sao thì những người trẻ tuổi vẫn còn sống vào ban ngày giờ đã chết, cậu kiểm tra xác chết của từng người đã chết, cậu không thể cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

"Giống như bị người bình thường gϊếŧ vậy." Sau khi Lê Đàn đến, anh cũng cố gắng tìm một người còn sống, nhưng không tìm được, sau khi thăm dò thi thể cũng không tìm thấy gì.

"Làm sao có thể...... Không thể nào." Sắc mặt Vưu Nhĩ tái nhợt, giọng nói thay đổi: "Làm sao những kỵ sĩ này lại có thể bị gϊếŧ bởi những người bình thường, lại không tạo ra bất kì âm thanh nào cả!"

Bạn của cậu ấy đã bị gϊếŧ chỉ sau một đêm, nếu cậu ấy không rời đi giữa chừng, có lẽ sẽ không ......

Chỉ số linh hồn Vưu Nhĩ: 45.

013 rất vui vì chỉ số của Vưu Nhĩ đã tăng lên, nhưng cậu lại lo lắng rằng cậu ấy sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, vì vậy cậu cau mày và nói: "Vưu Nhĩ, cậu nên bình tĩnh."

Vưu Nhĩ sững sờ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, máu đã muốn tràn ra khóe mắt, cậu ấy nói: "Làm sao có thể bình tĩnh đây? Tất cả đều đã chết...... Ngài không phải là người mạnh nhất sao? Tại sao ngài lại không phát hiện ra?"

013 người bị đâm sau lưng một cách khó hiểu: "......"

Vưu Nhĩ dường như đã mở xiềng xích trên cơ thể mình và cậu ấy không quan tâm đến những gì cậu nói: "Anh chỉ quan tâm đến tình yêu và nói về tình yêu, anh không quan tâm đến chúng tôi suốt những năm qua!"

013 với cái mác lãng mạn và tình yêu không thể giải thích được: "???"

Vưu Nhĩ đột nhiên ngã về phía trước, cắm đầu xuống đất thật mạnh, trán đập xuống đất và một cục u nhanh chóng xuất hiện, Lê Đàn không biết cậu đứng sau lưng anh từ lúc nào, nói đùa với 013 với vẻ mặt phức tạp: "Cái gì? Cậu vậy mà để cậu ấy tiếp tục nói về lịch sử tình yêu của cậu?"

013 im lặng một lúc, rồi nói với vẻ thắc mắc trong đôi mắt bạc: "Anh có phần tham gia vào chuyện tối nay không?"

013 không trực tiếp hỏi Lê Đàn có làm hay không, bởi vì câu trả lời cậu nhận được chắc chắn không phải là điều cậu muốn.

Lê Đàn vẫn nở nụ cười trên môi, dưới chân có người chết, máu thấm đẫm mặt đất, mặt đất đỏ sậm giống như xuống địa ngục, anh mở miệng nói thầm ba chữ.

Có vui không?

Đồng tử 013 co rút lại, thân thể di chuyển nhanh hơn cậu ấy, trong chớp mắt, thanh trường kiếm đã cắt ngang cổ Lê Đàn.

Khí lạnh như băng tiếp tục tỏa ra từ thân kiếm, trên cổ Lê Đàn bắt đầu xuất hiện sương giá, cậu ấy tức giận nhìn 013, mỉm cười hỏi: "Anh tức giận sao?"

Đôi mắt màu bạc của 013 đỏ ngầu, mái tóc trắng không có gió, cậu nghiến răng nói: "Anh gϊếŧ học trò của tôi!"

"Thôi nào, cậu thực sự nghĩ cậu là Thập Tam Kỵ Sĩ mà mọi người đều mơ ước sao?" Lê Đàn không những không rút lui, mà còn tiến lại gần hơn một chút, để thanh kiếm kề vào cổ anh: "Đó là tất cả những gì tôi đưa cho cậu, bây giờ tôi muốn lấy lại, cậu nói cậu là cái gì?"