Chương 12.2: Tôi không biết làm thế nào để làm tổn thương ai đó

"Khi cậu không biết làm thế nào để làm tổn thương ai đó, điều đó có nghĩa là ai đó bị tổn thương vì cậu và cậu cũng sẽ không phát hiện ra."

Lê Đàn đặt công việc khuấy nồi xuống và nói với 013: "Đi thôi, tôi đã hai năm không gặp cậu ấy, đã đến lúc cậu ấy biết sự nham hiểm trong lòng con người là gì."

"Anh có thể rời đi?" 013 liếc nhìn nồi thuốc đen thẩm kia, phải biết rằng hai năm qua, Lê Đàn đã lấy lý do đi cầu nguyện thần linh để bí mật chế tạo độc dược.

Lê Đàn cầm một chai nhỏ trong tay, mỉm cười hài lòng nói: "Đã thành công rồi."

013: "......" Không cần khoác lên áo Giáo Hoàng nhìn anh vẫn lộ ra vẻ tươi cười hắc ám.

Vu Nhĩ, với tư cách là nhân vật chính của thế giới này, cũng có một nhân vật và bối cảnh rất mạnh mẽ, anh ta là đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu giữa cựu Giáo hoàng điện Quang Minh và cựu Thánh nữ hắc ám, Thánh nữ không muốn con mình dính líu đến vương quốc hắc ám, nên đã phong ấn tất cả các yếu tố hắc ám của anh ta, cựu Giáo hoàng đã giao anh ta cho một gia đình bình thường để nuôi dưỡng, và ra lệnh cho họ gửi cậu ấy đến điện Quang Minh như một người học việc khi Vu Nhĩ năm tuổi.

Giáo hoàng tiền nhiệm không có ý định lập Vu Nhĩ làm Giáo hoàng, và ông ta biết hậu quả khủng khϊếp sẽ xảy ra nếu hai thế lực trong cơ thể Vu Nhĩ bị Chúa phát hiện, và ông ta đối xử với Vu Nhĩ như mọi người khác.

Mãi cho đến khi Lê Đàn bước vào thế giới này, anh mới tiếp quản vị trí Giáo hoàng, khi nhìn thấy Vu Nhĩ thì trực tiếp ra lệnh: "Đứa trẻ này có sức mạnh ánh sáng thuần túy, sau này nó sẽ được huấn luyện để trở thành thánh kỵ sĩ của tôi."

Đột nhiên, rất nhiều người ghen tị chú ý đến Vu Nhĩ, trong bóng tối lẫn ngoài sáng đều tính kế hãm hại cậu ấy, tất nhiên những thứ này không thể thoát khỏi con mắt của 013, nhưng cậu đã chọn nhắm mắt làm ngơ.

Vu Nhĩ cũng chưa bao giờ đi mách lẻo, 013 luôn cho rằng cậu ấy sẽ bị kích động, nhưng ngày tháng trôi qua, chỉ số linh hồn của Vu Nhĩ vẫn ở mức 20, và những người bạn bắt nạt cậu ấy đều đã trở thành bạn của cậu ấy.

013 nhìn Vu Nhĩ và những người bạn của mình với một cái nhìn phức tạp.

"Cậu đã làm một công việc tuyệt vời trong mười năm qua." Giọng nói của Lê Đàn phát ra từ đầu anh.

013 quay đầu sang một bên, Lê Đàn đứng bên cạnh, phía sau bọn họ là kỵ sĩ đứng thành hàng, bởi vì trong lúc trao đổi tâm tư tuyệt đối không thể để phát hiện, Lê Đàn và 013 vẫn dùng cách này để nói chuyện với nhau.

Trong mắt mọi người, nó trở thành một cảnh tượng kỳ lạ khi Thập Tam kỵ sĩ trông lạnh lùng, Giáo hoàng dễ chịu, hai người luôn không hòa hợp nhưng luôn ở bên nhau.

013 không biết những người khác nghĩ gì, cậu nói: "Vu Nhĩ rất tốt bụng, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cấp trên của tôi muốn chúng ta lấy linh hồn của cậu ấy."

Những linh hồn thuần khiết luôn mang lại sức mạnh to lớn, và cục xuyên không đang trên bờ vực sụp đổ và không thể lãng phí bất kỳ vật liệu tái chế nào.

Lê Đàn nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời trên mặt, nhưng nội tâm lại thờ ơ: "Người tử tế có quá nhiều điểm yếu, còn chưa đủ mạnh."

Quả nhiên, đội hình của Lê Đàn đã làm cho các hiệp sĩ trẻ tuổi trong sân huấn luyện hoảng hốt, Giáo hoàng đích thân đến, tất cả đều kiềm chế sự phấn khích trên mặt và chào hỏi: "Chào ngài!"

Lê Đàn mỉm cười nhìn chàng trai có mái tóc vàng, anh dịu dàng nói: "Cậu, ngẩng đầu lên."

Thân thể Vưu Nhĩ rùng mình một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt xanh biếc.

Tôi đã hai năm không nhìn thấy sự xuất hiện của Vu Nhĩ, với tư cách là nhân vật chính, cậu ấy về cơ bản trông không xấu xí, Lê Đàn vô thức liếc nhìn 013 bên cạnh, nhưng anh vẫn thích làn da của hệ thống.

Sau khi Vu Nhĩ được phép ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, cậu ấy tham lam nhìn Lê Đàn trước mặt, giống như trong trí nhớ của cậu ấy, Lê Đàn dường như đã bị năm tháng lãng quên, mười năm qua vẫn không có dấu vết của tuổi già.

Luôn luôn rực rỡ như mặt trời, hướng dẫn con đường của mình, cậu ấy không thể quên những gì Giáo Hoàng đã nói với cậu ấy khi cậu ấy 5 tuổi, cậu ấy được cha mẹ gửi đến đền thờ, trong lúc cậu ấy đang bối rối và hoảng loạn.

"Làm thánh kỵ sĩ của tôi, tu luyện thật tốt đi."

Vu Nhĩ biết rằng mình khác với những người khác, bản thân bị gánh nặng bởi những kỳ vọng của Giáo hoàng, ngay cả khi bạn bè khó xử cậu ấy hoặc các giáo viên nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu ấy vẫn xem đó là một trãi nghiệm.

Vưu Nhĩ cảm thấy bên cạnh truyền đến hơi thở lãnh lẽo, mồ hôi trên trán lập tức biến mất, cậu ấy nhìn 013 đang đứng bên cạnh Lê Đàn, cúi đầu che giấu đôi mắt u ám của mình.

Không ai biết nguồn gốc của Thập Tam Kỵ Sĩ, Vu Nhĩ chỉ biết rằng một ngày nọ Lê Đàn tuyên bố Thập Tam là thánh kỵ sĩ của mình, và thậm chí còn gửi cậu đến dạy kiếm thuật cho cậu ấy.

Bởi vì những lời Lê Đàn thuận miệng nói, Vu Nhĩ được bồi dưỡng trở thành một thánh kỵ sĩ bên cạnh Giáo hoàng, sự xuất hiện của Thập Tam dường như hung hăng tát mạnh vào mặt Vưu Nhĩ, đặc biệt là khi đối phương đủ mạnh để có thể gϊếŧ được rồng.

Khi Thập Tam kéo một con rồng khổng lồ đến dâng cho Lê Đàn ngày hôm đó, Vu Nhĩ đã bị sốc. Thập Tam kỵ sĩ đã cống hiến tất cả mọi thứ để làm hài lòng Giáo hoàng.

Nếu 013 biết suy nghĩ của Vu Nhĩ, cậu sẽ chỉ nói với cậu ấy rằng: "Đó là bởi vì Lê Đàn muốn nghiên cứu thân rồng nên để cậu lấy tới một cái cho anh."

Lê Đàn duỗi đầu ngón tay ấn trán Vu Nhĩ, thăm dò sức mạnh hắc ám trong cơ thể cậu ấy, phong ấn vẫn ổn định theo tuổi tác, dường như quần áo bên ngoài được sử dụng để bình ổn hắc ám, anh rút lại tay nói: "Vu Nhĩ, cậu thật sự không làm tôi thất vọng, tôi cũng nhìn ra nỗ lực của những người khác."

Sau khi Lê Đàn nói xong, anh liếc nhìn mặt trời lớn trên đầu, thúc giục 013, người có ma pháp băng, nói: "Cậu đặt thêm băng đi, nóng quá."

013 theo lời tăng thêm băng làm không khí trở nên lạnh.

Vu Nhĩ thậm chí còn cảm thấy lạnh hơn, cậu ấy lại cúi đầu xuống khi đối mặt với sự đe dọa của Thập Tam kỵ sĩ, các hiệp sĩ trẻ khác rùng mình.

Tại sao Thập Tam Kỵ Sĩ lại đột nhiên nổi giận, thật đáng sợ!